“Thân em như hạt mưa rào
Hạt rơi xuống đất, hạt vào vườn hoa.
Thân em như hạt mưa sa
Hạt vào đài cát, hạt ra ruộng cày.”
Thân phận của người phụ nữ, người đàn bà cũng giống như “hạt mưa sa”. Nếu may mắn được rơi vào “vườn hoa” hay rơi vào “đài cát”, còn không sẽ rơi “xuống đất” hay rơi vào “ruộng cày”. Thân phận của người đàn bà lênh đênh, chìm nổi phải chịu nhiều éo le, tủi phận. Viết về phận đàn bà đã có khá nhiều bài thơ đặc sắc. Bài viết hôm nay, LVT Education xin chia sẻ chùm thơ về đàn bà, thơ về phận đàn bà, thơ về kiếp đàn bà nổi trôi hay, ý nghĩa. Cùng chia sẻ bạn nhé !
Bài viết cùng chủ đề:
Người phụ nữ là đề tài muôn thuở của thi, ca, nhạc, họa và nhiều loại hình nghệ thuật khác. Chúng ta vẫn thường nói: “Vĩ đại nhất là trái tim người mẹ”. Vâng! Trái tim người phụ nữ, tâm hồn người phụ nữ vốn dĩ được xem là những “kỳ quan” giá trị trong kho tàng văn hóa nhân loại. Cùng trải lòng với chùm thơ về đàn bà hay, ý nghĩa sau đây để cảm nhận rõ hơn vẻ đẹp người phụ nữ nhé !
Thơ về đàn bà hay, ý nghĩa
Thơ: Trần Hữu
Nếu mà không có đàn bà!Hỏi rằng thế giới sẽ ra thế nào?Long lanh đôi mắt đẹp saoMôi hồng, da trắng in vào tâm ai?
Tóc đen dáng Ngọc trang đàiĐôi gò bồng đảo hương mai nồng nànĐẹp thay nét đẹp trời banDịu dàng, duyên dáng ngắm nàng thướt tha
Hương yêu nồng ấm thật thàThủy chung son sắt mặn mà người ơi!Đa đoan số phận do trờiCũng là số nhỏ của đời mà thôi
Đàn bà nay khác xưa rồiThương trường ngang dọc một thời lừng danhChính trường đẹp tựa bức tranhGhi vào trang sử tên anh, tên nàng
Đêm thanh dưới ánh trăng vàngNâng ly rượu đỏ ngắm nàng kiêu saHọa bình thi phú mượt màKhông thể thiếu được đàn bà người ơi!
Thơ: Diệp Ly
Người đàn bà tìm kiếm những giấc mơQuên ngày tháng hững hờ qua song cửaĐêm trầm mặc nghe linh hồn mục rữaKhẽ thở dài trăn trở giọt tình loang.
Người đàn bà mang tâm sự đa đoanChôn vào tim dở dang ngàn ước vọngCố níu kéo cho riêng mình ảo mộngVớt bóng trăng lay đọng giữa sông sầu.
Người đàn bà ngụp lặn đáy bể dâuTìm ngơ ngác buổi đầu bao hẹn ướcNhững mùa yêu như thuyền trôi ngược nướcĐể trọn đời day dứt nỗi niềm riêng.
Người đàn bà lạc lối lỡ tơ duyênĐêm ưu tư muộn phiền dâng chất ngấtCo người lại nép mình trong góc khuấtTrốn nỗi buồn thao thức giữa trời thu.
Một mối tình trọn vẹn biết tìm đâuKhi chiều xuống bạc màu từng tia nắngMong bình yên yên bình trong khoảng lặngNhư ráng chiều tỏa rạng cuối trời xa
Người đàn bà lại tìm những giấc mơ…
Thơ : Thanh Tâm
Em – Người đàn bà luôn có những khát khaoKhi đam mê thì rất khó từ bỏĐường tới đích gặp vô vàn gian khóĐôi chân này em sẽ cố vượt qua
Em – Người đàn bà không mơ ước xa hoaChỉ bình dị như con người mình vốn cóNhững lúc cần nhẹ nhàng như cơn gióNhưng khi cần cũng đanh đá chua ngoa
Em – Người đàn bà tỉ mỉ và sâu xaLuôn tự tay cất đồ dù cũ kỹĐặt lên môi những nụ cười hoan hỉDù trong lòng còn nặng những nỗi đau
Em – Người đàn bà mặc nước mắt rơi mauNhư cơn mưa giữa ngày ngâu tháng bảyEm xót xa trước cảnh đời ngang tráiĐồng cảm với người vơi bớt buồn thương
Em – Người đàn bà đặt bút viết vần thơEm cứ viết về điều luôn tồn tạiNhư đốm lửa âm ỉ luôn cháy mãiDù tâm hồn còn đó những chênh vênh
Em – Người đàn bà thả nỗi buồn vào timSợ vô tình làm cho ai cay mắtNên một mình em chăm chỉ góp nhậtTạo niềm tin cho chính bản thân mình.
Thơ: Tùng Nguyễn
Người đàn bà .. sau vất vả lo toanKhông so sánh hay vội vàng luyến tiếcTrước bổn phận họ luôn chỉ có biếtVì người thân mọi việc chẳng nề hà..
Người đàn bà .. cùng cảm xúc như taCũng lúc vui hay mắt nhòa đẫm lệChỉ có khác luôn thấy mình yếu thếNên đành lòng chấp nhận để ấm êm..
Người đàn bà.. cũng trống vắng về đêmCũng thao thức yếu mềm khi bất chợtMong ai đó luôn sẻ bùi chia ngọtBiết lắng nghe góc khuất để nguôi lòng..
Người đàn bà .. nhiều điểm khác đàn ôngHọ luôn nghĩ vợ chồng là vĩnh cửuNhưng đôi lúc trong lòng vẫn cam chịuBởi vì con …. sợ thiếu đi một phần..
Người đàn bà .. rất hay dễ tủi thânNhiều lúc giận nhưng ân cần lại hếtDù vẫn biết .. nhưng nhiều khi mải việcThường bị quên chẳng nhớ đến mỗi ngày.
Thơ: Vũ Xuân Hòa
Phận đàn bà mười hai bến mong manhGặp bến trong giấc an lành mộng đẹpGắn bó trọn đời như một đôi dépVượt cả gập ghềnh nhỏ hẹp quanh co
Phận đàn bà nhiều lắm những nỗi loNghiêng chòng chành trước sóng to gió lớnChuyện chồng con cũng đôi khi xô gợnMiệng lưỡi đời cà chớn ưỡn ẹo trêu
Bởi vậy mà có lúc thấy thật kiêuNgười đời gọi cô bé liều đanh đáLại có khi em lạnh lùng băng giáPhải chăng vì xa quá một niềm thương
Cõi tạm này còn nhiều lắm nhiễu nhươngCứ thực tâm với con đường em chọnĐừng bận lòng với những lời đưa đónNgười rộng lòng… kẻ nhỏ mọn tức ghen
Phận đàn bà cay đắng cũng từng quenBao khốn khó chất chồng lên vai nhỏĐem yêu thương trút chân tình trao ngỏĐêm cô phòng vàng võ cảnh đợi trông
Ta muốn em tươi thắm tựa nụ hồngCứ mỉm cười bão giông đời mặc kệSống vô tư vươn lên đầy mạnh mẽĐúng nghĩa đời… phái đẹp nhé là em…
(Tác giả: Đồng Kế)
Tai nghe tê tái lòng aiTrăm ngàn vạn tiếng thở dài mà thươngMột mình thân gái dặm trườngĐa đoan má phấn môi hường xót xa
Bao năm một cõi ta bàHuyền mơ hão mộng những là trái ngangQuê người khắp nẻo lang thangBao phen trắc trở lỡ làng tình duyên
Dạt trôi biết mấy mươi miềnKhông nơi bến đậu lòng thuyền rạn đauTình côi một mảnh nát nhàuChỉ còn héo hắt một màu thở than
Tiếc cho mộng đẹp vỡ tanTrăng lên trăng xuống trăng tàn còn mơNão nùng cả một trời thơXót thương vô bến vô bờ… ngàn năm!
(Tác giả: Ngọc Nghĩa)
Là phụ nữ thường mang tiếng khó hiểu.Bởi đa phần họ sống rất nội tâm!Dẫu đớn đau cũng cam chịu âm thầm.Nhưng tất cả nằm sâu trong mắt họ.
Hiểu phụ nữ đôi khi là rất khó!Một cử chỉ thôi cũng muốn nói nhiều điều…Họ cũng cần ai đó hiểu và yêu.Tiếng thở dài cũng chứa đựng tất cả.
Họ ghét nhất là những điều dối trá!Họ yêu nhất… sự thật và chân thành…Bởi với họ tình yêu rất mong manh.Theo lý trí, con tim hay cảm xúc.
Không phải đẹp là đi kèm hạnh phúc.Bởi thế gian còn có những lọc lừa…Cười ban ngày nhưng tối khóc như mưa!Muốn mở lòng nhưng lại sợ vấp ngã.
Có những người lại gói ghém tất cả…Và âm thầm giấu hết tận vào tim.Lấy nụ cười che đi những nỗi niềm.Nhưng bên trong là trái tim vụn vỡ.
>>>Xem thêm: TOP 55+ bài thơ về phụ nữ hiện đại thông minh, bản lĩnh, xinh đẹp
Có thể bạn quan tâm:
Đất nước Việt Nam — đất nước của những câu hát ru ngọt ngào, đất nước của cánh cò trắng bay, đất nước của bàn tay mẹ tảo tần qua bao năm tháng… Và từ trong cái nguồn mạch dạt dào ấy, người phụ là đề tài chưa bao giờ vơi cạn trong nguồn cảm hứng của người nghệ sĩ, qua nhiều thời đại khác nhau. Cùng chia sẻ những bài thơ về đàn bà, thơ hay về đàn bà sau đây để cảm nhận bạn nhé !
Thơ hay về đàn bà
(Nguyen Dung Tam)
…..Người đàn bà ôm cuộc tình đã lỡGiấu nỗi buồn vào sợi tóc mong manhMượn cung đàn than thở lúc chòng chànhNhịp nhặt khoan ru mình về Dĩ vãng…..Nhìn mây trôi nơi cuối trời lãng đãngTrăng khuyết rồi vẫn ngồi hát đò đưaXuân đã qua còn nặng chút duyên thừaCung lỡ.dây chùng vẫn ca bài ..Tình Lỡ…..Dạ khúc đêm nay buông cung sầu nức nởNhịp lỡ..dây chùng mấy ai đàn đừng saiMười ngón tay thon..lau giọt vắn..giọt dàiTiếng nấc trong đêm ..nhịp nhặt khoan ….em hát….Nhớ năm xưa dấu chân còn trên cátTrót lỡ rồi khi sóng xóa bờ emĐể lại trong đêm bao nỗi nhớ khát thèmNắn nót so dây…Phận đàn bà…Em khóc…/
(Hồ Tịnh Văn)
Đã bao giờ bạn yêu một người đàn bà?Yêu một trái tim đã chịu nhiều cay đắng!Bạn có biết cuộc đời chị thăng trầm, không phẳng lặngKhao khát tấm chân tình…
Chị khát cháy hồn mìnhKhi đang khô cằn đá sỏiBỗng một chiều kia cơn mưa rào ập tớiLinh hồn khô đâm chồi.Những chiếc lá non tơ bật tung cánh cửa cuộc đờiHướng về phía mặt trời mới mọcNhững mầm non đang trở mình tạo chất diệp lụcLá non xanh dần…
Niềm hy vọng nhiều lúc rất đỗi mong manhTình yêu cũng đến bất ngờ trong cuộc sốngChỉ cần vui ước mộngChẳng bon chen, chẳng trăn trở điều gìAn phận rồi đời mải miết, trôi đi…
Trong ngôi nhàNgười đàn bà nhìn qua cửa sổÁnh mặt trời tia sắc màu rực rỡChiếu xuống mặt hồ lóng lánh, những gợn sóng lăn tănChị mỉm cười hiện rõ trên khuôn mặt những nếp nhănSóng cũng đẹp,Nếp nhăn cũng đẹp!
Chị nhớ chiều kia, trên lối về nhỏ hẹpCó một ánh nhìn, thất lạc trốn vào timBối rối bao đêmChị thấp thỏm kiếm tìmVà từ đó hàng đêm,Con tim chị cứ âm thầm gào gọi tên người ấyChị đã yêu!
Tình yêu là gì khiến chị phải khổ đauPhải nếm trải những giày vò thể xácCon tim yêu cồn cào, loạn lạcChị nào tin mình ngơ ngác, giữa sa mạc mênh môngNỗi nhớ ánh mắt kia đau đáu tột cùng.
Ánh nhìn mông lungChị lặng thầm tranh đấu…Muốn tìm về cõi vắng của bình yênChị không tinRồi lại tự giận mìnhKhông dám tin tấm lòng trung trinh bị tình yêu phá vỡChị quặn thắt từng nhịp thởđớn đauƯớc gì chị và người ấy đừng bao giờ gặp nhau!…
Nhưng trái tim chịĐang yêu…Như thuở mới bắt đầu…
(Không Phai Màu Nhớ)
Người đàn bà mang tâm hồn rách nátBởi từ lâu thân xác đã héo mònCả cuộc đời lo lắng chuyện chồng conVới cha mẹ cũng lo tròn chữ hiếu
Vậy mà sao cuộc đời không chịu hiểuNổi bão giông cho thân xác tiêu điềuMỗi đêm về trong sâu thẳm cô liêuCùng tâm trí ẩn bao điều tủi cực.
Thơ: Sưu tầm
Đừng cười em nhé anh !Khi ngoài kia bao kẻ luôn bon chenThì em – cô gái ngốc khờ và tinh nghịchVẫn ngày nhớ đêm mong …Làm những điều em thích..Đợi chờ anh.
Đừng cười em nhé anh !Dẫu thời gian như con ngựa bất khamThì em vẫn ghìm cương kéo lạiKý ức hôm nào trong em luôn sống mãiVới tình anh.
Đừng cười em nhé anh !Hạnh phúc mà bao người muốn traoChưa một lần em giang tay đón nhậnẤy vậy mà ..Mẩu tin nhắn thôi bỗng làm em ngơ ngẩn” Em thế nào ” .
Đừng cười em nhé anh !Khi người ta chỉ thích những mới mẻ xa hoaCòn em lại sống với những điều xưa cũMỗi sớm tinh mơ khi người chìm trong giấc ngủNhớ bàn tay khẽ nắm ..Tiễn đi làm..
Rồi mưa nắng và những phút lang thangHai đứa đạp xe chở nhau qua bao ngày giông gió..Những con đường , bến sôngHay con dốc dài mấy độNơi công viên..Ta làm chốn hẹn hò.
Cả những lần em ốm yếuAnh lo..Chỉ bát cháo hoa cũng làm em khỏe lạiDăm món giản đơn khiến em thèm mãiNguôi ngoai.
Đừng cười em nhé anh !” Hãy yên tâm bên họ đi “Em thì thầm bảo thếChuyện của mình như hoàng hôn bóng xếNó chỉ sống trong em trong mỗi giấc mơ về.
Đừng cười em nhé anh.. !Em sẽ tự tập sống cho riêng mìnhChỉ là..Người đàn bà trong em đã giấu đi hết đam mê.
(Bảy Nguyễn)
Là nước , là muối , là … tìnhLà thương , là giận , là khinh , là hờnĐôi khi tuôn hết nguồn cơnTỏ bày ai oán … vang hơn cung sầu
Nước mắt cá sấu … cũng âuTùy cơ , tùy cảnh … buông châu cho đời ! ?Bờ mi hoen ướt thay lờiCho anh dành dỗ … cho đời thêm xuân
Đàn bà nước mắt không tuônKhác chi giếng cạn … cho buồn lòng nhau ! ! !
(Tác giả: Ngọc Chi)
Ôi thương quá tấm thân bồ liễuLỡ sa chân đục chịu trong nhờMười hai bến nước đợi chờEm nào biết được bến bờ bình yên
Nếu lấy được chồng hiền tốt phướcThương vợ con như nước dâng tràoGia đình hạnh phúc biết baoYêu thương hòa thuận ngọt ngào quanh năm
Nếu xấu số lấy nhầm chồng dữNgày rượu chè mấy cử li bìRa đường gái gú cặp điVợ con bỏ mặc sầu bi đêm ngày
Bao cực khổ đắng cay phận bạcĐành cắn răng phó mặc ông trờiBiết bao sóng gió tơi bờiĐành cam chịu đựng một đời khổ đau.
Thân phận của những người phụ nữ trong xã hội phong kiến vô cùng nhỏ bé, cuộc đời của họ long đong lận đận. Họ phải sống trong một chế độ xã hội phong kiến lạc hậu, trọng nam khinh nữ, người phụ nữ không có chỗ đứng và địa vị trong xã hội. Cùng chia sẻ những bài thơ về người phụ nữ thời phong kiến hay nhất sau đây để cảm nhận rõ hơn thân phận người phụ nữ nhé !
Thơ về thân phận phụ nữ xưa
Tác giả: Hồ Xuân Hương
Kẻ đắp chăn bông kẻ lạnh lùngChém cha cái kiếp lấy chồng chungNăm chừng mười họa hay chăng chớMột tháng đôi lần có cũng khôngCố đấm ăn xôi xôi lại hỏngCầm bằng làm mướn mướn không côngNỗi này ví biết dường này nhỉThời trước thôi đành ở vậy xong
Tác giả: Hồ Xuân Hương
Thân em thời trắng phận em trònBảy nổi ba chìm mấy nước nonRắn nát mặc dầu tay kẻ nặnNhưng em vẫn giữ tấm lòng son
Tác giả: Ngọc Chi
Ôi thương quá tấm thân bồ liễuLỡ sa chân đục chịu trong nhờMười hai bến nước đợi chờEm nào biết được bến bờ bình yênNếu lấy được chồng hiền tốt phướcThương vợ con như nước dâng tràoGia đình hạnh phúc biết baoYêu thương hòa thuận ngọt ngào quanh nămNếu xấu số lấy nhằm chồng dữNgày rượu chè mấy cử li bìRa đường gái gú cặp điVợ con bỏ mặc sầu bi đêm ngàyBao cực khổ đắng cay phận bạcĐành cắn răng phó mặc ông trờiBiết bao sóng gió tơi bờiĐành cam chịu đựng một đời khổ đau.
Tác giả: chưa rõ
Vừa hiền vừa dịu lại vừa tươiMà lúc xông pha mạnh tuyệt vờiĐánh giặc lo nhà xây dựng nướcĐảm đang lừng lẫy bốn phương trời.Đâu phải bây giờ em mới đảm đangNuôi mẹ chăm con thay chồng trăm chuyệnĐâu phải đợi khi quân thù ập đếnTổ quốc gọi tên, em tình nguyện lên đườngCái tính đảm đang em chịu đựng yêu thươngEm có sẵn từ trong bụng mẹThuở mới lên ba tập bồng, tập bếCái gối làm con em làm mẹ ru hờiTừ thuở đánh chuyền ngắt lá đùa chơiTập xếp, tập đan, em làm người nội trợBà mẹ Việt Nam nuôi con từ thuở nhỏĐã dạy cho con cách ăn ở nên ngườiMẹ có ngờ đâu trong thế kỷ hai mươiTổ quốc đã giao cho con làm người dung sỹTay trằm nón bài thơ, tay câm dao đánh MỹChung một góc trời đâu phải chỉ riêng ta.Ơi! cô gái Việt Nam hiền như một bông hoaChính em đó, em là người đẹp nhấtChiếc áo nâu non hiền hòa chân thậtRất quê hương và cũng rất đáng yêuĐôi mắt em nhìn như niềm mơ ướcMà sâu thẳm bao nhiêu điều suy nghĩDáng em đi trong khoan thai bình dịMà dịu dàng như mũi chỉ đường kimKhi em cười môi nở một hình timKhi em giận mắt hóa thành ánh lửaBởi lắm yêu thương em không hề biết sợKhông biết kêu xin, em tin ở chính mìnhBiết cằm thù nên em biết hy sinhBiết im lặng nên trở thành bão tốTrung hậu đảm đang em làm người vợ.Anh dũng hiên ngang em lại hóa anh hùng./.
Tác giả: Hồ Xuân Hương
Thương ôi phận gái cũng là chồngGhét bỏ nhau chi hỡi Nguyệt ôngRồng tắm ao tù từng phận tủiMưa gieo xuống giếng uổng lòng mongXót thân hoa nở song lầm cátThẹn mặt trần ai đứng giữa vòngÂu hẳn tiền nhân sao đấy táThôi đành một kiếp thế cho xong
Tác giả: chưa rõ
Tuyệt sắc lưu truyền một mỹ nhânHồng nhan mệnh cũng bạc muôn phầnHoa nhường gió lặng vương trên tócNguyệt thẹn mây mờ phủ dưới chân
Ước mãi bình yên nơi gửi phậnMơ hoài tĩnh lặng chốn nương thânLầu son ảm đạm thời chinh chiếnTrận mạc sầu đong biết mấy lần!
Tác giả: Đoàn Pháp
Hồng nhan bạc phận chửa nghe quaĐứt gánh đường duyên khéo mặn màChữ tình dở dang đành chôn kínNgạo đời, cao diện ửng hồng hoa
Chém cha cái kiếp lấy cho xongHạnh phúc nơi đâu, chỉ lạnh lùngBiết trước thôi ta đành ở vậyNước mắt vu quy chỉ cay nồng
Thôi ta khép lại hàng mi xinhBới tóc truân chinh một đóa quỳnhTình nào đau bằng tình câm lặngLệ nào mặn bằng lệ khóc tình…
Tác giả: Trương Nam Hương
Bao dung đừng trách Thị MàuQuả cau lỡ chát lá trầu lỡ cayái tình không có mùa chayKhát khao ẩn dưới đuôi mày lá răm
Chân tu tiếng mõ đêm rằmNghe hư vô cả trăm năm kiếp ngườiĐừng buồn em, Thị Kính ơiNâu sồng chị khép phận đời trớ trêu
Tin yêu vụng dại đâm liềuEm chơi vơi quá đơm điều chị thôiẵm bồng giọt máu mồ côiĂn mày cửa Phật một lời từ bi
Đời em nào dám mong gìCầu xin lòng chị nhu mì thứ thaChị em mình phận đàn bàCỏ dù cao thấp vẫn là cỏ thôi
Đừng buồn em, Thị Kính ơiNỗi oan của chị có đời hiểu choTêm em bồ hóng cửa chùaGỡ tai tiếng mãi đến giờ chưa bong
Thân phận người đàn bà trong xã hội phong kiến đã được nhiều nhà thơ, nhà văn nhắc đến trong các tác phẩm văn học nổi tiếng như “Chuyện người con gái Nam Xương”, “Truyện Kiều” của Nguyễn Du hay trong các tác phẩm thơ của Hồ Xuân Hương. Mặc dù sống trong xã hội phong kiến đầy rẫy những bất công nhưng họ vẫn giữ được vẻ đẹp son sắt của người phụ nữ Việt Nam với đầy đủ công dung ngôn hạnh. Sau đây là những bài thơ hay về thân phận người đàn bà đáng để bạn suy ngẫm.
Thơ về thân phận người bàn bà
Thơ: Đức Trung
Người đàn bà có gương mặt xót xaBởi cuộc sống nhiều phong ba bão tốBão tố của lòng mình với biết bao trăn trởBão tố của tình yêu khi dang dở cách xa…
Thu đã về mang lại những hương hoaLàm dịu tâm hồn người đàn bà son trẻGió mùa thu mơn man nhè nhẹXoa vết thương lòng và làm dịu vết đau.
Người đàn bà có mái tóc đen nâuCó đôi mắt thẳm sâu chứa nỗi sầu vô tậnTrước gian lao vẫn vượt lên số phậnVà mỉm cười… dù lận đận cô đơn.
Người đàn bà ngồi ngắm ánh hoàng hônNgắm biển xanh thả tâm hồn tĩnh tạiBiết quên đi những lỗi lầm vụng dạiTự răn mình…xây dựng lại tương lai.
Thơ: Đức Trung
Em trải qua bao thăng trầm cuộc sốngGiữa dòng đời đầy sóng dữ phong baĐã bao phen khoé mắt lệ nhạt nhoàLòng khắc khoải nỗi xót xa vô tận.
Chuyện tình duyên kiếp này sao lận đận?Khóc cuộc tình…đánh mất tuổi thanh xuânRong ruổi, bon chen kiếp sống phong trầnNhư gánh nặng ngàn cân trên vai nhỏ.
Em muốn chôn cuộc tình đầy bão tốDưới mộ sâu phủ trắng chiếc khăn tangĐể từ nay em phải chịu lỡ làngMãi trở thành NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐÃ CŨ!
Bao canh dài em trở trăn không ngủHạnh phúc nào ấp ủ trái tim côi?Em hãy vui lên kiêu hãnh với đờiQua đêm tối ngày mai trời hừng sáng.
Thơ: Tùng Trần
Người đàn bà qua nửa tuổi thanh xuânLắm khổ đau nhưng chưa từng hạnh phúcĐời gian nan với vô vàn khó nhọcGiam nỗi niềm nơi góc khuất con tim
Chỉ muốn rằng được một chốn bình yênNào mộng mơ hảo huyền điều xa xỉSống giản đơn cùng tháng ngày bình dịCó đuợc người tri kỉ để sẻ san
Nửa cuộc đời theo dòng chảy đa đoanNhư cánh hoa dần hao mòn hương sắcCó những khi giữa đêm trường heo hắtKhép mi gầy mà nước mắt lăn rơi
Người đàn bà bước qua tuổi bốn mươiCũng giống như bao người đều mong muốnĐược bước đi trên con đường lựa chọnMĩm môi cười ôm trọn nửa yêu thương.
Thơ: Thạch Thảo
Đã lâu rồi nụ cười ấy chẳng tươiChỉ nhếch mép giữa trần đời ô trọcAi thấu hiểu một nỗi lòng cô độcGiấu lặng thầm giọt nước mắt trong tim…
Đã lâu rồi ánh mắt ấy im lìmChẳng thay đổi với vui buồn, ai oánVẫn nhìn đời hai mảng màu tối sángMà tâm hồn luôn gào thétPhía sau…
Đã lâu rồi quen mất với nỗi đauLàm bạn với bóng đêm nghe đời lầm lỡNgày tháng nhiều lên chất chồng thêm tan vỡNếm trãi nỗi đau đời nên ta mãiTrần gian..
Đôi lúc chạnh lòng…Bỗng thấy…hoang mang…
(Phú Sĩ)
Tôi viết tặng emNhững dòng thơ nồng nàn trên nền trang giấy cũNhững ngày tháng thăng trầm vần vũ những vết thươngNhững quảng đường em qua ai đó vẽ cầu vồngVà những thiên đường … mùa lá thu man mác…
Tôi viết tặng emNhững lời tình yêu muộn màng ai bội bạcTrên đống hoang tàn cạn kiệt những dòng châuTrên lời hảo huyền ai đó dệt tình ngâuNhững bình yên mơ hồ khát khao về cuộc sống
Tôi viết tặng emVề một thời trinh nguyên miền thơ mộngMột quá khứ buồn vắt võng những sầu vươngMột trái tim yêu trao vội chốn tình trườngNhững hạnh phúc ngọt ngào đã pha màu bão tố
Tôi viết tặng emHoài niệm về một thời gian khổKhúc miên du … người lãng quên nơi cuối cung đườngGiai điệu dạt dào câu hát mộng uyên ươngHằn những dấu chân chim …… em dường như chưa bao giờ tồn tại ….
Tôi viết tặng emNhững vần thơ bùng cháyHạnh phúc sẽ lại về ru mãi trái tim nhau….
(Sinh Hoàng)
Người đàn bà đôi gánh nặng hành trangHai đầu gánh những cuộc tình lận đậnNhững buồn vui những thương đau tủi hậnChua chát tiếng cười, thấm đẫm lệ rơi
Người đàn bà trải cuộc đời bốn mươiVẫn ăm ắp những mộng đời khao khátĐã quen rồi với phong ba bão tápNên chỉ mơ những ước vọng bình thường
Mơ được cùng ai đi trọn con đườngBằng sự cảm thông thật lòng chia sẻBỏ quên bồng bột một thời tuổi trẻChín chắn rồi đâu mơ những viễn vông
Người đàn bà bốn mươi thật mặn nồngMuốn cho thật nhiều đâu màng nhận lạiNhững so đo những tính toan vụng dạiLàm hoen mờ ý nghĩa của tình yêu
Họ bước đi không còn bước liêu xiêuNhững bước thẳng từng nhịp chân tiến tớiDẫu chông gai có đôi lần chới vớiNhổ vết gai đau vẫn nở nụ cười
Đàn bà bốn mươi ôi thật tuyệt vời !Xuân chưa muộn rạng ngời tươi sắc thắmHàng cây đời nghiêng nghiêng che bóng nắngĐóa hoa đời lấp lánh ánh thiên thanh.
>>>Đừng bỏ lỡ: Chùm thơ hay về phụ nữ Việt Nam giỏi giang, duyên dáng
Các tầng lớp phụ nữ đã phát huy truyền thống tốt đẹp của mình, có những đóng góp quan trọng trên tất cả các lĩnh vực của đời sống xã hội, góp phần quan trọng thực hiện thắng lợi các mục tiêu phát triển kinh tế – xã hội của đất nước. Phụ nữ Việt Nam có thể nói là những người lao động cần cù, thông minh, sáng tạo và giàu bản lĩnh. Tập thơ hay về người đàn bà mạnh mẽ, bản lĩnh sau đây đã góp phần diễn tả điều đó.
Thơ về người đàn bà mạnh mẽ
Tác giả: Lê Phan Bách
Phụ nữ Việt Nam thật đẹp xinhChị em, các cháu đều lung linhTề gia trị Quốc tham gia cảĐâu phải nam nhi gánh một mình!Phụ nữ Việt Nam thật đảm đangXứng danh phụ nữ “ba sẵn sàng”Việc nước việc nhà đều gánh vácĐi đầu nhiều việc quả hiên ngang.Phụ nữ Việt Nam rõ là oaiVăn hay võ giỏi… kém nào aiCưỡi voi phất cờ dựng nghiệp lớnNhị vị Trưng Vương sáng danh hoài.Phụ nữ Việt Nam đảm việc nhàChồng có say xin chẳng kêu laQuá đà các anh có lạc bướcCũng là phụ nữ Việt Nam mà.Phụ nữ Việt Nam giỏi quá haChăm dạy con cái rạng sơn hàMột tay nuôi dạy do mẹ cảBởi vì ba còn công tác xa.Phụ nữ Việt Nam quả anh hùngTrung hậu bất khuất lại kiên trungCông – dung – ngôn – hạnh đầy đủ cảPhụ nữ Việt Nam…quả anh hùng!
Sưu tầm
Người phụ nữ muốn mình xinh đẹpLuôn luôn kiêu hãnh ngẩng cao đầuMuốn được yêu chứ không đơn độcMuốn vui tươi chứ chẳng mãi u sầu
Muốn vòng ngọc hợp màu y phụcMuốn ai nhìn cũng thấy mê ngayNhưng lắm lúc ở trong đời thựcChẳng dễ dàng như vậy, tiếc thay!
Và lắm lúc cơn mưa tầm tãCùng ngọn đèn leo lét canh khuyaLại thay cho những hội vui nhộn nhịpMá nóng bừng ánh mắt kiêu sa
Nếu đời lỡ dở dang trắc trởXin đừng vội vã kết tội aiTrong chia ly, giận hờn, xích míchTrong rủi ro, chinh chiến, thiên tai…
Không lập những kỳ công oanh liệtHy sinh cùng những việc nhỏ nhoiSống đơn côi, tóc bạc dần từng chútLắng nghe từng tiếng động giữa đêm dài
Với một nỗi khát khao không cưỡng nổiĐể không đập phá, căm hờnNgười phụ nữ muốn được nâng như trứngHứng như hoa và cười nói thông thường…
Sưu tầm
Vừa hiền vừa dịu lại vừa tươiMà lúc xông pha mạnh tuyệt vờiĐánh giặc lo nhà xây dựng nướcĐảm đang lừng lẫy bốn phương trời.Đâu phải bây giờ em mới đảm đangNuôi mẹ chăm con thay chồng trăm chuyệnĐâu phải đợi khi quân thù ập đếnTổ quốc gọi tên, em tình nguyện lên đườngCái tính đảm đang em chịu đựng yêu thươngEm có sẵn từ trong bụng mẹThuở mới lên ba tập bồng, tập bếCái gối làm con em làm mẹ ru hờiTừ thuở đánh chuyền ngắt lá đùa chơiTập xếp, tập đan, em làm người nội trợBà mẹ Việt Nam nuôi con từ thuở nhỏĐã dạy cho con cách ăn ở nên ngườiMẹ có ngờ đâu trong thế kỷ hai mươiTổ quốc đã giao cho con làm người dung sỹTay trằm nón bài thơ, tay câm dao đánh MỹChung một góc trời đâu phải chỉ riêng ta.Ơi! cô gái Việt Nam hiền như một bông hoaChính em đó, em là người đẹp nhấtChiếc áo nâu non hiền hòa chân thậtRất quê hương và cũng rất đáng yêuĐôi mắt em nhìn như niềm mơ ướcMà sâu thẳm bao nhiêu điều suy nghĩDáng em đi trong khoan thai bình dịMà dịu dàng như mũi chỉ đường kimKhi em cười môi nở một hình timKhi em giận mắt hóa thành ánh lửaBởi lắm yêu thương em không hề biết sợKhông biết kêu xin, em tin ở chính mìnhBiết cằm thù nên em biết hy sinhBiết im lặng nên trở thành bão tốTrung hậu đảm đang em làm người vợ.Anh dũng hiên ngang em lại hóa anh hùng./.
Tác giả: Huỳnh Lâm Phong
Thương em chịu khó cực khổ..Thương em dù anh nghèo khổ không màn..Thương em dễ thương dịu dàng..Thương em tốt bụng đàng hoàng giỏi giang..Thương em cô gái đảm đang..Thương em nhân cách hào quang tuyệt vời…Thương em cô gái rạng ngời..Thương em vì đã nói lời yêu anh ..
Sưu tầm
Hôm qua em đã nói rồiNhờ anh giúp vợ ít thôi việc nhàVậy mà anh vẫn la càSuốt đêm tới sáng phải qua gọi vềLời anh hứa..chẳng bỏ bêNhớ ngày phụ nữ đã thề quan tâmMà sao anh cứ quây quầnRượu chè cờ bạc..xoay vần mặc emGiờ này anh nghĩ thử xemQuanh năm vất vả anh đem bạc bàiMình em lo lắng sớm maiThời gian đâu có..nên phai sắc hồngLời anh có hứa như khôngHôm nay em quyết cho chồng một phenViệc nhà anh để mặc emThì anh ôm mãi làm quen cột nhà.Thôi thôi anh biết rồi màTừ nay xin hứa việc nhà anh loGiờ xin em hãy tha choChứ ôm cột mãi ..mặt mo em àTrong nhà anh có bó hoaMua về sẵn đó để mà tặng emNhân ngày phụ nữ Việt NamVợ chồng hòa thuận cùng làm cùng vui.Lời anh nay đã hứa rồiChăm lo cuộc sống..Vợ ơi yêu mà.
Tác giả: Mai Ngọc Thoan
Tự hào Phụ nữ Việt Nam,Chuyên tâm việc Nước,việc nhà đảm đang.Xứng danh với tám chữ vàng,Bác Hồ khen tặng vẻ vang rạng ngời.“Anh hùng bất khuất” bao đời,“Đảm đang” “trung hậu” đó lời Bác trao.Thật là hạnh phúc tự hào,Việt Nam ta có biết bao Anh hùng.Những người Phụ Nữ kiên trung,Mưa bom lửa đạn bão bùng xong pha.Hy sinh vì Đất nước nhà,Mỗi người là một bông hoa dâng đời!
Song hành với những nét đẹp truyền thống xưa thì người phụ nữ hiện đại ngày nay đã biết tiếp nối, kế thừa, bổ sung và xây dựng những phẩm chất mới, góp phần hoàn thiện hình ảnh về mẫu người phụ nữ mới trong thời kỳ hiện đại. Cùng chia sẻ những bài thơ về phụ nữ hiện đại cực hay sau đây để cảm nhận hết vẻ đẹp của người phụ nữ hiện đại bạn nhé !
Tác Giả: Văn Thắng
Mực vẽ sơn mài họa tranhDa nâu thiếu nữ tạo tranh sắc màuCầu vồng mái tóc đủ màuGam màu nắng vàng nền màu bức tranhThiếu nữ nét đẹp bức tranhTài hoa nghệ thuật bức tranh dáng ngườiHương sắc thiếu nữ dáng ngườiHiện đại tuổi trẻ dáng người mê say.
Tác Giả: Thu Oanh
Phụ nữ ngày nay cũng lắm bàiĐôi bên nội ngoại gánh tròn vaiGia phong tứ đức, tam tòng nhậnXã tắc đa năng sáng kiến màiTết mãn nên thèm hương sắc bưởiXuân còn lại muốn vị cành maiChồng lo việc mọn nhân ngày támThỏa sức nồng say sướng dẻo dai.
Tác giả: Chưa rõ
Là con gái cứ phải xinh cái đãHé môi cười cho thiên hạ đắm sayDáng trang đài làm bao kẻ ngất ngâyMắt đen huyền như gió mây nước biếcBao đàn ông hy sinh không hối tiếcXin đắm chìm như ánh nguyệt hồ thuCác chàng trai cam tâm được cầm tùNghe giọng nói như lời ru trong mộngLà con gái phải luôn yêu cuộc sốngYêu chính mình và mở rộng con timHạnh phúc riêng ta phải tự đi tìmNgẩng cao đầu luôn tự tin bước tớiLà con gái phải vui tươi phơi phớiLàm chủ mình không cần đợi chờ aiNgược dòng đời hãy hướng đến tương laiKhông chấp nhận sự an bài phận sốLà con gái hãy luôn luôn ghi nhớCó công dung biết nội trợ đảm đangSống thủy chung ăn nói phải dịu dàngVà nên có trái tim vàng nhân hậu.
Em đẹp thế này có chết tôi khôngCái dáng hiền ngoan cho đời ngơ ngẩnCó phải em đây…hay là cô TấmMới vừa từ trong cổ tích bước ra
Đằm thắm sen hồng nét miệng như hoaThon búp tay ngà têm trầu cánh phượngVạt áo đôi tà sông Cầu sông ĐuốngNàng Tấm đây mà..bống bống bang bang
Em đã về rồi cô Tấm đảm đangThương cái dáng gầy nhọc nhằn mưa nắngXưa mái tranh nghèo chân bùn tay lấmChiu chắt ngọt ngào vào trái thị thơm
Xin một lần làm hoàng tử của emRu giấc xoan đào võng đưa kẽo kẹtVàng ảnh vàng anh…ơi người ngoan nết” phải duyên thì về…em nhé…vợ anh “
Trời Hà nội thu nhuộm áo em xanhHay tại có người làm nên cổ tíchCô Tấm ngày xưa về trong đời thựcSao tôi ngỡ ngàng…như trong giấc mơ…
Hôm qua em đã nói rồiNhờ anh giúp vợ ít thôi việc nhàVậy mà anh vẫn la càSuốt đêm tới sáng phải qua gọi về
Lời anh hứa..chẳng bỏ bêNhớ ngày phụ nữ đã thề quan tâmMà sao anh cứ quây quầnRượu chè cờ bạc..xoay vần mặc em
Giờ này anh nghĩ thử xemQuanh năm vất vả anh đem bạc bàiMình em lo lắng sớm maiThời gian đâu có..nên phai sắc hồng
Lời anh có hứa như khôngHôm nay em quyết cho chồng một phenViệc nhà anh để mặc emThì anh ôm mãi làm quen cột nhà.…Thôi thôi anh biết rồi màTừ nay xin hứa việc nhà anh loGiờ xin em hãy tha choChứ ôm cột mãi ..mặt mo em à
Trong nhà anh có bó hoaMua về sẵn đó để mà tặng emNhân ngày phụ nữ Việt NamVợ chồng hòa thuận cùng làm cùng vui.
Lời anh nay đã hứa rồiChăm lo cuộc sống..Vợ ơi yêu mà.
Kể từ giờ em hãy sống vì em
Dù mạnh mẽ, hay yếu mềm, cũng được
Miễn thản nhiên cười và vô tư bước
Đau khổ hay không là tự do mình.
Kể từ giờ em phải thật là xinh
Rạng rỡ yêu đời dù mưa hay nắng
Không phải để cho người nào nhìn ngắm
Bởi thanh xuân ngắn lắm, sắp qua rồi…
Kể từ giờ em phải sống thật vui
Để chôn vùi nỗi buồn vào quá khứ
Ai tổn thương mình thì cũng nên tha thứ
Bởi sau cùng em đáng được bình yên.
Kể từ giờ không phải nhớ hay quên
Không muộn phiền vì một người nào nữa
Vui đi em, nếu không thì sẽ lỡ
Chuyến tàu mang hạnh phúc đến ga rồi.
– Sưu tầm –
Ngày tôi đi có ba người đưa tiễnCô thứ nhất đứng tựa gốc ngô đồngGọi với theo, đầu cô không cúi xuống:“Anh sẽ quên em, nên em chẳng bận lòng”.
Cô thứ hai đứng bên cửa hiên nhàÔm trong tay một bình trà to nặngGọi theo tôi “Anh mau trở về nghe!”Cô thứ ba chỉ thở dài im lặng.
Cô thứ nhất, sau ngọn đồi thứ nhấtĐã ánh bạc lên dưới áng mây hồngCô thứ hai cũng chẳng hề chật vậtTôi quên ngay khi xe chạy qua truông.
Rồi tôi đi qua muôn nẻo đường xaThời gian trôi như cầm roi thúc giụcNhưng lòng tôi chẳng thể nào quên đượcTrong ba người – người con gái thứ ba.
Một ngày kia tôi về lại núi rừngCô thứ nhất chờ trong cơn giận dữ.
Cô thứ hai vẫn tốt bụng, dễ thươngRa đón tôi với bình trà to bự.
Cô thứ ba, dù chẳng ra chào đónTôi chẳng thể quên sau chuyến đi xaRồi cứ đến từng đêm trong giấc mộngTrong ba người – người con gái thứ ba.
Đất nước sẽ mãi mãi tự hào về người phụ nữ Việt Nam giỏi việc nước, đảm việc nhà, ở phương diện nào người phụ nữ cũng hoàn thành xuất sắc vai trò của mình, tạc vào lịch sử dân tộc một hình tượng cao quý và ngời sáng. Hi vọng sau khi chia sẻ cùng chùm thơ về đàn bà, thơ về phận đàn bà, thơ về kiếp đàn bà trên đây bạn có thêm nhiều phút giây lắng lòng ý nghĩa!
Giáo sư Nguyễn Lân Dũng là nhà khoa học hàng đầu Việt Nam trong lĩnh vực vi sinh vật học (wiki), với hơn nửa thế kỷ cống hiến cho giáo dục và nghiên cứu. Ông là con trai Nhà giáo Nhân dân Nguyễn Lân, thuộc gia đình nổi tiếng hiếu học. Giáo sư giữ nhiều vai trò quan trọng như Chủ tịch Hội các ngành Sinh học Việt Nam, Đại biểu Quốc hội và đã được phong tặng danh hiệu Nhà giáo Nhân dân năm 2010.
Giãy dụa hay giãy giụa đúng chính tả tưởng chừng đây là một câu hỏi…
Nước máy, nước sạch đang dần thay thế cho nước giếng khoan trên mọi vùng…
Rò rỉ hay Dò rỉ là hai từ dễ bị nhầm lẫn bởi phát âm chữ…
Từ xa xưa, con người đã sử dụng nước mưa để uống và sinh hoạt.…
Lãng mạn hay lãng mạng là từ khiến nhiều người do dự khi sử dụng.…
Thực trạng thiếu nước sạch trên thế giới Bạn có biết không, theo Tổ chức…
This website uses cookies.