Tháng bảy lại về. Tháng bảy vẫn khoác trên mình nó chiếc áo mùa hạ rực nắng và màu đỏ rực của hoa phượng. Tháng bảy, hoa cúc quỳ nở khuya hơn, sương rơi trong hơn trên những phiến cỏ xanh mượt và đầy sức sống. Tiếng côn trùng kêu đêm như vang hơn, thăm thẳm, rầu rĩ… Nếu bạn yêu tiết trời tháng 7, chắc không thể bỏ qua tập thơ tháng 7, thơ chào tháng 7, thơ tình tháng 7 xúc cảm do LVT Education tổng hợp sau đây.
Bài viết cùng chủ đề:
Tháng bảy về, giăng mắc ngoài cửa những suy tư, dệt nên nỗi niềm xa vọng. Đi qua những ngày dằng dặc nắng, ta mong đợi ngày mưa bất chợt dịu mát không gian, hồn người lắng lại. Để rồi những trái tim xúc cảm đã viết nên những bài thơ tháng 7 hay, ý nghĩa sau đây.
Thơ tháng 7 hay, ý nghĩa
Tác giả: Đỗ Thị Phương Lan
Tháng bảy đến đây rồi anh ạBầu trời bớt xanh cứ ngả màu xam xámBởi những cơn mưa ngâu ảm đạmLàm buồn thêm Hà nội phố vắng anh.
Tháng bảy về ngõ phố cũng vắng tanhBầy trẻ thơ không còn tụ tậpnghêu ngao đi học làm phố thêm yên lặngVe cũng thôi ngân mải đi trốn mưa rồi.
Tháng bảy về em bỗng thấy chơi vơiEm nhớ anh tiết mưa thêm buồn bãNgày mưa ngâu bên đường ai đứng đợiChờ ai trong vợi vợi mưa sa.
Tháng bảy về rồi tháng Bảy sẽ quaNỗi buồn của em cũng hoá mưa rơiVề đi anh đừng để em chờ đợiHết tháng bảy rồi mong thu tới cùng anh…
Thơ Nga Vũ
Tháng bảy lại về trên ngọn gió rưng rưngcó phải ngày xưa đã hẹn điều như thếtháng bảy nhớ gì mà khoang trời kể lểướt sũng suốt mùa nên tháng bảy lại nghe đau
Ta níu gì trong khoảnh khắc nhớ nhausao bóng lá chỉ thầm thì vồi vộichỉ nhíu mày khi trái tim bối rốigọi tên người quên nhớ một lần xa
Tháng bảy đến rồi ta lại thấy phôi phaký ức cũ – góc phố chiều đã cũchiếc lá chưa vàng mà nỗi đau phủ dụchênh chao gì ngọn gió cũng lênh loang
Tháng bảy về trên nỗi nhớ… lại lang thang
Thơ Lan Vương
Tháng bảy rồi anh còn nhớ không anhMùa phượng cuối cứ chòng chành trăn trởĐời dâu bể ta đành duyên phận lỡĐâu biết rằng dang dở những niềm đau
Tháng bảy về trầu lại quấn vôi cauQuyện môi đỏ cho phai nhàu kỉ niệmChuyện Chức Ngưu lâu rồi ai tìm kiếmRưng rức lòng dấu diếm thuở yêu xưa
Tháng bảy rồi khao khát mấy cho vừaLòng nặng trĩu cơn mưa đầu bối rốiEm đưa tay níu lại thời nông nổiĐể xa người nhức nhối lệ sầu khô
Anh đã đi tim sỏi đá không ngờNơi lồng ngực bơ vơ niềm trống trảiHợp rồi tan chuyện như đời thế mãiĐắng đót lòng hoang hoải nỗi niềm đau
Thôi mình về miền xưa cũ không nhauBiển cuộn sóng vẫn ngầu lên thương nhớNgồi ghép lại mảnh tình xưa vụn vỡXa thật rồi mà ngỡ chỉ hôm qua.
Thơ Minh Triết
Tháng 7, những cơn mưa dầm cuối hạHoàng hậu buồn ủ rủ cánh hoa rơiTrường cũ người xưa nay đã nhạt nhòaCó còn chăng cũng chỉ là nỗi nhớ
Gặp lại nhau như lần đầu bỡ ngỡBa mươi sáu năm lạc lõng bơ vơĐời bềnh bồng – hoa lục bình trôi nổiĐể bây giờ cuộc sống vẫn đơn côi
Ngày lấy chồng em thỏ thẻ vài lờiĐời con gái không thể lâu hơn nữaTương lai em chân trời đang rộng mởCòn nơi anh sao mãi cứ đợi chờ
Dẫu biết xa em – tình yêu dang dởTận đáy lòng day dứt những nỗi đauVu Lan tháng 7 rả rích mưa ngâuAnh mong chờ một nhịp cầu Ô Thước.
Tác giả: Huỳnh Minh Nhật
Tôi lau chưa hết dòng lệ cũĐã thấy bâng khuâng, tháng bảy về…Lá úa võ vàng chân phố thịNghe lòng trầm uất giữa u mê
Hoa cúc nở chiều, mây trắng xóaThu về hoang hoải gió heo mayMà người con gái đôi mắt ướt,Vẫn còn nhớ trộm một bàn tay?
Tháng bảy lạnh lùng tháng bảy thuSương rơi lấm áo, trời mịt mùThì có bao giờ em hiểu được,Lối mòn đương cất một lời ru
Tình yêu nông nổi vào mê đắmRồi cũng theo người cuốn gót hoangĐể nay tháng bảy đầy lạ lẫmHồn nhiên, in dấu những phai tàn
Tháng bảy chiều nay chợt lững lờNhững tình dìu dịu, ý ngàn thơSao người lữ khách phương xa đó,Chỉ ngước nhìn theo với hững hờ
Có phải thu ơi? Đã phải lòng…Hay rằng mắc tội với non sôngCớ sao tháng bảy, mùa thu tớiThiếu nữ cười duyên nhạt má hồng?
Tác giả: Phùng Mạnh Tiếp
Em đợi cơn mưa ràoĐể xóa tan hờn dỗiEm đợi lời anh nóiĐể má đỏ môi hồng.
Những ngày trời mưa dôngBắc ngang cầu gặp mặtMười một tháng chia cáchEm đợi tháng 7 thôi.
Cô gái luôn mỉm cườiDấu nỗi buồn vào mắtÍt ai biết sự thậtĐằng sau những niềm vui.
Hãy tạm quên hờn tủiLau mắt đêm khóc thầmĐón thật nhiều cái mớiMình đáng được quan tâm.
Mở mắt dậy ăn sángTrang điểm hai má đàoCả năm chỉ một thángEm đẹp thì có sao?.
Em đợi cơn mưa ràoĐể làm tan nỗi nhớCó những điều rất nhỏEm giữ kín bao lâu.
Muốn nhìn vào mắt sâuChờ cơn ngâu bất chợtAi bắc cầu Ô thướcĐể cho mình gặp nhau?
Có thể bạn quan tâm:
Tiết trời tháng bảy nắng mưa thất thường. Khúc giao mùa nắng – mưa cứ lưng chừng, dùng dằng giữa cuối hạ – chớm thu. Nhón gót tới chạm vào hơi thu, lùi lại đụng phải miền hạ. Hạ còn đó nhưng bớt gay gắt, nồng say mà thu thì chưa hẳn. Cái thế chênh vênh đất trời tháng bảy kìm lại nhịp sống hối hả, lòng người chùng xuống, trầm tư. Nếu bạn yêu thang 7 chắc không thể bỏ qua chùm thơ ngắn về tháng 7 hay, xúc cảm sau đây.
Thơ ngắn về tháng 7
Thơ Miền kí ức
Tháng 7 về vạt nắng cũng êm nhungMảnh mai lắm đôi vai gầy trên phốAi đan lá chiều nay thành thảm nhớMưa hắt buồn…. Vọng lại những thanh âm
Anh có về nghe tiếng gió thì thầmMàu nhung lụa… Phôi phai làn tóc rốiĐâu còn nữa ngày mưa ai đón đợiLỡ nhịp cầuCon sáo đã sang sông
Tháng 7 gầy nổi nhớ cũng mênh môngSương lãng đãng giăng ngang trời mờ ảoTiếng đàn ai trỗi khúc tơ sầu nãoNhư dỗi hờn như luyến nhớ về ai
Tháng 7 mưa rơi ướt mảnh trăng gầyCầu Ô Thước gãy đôi rồi mấy nhịpMưa ngâu trắng… Trắng lòng người chờ đợiLối rẽ nào đưa anh mãi xa em.
Tác giả: Nguyễn Lan Hương
Ta sơ ý chạm nhẹ vào tháng bảyNắng hờn ghen lăn trên ngõ khô congTrời bất ngờ đổ những hạt long tongMưa dâng trắng lao xao ngày cuối hạ.
Chạm tháng bảy, sắc cầu vồng đến lạBắc bao giờ nối hết nhịp tim emHương sen nồng ru gió ngủ vào đêmQuỳnh e thẹn chờ trăng lên lơi lả.
Chạm tháng bảy thương mẹ nghèo vất vảCánh đồng làng trời lúc ráo lúc mưaCha trở về trời tối vấp rào thưaChân tóe máu mùi bùn nâu vương áo.
Chạm tháng bảy, ta thấy mình khờ khạoPhung phí tình thương mướn vợ chồng NgâuMắt em buồn bóng bóng vỡ về đâuTa bỗng hiểu cả những điều chưa nói.
Chạm tháng bảy chợt lòng bối rốiTay chạm vào vội vã rụt lại ngay.
Tác giả: Quan Dương
Nụ hoa nằm ngửa đợi chờCành cây ngái ngủ cũng vừa lao xaoGiọt gì rớt giống giọt ngâuHình như tháng bảy trên đầu thả mưa
Tóc tai em ướt lòa xòaMở hồn anh rộng mái che cho ngườiTiện tay cài nút áo thôiĐâu ngờ cột phải góc trời vào nhau
Tháng năm tuột dốc xuống đồiChiến trường anh bỏ lại lời chia taySa cơ vào chốn tù đàyPhía sau gió cát bụi bay nhạt màu
Hoa xưa mưa ngậm nát nhàuNhánh cây xưa lã đọt sầu ngủ quênMỗi năm tháng bảy phía trênAnh đi phía dưới cạnh bên nỗi lòng
Tác giả: Yên Dạ Thảo
Chiều tháng bảy ngoài trời mưa tầm tãGió hờn ai rung cây lá ngả nghiêngHờn mây say hay hoa nắng ngoài hiênĐang lả lơi đưa tình cùng gió lạChiều tháng bảy giữa độ mùa tháng hạGiọt mưa sa làm ướt má bờ môiLệ từ trời hòa dòng lệ ta rơiBuồn cảm thương nỗi lòng người thi nữChiều tháng bảy nơi phương trời viễn xứCó mối tình tựa Chức Nữ, Ngưu LangNgười xa xôi nơi nắng ấm miền NamNgười phương Bắc đông sang nhiều tuyết trắngChiều tháng bảy chợt lòng buồn xa vắngCà phê thơm pha nóng định chia đôiMuốn mời ai nhưng người tận phương trờiTa cô quạnh uống cà phê giọt đắng!
Sưu tầm
Khi hoàng hôn gọi mây chiều về núiHồn thả hoang về góc phố phương xaChờ tiếng ve kêu báo hạ sang mùaChợt thấy nắng rơi trên chùm phượng đỏGió chướng về ngang bụi che kín phốCon đường quen chợt lạ đến bất ngờMàu hồng tươi thay màu tím, ngẩn ngơTay dụi mắt, ngỡ ngàng nhìn, mê lộTrong cơn mê, giọt nắng hồng òa vỡChất chồng thêm lên mộng mị ưu phiềnChẳng muốn nhìn, lỡ đã thấy, tìm quênĐể tỉnh giấc vẫn còn mơ tháng BảyGiữ ngọn lửa trong lòng luôn rực cháyĐón mừng ngày em đến cõi nhân gianNgõ vào mơ, hương phấn lẫn bụi vàngQuá óng ả nên tím thành hồng thắmDù tháng Bảy có ngập tràn nắng ấmHay mưa ngâu, bụi phủ lối đi vềTay che mưa, vén bụi vượt vùng mêThắp ngọn nến, nụ hồng trao áo tím
Sưu tầm
Cuối tháng 7 hạt nắng còn lăn lócGieo oi nồng mệt nhọc xuống nhân gianSắc hương hè đâu đó vẫn ngập trànTừng chiếc lá úa vàng theo ngày tháng.
Phút giao mùa vần thơ tình bảng lảngGió nhạt chiều lơ đãng tóc vương bayLão thời gian dường như đã uống sayLướt khướt kệ tháng dỗi ngày trăn trở.
Hoàng hôn rơi đắm chìm vào nỗi nhớMặc màn đêm nặng nợ hắt hiu sầuEm bây giờ lạc bước ở nơi đâuCó thấy chăng trời bạc mầu rồi đấy.
Chiếc lá khô trôi theo dòng run rẩyKhẳng khiu cành hờn lẫy níu khát khaoThoảng bên tai lời ai đó ngọt ngàoNghe đắm đuối đưa ta vào mộng mị.
Ồ có lẽ cuối hè rồi em nhỉPhút giao mùa…Ý nghĩ…Cũng mong manh!
>>>XEM THÊM: TOP 45+ bài thơ tháng 6, thơ chào tháng 6, thơ tình tháng 6 lãng mạn
Tháng bảy mưa ngâu, nhịp cầu Ô Thước, là niềm thương cảm tình yêu phá lệ, phá giới tìm đến nhau. Ngưu Lang – Chức Nữ chịu cảnh trừng phạt đôi ngã, cách biệt năm trời mới gặp một lần. Lễ thất tịch, được xem là ngày tình yêu phương đông. Nước mắt trời hay giọt lệ chia cách, mãi mãi neo lại lòng người nỗi u hoài, xót xa!
Thơ về mưa ngâu tháng 7
Tác giả: Nguyễn Ngọc Giang
Tháng bảy mưa về ướt phố xưaƯớt con đường nhỏ, điệp sang mùaDế gầy vì cỏ không buồn thắmRêu phong tháp cổ, tiếng chuông chùa
Tháng bảy nắng sầu vương gió seMùa thi đại học đến bên hèCó cô trò nhỏ ghi lưu bútChữ kí trao người mắt đỏ hoe
Tháng bảy phượng rơi trên tóc mâyÁo dài ai mặc phố say sayLưu ly tim tím mùa mơ mộngBằng lăng đẫm cả đôi vai gầy
Tháng bảy lá sang cây ở đâuChầm chậm mây trôi xám một màuTrên trời có chiếc cầu ô thướcNgưu Lang, Chúc Nữ lỡ duyên đầu
Tháng bảy ừ ! Đến tháng bảy rồiNhớ sao mắt biếc tuổi đôi mươiMùa mưa đã đến bên khung cửaKhắc ghi trong tim bóng một người.
Tác giả: Nguyễn Hà
Cõi mênh mang, giọt lệ trời rơi mãi Mịt mù mưa, nghiêng ngả phố, chiều nayNhỡ một lần cuộc hành trình trì hoãnDối-gian-tôi sẽ hiện rõ hình hài
Tháng bảy, mưa! Nhạt nhòa buồn đôi mắtHắt hiu chi? Thêm một nỗi muộn phiềnTháng bảy, mưa! Đêm điệp trùng trở giấcNíu thêm chi? Những đau xót đời thường.
Ngày tháng bảy vẫn mưa rơi nhòa nhạtMắt-buồn-em vẫn mái tóc huyền cheBiển vẫn trôi giữa đôi bờ cách trởTôi, một đời, xin nợ chút tình thơ…
Tác giả: Phú Sĩ
Lại một mùa về …… Ô Thước đổ cơn mưaLưu luyến mãi thôi mối tình xưa vạn lýThương chuyện hợp tan Ngâu có buồn ngẫm nghĩQuá nửa chặng đường sầu lụy lối yêu thương
Lại một mùa về …Ngân Hà nỗi vấn vươngNước mắt đoàn viên câu chuyện tình Ngưu ChứcSâu nặng thủy chung đợi chờ duyên mai trúcNgười bắc cầu Ô hạnh phúc nối đôi bờ
Lại một mùa về …Ta lại ngỡ là mơNỗi buồn vu vơ tình cờ ai đem đếnLàn khói lam chiều nơi làng quê yêu mếnMưa ngâu chùng chình quyến luyến kẻ rời xa
Lại một mùa về …Ta ngoảnh lại nhìn taĐếm lối yêu thương … đếm những điều dang dởThổn thức tiếng lòng sao chẳng tròn duyên nợĐể níu mưa buồn trăn trở giọt chờ nhau
Lại một mùa về …Người lại thấy xuyến xaoCâu chuyện tình yêu ngọt ngào hoen nước mắt …
Tác Giả: Hồng Thanh
Trời tháng bảy mưa ngâu giăng ngập lốiMưa nhạt nhòa vây kín những con đườngGóc phố buồn như phủ kín màn sươngThành phố chìm trong màn mưa trắng xóa…
Từng giọt mưa rớt rơi hối hảRì rào tung bọt nước trong chiềuPhố vắng em về bóng nhỏ liêu xiêuGió phất phơ mặt đường loang loáng ướt
Tháng bảy nào chờ bắc cầu Ô ThướcĐể Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhauNgưu Lang và Chức Nữ chẳng bên nhauTháng bảy nào chợt rơi trong tiếc nuối
Nghìn trùng phố em còn ai để đợiTừ dạo xa nhau lối xưa vắng không ngườiTừ dạo xa nhau em đã vắng tiếng cườiTháng bảy nào mưa rơi trong vời vợi
Ngàn tiếng yêu đã xa tầm tay vớiMưa vỗ về trong nỗi nhớ mông lungGọi ngàn lần tên anh vẫn là khôngChỉ có tiếng mưa dạt dào từng nỗi nhớ
Tác Giả: Hồng Thanh
Tháng Bảy mưa ngâu giọt sầu vương khóe mắtCô đơn ùa về em gầy thắt con timTháng Bảy mưa buồn rả rích từng đêmEm tự hỏi sao trời nhiều nước mắt?
Hết cơn mưa, trời trong, mây xanh ngắtSao lòng em vẫn chật một niềm đau?Giá nỗi buồn trong em chỉ như trận mưa ràoChắc tim sẽ không hao gầy, vụn vỡ.
Chuyện tình Ngưu – Chức dẫu lắm điều trắc trởBị chia cắt đôi bờ bởi dải sông NgânNhưng mỗi năm họ vẫn gặp một lầnCòn đôi ta sao vạn lần cách trở?
Đã dặn lòng phải thôi nhung nhớChờ đợi làm gì khi người đã ra đi!Cũng đã nhiều lần tự lau khóe miVà ủi an tim ơi đừng đau nữa!
Nhưng rồi mỗi khi mưa buồn qua ô cửaKỷ niệm lại ùa về ngày hai đứa quen nhauThêm một lần nhung nhớ gầy haoLà trái tim thêm một lần vết xước…
Tháng Bảy về, đàn quạ đen vẫn miệt mài bắc cầu Ô ThướcChức Nữ sẽ thêm một lần gặp được Ngưu LangTháng Bảy về, em thả nỗi nhớ đi hoangBởi nhân gian nào có cầu Ô Thước?
Tác Giả: Lê Gia Hoài
Viết cho em câu thơ tình tháng bảyAnh hiểu mình đã thức tỉnh nàng NgâuTrời mắt trong Ô Thước bắc nhịp cầuDuyên ta lỡ em về đâu em hỡi…?
Thu chạm ngõ chiều thu xanh vời vợiNắng vàng phai ai đợi gió qua mùaNụ cười em đâu rồi… phai sắc úaCho Ngâu buồn muôn thuở giọt li tan.
Tháng bảy qua sắc hạ xưa lụi tànKỉ niệm xưa cũng vương màu hoang phếÁnh mắt em xa rồi anh chẳng thểLau giọt buồn những lúc lệ em rơi
Phía không anh… còn lại chi em ơiNhững luyến thương một thời yêu bỏng cháyPhương xa nào tình yêu ơi có thấyLệ Ngưu Lang đầy ắp sông Ngân rồi…?
Cuối chân trời giọt Ngâu vỡ làm đôiAi khắc khoải lời yêu xưa vụng dạiThương Chức Nữ một mình anh mê mảiĐếm Ngâu rơi mà xa xót cõi lòng
Ngâu về rồi… em còn nhớ anh không…
Bản tình ca vẫn vọng vang âm trầm sâu lắng, nét tím gầy còn hiển hiện như in vào tâm trí dẫu đã nhạt nhòa theo tháng, theo năm. Biết tìm đâu một thời đã xa, biết tìm đâu một người đã qua, đợi chờ hoài… Tháng bảy tâm hồn hóa kiếp thi thơ, tháng bảy ấm nồng trở mình hoang lạnh, giấc ngủ mệt nhoài canh ba đón giấc mơ trưa vô chừng hỗn nhịp. Cùng lắng lòng với tập thpw tình tháng 7 sau đây để cảm nhận bạn nhé !
Thơ tình tháng 7 thật hay
Tác giả: Hồ Viết Bình
Anh vẫn đợi em tháng bảy mùa ngâuVề đi nhé gặp nhau anh sẽ nóiMùa ngâu trước anh ra đi vồi vộiBiền biệt hoài chưa nói được tiếng yêu.
Bao năm qua sống trên đảo tiền tiêuĐêm ngắm trời cao thấy chàng Ngưu đang đợiĐàn chim nhỏ mang cầu Ô thước tớiGặp Chức Nữ rồi nước mắt lại rơi rơi.
Anh thầm kêu đàn chim nhỏ kia ơiBắc cho tôi chiếc cầu qua biển cảVề bên em tháng bảy chiều êm ảAnh về rồi em vội vã đi đâu?
Chỉ được gặp nhau vào những mùa ngâuVề đi nhé, ở đâu về em nhéRồi sẽ qua những tháng ngày buồn tẻVề nghe anh nói khẽ tiếng yêu thương.
Tác giả: Cua Đồng
Anh viết thơ này gửi đến em ngoanCó cái nắng ấm hòa chan tháng bảyThu đã về chưa mà tâm hồn lạ vậyMiên mang đốt lòng nóng chảy từ tâmCô bé à ! em còn nhớ cái đêmAi đã ghé qua từ dòng tin nhắnĐể cho một người trở nên ngớ ngẩnLục phố tìm theo chỉ dẫn trái timĐã bao lâu rồi mình có yêu thêmTrôi thật nhanh cho nõi niềm bỏng rátHạ bước sang để thu về trầm mạcKhắc ghi thêm mình khao khát về nhau..Gió miệt đồng gió vẫn vậy lao xaoNắng vẫn thế nắng hanh hao em ạChỉ bên anh trái tim hồng khác lạKhi cô gái phố về trao cả tình yêuMẹ khen rằng con bé giỏi bao nhiêuTỏ tình đi còn nghĩ điều gì thểAnh chỉ rằng mẹ ơi đâu có dễSợ em ngại về đồng thôi kệ tùy duyên…
Tác giả: Dung Kim
Tháng bảy về khao khát những ước mongCho nắng trải ấm nồng con thuyền đếnNgàn sóng vỗ rì rầm nơi đã hẹnChút ân tình dâng vẹn gửi tặng nhauTháng bảy về hương lúa đợi mùa sauToả bát ngát nương dâu diều gọi nhỏTiếng sáo vọng ngân vang tràn theo gióNâng ánh cười một thuở tím hoàng hônTháng bảy về quên hết những phân vânHai tim đỏ nối vần khi gặp lạiÔn kỷ niệm thời gian còn đọng mãiNụ hôn đầu ngây dại mối tình siTháng bảy về ta nguyện sẽ khắc ghiGửi tất cả những gì yêu thương nhấtThoả khao khát trao hương đời rất thậtGói nồng nàn ngây ngất mộng cùng say.
Tác giả: Hoàng Lan
Anh viết cho em cho tháng Bảy nồng nànLất phất mưa bay có nàng ngâu chợt đếnCơn gió lộng nghiêng triền đê chống chếnhMười Hai bến rồi đâu bến thứ Mười Ba.
Anh viết cho em thuở son sắc mặn màMưa ngọt mát giọt phù sa đất mẹTrời tháng Bảy lắt lay như cào xéÔ thước bắt cầu ngấp nghé chuyện Chức -Ngưu.
Tháng Bảy rồi em có bớt ưu tưHay đau đáu chần chừ duyên đôi lứaCuộc sống kia phải đâu mình chọn lựaChốn yên bình vẫn chứa vạn niềm đau.
Anh viết cho em trời tháng Bảy thương sầuGiăng khắp lối mưa bạc đầu nỗi nhớViết cho em cho mối tình làng lỡTháng Bảy rồi bóng nước vỡ còn nhau…
Tác giả: Trần Minh Hiền
Tôi đã biết thể nào em cũng khócTrời cũng mưa và đêm sẽ khuya dầnChén chè bưởi ánh đèn như chuỗi ngọcDòng nhạc êm đềm con tim cháy lâng lâng
Trời Sài Gòn tháng bảy thoảng mưa rơiChẳng phải đổ trắng trời như tháng sáuNhưng cũng đủ se lòng người ngóng đợiTháng tám rồi trời sẽ có mưa ngâu
Sáng mai này tôi sẽ tiễn em điCùng áo trắng em vào kỳ thi mớiTôi sẽ đứng bên ngoài hòng để đợiNắng sáng này dù chiều có mưa bay
Mưa say đắm tóc em dài mười támTháng bảy buồn như thể cả một nămThôi đừng khóc thêm đau lòng anh lắmMà hãy cười cho nhạc khúc hòa âm.
Tác giả: Thủy Vũ
Tháng 7 đi cạn ngày phượng vĩMùa thu đã ban maiEm vừa đi vừa khócSen đã tàn những cánh hồng phai…
Tháng bảy đi cạn nỗi buồn câm nínTóc em dài bồ kết lá chanhĐường đời vạn dặmEm viết thư kể chuyện thị thành…
Tháng bảy mùa ngâu em mắt ướtGái quê rơm rạ trót thương ngườiThì cũng đừng ba năm em chất củiĐốt lòng cha một phút em cười
Tháng bảy cay nồng khói bếpMẹ ngậm cười chín suối mùa vu lanEm có còn mùa trăng chưa đi hếtGắng hồn nhiên cho những phai tàn…
Tháng bảy lại về, mang theo những cơn mưa bất chợt xoa dịu cái nóng ngày hè, và mang cho đất trời và lòng người cảm xúc, xao xuyến đến lạ lùng. Lòng người nhạy cảm, những cơn mưa tháng 7 đến như một khúc nhạc giao mùa, vậy mà trong thâm tâm họ lại xem cơn mưa tháng 7 buồn, làm thấm đậm bao ký ức để rồi những bài thơ tháng 7 buồn sau đây ra đời.
Thơ tháng 7 buồn cùng nỗi nhớ
Tác giả: Hư Vô
Tháng 7 tôi về ngang lối cũÁo khuya chưa đủ ấm hơi ngườiCòn nguyên dấu tích thời phiêu lãngBàng hoàng theo mỗi bước chân tôi.
Nhịp đêm dội xuống hồn khuya khoắtChưa chắc gì đã tới chiêm baoTháng 7 mưa dài thêm sợi tócChờ em ngồi thắp ngọn bạc đầu.
Con đường thao thức ngang lòng đáDốc liễu ngày xưa cũng đã giàDáng em thấp thoáng hiên mưa tớiLá buồn che ướt lối tôi qua.
Một lần hôn phối hồn tháng 7Quảy gánh trăm năm cõi đi vềĐể nghe tiếng khóc em lạ lẫmNhư còn trầm uất giữa u mê…Hoài niệm chiều mưa
Thơ: sưu tầm
Tháng 7 về vạt nắng cũng êm nhungMảnh mai lắm đôi vai gầy trên phốAi đan lá chiều nay thành thảm nhớMưa hắt buồn…. Vọng lại những thanh âm
Anh có về nghe tiếng gió thì thầmMàu nhung lụa… Phôi phai làn tóc rốiĐâu còn nữa ngày mưa ai đón đợiLỡ nhịp cầuCon sáo đã sang sông
Tháng 7 gầy nổi nhớ cũng mênh môngSương lãng đãng giăng ngang trời mờ ảoTiếng đàn ai trỗi khúc tơ sầu nãoNhư dỗi hờn như luyến nhớ về ai
Tháng 7 mưa rơi ướt mảnh trăng gầyCầu Ô Thước gãy đôi rồi mấy nhịpMưa ngâu trắng… Trắng lòng người chờ đợiLối rẽ nào đưa anh mãi xa em
Thơ: Hoàng Minh Tuấn
Tháng bẩy ơi sao trời oi nồng thếMây chẳng về nên trống vắng cơn mưaĐêm giờ này, liệu em đã ngủ chưa?Hay thao thức, như ngày xưa chờ đợi!
Anh cứ nhớ, nhớ về em mỗi tối,Nhớ cái ngày tháng bẩy phải chia tayBông phượng cuối hè gửi gắm men sayMà lóng ngóng chẳng trao tay người nhận.
Anh cứ tưởng thế là em hờn giậnNên cố tìm, cố giải thích em ơiĐể rồi trào dâng khi thấy em cười“Em biết rồi, hỡi ơi, anh chàng ngốc!”
Lời nói đó khiến tim anh thổn thứcTheo cùng anh suốt những tháng năm quaTháng bẩy nay anh vẫn ở phương xaNhớ quê hương, nhớ về em nhiều lắm.
Em thân yêu, chiều nay sao trống vắngKhao khát lòng, anh muốn lắm cơn mưaĐể gửi em cho thoả nỗi mong chờĐể quên đi cái oi nồng tháng bẩy.
Tình hai ta vẫn đỏ màu phượng cháyNên còn đầy những khát vọng nồng sayAnh sẽ về dù không phải chiều nayĐể thắm mãi tình hai ta tháng bẩy!
(Thu Võ)
Tháng bảy về ai có hẹn hò không?Hay cứ để tình tan theo bọt sóngHay cứ để niềm thương yêu tuyệt vọngMắt âu sầu trông ngóng mộng về đâu!Tháng bảy về rả rích giọt mưa ngâuAi có nhớ ngày đầu mình quen biếtAi có biết chuyện tình yêu cách biệtMưa cũng buồn giọt da diết… chờ mong.Hẹn hò đi, hãy nói thật tim hồngTình Ngưu – Chức vẫn dịu nồng tháng bảyNhư con tim vẫn nhớ người phương ấyTháng bảy về, ai có thấy bâng khuâng ?!Tháng bảy ơi, sao tình vẫn lưng chừngKhông nói được những lời mình muốn nóiĐể tháng bảy mưa buồn giăng riêng lốiCó hai người… tin nhắn… nói… vu vơ!!!
Thơ: Hồng Giang
Bài thơ tình anh viết chiều tháng bẩyNắng nhạt nhoà bỏng giẫy gót chân aiSóng đẩy xô bờ cát trắng lăn dàiCon Còng Gió chờ hoài cơn mưa muộn.
Biển vẫn vậy muôn đời như em muốnDẫu êm đềm mà cuồn cuộn vấn vươngCánh bằng lăng tím thẫm cả cung đườngHạ hờn dỗi cũng dường như nhòa nhạt.
Tháng bẩy này em có còn khao khátNụ hôn nồng bỏng rát ướt vành môiVết chân em con sóng xóa sạch rồiChỉ vương lại nổi trôi chiều nhung nhớ.
Bài thơ tình anh viết còn dang dởTiếng ve sầu nức nở tiễn hạ điDường như thu đâu đó đã thầm thìPhút giao mùa có điều chi vương vấn.
Mối tình si bao tháng ngày lận đậnXin đừng làm …Sóng giận…Kẻo biển đau!
Tác Giả: Trần Thị Phượng
Tháng bảy về anh còn nhớ cho chăngNhìn phượng thắm mà khát khao nỗi nhớVẳng đâu đây em nghe từng hơi thởVọng phía trời xa anh gởi tới em
Mình đã từng trao ánh mắt môi mềmVòng tay ấm anh ôm ghì xiét chặtHôn môi thắm và hôn lên đôi mắtDa thịt thơm nồng vẳng mãi quanh đây!
Tháng Bảy bâng khuâng khi mùa Vu lan tới. Cái không khí se lạnh của trời đêm tháng Bảy như đắp thêm nỗi buồn cho những đứa con không còn cha mẹ, những đứa con luôn cài bông hồng màu trắng bên ngực áo vào những mùa Vu lan báo hiếu hàng năm. Kỉ niệm, kí ức, và yêu thương lại dội về trong lòng họ, cứ cồn cào, da diết những nhớ thương… để rồi những bài thơ tháng 7 mùa Vu Lan sau đây đã ra đời.
Thơ rằm tháng bảy Vu Lan
Tác giả: Trần Minh Hiền
Ngày rằm tháng bảy Vu LanBiết ơn Cha Mẹ miên man thâm tìnhMẹ là ánh sáng quang minhCha là thầm lặng hy sinh muôn đờiCon là giọt nước đầy vơiCảm ơn Cha Mẹ sáng ngời yêu thươngCon đi ngàn vạn dặm đườngMẹ Cha nâng đỡ luôn thường chở cheCảm ơn Cha Mẹ lắng ngheLòng con ơn nặng chuyến xe nhiệm mầuNguyện cầu cho Mẹ sống lâuCho Cha siêu thoát qua cầu nhân gianVu Lan đến với tiếng đànRung lên nhạc khúc khẽ khàng thâm ân.
Tác giả: Nguyễn Khánh Chân
Thấm thoát mùa vu lan đến rồiLòng con se sắt lệ tuôn rơiNgày xưa hoa đỏ nay hoa trắngNỗi nhớ đong đầy năm tháng vơi
Rằm tháng bảy rồi Mẹ biết không?Người người vui nhận cánh hoa hồngRiêng con được tặng cành hoa trắngVà ánh mắt buồn với cảm thông
Hoa trắng ai cài lên áo conHằn lên nỗi nhớ đỏ như sonCám ơn chưa nói nghe lời nghẹnNuốt lệ dìm sâu một nỗi buồn
Lặng lẽ quay về kí ức xưaSân Chùa nhạt nắng gió lưa thưaTay trong tay Mẹ cành hoa thắmVà nén hương trầm tỏa khói đưa
Riêng tặng cho em một cánh hồngNhân mùa báo hiếu phận làm conVui thay hạnh phúc khi còn MẹChữ hiếu cho ai vẹn tấm lòng
Đây cành hoa trắng tặng cho anhNhớ Mẹ nuôi con đến trưởng thànhChữ hiếu làm sao đền đáp hếtMờ trong di ảnh lệ rơi nhanh.
Tác giả: Sương Trần
Mùa Vu Lan đến đây rồiSao con bỗng thấy bồi hồi trái timNhớ cha mẹ biết đâu tìmThương yêu nồng ấm nỗi niềm sớt chia!
Linh hồn cha mẹ bên kiaMang theo làn gió cùng tia nắng hồngXin cho con một chút lòngBao la tình mẹ -mặn nồng tình cha
Hải hà ân nghĩa thiết thaNon cao biển rộng mượt mà đồng quêXanh xanh tre ngã thu vềQuyện theo chiều gió tóc thề mẹ yêu
Cha ngồi dáng vẻ buồn thiuThương sao số phận sớm chiều lao đaoCảnh nghèo quê nội thuở nào!Tim con se thắt buồn xao xuyến lòng
Quặn đau trời đổ cơn dôngNgọn đèn loe loét căn phòng đơn sơNếp nhà sau trước bơ phờKhông nguyện vẹn nỗi để nhờ nắng mưa
Bỡi tường chắn chống lưa thưaLợp tranh vách đất sớm trưa kiếp nghèo!Tháng ngày cha mẹ cheo leoNuôi con ăn học mong theo kịp người
Con vui cha mẹ mĩm cườiĐơn sơ hạnh phúc người người thương yêuGiờ đây khoảnh khắc buổi chiềuCon ngồi ôn lại mọi điều ngổn ngang
Có lần con đã lang thangTìm quên nỗi nhớ ruột gan rối bờiXin cho con nói một lờiCon yêu cha mẹ ngàn đời không phai!
Tác giả: Hạ Buồn
Nhẹ nhàng nghênh đón thu sangKhí trời man mát, sắc vàng lả lơiMiên man niềm lá rụng rơiYêu thương gắn kết, tình đời nở hoa.
Chạnh lòng bao nỗi xuýt xoaPhận duyên day dứt vỡ òa hạt ngâuCông cha, nghĩa mẹ dày, sâuNuôi con khôn lớn, dãi dầu nắng mưa.
Ngước trời đếm hết sao thưaĐáp đền phụ mẫu vẫn chưa thể trònSinh thành ân tựa núi nonGian lao dưỡng dục mỏi mòn trí tâm.
Rưng rưng ngấn lệ tình thâmDốc lòng báo hiếu lặng thầm xót xaTủi lòng còn mẹ mất chaÁo cài hoa đỏ… trầm kha nỗi niềm.
Lung linh tình mẹ trong timNâng niu phụng dưỡng, cần tìm đâu xa !Biển trời lồng lộng hoan caVu Lan báo hiếu… mặn mà nghĩa ân.
Tác giả: Thầy giáo Hải
Nay ngày báo hiếu vu lan,Xa bố, xa mẹ lòng man mác buồn.Cha, mẹ như suối,như nguồn,Cho con vững bước trên muôn nẻo đường.
Bao la, bát ngát tình thương,Cha, mẹ là chốn quê hương thanh bình.Có cha, mẹ mới có mình,Sống sao chọn nghĩa vẹn tình trước sau.
Dù tóc cha, mẹ đổi màu,Sức tàn, lực kiệt, ốm đau cuối đời.Chăm lo, phụng dưỡng ai ơi!Ơn, nghĩa cha, mẹ biển trời mênh mông.
Lớn lên lấy vợ, theo chồng,Đừng quên cha, mẹ vì công sinh thành.Mẹ, cha bến đỗ an lành,Bao năm nuôi dạy, học hành gian lao.
Tình thương cha mẹ gửi trao,Phận làm con cái lẽ nào lại không?Tình mẹ như nắng mai hồng,Cha như ánh lửa đêm đông bập bùng!
Tác Giả: Phong Hàn
Các tôn giáo dạy điều hay, lẽ phảiLuôn biết ơn, cha mẹ đấng sinh thànhƠn trời biển, dưỡng nuôi ta khôn lớnCầu mong con, mọi công việc… an lành
Đêm trăng sáng mùa Vu Lan báo hiếuNơi Phật đường, đệ tử đến dâng hươngNhững đứa con, cầu xin bao điều ướcCầu mẹ, cha an hưởng tuổi xế chiều…
Cũng có kẻ, bao điều không may mắnĐấng sinh thành đã nhẹ bước quy tiênCó đứa con, nỗi buồn đau trĩu nặngSinh ra, không biết mặt, mẹ cha mình …
Có kẻ vui, người buồn đêm báo hiếuMùa Vu Lan Phật dạy, thấm bao điềuPhận làm con, nguyện lòng xin phụng dưỡngBình minh lên, cũng đến lúc xế chiều…
Vậy là các bạn vừa được chia sẻ những bài thơ tháng 7, thơ chào tháng 7, thơ tình tháng 7 xúc cảm. Hằng ngày, vẫn có những áng thơ tình hay, thơ tình buồn cùng những bản tình thơ lãng mạn được sáng tác, sưu tầm & đăng tải trên các chuyên mục thơ của blog LVT Education. Hãy thường xuyên ghé thăm để cập nhật nhanh những bài thơ hay và mới nhất. Chúc các bạn vui vẻ bên những vần thơ!
Giáo sư Nguyễn Lân Dũng là nhà khoa học hàng đầu Việt Nam trong lĩnh vực vi sinh vật học (wiki), với hơn nửa thế kỷ cống hiến cho giáo dục và nghiên cứu. Ông là con trai Nhà giáo Nhân dân Nguyễn Lân, thuộc gia đình nổi tiếng hiếu học. Giáo sư giữ nhiều vai trò quan trọng như Chủ tịch Hội các ngành Sinh học Việt Nam, Đại biểu Quốc hội và đã được phong tặng danh hiệu Nhà giáo Nhân dân năm 2010.
Trông chờ hay chông chờ đúng chính tả vẫn là phân vân của nhiều người…
Ao nuôi tôm bằng bạt là mô hình được áp dụng phổ biến ở Việt…
Giãy dụa hay giãy giụa đúng chính tả tưởng chừng đây là một câu hỏi…
Nước máy, nước sạch đang dần thay thế cho nước giếng khoan trên mọi vùng…
Rò rỉ hay Dò rỉ là hai từ dễ bị nhầm lẫn bởi phát âm chữ…
Từ xa xưa, con người đã sử dụng nước mưa để uống và sinh hoạt.…
This website uses cookies.