Tình yêu luôn mang đến cho chúng ta những dư vị thật ngọt ngào. Trái tim rạo rực niềm tin yêu khó có thể diễn tả được hết. Những nỗi niềm xúc cảm đó đã được gửi gắm qua những lời thơ, tiếng nhạc thật hay. Để rồi trải qua bao tháng năm, những vần thơ đó vẫn còn đọng lại mãi trong tâm trí người đọc. Những bài thơ LVT Education chia sẻ sau đây là những bài thơ tình bất hủ “sống” mãi trong trái tim độc giả. Chia sẻ để cảm nhận bạn nhé !
Bài viết cùng chủ đề:
Những bài thơ tình bất hủ mà LVT Education sưu tầm dưới đây hy vọng sẽ là nhịp cầu kết mối lương duyên, cùng bạn thêu dệt tiếp những câu chuyện tình yêu đẹp. Với những ai đang đau khổ vì tình yêu không trọn vẹn, đọc những bài thơ này cũng là cách giải tỏa nỗi lòng, xoa dịu những cơn đau.
Bài thơ Ghen của Nguyễn Bính
Cô nhân tình bé của tôi ơi!Tôi muốn môi cô chỉ mỉm cườiNhững lúc có tôi và mắt chỉ…Nhìn tôi những lúc tôi xa xôi.
Tôi muốn cô đừng nghĩ đến ai,Đừng hôn, dù thấy cánh hoa tươi,Đừng ôm gối chiếc, đêm nay ngủ…Đừng tắm chiều nay, biển lắm người.
Tôi muốn mùi thơm của nước hoa,Mà cô thường xức, chẳng bay xa,Chẳng làm ngây ngất người qua lại,Dẫu chỉ qua đường, khách lại qua.
Tôi muốn những đêm đông giá lạnhChiêm bao đừng lẩn quất bên côBằng không, tôi muốn cô đừng gặpMột trẻ trai nào, trong giấc mơ.
Tôi muốn làn hơi cô thở nhẹ.Đừng làm ẩm áo khách chưa quen.Chân cô in vết trên đường bụiChẳng bước chân nào được dẫm lên.
Nghĩa là ghen quá đấy mà thôi,Thế nghĩa là yêu quá mất rồiVà nghĩa là cô là tất cả.Cô là tất cả của riêng tôi.
(Xuân Quỳnh)
Cuối trời mây trắng bayLá vàng thưa thớt quáPhải chăng lá về rừngMùa thu đi cùng láMùa thu ra biển cảTheo dòng nước mênh mangMùa thu và hoa cúcChỉ còn anh và em
Chỉ còn anh và emLà của mùa thu cũChợt làn gió heo mayThổi về xao động cả:Lối đi quen bỗng lạCỏ lật theo chiều mâyĐêm về sương ướt má
Hơi lạnh qua bàn tayTình ta như hàng câyĐã bao mùa gió bãoTình ta như dòng sôngĐã yên ngày thác lũ.
Thời gian như là gióMùa đi cùng tháng nămTuổi theo mùa đi mãiChỉ còn anh và em
Chỉ còn anh và emCùng tình yêu ở lại…– Kìa bao người yêu mớiĐi qua cùng heo may.
(Nguyễn Phan Hách)
Tuổi mười lăm em lớn từng ngày,Một buổi sáng bỗng biến thành thiếu nữ.Hôm ấy mùa thu anh vẫn nhớ,Hoa sữa thơm ngây ngất bên hồ.
Tình yêu đầu mang hương sắc mùa thu,Mùi hoa sữa tan trong áo em và mái tóc.Tình yêu đầu tưởng không gì chia cắt,Vậy mà tan trong sương gió mong manh.
Tại mùa thu, tại em hay tại anh?Tại sang đông không còn hoa sữa?Tại siêu hình tại gì không biết nữa?Tại con bướm vàng có cánh nó bay?
Đau khổ nhiều nhưng éo le thay.Không phải thời Romeo và Juliette,Nên chẳng có đứa nào dám chết,Đành lòng thôi mỗi đứa một phương.
Chỉ mùa thu còn trọn vẹn yêu thương,Hương hoa sữa cứ trở về mỗi độ,Hương của tình yêu đầu nhắc nhở,Có hai người xưa đã yêu nhau…
(Nguyễn Trung Kiên)
Bài thơ đầu tiên anh viết tặng emLà bài thơ anh kể về đôi dépKhi nỗi nhớ trong lòng da diếtNhững vật tầm thường cũng viết thành thơ
Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờCó yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bướcCùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngượcLên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau
Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người caoCùng chia sẻ sức người đời chà đạpDẫu vinh nhục không đi cùng kẻ khácSố phận chiếc này phụ thuộc ở chiếc kia
Nếu ngày nào một chiếc dép mất điMọi thay thế đều trở thành khập khiễngGiống nhau lắm nhưng người đi sẽ biếtHai chiếc này chẳng phải một đôi đâu
Cũng như mình trong những lúc vắng nhauBước hụt hẫng cứ nghiêng về một phíaDẫu bên cạnh đã có người thay thếMà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh
Đôi dép vô tri khăng khít song hànhChẳng thề nguyện mà không hề giả dốiChẳng hứa hẹn mà không hề phản bộiLối đi nào cũng có mặt cả đôi
Không thể thiếu nhau trên bước đường đờiDẫu mỗi chiếc ở một bên phải tráiNhưng tôi yêu em ở những điều ngược lạiGắn bó nhau vì một lối đi chung
Hai mảnh đời thầm lặng bước song songSẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếcChỉ còn một là không còn gì hếtNếu không tìm được chiếc thứ hai kia!
(Xuân Quỳnh)
Dữ dội và dịu êmỒn ào và lặng lẽSông không hiểu nổi mìnhSóng tìm ra tận bể
Ôi con sóng ngày xưaVà ngày sau vẫn thếNỗi khát vọng tình yêuBồi hồi trong ngực trẻ
Trước muôn trùng sóng bểEm nghĩ về anh, emEm nghĩ về biển lớnTừ nơi nào sóng lên?
Sóng bắt đầu từ gióGió bắt đầu từ đâu?Em cũng không biết nữaKhi nào ta yêu nhau
Con sóng dưới lòng sâuCon sóng trên mặt nướcÔi con sóng nhớ bờNgày đêm không ngủ đượcLòng em nhớ đến anhCả trong mơ còn thức
Dẫu xuôi về phương bắcDẫu ngược về phương namNơi nào em cũng nghĩHướng về anh – một phương
Ở ngoài kia đại dươngTrăm nghìn con sóng đóCon nào chẳng tới bờDù muôn vời cách trở
Cuộc đời tuy dài thếNăm tháng vẫn đi quaNhư biển kia dẫu rộngMây vẫn bay về xa
Làm sao được tan raThành trăm con sóng nhỏGiữa biển lớn tình yêuĐể ngàn năm còn vỗ
(Lệ Thu)
Phút biết anh là phút gặp mắt anh nhìnPhút hiểu anh cũng là phút ấyVì giếng quá trong nên dễ nhìn thấy đáyVì mắt quá trong nên mắt nói rất nhiềuCó lẽ mắt muôn đời vẫn nói hộ tình yêuEm chẳng dám nhìn nhiều đôi mắt ấyÐừng hỏi em nếu không nhìn sao thấyCho em hỏi một lời: Sao anh cứ nhìn em ?!
Tác giả: Nguyễn Bính
Thôn Đoài ngồi nhớ thôn ĐôngMột người chín nhớ mười mong một người.Gió mưa là bệnh của giờiTương tư là bệnh của tôi yêu nàng.Hai thôn chung lại một làng,Cớ sao bên ấy chẳng sang bên này?Ngày qua ngày lại qua ngày,Lá xanh nhuộm đã thành cây lá vàng.Bảo rằng cách trở đò giang,Không sang là chẳng đường sang đã đành.Nhưng đây cách một đầu đình,Có xa xôi mấy cho tình xa xôi…Tương tư thức mấy đêm rồi,Biết cho ai, hỏi ai người biết cho!Bao giờ bến mới gặp đò?Hoa khuê các bướm giang hồ gặp nhau?
Nhà em có một giàn giầuNhà anh có một hàng cau liên phòngThôn Đoài thì nhớ thôn ĐôngCau thôn Đoài nhớ giầu không thôn nào?
(NGUYỄN BÍNH)
Nhà nàng ở cạnh nhà tôi,Cách nhau cái giậu mồng tơi xanh rờn.Hai người sống giữa cô đơn,Nàng như cũng có nỗi buồn giống tôi.Giá đừng có giậu mùng tơi,Thế nào tôi cũng sang chơi thăm nàng.
Tôi chiêm bao rất nhẹ nhàng…Có con bướm trắng thường sang bên này.Bướm ơi, bướm hãy vào đây!Cho tôi hỏi nhỏ câu này chút thôi…Chả bao giờ thấy nàng cười,Nàng hong tơ ướt ra ngoài mái hiên.Mắt nàng đăm đắm trông lên…Con bươm bướm trắng về bên ấy rồi!
Bỗng dưng tôi thấy bồi hồi,Tôi buồn tự hỏi: Hay tôi yêu nàng?– Không, từ ân ái nhỡ nhàng,Tình tôi than lạnh gio tàn làm sao!
Tơ hong nàng chả cất vào,Con bươm bướm trắng hôm nào cũng sang.Mấy hôm nay chẳng thấy nàng.Giá tôi cũng có tơ vàng mà hong.
Cái gì như thể nhớ mong?Nhớ nàng? Không! Quyết là không nhớ nàng!Vâng, từ ân ái nhỡ nhàng,Lòng tôi riêng nhớ bạn vàng ngày xưa.
Tầm tầm giời cứ đổ mưa,Hết hôm nay nữa là vừa bốn hôm!Cô đơn buồn lại thêm buồn…Tạnh mưa bươm bướm biết còn sang chơi?
Hôm nay mưa đã tạnh rồi!Tơ không hong nữa, bướm lười không sang.Bên hiên vẫn vắng bóng nàng,Rưng rưng… tôi gục xuống bàn rưng rưng…
Nhớ con bướm trắng lạ lùng!Nhớ tơ vàng nữa, nhưng không nhớ nàng.Hỡi ơi! Bướm trắng tơ vàng!Mau về mà chịu tang nàng đi thôi!Đêm qua nàng đã chết rồi,Nghẹn ngào tôi khóc… Quả tôi yêu nàng.
Hồn trinh còn ở trần gian?Nhập vào bướm trắng mà sang bên này!
(Hoàng Nhuận Cầm)
Em thấy không, tất cả đã xa rồiTrong tiếng thở của thời gian rất khẽTuổi thơ kia ra đi cao ngạo thếHoa súng tím vào trong mắt lắm mê say
Chùm phượng hồng yêu dấu ấy rời tayTiếng ve trong veo xé đôi hồ nướcCon ve tiên tri vô tâm báo trướcCó lẽ một người cũng bắt đầu yêu
Muốn nói bao nhiêu, muốn khóc bao nhiêuLời hát đầu xin hát về trường cũMột lớp học buâng khuâng màu xanh rủSân trường đêm – rụng xuống trái bàng đêm
Nỗi nhớ đầu anh nhớ về emNỗi nhớ trong tim em nhớ về với mẹNỗi nhớ chẳng bao giờ nhớ thếBạn có nhớ trường, nhớ lớp, nhớ tên tôi
“Có một nàng Bạch Tuyết các bạn ơiVới lại bảy chú lùn rất quấy!”Mười chú chứ, nhìn xem, trong lớp ấy(Ôi những trận cười trong sáng đó lao xao)
Những chuyện năm nao, những chuyện năm nàoCứ xúc động, cứ xôn xao biết mấyMùa hoa mơ rồi đến mùa hoa phượng cháyTrên trán thầy, tóc chớ bạc thêm
Thôi đã hết thời bím tóc trắng ngủ quênHết thời cầm dao khắc lăng nhăng lên bàn ghế cũQuả đã ngọt trên mấy cành đu đủHoa đã vàng, hoa mướp của ta ơi
Em đã yêu anh, anh đã xa rồiCây bàng hẹn hò chìa tay vẫy mãiAnh nhớ quá, mà chỉ lo ngoảnh lạiKhông thấy trên sân trường chiếc lá buổi đầu tiên.
>>>XEM THÊM: Chọn Lọc 90+ bài thơ tình hay và khơi gợi cảm xúc nhất
Có thể bạn quan tâm:
Tình yêu là nguồn cảm hứng vô tận cho những câu thơ tình ngọt ngào dành cho các cặp đôi. Những câu thơ tình yêu là những nét vẽ tinh tế trên bức tranh tình yêu, mang đến sự ấm áp và hạnh phúc. Có rất nhiều nhà thơ nổi tiếng trên thế giới cũng mượn lời thơ để thể hiện tình cảm của mình, để rồi những bài thơ đó đã chạm đến trái tim bạn đọc, bất hủ cùng thời gian.
Bài thơ “Tôi yêu em” của Puskin
Tôi yêu em đến nay chừng có thểNgọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai,Nhưng không để em bận lòng thêm nữaHay hồn em phải gợn bóng u hoài
Tôi yêu em âm thầm, không hy vọng,Lúc rụt rè khi hậm hực lòng ghenTôi yêu em, yêu chân thành đằm thắmCầu em được người tình như tôi đã yêu em
(Armenia Silva Kaputikian)
“Em bảo anh đi đi,Sao anh không đứng lại?Em bảo anh đừng đợi,Sao anh lại về ngay?
Ôi lời nói gió bay,Đôi mắt huyền đẫm lệ.Sao mà anh ngốc thếKhông nhìn vào mắt em?”
(Puskin)
Vô tình anh gặp emRồi vô tình thương nhớĐời vô tình nghiệt ngãNên chúng mình yêu nhau
Vô tình nói một câuThế là em hờn dỗiVô tình anh không nóiNên đôi mình xa nhau
Chẳng ai hiểu vì đâuĐường đời chia hai ngảChẳng ai có lỗi cảChỉ vô tình mà thôi
Vô tình suốt cuộc đờiAnh buồn đau mải miếtVô tình em không biếtHay vô tình quên đi
(W. Sexpia)
Anh yêu em, nhưng không khoe người khác,Anh yêu em mà chẳng muốn nói nhiềuVì những ai đem tình yêu khoác lác,Đúng là người chuyên rao bán tình yêu.Anh yêu em, một tình yêu thắm ngọt,Anh yêu em, yêu tha thiết, mặn mà,Như hoạ mi cứ xuân về lại hót,Dù mùa hè chim bặt tiếng không ca.Đêm mùa hè không kém phần thơ mộngKhi con chim thôi không hót trên cành.Như tiếng nhạc khi quá nhiều, quá rỗng,Nghe cũng nhàm, dù réo rắt âm thanh.Anh như chim trong vườn kia im lặng,Anh đã hót, và bây giờ im ắng.
(Shelley)
Suối tan vào dòng sôngSông tan vào biển rộngGió trời xanh rung độngLưu luyến hoài trên không;Bởi luật đời linh hiểnChẳng có chi lẻ phầnAi mà không lưu luyếnChỉ còn em đơn thân?Núi hôn trời mê mảiSóng ghì nhau trên dòng;Mà sao hoa – em – gáiQuên đón nhận tình anh?Nắng ôm mình trái đấtTrăng hôn biển mặn nồngCó nghĩa gì em nhỉ?Nếu em còn cô đơn?
(Andrei Voznesensky – Thái Bá Tân dịch)
Xưa một chàng họa sĩCó tranh và có nhàBỗng đem lòng yêu quýMột nàng rất mê hoa
Và chiều lòng người đẹpĐể lấy tiền mua hoaChàng đã đem bán hếtCả tranh và cả nhà
Chàng đã mua hàng triệu bông hồngNgoài cửa sổ cứ nhìn ta sẽ thấyRằng người yêu có yêu thật hay khôngKhi bán nhà để mua hoa như vậy
Sáng hôm sau thức dậyNàng nhìn ra lặng ngườiTưởng đang mơ vì thấyCả một rừng hoa tươi
Nàng ngạc nhiên, đang nghĩAi đây chắc rất giàuThì thấy chàng họa sĩĐang tội nghiệp, cúi đầu
Họ gặp nhau chỉ vậyRồi đêm nàng đi xaNhưng đời nàng từ đấyCó bài hát về hoa
Có chàng họa sĩ nọVẫn vợ không, tiền khôngNhưng đời chàng từng cóCả một triệu bông hồng
Chàng đã mua hàng triệu bông hồngNgoài cửa sổ cứ nhìn ta sẽ thấyRằng người yêu có yêu thật hay khôngKhi bán nhà để mua hoa như vậy
(Wislawa Szymborska)
Cả hai người đều tin tưởngrằng đam mê bất chợt đính kết họ với nhauNiềm tin ấy tuyệt đẹpnhưng sự bất tất cũng đẹp kém gì đâu
Họ tin chắc họ chưa từng chạm mặtchẳng có gì chung chia sẻ giữa hai ngườiNhưng có thể họ đã triệu lần lướt qua nhau trên đường phốhay một cầu thang, một hành lang nhưng chẳng nói một lời
Tôi muốn hỏi họ có nhớ chăngmột thoáng mắt nhìn nhau trong cánh cửa quayhay giữa đám đông buột một lời xin lỗihay cộc lốc “nhầm số rồi” trong điện thoạinhưng tôi biếthọ chẳng hề nhớ đâu
Họ sẽ ngạc nhiên rất đỗinếu tôi bảo họ rằngSố Phận đùa bỡn họ đã nhiều năm
Nhưng chưa vội trở thành Định Mệnhnên cứ kéo họ gần nhau rồi lại tách nhau ralại có lúc giả vờ chặn lốinén một tiếng cườirồi vụt tránh xa
Đã có nhiều dấu hiệudù họ không nhận ra.Có lẽ ba năm trướchoặc Thứ Ba vừa qua
Một chiếc lá vu vơ khẽ lướttừ vai rồi lại đậu sang vai?Một vật đánh rơi rồi lại nhặt.Biết đâu đấy là trái banh từng biến mấttrong lùm cây tuổi thơ xa rồi
Có khi nắm cửa và chuông cửatrong cùng một cái chạm tay.Những chiếc va li xếp kề sau khi gửi.Hay họ mơ cùng giấc mơ một đêm nào, có lẽđể rồi mở mắt giấc mơ bay.
Mọi sự khởi đầuthật ra chỉ là tiếp nốicuốn sách cuộc đờiluôn được dở lưng chừng
(Evghenhi Aleksandrovich Evtushenko)
Những bí ẩn của tuổi thơ tan biếnNhư những bến bờ sáng sớm mù sương…Thuở những Tônhia, Tanhia duyên dángBí ẩn đi nhón gót giữa sân trường!
Bí ẩn những vì sao, bí ẩn bao loài thú,Gốc liễu khác thường ư? Vì một đám côn trùngVà cánh cửa bí ẩn kêu cọt kẹtChỉ riêng ở tuổi thơ, cánh cửa mới lạ lùng
Những kỳ quan toả xa trên khắp miền thế giớiNhư những quả bóng màu, không biết thổi từ đâuCứ liên tiếp nhả ra từ miệng nhà ảo thuậtLàm đám trẻ mê đi khi chứng kiến phép màu.
Và đôi bạn gái trai, lướt trên băng bí ẩn.Chợt áp mặt vào nhau, khẽ bí ẩn thầm thì,Tay vừa khẽ chạm tay đã như luồng điện giậtVừa rụt rè, vừa nóng hổi, say mê…
Ấy thế rồi tuổi trưởng thành vụt đếnTấm áo cũ vẫn choàng, giờ rách hết còn đâu?Và tất cả mọi phép màu phù thuỷĐều vụt bỏ rơi ta, về với lứa em sau!
Bí ẩn quên ta rồi, ta lớn rồi phải khác.Các vị phù thuỷ ơi, sao ác nghiệt quá chừng!Tuyết vẫn tuyết rơi trên vai như trướcNhưng rơi thế rồi thôi, chẳng một chút động lòng.
Những quả bóng nhiều màu từ miệng nhà ảo thuậtChẳng hồi hộp nữa rồi, buồn chán biết bao nhiêu!Bao người khác quanh ta chẳng làm ta háo hứcVà họ cũng nhìn ta thô thiển, sỗ sàng theo!
Nếu ta lại bắt tay, hay vô tình khẽ chạmThì có gì đâu, cũng chỉ giống tay mình!Rất đơn giản là tay, nào có gì bí ẩn,Nào còn lại gì đâu những cảm giác si tình!
Bí ẩn rất đơn sơ nhưng vẫn cần bí ẩn,Dù ít dù nhiều, xin trả lại cho ta…Bí ẩn rất lặng yên, rụt rè và nhút nhát,Bí ẩn đi chân trần, mảnh dẻ, đã bay xa!
Chắc hẳn những ai yêu thơ đều khó lòng bỏ qua những bài thơ đậm chất ngôn tình của Trung Quốc. Những bài thơ tình Trung Quốc nổi tiếng được truyền qua nhiều thế hệ và được các bạn trẻ yêu thích, thuộc lòng. Sau đây là một số bài thơ tình bất hủ của Trung Quốc được nhiều bạn đọc yêu thích.
Thơ tình Trung Quốc bất hủ
Tác Giả: Jun
Những tháng ngày mình cùng nhau gắn bóKhông quá hào nhoáng, không quá lung linhTuy có phút yếu lòng, khi thì chới với lạc hướngTình duyên mình đẹp như thuở kiếp trước
Giấc mơ son sắt chung lối cả đờiMình nắm tay thưa chuyện cùng mẹ chaBão táp, mưa sa cũng nguyện sẻ chiaHẹn thề trăm năm vững bền chân tình
Tác Giả: Sơn Nguyên
Lầu xưa độc khách chờ tri kỷHãm giọt tương phùng bên cửa thúyNgắm nhũ mây lồng cạnh ải quanNhìn hoa tuyết phủ ngoài giang lũyMong vào phủi hết nỗi sầu vươngHãy đến chùi tan niềm khổ lụyĐể gió sương đừng giễu dạ… yNào xin uống cạn… bầu sơn thủy.
Tác Giả: Vân Jenny
Em ngược đường, ngược Nắng để yêu anhNgược những giấc mơ của một thời nông nổiNơi Phố xưa anh ngược chiều Gió thổiBởi yêu anh, em ngược cả lòng mình…
Có những tình yêu phút chốc trở nên vô hìnhKhi em lặng lẽ nhìn anh mang yêu thương đi ngược chiều GióVà những đêm loay hoay trong từng nhịp thởVội vã kiếm tìm chút ấm áp nơi tim.
Em trở về nhìn và chỉ biết lặng imAnh ngược yêu thương bước đi trong ngày GióEm lặng lẽ giấu niềm riêng trong cỏ“Ngược lòng mình, hay ngược lối thương yêu?”
Dẫu anh biết em yêu anh nhiều đến bao nhiêuVẫn quay lưng bước ngược đường, ngược NắngEm ngược lòng mình yêu anh trong thầm lặngVẫn đợi một ngày mai anh ngược lối quay về.
Tác Giả: Khánh Ngọc
Chân ngập ngừng em vội bước qua mauSợ nhung nhớ làm nát nhàu tâm khảmPhòng hoang vắng đêm ái ân từng chạmAnh quên rồi để u ám màu mây
Nghe đắng cay khi hạnh phúc chưa đầyVội quay bước tìm đắp xây tình ảoRồi chối bỏ bao ngày anh nương náu
Ở tim em người đã tạo cuộc tìnhTa ngọt ngào tận hưởng tới bình minhGiờ con nhỏ khóc một mình bên mẹAnh xa mãi chẳng bao giờ tìm ghé
Một đêm thôi và lặng lẽ thẩn thờĐể chạnh lòng em lạc lõng bơ vơQua cuối ngõ nhớ tình khờ mê muộiĐành chấp nhận với vô vàn tiếc nuốiNgắm xuân về nhớ lại tuổi vừa yêu.
Tác Giả: Cửu Dạ Hồi
Có những người, bạn không có cách nào quên được.Có những việc, bạn không thể nào quên được.Có những tình bạn sẽ không bao giờ gặp lại nữa.Thông thường, khi kí ức càng rõ nét thì càng tàn nhẫn.Chúng ta đã từng tưởng rằng, sau này trưởng thành sẽ được ở bên nhau.Thực ra, trưởng thành có nghĩa là chia ly.”
Tác Giả: Vô Danh
Vẽ lại khuôn mặt người, họa lại trong lòng taKhông thể quên được hình ảnh lần đầu gặp gỡSợ rằng tháng năm sẽ cướp đi má phấn hồng nhanMà người vẫn như xưa, cậu thiếu niên đa tình.
Cuộc tình của đôi ta giờ chỉ như lớp vỏ bọcNhân tình đã sớm thay đổi hình dạngNhưng ta vẫn quyết ôm chặt nỗi đau, có ra sao cũng không buông bỏCuối cùng chỉ còn lại bao ký ức cuồng dại.
Chẳng muốn quên đi, chẳng muốn tường tỏVì điều ta thực sự mong, là trở thành bờ vai của người.
Vẽ lại khuôn mặt người, họa lại trong tim taKhông thể quên được hình ảnh lần đầu gặp gỡNăm tháng trôi , không còn là yêu kiều ngày xưa nữaVẫn là người năm ấy , cậu thiếu niên đa tình
Giữ được người một lối, xương cốt cũng nhớ thươngLời phù phiếm thế gian, ai yêu ai xét đoánSinh tử có là chi, đâu ai muốn bận tâmNếu không có người, ta sức tàn lực kiệt.
Tác Giả: louisdenamphong
“E ngược đường, ngược nắng để yêu aNgược phố tan tầm, ngược chiều gió thổiNgược lòng mình tìm về nông nổiLãng du đi vô định cánh chim trời
Em ngược thời gian, em ngược không gianNgược đời thường bon chen tìm về mê đắmNgược trái tim tự bao giờ chai lặngEm đánh thức nỗi buồn, em gợi khát khao xanh
Mang bao điều em muốn nói cùng anhChợt sững lại trước cây mùa trút láTrái Đất sẽ thế nào khi mầu xanh không còn nữaVà sẽ thế nào khi trong anh không em?
Em trở về im lặng của đêmChẳng còn nữa người đông và bụi đỏPhố bỗng buồn tênh, bờ vai hút gióRiêng chiều này – em biết, một mình em… ”
Tác Giả: ammbong
Anh không là của emCó lẽ mãi không thuộc về emNên em không có quyền cảm nhậnSự tức giận khi anh bên người ấy.
Anh không của riêng emEm không nên đòi hỏi gì hơnEm không nên thất vọng đến thếMỗi khi anh chẳng hề gọi lại.
Không thể nói yêu anhNên gặp anh em sẽ tránhEm không có quyền cảm nhậnKhông có nghĩa em không yêu người.
Thi sĩ Xuân Diệu được mệnh danh là “Ông hoàng thơ tình”. Ông là một cây đại thụ trong làng thơ ca đương đại. Những bài thơ tình làm nức lòng bao thế hệ độc giả đã làm nên tên tuổi của ông. Sau đây, LVT Education xin giới thiệu những bài thơ tình Xuân Diệu bất hủ cùng thời gian.
Bài thơ Biển của Xuân Diệu
Anh không xứng là biển xanhNhưng anh muốn em là bờ cát trắngBờ cát dài phẳng lặngSoi ánh nắng pha lê…
Bờ đẹp đẽ cát vàng- Thoai thoải hàng thông đứngNhư lặng lẽ mơ màngSuốt ngàn năm bên sóng…
Anh xin làm sóng biếcHôn mãi cát vàng emHôn thật khẽ, thật êmHôn êm đềm mãi mãi
Đã hôn rồi, hôn lạiCho đến mãi muôn đờiĐến tan cả đất trờiAnh mới thôi dào dạt…
Cũng có khi ào ạtNhư nghiến nát bờ emLà lúc triều yêu mếnNgập bến của ngày đêm
Anh không xứng là biển xanhNhưng cũng xin làm bể biếcĐể hát mãi bên gànhMột tình chung không hết
Để những khi bọt tung trắng xoáVà gió về bay toả nơi nơiNhư hôn mãi ngàn năm không thoả,Bởi yêu bờ lắm lắm, em ơi!
Trời ơi, ôm lấy say sưaMặt khao khát mặt, lòng mơ ước lòngHôn em nước mắt chảy ròng;Em ơi! Như ngọn đèn chong vẫn chờ.Em hôn anh suốt một giờAnh hôn em mấy cho vừa lòng đauSao mà xa cách giữa nhauĐể cho tháng thảm ngày sầu thế em?
Chao ôi mãi mãi mắt tìmThấy rồi sung sướng ta đem nhau vềHôn em ngàn thuở chưa xuêẤp yêu da thịt, gắn kề tâm linhChiêm bao mà chẳng mơ mòngRõ ràng chân thật như trong cuộc đời.
Không phải anh hôn đôi mắtAnh hôn cái nhìn của emMắt em một vùng mến yêuThắt anh trong lưới êm đềm
Anh nhớ mãi một bến xeĐến đó hai ta từ biệtEm yên lặng – anh lắng ngheMắt em nghìn vạn tơ xe…
Từ hôm ấy đôi mắt emLà ảnh cuối cùng anh giữĐi xa anh cứ nhớ hoàiMột trời mắt em tình tự
Xin em cho phép anh hônCái hình em, gương tâm hồnCái nhìn em trong không gianTrong hồn anh giữ chứa chan.
Trong buổi chiều hôm bóng nhá nhem
Anh ra trước cổng đứng chờ em
Nhận từng vóc dáng từ xa tới
Lọc lấy một hình anh thuộc quen
Anh thấy ai ai cũng vội vàng
Như chim hôm thoi thót về rừng
Người đi xe đạp đăm chiêu lắm
Nghĩ bếp nhà đang lửa bập bùng.
Anh cũng chăm xong cái bếp nhà
Tâm thành cơm nước dọn bưng ra
Một tuần mong đến hôm nay tiếp
Vào bát cho em vị đậm đà
Nhưng bóng hoàng hôn đặc lại rồi
Hình em anh thuộc thế mà – ôi!
Mấy phen suýt nữa reo
“Em đến”Lại ủi an lòng:
“Hãy đợi thôi!”
Anh đứng như trồng, chẳng chịu đi
Nhớ nhung vun được đức kiên trì
Anh nhìn nét mặt người qua vội
Thông cảm muôn đời những biệt li
Nếu thức ăn kia gắp một mình
Tủi lòng, anh vẫn vững lòng tin.
Thương em vất vả, anh quên hết
Nỗi khổ mong chờ cháy dạ.
Anh ước đôi ta có con
Con giống em đẹp nhìn không chán
Giống đôi mắt, giống hình gương trán
Con mang tình xán lạn đôi ta
Con giống em, con cũng giống cha
Giống cái mũi thật thà thẳng sống
Nhìn gần giống trông xa cũng giống
Cũng mái đầu dợn sóng Quy Nhơn
Nhưng con ta nó giống em hơn
Giống đi đứng, nghĩ suy, ăn nói
Duy chẳng giốngcái nư khi dỗi
Lúc em hờn, trời cũng phải thua
Muốn hoà kẽ tóc với chân tơ
Muốn thịt xương ta nở vạn mùa
Em hỡi! Đứa con tình ái ấy
“Tình yêu chưa đã, mến chưa bưa”
Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất,Anh cho em, kèm với một lá thư.Em không lấy, và tình anh đã mấtTình đã cho không lấy lại bao giờ.
Thư thì mỏng như suối đời mộng ảo;Tình thì buồn như tất cả chia ly.Giấy phong kỹ mang thầm trong túi áo;Mãi trăm lần viết lại mới đưa đi.
Lòng e thẹn cũng theo tờ vụng dại,Tới bên em, chờ đợi mãi không về.Em đã xé lòng non cùng giấy mới,- Mây đầy trời hôm ấy phủ sơn khê.
Cũng may mắn, lòng anh còn trẻ quá.Máu mùa xuân chưa nở hết bông hoa;Vườn mưa gió còn nghe chim rộn rã,Anh lại còn yêu, bông lựu, bông trà.
Nhưng giây phút đầu say hoa bướm thắm,Đã nghìn lần anh bắt được anh mơĐôi mắt sợ chẳng bao giờ dám ngắm,Đôi tay yêu không được nắm bao giờ.
Anh vẫn tưởng chuyện đùa khi tuổi nhỏ,Ai có ngờ lòng vỡ đã từ bao!Mắt không ướt, nhưng bao hàng lệ rỏLen tỉ tê thầm trộm chảy quay vào.
Hoa thứ nhất có một mùi trinh bạch;Xuân đầu mùa trong sạch vẻ ban sơ.Hương mới thấm bền ghi như thiết thạch;Sương nguyên tiêu, trời đất cũng chung mờ.
Tờ lá thắm đã lạc dòng u uất,Ánh mai soi cũng pha nhạt màu ôi,Anh chỉ có một tình yêu thứ nhấtAnh cho em, nên anh đã mất rồi!
Yêu tha thiết thế vẫn còn chưa đủ?
Anh tham lam, anh đòi hỏi quá nhiều,..
Anh biết rồi , em đã nói em yêu;..
Sao vẫn muốn nhắc một lời đã cũ?
-Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ
,Nếu em yêu mà chỉ để trong lòng;
Không tỏ hay, yêu mến cũng là không .
Và sắc đẹp chỉ làm bằng cẩm thạch
Anh thèm muốn vô biên và tuyệt đích
Em biết không? Anh tìm kiếm em hoài
Sự thật ngày nay, không thạt đến ngày mai .
Thì ân ái có bao giờ lại cũ?
Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ
Phải nói yêu, trăm bận đến nghìn lần
Phải mặn nồng cho mãi mãi đêm xuân
Đem chim bướm thả trong vườn tình ái
Em phải nói, phải nói và phải nói
Bằng lời riêng nơi cuối mắt, đầu mày
Bằng nét vui, bằng vẻ thẹn, chiều say
Bằng đầu ngả, bằng miệng cười, tay riết
Bằng im lặng, bằng chi anh có biết
Cốt nhất là em chớ lạnh như đông.
Chớ thản nhiên bên một kẻ cháy lòng
Chớ yên ổn như mặt hồ nước ngủ
Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ.
Có một bận em ngồi xa anh quá
Anh bảo em ngồi xích lại gần hơn
Em xích gần thêm một chút: anh hờn.
Em ngoan ngoãn xích gần thêm chút nữa.
Anh sắp giận. Em mỉm cười, vội vã
Đến kề anh, và mơn trớn: “em đây!”
Anh vui liền, nhưng bỗng lại buồn ngay.
Vì anh nghĩ: thế vẫn còn xa lắm.
Đôi mắt của người yêu, ôi vực thẳm!
Ôi trời xa, vừng trán của người yêu!
Ta thấy gì đâu sau sắc yêu kiều
Mà ta riết giữa đôi tay thất vọng.
Dầu tin tưởng: chung một đời, một mộng.
Em là em, anh vẫn cứ là anh.
Có thể nào qua Vạn Lí Trường Thành
Của hai vũ trụ chứa đầy bí mật.
Thương nhớ cũ trôi theo ngày tháng mất
Quá khứ anh, anh không nhắc cùng em.
Linh hồn ta u ẩn tựa ban đêm,
Ta chưa thấu, nữa là ai thấu rõ.
Kiếm mãi, nghi hoài, hay ghen bóng gió
Anh muốn vào dò xét giấc em mơ.
Nhưng anh giấu em những mộng không ngờ
Cũng như em giấu những điều quá thực…
Hãy sát đôi đầu! Hãy kề đôi ngực!
Hãy trộn nhau đôi mái tóc ngắn dài!
Những cánh tay! Hãy quấn riết đôi vai!
Hãy dâng cả tình yêu lên sóng mắt!
Hãy khăng khít những cặp môi gắn chặt
Cho anh nghe đôi hàm ngọc của răng;
Trong say sưa, anh sẽ bảo em rằng:
“Gần thêm nữa! Thế vẫn còn xa lắm!”.
Yêu, là chết ở trong lòng một ít,Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu?Cho rất nhiều, song nhận chẳng bao nhiêu:Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết.
Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt.Tưởng trăng tàn, hoa tạ với hồn tiêu,Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu!- Yêu, là chết ở trong lòng một ít.
Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt,Những người si theo dõi dấu chân yêu;Và cảnh đời là sa mạc cô liêu.Và tình ái là sợi dây vấn vítYêu, là chết ở trong lòng một ít.
>>>XEM ĐẦY ĐỦ: Top 99+ bài thơ tình yêu của Xuân Diệu hay và ấn tượng nhất
Sử dụng thơ để tán tỉnh, chinh phục Cursh đã không còn xa lạ gì với các bạn trẻ. Có thể nói, đây là một trong những cách chinh phục người trong mộng hiệu quả nhất. Những câu thơ vần vè, ý vị nhưng khá độc đáo sẽ dễ dàng làm khiến động lòng. Nếu bạn đang thương thầm, nhớ trộm một bóng hình, hãy sưu tầm ngay những bài thơ tỏ tình bất hủ sau đây nhé !
Thơ tỏ tình bất hủ
1. Hôm nay anh học toán hình,Tròn vuông chẳng có, toàn hình bóng em.
2. Yêu một người không khó,Anh có muốn làm điều đó với em?
3. Em vụng về nên làm gì cũng đổ,Tấm thân này cũng lỡ đổ vào anh.
4. Ngày tháng đẹp biết bao nhiêu,Hẹn nhau một tách trà chiều đi anh.
5. Chẳng cần nghiêng nước nghiêng thành,Nghiêng sao cho đủ lòng anh là vừa.
6. Thời tiết trái gió trở trời,Trái tim lỡ nhịp cả đời thương anh.
7. Em ơi anh đứng từ chiều,Cho anh cái hẹn chúng mình đi chơi.
8. Mình biết mình rất cute,Cậu thương thì nói, im re làm gì?
9. Gu Binz là Châu Á,Gu em là anh nhá!
10. Đường em đi toàn hoa với cỏ,Biết lấy gì bày tỏ với anh đây?
11. Ba mươi cùng đón giao thừa,Ra giêng mình cưới là vừa anh ha.
12. Tớ đang học hành nghiêm túc,Thương cậu một chút chắc cũng không sao.
13. Người ta thích nắng, thích mưa,Còn anh chỉ thích làm vừa lòng em.
14. Chỉ cần anh muốn hẹn hò,Người xinh, cảnh đẹp, cuộc tình em lo.
15. Bầu trời xanh, hoa hồng đỏ,Em là công chúa nhỏ, anh là hoàng tử bảnh trai.
16. Hảo hảo làm em cay,Còn anh làm em say.
17. Nếu anh là một chàng trai hay ho,Đừng lo vì em sẽ là cô nàng bổ phế.
18. Yêu anh trắc trở trăm đường,Đường nào mình cũng lên phường kết hôn.
19. Núi non phong cảnh hữu tình,Liệu anh có muốn chúng mình bên nhau?
20. Đâu cần anh tặng hoa hồng,Bên anh dẫu có xương rồng cũng cam.
21. Nếu như anh vẫn một mình,Mời anh ra mắt gia đình nhà em.
22. Yêu cậu yêu cả một đời,Thương cậu thương cả một thời thanh xuân.
23. Nắng kia làm má em hồng,Anh kia, anh muốn làm chồng em không?
24. Corona em không dính,Nhưng yêu anh thì em dương tính.
25. Anh ơi, em bảo cái này,Yêu ai cũng vậy, hay là yêu em?
>>>XEM NHIỀU HƠN: Tổng hợp thơ tỏ tình Crush hay, lãng mạn, hài hước nhất
Sau khi trải lòng cùng những dòng thơ tình yêu bất hủ của Việt Nam cùng như trên thế giới với đầy đủ cung bậc cảm xúc trên đây của Thìehoa, hi vọng bạn đã nhận ra những thông điệp ý nghĩa về tình yêu đôi lứa. Chúc các bạn có một tình yêu viên mãn !!!
Giáo sư Nguyễn Lân Dũng là nhà khoa học hàng đầu Việt Nam trong lĩnh vực vi sinh vật học (wiki), với hơn nửa thế kỷ cống hiến cho giáo dục và nghiên cứu. Ông là con trai Nhà giáo Nhân dân Nguyễn Lân, thuộc gia đình nổi tiếng hiếu học. Giáo sư giữ nhiều vai trò quan trọng như Chủ tịch Hội các ngành Sinh học Việt Nam, Đại biểu Quốc hội và đã được phong tặng danh hiệu Nhà giáo Nhân dân năm 2010.
Trông chờ hay chông chờ đúng chính tả vẫn là phân vân của nhiều người…
Ao nuôi tôm bằng bạt là mô hình được áp dụng phổ biến ở Việt…
Giãy dụa hay giãy giụa đúng chính tả tưởng chừng đây là một câu hỏi…
Nước máy, nước sạch đang dần thay thế cho nước giếng khoan trên mọi vùng…
Rò rỉ hay Dò rỉ là hai từ dễ bị nhầm lẫn bởi phát âm chữ…
Từ xa xưa, con người đã sử dụng nước mưa để uống và sinh hoạt.…
This website uses cookies.