TOP 55+ bài thơ thiếu nhi của Trần Đăng Khoa hay nhất

Trong bất cứ một đứa trẻ nào cũng có một người lớn đang hình thành và trong bất cứ người lớn nào cũng có một đứa trẻ không bao giờ già đi. Một tác phẩm đích thực viết cho thiếu nhi, phải là một tác phẩm trẻ em đọc thích, người lớn đọc cũng thích, càng từng trải, đọc lại càng thích. Trần Đăng Khoa là nhà thơ đích thực viết cho thiếu nhi. Cùng LVT Education chia sẻ TOP 55+ bài thơ thiếu nhi của Trần Đăng Khoa hay nhất mọi thời đại sau đây để cảm nhận bạn nhé !

Bài viết cùng chủ đề:

1. Cuộc đời và sự nghiệp sáng tác của nhà thơ Trần Đăng Khoa

Nhà thơ Trần Đăng Khoa sinh ngày 24-4-1958 tại Tỉnh Hải Dương, nước Việt Nam. Ông sống và làm việc chủ yếu ở Thành phố Hà Nội, nước Việt Nam. Trần Đăng Khoa xếp hạng nổi tiếng thứ 48143 trên thế giới và thứ 226 trong danh sách Nhà thơ nổi tiếng. Ông cũng là một nhà văn và một nhà báo.

Nhà thơ Trần Đăng Khoa bắt đầu sáng tác từ rất sớm, năm 8 tuổi ông đã có một số sáng tác được in trên báo. Năm 10 tuổi, ông đã cho xuất bản tập thơ đầu tiên với nhan đề “Từ góc sân nhà em “(1968). Cũng trong năm 1968, ông đã cho ra mắt tập thơ thứ hai là “Góc sân và khoảng trời” do nhà xuất bản Kim Đồng ấn hành.

Trong đó, bài thơ “Hạt gạo làng ta” sáng tác năm 1968, là bài thơ phổ biến nhất của nhà thơ Trần Đăng Khoa. Bài Thơ này đã được nhạc sĩ Trần Viết Bính phổ nhạc năm 1971, bài hát được rất nhiều người yêu thích, nhất là lứa tuổi thiếu niên, nhi đồng.

Năm 10 tuổi, nhà thơ Trần Đăng Khoa là người đề nghị đổi câu thơ “Đường ta đi rộng thênh thang tám thước” trong bài thơ “Ta đi tới” của nhà thơ Tố Hữu , thành “Đường ta rộng thênh thang ta bước” . Điều này đã làm cho giới văn học Việt Nam một phen ngỡ ngàng.

Chân dung nhà thơ Trần Đăng Khoa

Trần Đăng Khoa nhập ngũ ngày 26 tháng 2 năm 1975 khi đang học lớp 10/10 tại trường phổ thông cấp 3 Nam Sách, quân số tại Tiểu đoàn 691 Trung đoàn 2 Quân tăng cường Hải Hưng. Sau khi thống nhất, việc bổ sung quân cho chiến trường khong còn cần thiết nữa, ông được bổ sung về quân chủng hải quân.

Sau đó ông theo học Trường Viết văn Nguyễn Du và được cử sang học tại Viện Văn học Thế giới M. Gorki thuộc Viện Hàn lâm Khoa học Xã hội Nga. Khi trở về nước ông làm biên tập viên Văn nghệ quân đội. Từ tháng 6 năm 2004, khi đã mang quân hàm thượng tá Quân đội nhân dân Việt Nam, ông chuyển sang công tác tại Đài tiếng nói Việt Nam, giữ chức Phó Trưởng Ban Văn học Nghệ thuật, sau đó là Trưởng Ban Văn học Nghệ thuật Đài Tiếng nói Việt Nam.

Năm 2008, khi Đài tiếng nói Việt Nam thành lập Hệ phát thanh có hình VOVTV, ông được phân công làm Giám đốc đầu tiên của hệ này. Đến khoảng giữa năm 2011, chức vụ này được chuyển giao cho ông Vũ Hải – Phó Tổng Giám đốc của Đài kiêm nhiệm. Hiện nay, ông là Phó Bí thư Đảng Ủy Đài Tiếng nói Việt Nam VOV.

Thành tích:

  • Giải thưởng thơ của báo Thiếu niên Tiền phong các năm 1968, 1969, 19711
  • Giải nhất báo Văn nghệ năm 1982
  • Giải thưởng Nhà nước năm 2000

Những tác phẩm nổi bật của ông như:

  • Từ góc sân nhà em, 1968.
  • Góc sân và khoảng trời, tập thơ, 1968, tái bản khoảng 30 lần, được dịch và xuất bản tại nhiều nước trên toàn thế giới
  • Khúc hát người anh hùng, trường ca, 1974.
  • Bên cửa sổ máy bay, tập thơ, 1986.
  • Chân dung và đối thoại, tiểu luận phê bình, Hà Nội: Nhà xuất bản Thanh niên, 1998, tái bản nhiều lần. Tác giả cho biết ban đầu đã dự kiến phát hành tập II của tác phẩm này, nhưng hiện đã gộp bản thảo vào phần I để tái bản.
  • Bài “Thơ tình người lính biển” đã được Hoàng Hiệp phổ nhạc.
  • Đảo chìm, tập truyện – ký, đến đầu năm 2009 đã tái bản 25 lần.

Có thể bạn quan tâm:

2. TOP 55+ bài thơ thiếu nhi của Trần Đăng Khoa hay nhất

Trần Đăng Khoa có rất nhiều bài thơ vươn được tới con trẻ mà vẫn chinh phục được cả người lớn. Nhà thơ đã hai lần được Hội Nhà Văn trao giải thưởng cho mảng văn chương rất khó viết này. Có thể nói, ông là nhà thơ đặc sắc của con trẻ. Cái tài của Trần Đăng Khoa là ở khả năng phát hiện những điều mới mẻ ngay trong những cái cũ rích mà ta vẫn gặp hàng ngày. Cùng chia sẻ chùm thơ thiếu nhi của Trần Đăng Khoa sau đây để cảm nhận bạn nhé !

tho-thieu-nhi-cua-tran-dang-khoa 1

Thơ thiếu nhi của Trần Đăng Khoa

Cây đa

Làng em có cây đaBên mương nước giữa đồngLá xanh dòng nước bạcBiển lúa vàng mênh mông

Cây đa gọi gió đếnCây đa vẫy chim vềĐa mỗi ngày một lớnVà nuôi thêm nhiều ve

Dưới bóng đa, con trâuThong thả nhai hương lúaĐủng đỉnh đàn bò vềLông hồng như đốm lửa

Trưa nắng lóe trên đầuCác bác làm nghỉ mátVòm đa rì rào xanhVe kêu, muôn lá quạt…

Em lớn lên rồi

Năm nay em lớn lên rồiKhông còn nhỏ xíu như hồi lên nămNhìn trời, trời bớt xa xămNhìn sao, sao cách ngang tầm cánh tay

Núi xa lúp xúp chân mâyBờ sông khép lại, hàng cây thấp dầnNơi xa bỗng hóa nên gầnQuanh em bè bạn quây quần bốn phương…

Câu cá

Cầu ao loang vết mỡEm buông cần ngồi câuPhao trắng tênh tênh nổiTrên trời xanh làu làu

Mặt ao không gợn gióBóng trúc cũng rung rinhCon cá mương đớp bọtNhô miệng tròn, nhỏ xinh

Cá cá, chúng mày ơiVào đây mà kiếm ănMồi lòng gà béo ngậyMùi thính thơm, rất đằm

READ CHÙM thơ tình buồn, thơ buồn về tình yêu đong đầy nước mắt

Cục cùng cung trên bờVào đây con cá ngãoCái mồm to hơn mìnhMắt đỏ vằn gian giảo

Vào đây con rô cụĐầu đen sạm lầm lìThường nháy phao đột ngộtRồi lừ lừ lôi đi

Vào đây con cá diếcHay vơ vẩn rong chơiNhung nhăng khoe áo trắngVà nhẩn nha rỉa mồi

Cá cá, chúng mày ơiDù con to, con nhỏNếu chạm đến mồi taĐều nằm khoèo trong giỏ

Riêng mặt trời tinh nghịchNgậm mồi dưới đáy aoGiật mấy lần không đượcCòn làm ta ngã nhào.

Đi tàu hoả

Con tàu hoả rất dàiBánh không săm không lốpChạy đều trên đường rayĐêm ngày không bị trượt

Tàu giật mình đột ngộtRồi dùng dằng rời gaDòng sông và con đườngQuay như cái com pa

Tiếng bành bạch rất xaTiếng bành bạch rất gầnNghe ù ù ầm ầmĐất trời đang xay lúa

Nắng bập bình cửa sổMây bồng bềnh về đâuEm ngồi trên giông bãoĐang chuyển dưới gầm tàu

Bên em chú bộ độiTúi xách có nhiều quàEm nhìn trong mắt chúLong lanh phương trời xa

Chị thanh niên xung phongÁo bạc màu nắng gióChị nhìn đi xa xămHát bài gì không rõ

Bên em bạn thiếu nhiĐeo huy hiệu Bác HồBạn làm “nghìn việc tốt”Hôm nay về Thủ đô

Ngoài kia núi nhấp nhôNgang trời – như nổi sóngNhà máy nào vừa dựngKhói bay trắng một miền

Con tàu như mũi tênĐang lao về phía trướcEm muốn con tàu nàyĐưa em đi khắp nước

Ơi Tổ Quốc! Tổ Quốc!

Hà Nội có Bác Hồ

Em chưa về Hà NộiNhưng đêm đêm nghe cơn gió mớiVề gò thiêng Đống ĐaVề chiếc cầu sắt bắc trên những mái nhàXe lửa và ô tô đi không gãyVề nước hồ Gươm xanh như một mảnh trờiNgọc Hoàng đánh rời xuống đấy!Về ngôi nhà Bác ở giữa Ba ĐìnhBóng Bác bên cây vú sữaTiếng Bác Hồ cườiEm nghe rất rõ…

Trưa nay đài bỗng đưa tinGiặc Mỹ ném bom Hà NộiTiếng loa dội từ mái ngóiTừ bờ treTừ ao cá mèTừ bờ vùng mới đắp

Tiếng loa dậy lên từ đấtTiếng loa dội xuống từ trời– Thằng giặc Mỹ ném bom Hà Nội rồiHà Nội có Bác Hồ đang ở…Mẹ em nấu cơm giụi lửaBố em họ trâu giữa đường càyCác cô, các thầyNgừng giảng bài giữa lớp…Bạn Tĩnh, bạn Nho, bạn LậpBạn nào mắt cũng đỏ hoeBé Giang ngồi ở đầu hèCũng thôi đánh chuyền đánh, chắt.Tiếng loa dậy lên từ đấtTiếng loa dội xuống từ trời– Thằng giặc Mỹ ném bom Hà Nội rồiHà Nội có Bác Hồ đang ở…Tiếng trống gọi ngoài trụ sởChúng em điLầm lìLàng xóm quê emBỗng thành Hà NộiTiếng ho dội từ mái ngóiTừ bờ treTừ ao cá mè– Đà đảo giặc Mỹ xâm lược!– Đà đảo giặc Mỹ xâm lược!Nhà sau ngõ trướcNgười người kéo ra đồngTay cày tay súngViên đạn bỗng nhiên nóng bỏngTrên đường I83Xe xích đi quaRầm rập…Mũ sắt lô nhôTên lửa lóa nắng trời…– Các chú bộ đội ơi!– Các chú bộ đội ơi!Thằng giặc Mỹ nó ném bom Hà Nội rồi!Hà Nội có Bác Hồ đang ở.

Con bướm vàng

Con bướm vàngCon bướm vàngBay nhẹ nhàngTrên bờ cỏEm thích quáEm đuổi theoCon bướm vàngNó vỗ cánhVút lên caoEm nhìn theoCon bướm vàngCon bướm vàng…

Con gà liếp nhiếp

Ngoài sân lội, mấy chú gà liếp nhiếpĐi tìm mồi cùng mẹ bắt giun sâuTrời mưa lâm thâm làm các chú ướt đầuChú rùng mình, giọt mưa rơi khỏi cánhTrời mưa to hơn, rồi sau đâm ra tạnhChú chẳng giũ lông bởi mải bắt giun sâuNhưng nắng to chú vẫn khô đầuĐôi mắt tròn trong như hai giọt nướcHai giọt nước không bao giờ khô được.

Quê em

Bên này là núi uy nghiêmBên kia là cánh đồng liền chân mâyXóm làng xanh mát bóng câySông xa trắng cánh buồm bay lưng trời…

Cháu làm bà còng

Cái chân thì khuệnh khoạngTay vắt vẻo lưng congĐầu vấp va vấp vểnhCháu bỗng hoá bà còng

Mèo tròn mắt lạ lùngChị cười lăn ra đấtMẹ ngồi lặng hồi lâuBà đứng trào nước mắt…

Cây bàng mùa đông

Suốt mùa hè chịu nắngChe mát các em chơiĐến đêm đông giá lạnhLá còn cháy đỏ trời.

Trăng sáng sân nhà em

tho-thieu-nhi-cua-tran-dang-khoa 2

“Trăng sáng sân nhà em” của Trần Đăng Khoa

Ông trăng tròn sáng tỏSoi rõ sân nhà emTrăng khuya sáng hơn đènƠi ông trăng sáng tỏSoi rõ sân nhà em…Hàng cây cau lặng đứngHàng cây chuối đứng imCon chim quên không kêuCon sâu quên không kêuChỉ có trăng sáng tỏSoi rõ sân nhà emTrăng khuya sáng hơn đènƠi ông trăng sáng tỏSoi rõ sân nhà em…

Cây bàng

Cây bàng lá nõn xanh ngờiNgày ngày chim đến tìm mồi chíp chiuĐường xa gánh nặng sớm chiềuKê cái đòn gánh bao nhiêu người ngồiĐêm qua em ngủ đi rồiThấy bàng bỗng lớn, tốt tươi lạ thườngThấy cả Bác Hồ về làngCũng ngồi ở gốc cây bàng của em…

Chọc ếch

Em đi chọc ếch chiều nayGiỏ không thoắt đã đựng đầy tiếng kêuRâm ran suốt cả trời chiềuTiện mồm, em cũng hát theo một bài.

Bên sông Kinh Thầy

Hàng chuối lên xanh mướtPhi lao reo trập trùngVài ngôi nhà đỏ ngóiIn bóng xuống dòng sông

Một bác chài chăm chỉBuông câu trong bóng chiềuBỗng nhiên một con cáNhảy bên thuyền như trêu

Bắp ngô non răng súnÓng vàng một chòm râuÔi cánh buồm nhỏ béBiết bay về nơi đâu?

Buổi sáng nhà em

Ông trời nổi lửa đằng đôngBà sân vấn chiếc khăn hồng đẹp thayBố em xách điếu đi càyMẹ em tát nước, nắng đầy trong khauCậu mèo đã dậy từ lâuCái tay rửa mặt, cái đầu nghiêng nghiêngMụ gà cục tác như điênLàm thằng gà trống huyên thuyên một hồiCái na đã tỉnh giấc rồiĐàn chuối đứng vỗ tay cười, vui sao!Chị tre chải tóc bên aoNàng mây áo trắng ghé vào soi gươngBác nồi đồng hát bùng boongBà chổi loẹt quẹt lom khom trong nhà.

Vườn em

Vườn em có một luống khoaiCó hàng chuối mật với hai luống càEm trồng thêm một cây naLá xanh vẫy gọi như là gọi chim…

Những đêm lấp ló trăng lênVườn em dậy tiếng dịu hiền gần xaEm nhìn vẫn thấy cây naLá xanh vẫy gọi như là gọi trăng…Tiếng chim chích choè.

Em đi học về

Thấy ụ pháo giữa đồng quêBao nhiêu khẩu pháo đều rê rê nòngPháo vươn theo ngọn cờ hồngTrong tay một chú vẫy trong nắng chiềuGió đồng vui reoCánh đồng rộng rãiNòng pháo bỗng nhiên dừng lạiBao nhiêu cái mũ lắng ngheXa xa từ một ngọn treTiếng chim chích choè đang hót…

Con trâu đen lông mượt

Con trâu đen lông mượtCái sừng nó vênh vênhNó cao lớn lênh khênhChân đi như đập đấtTrâu ơi ăn cỏ mậtHay là ăn cỏ gàĐừng ăn lúa đồng ta(Lúa của mẹ của chaPhải cấy cày vất vả)Trâu ơi, uống nước nháĐây rồi nước mương trongCó ánh mặt trời hồngCó ánh mặt trăng tỏBờ mương xanh mướt cỏCủa trâu đấy, tha hồTrâu cứ chén cho noNgày mai cày cho khoẻĐừng lo đồng nứt nẻTa có máy bơm rồiKhó nhọc mấy mùa thôiSau thì trâu được nghỉMáy cày rồi có nhéTrâu chỉ còn vui chơiHếch cái mũi, trâu cườiNhe cả hàm răng sún…

>>>Đừng bỏ lỡ: [99+] Bài thơ thiếu nhi hay thầy cô & phụ huynh không nên bỏ qua

Mùa xuân – mùa hè

Mùa xuân hoa nở đẹp tươiBướm con bướm mẹ ra chơi hoa hồngBướm mẹ hút mật đầu bôngBướm con đùa với nụ hồng đỏ hoe

READ Thơ vợ chồng chia tay, thơ ly hôn thơ buồn về đổ vỡ hôn nhân

Vui sao khi chớm vào hèXôn xao tiếng sẻ tiếng ve báo mùaRộn ràng là một cơn mưaTrên đồng bông lúa cũng vừa uốn câu.

Cái sân

Em thường rải cái nongRa góc sân ngồi họcNhững đêm có trăng mọcEm chơi cho đến khuyaThường là xỉa cá mèHay làm mèo đuổi chuộtNhững lúc mưa sậm hộtEm bắt cái vòi cauChảy vào giữa chum sâuKhi trời râm em vẽVẽ cô tiên lặng lẽRải hoa trên bầu trờiThế là bao đồng lúaCứ chín vàng, vàng tươi…

Đánh thức trầu

tho-thieu-nhi-cua-tran-dang-khoa 3

“Đánh thức trầu” của Trần Đăng Khoa

Trẩu trẩu trầu trầuMày làm chúa taoTao làm chúa màyTao không hái ngàyThì tao hái đêm(Câu hát của bà em)

Đã ngủ rồi hả trầuTao đã đi ngủ đâuMà trầu mày đã ngủBà tao vừa đến đóMuốn xin mấy lá trầuTao không phải ai đâuĐánh thức mày để hái!Trầu ơi, hãy tỉnh lạiMở mắt xanh ra nàoLá nào muốn cho taoThì mày chìa ra nhéTay tao hái rất nhẹKhông làm mày đau đâu…Đã dậy chưa hả trầu?Tao hái vài lá nhéCho bà và cho mẹĐừng lụi đi trầu ơi!

Hoa duối

Vườn xôn xao – Hoa nởNăm cánh xòe vàng tươiNgỡ sao đêm xuống đậuMải vui, quên về trời.

Ngắm hoa

(Tặng Thúy Giang)

Em ngắm bông hoaTím tươi bỡ ngỡCánh hoa mới nởMàu còn rung rinhMàu đẹp hơn tranhCàng nhìn càng thắmNhư màu của nắngNhư màu của mưaDịu dàng non tơ…Yêu hoa đẹp thếEm đừng quên rễSần sùi xòe raNhư tay lắm đốtBám vào sỏi cátBám vào nắng rátBám vào mưa dầmLàm lụng âm thầmCần cù dưới đấtChẳng nhìn thấy đâuChính chùm rễ ấyLàm nên sắc màu.

Trông trăng

Đêm nay trăng đang rằmTrăng như cái mâm conAi treo ông cao thếÔng nhìn đàn em béMuốn khoe có mặt tròn

Dưới sân em trông trăngCó quả thị thơm lừngNải chuối tiêu thơm mátÔng trăng nhìn thấy xôiLà ông nhoẻn miệng cườiÁng chừng ông thích lắmTrăng nở vàng như xôi

Em chạy nhảy tung tăngMúa hát quanh ông trăngEm nhảy, trăng cũng nhảyMái nhà ướt ánh vàng

Khuya, không trông trăng nữaTrăng thập thò ngoài cửaMuốn rủ em đi chơiBồng bềnh…Trăng trôi…

Con cò trắng muốt

Con cò đi đón cơn mưaTối tăm mù mịt ai đưa cò về(Ca dao)

Khi cơn mưa đen rầm đằng đôngKhi cơn mưa đen rầm đằng tâyKhi cơn mưa đen rầm đằng nam, đằng bắcEm thấyCon còTrắng muốtBay ra đón cơn mưa…

Cây lúa mừng vui phất cờDây khoai nảy xanh lá mớiCau xòe tay hứng giọt mưa rơiẾch nhái uôm uôm mở hộiCá múa tung tăng…Nhưng không ai biếtCon còCo roChịu rétTrên cành cây…

Đến khi cơn mưa lại đen rầm đằng đông, đằng tâyĐến khi cơn mưa lại đen rầm đằng nam, đằng bắcEm lại thấyVẫn con cò ấyBay raTrắng muốtMừng đón cơn mưa…

Trăng ơi… từ đâu đến

tho-thieu-nhi-cua-tran-dang-khoa 4

“Trăng ơi từ đâu đến” của Trần Đăng Khoa

Trăng ơi… từ đâu đến?Hay từ cánh rừng xaTrăng hồng như quả chínLửng lơ lên trước nhà

Trăng ơi… từ đâu đến?Hay biển xanh diệu kỳTrăng tròn như mắt cáChẳng bao giờ chớp mi

Trăng ơi… từ đâu đến?Hay từ một sân chơiTrăng bay như quả bóngBạn nào đá lên trời

Trăng ơi… từ đâu đến?Hay từ lời mẹ ruThương Cuội không được họcHú gọi trâu đến giờ!

Trăng ơi… từ đâu đến?Hay từ đường hành quânTrăng soi chú bộ độiVà soi vàng góc sân

Trăng ơi… từ đâu đến?Trăng đi khắp mọi miềnTrăng ơi có nơi nàoSáng hơn đất nước em…

Kể cho bé nghe

Hay nói ầm ĩLà con vịt bầuHay hỏi đâu đâuLà con chó vệnHay chăng dây điệnLà con nhện conĂn no quay trònLà cối xay lúaMồm thở ra gióLà cái quạt hòmKhông thèm cỏ nonLà con trâu sắtRồng phun nước bạcLà chiếc máy bơmDùng miệng nấu cơmLà cua, là cáyChẳng vui cũng nhảyLà chú cào càoĐêm ngồi đếm saoLà ông cóc tíaRíu ran cành khếLà cậu chích choèHay múa xập xoèLà cô chim trĩ…

Khi mẹ vắng nhà

(Kính tặng mẹ em)

Khi mẹ vắng nhà, em luộc khoaiKhi mẹ vắng nhà, em cùng chị giã gạoKhi mẹ vắng nhà, em thổi cơmKhi mẹ vắng nhà, em nhổ cỏ vườnKhi mẹ vắng nhà, em quét sân và quét cổng

Sớm mẹ về, thấy khoai đã chínBuổi mẹ về, gạo đã trắng tinhTrưa mẹ về, cơm dẻo và ngonChiều mẹ về, cỏ đã quang vườnTối mẹ về, cổng nhà sạch sẽ

Mẹ bảo em: Dạo này ngoan thế!– Không mẹ ơi! Con đã ngoan đâuÁo mẹ mưa bạc màuĐầu mẹ nắng cháy tócMẹ ngày đêm khó nhọcCon chưa ngoan, chưa ngoan!

Mẹ ốm

Mọi hôm mẹ thích vui chơiHôm nay mẹ chẳng nói cười được đâuLá trầu khô giữa cơi trầuTruyện Kiều gấp lại trên đầu bấy nay

Cánh màn khép lỏng cả ngàyRuộng vườn vắng mẹ cuốc cày sớm trưaNắng mưa từ những ngày xưaLặn trong đời mẹ đến giờ chưa tan

Khắp người đau buốt, nóng ranMẹ ơi! Cô bác xóm làng đến thămNgười cho trứng, người cho camVà anh bác sĩ đã mang thuốc vào

Sáng nay trời đổ mưa ràoNắng trong trái chín ngọt ngào bay hươngCả đời đi gió đi sươngBây giờ mẹ lại lần giường tập đi

Mẹ vui, con có quản gìNgâm thơ, kể chuyện rồi thì múa caRồi con diễn kịch giữa nhàMột mình con sắm cả ba vai chèo

Vì con mẹ khổ đủ điềuQuanh đôi mắt mẹ đã nhiều nếp nhănCon mong mẹ khoẻ dần dầnNgày ăn ngon miệng, đêm nằm ngủ say

Rồi ra đọc sách, cấy càyMẹ là đất nước, tháng ngày của con…

Ò… ó… o…

Ò… ó… o…Ò… ó… o…Tiếng gàTiếng gàGiục quả naMở mắtTròn xoeGiục hàng treĐâm măngNhọn hoắtGiục buồng chuốiThơm lừngTrứng cuốcGiục hạt đậuNảy mầmGiục bông lúaUốn câuGiục con trâuRa đồngGiục đàn saoTrên trờiChạy trốnGọi ông trờiNhô lênRửa mặtÔi bốn bềBát ngátTiếng gàÒ… ó… o…Ò… ó… o…

Hạt gạo làng ta

tho-thieu-nhi-cua-tran-dang-khoa 5

“Hạt gạo làng ta” của Trần Đăng Khoa

Hạt gạo làng taCó vị phù saCủa sông Kinh ThầyCó hương sen thơmTrong hồ nước đầyCó lời mẹ hátNgọt bùi đắng cay…

Hạt gạo làng taCó bão tháng bảyCó mưa tháng baGiọt mồ hôi saNhững trưa tháng sáuNước như ai nấuChết cả cá cờCua ngoi lên bờMẹ em xuống cấy…

Hạt gạo làng taNhững năm bom MỹTrút trên mái nhàNhững năm cây súngTheo người đi xaNhững năm băng đạnVàng như lúa đồngBát cơm mùa gặtThơm hào giao thông…

Hạt gạo làng taCó công các bạnSớm nào chống hạnVục mẻ miệng gàuTrưa nào bắt sâuLúa cao rát mặtChiều nào gánh phânQuang trành quết đất

Hạt gạo làng taGửi ra tiền tuyếnGửi về phương xaEm vui em hátHạt vàng làng ta…

Thả diều

Cánh diều no gióSáo nó thổi vangSao trời trôi quaDiều thành trăng vàng

Cánh diều no gióTiếng nó trong ngầnDiều hay chiếc thuyềnTrôi trên sông Ngân

Cánh diều no gióTiếng nó chơi vơiDiều là hạt cauPhơi trên nong trời

Trời như cánh đồngXong mùa gặt háiDiều em – lưỡi liềmAi quên bỏ lại

Cánh diều no gióNhạc trời réo vangTiếng diều xanh lúaUốn cong tre làng

Ơi chú hành quânCô lái máy càyCó nghe phơi phớiTiếng diều lượn bay?

Tiếng diều vàng nắngTrời xanh cao hơnDây diều em cắmBên bờ hố bom…

READ CHÙM thơ đêm buồn cô đơn mang nhiều nỗi niềm tâm sự

Họp báo “Chim hoạ mi”

Chiều nay “Toà soạn” họpỞ nhà bạn Thuý GiangChủ nhà đã sẵn sàngNgả ra con lợn béo

Đầu tiên “nhà thơ” LộTóc đỏ như râu tômChưa bước vào đến cửaĐã đọc thơ ồm ồm

Rồi đến “hoạ sĩ” LậpTai gài chiếc bút lôngTay cầm quả bóng nhựaVừa đi vừa tung tung

Cuối cùng, “nhà báo” TĩnhĐánh một chiếc quần đùiAnh chàng vừa đi hôiTay còn tanh mùi cá

Mấy “nhà” ngồi xuống đấtBàn ra báo ngày mai“Nhà thơ” thì nói ngắn“Nhà báo” thì nói dài

Chưa bàn xong công việcChủ nhà đã bưng lênToàn là chả với nem:Những khoanh khoai lang luộc!

Sao không về Vàng ơi

Tao đi học về nhàLà mày chạy xồ raĐầu tiên mày rối rítCái đuôi mừng ngoáy títRồi mày lắc cái đầuKhịt khịt mũi, rung râuRồi mày nhún chân sauChân trước chồm, mày bắtBắt tay tao rất chặtThế là mày tất bậtĐưa vội tao vào nhàDù tao đi đâu xaCũng nhớ mày lắm đấyHôm nay tao bỗng thấyCái cổng rộng thế này!Vì không thấy bóng màyNằm chờ tao trước cửaKhông nghe tiếng mày sủaNhư những buổi trưa nàoKhông thấy mày đón taoCái đuôi vàng ngoáy títCái mũi đen khịt khịtMày không bắt tay taoTay tao buồn làm sao!Sao không về hả chó?Nghe bom thằng Mỹ nổMày bỏ chạy đi đâu?Tao chờ mày đã lâuCơm phần mày để cửaSao không về hả chó?Tao nhớ mày lắm đóVàng ơi là Vàng ơi!

Em gặp Bác Hồ

Có ai se sẽ ngồi xuống đầu giườngĐưa bàn tay mát như kem sữaXoa lên trán em đang dịu lửaVuốt lên mắt em đang bớt mờA, Bác Hồ!Bác Hồ ta đó!Bác mặc tấm áo ka kiBàng bạc sương rừng Pắc BóTrán Bác có ngôi saoThảo nàoBác đi đêm không lạcBác cười rung rung chòm râuMắt Bác sao mà thương thếTóc Bác thơm lừng gió bểThơm nắng đường xaBác cho em nhiều quàVà khen dạo này em béo khỏeHơn ngày xưa nhiều

Cúc áo em bị đứt từ chiềuĐêm phanh ra, hở ngựcBác đắp vào cho emRồi Bác ra rất êmBác đi!Bác đi rồi!Em bỗng oà lên khócTỉnh dậy thấy ướt đầm mái tócNhìn xem Bác có đâu đâyChỉ thấy đầy trời đèn sáng, mưa bayNgười người lặng im đi viếng BácBóng đèn rưng rưng nước mắt…

Đúng rồiBệnh viện em vừa truy điệu Bác chiều nayNhưng Bác chỉ yên nghỉ ban ngàyChứ ban đêm là Bác rời linh cữuBác chào chú đứng gácRồi đi vòng quanh khắp trên thế giớiĐể chăm sóc trẻ conNhất là đứa nào phải nằm trong bệnh viện…

Ảnh Bác

Nhà em treo ảnh Bác HồBên trên là một lá cờ đỏ tươiNgày ngày Bác mỉm miệng cườiBác nhìn chúng cháu vui chơi trong nhàNgoài sân có mấy con gàNgoài vườn có mấy quả na chín rồiEm nghe như Bác dạy lờiCháu ơi đừng có chơi bời đâu xaTrồng rau, quét bếp, đuổi gàThấy tàu bay Mỹ nhớ ra hầm ngồiBác lo bao việc trên đờiNgày ngày Bác vẫn mỉm cười với em…

Nghe thầy đọc thơ

tho-thieu-nhi-cua-tran-dang-khoa 6

“Nghe thầy đọc thơ” của Trần Đăng Khoa

(Kính tặng thầy Lê Thường)

Em nghe thầy đọc bao ngàyTiếng thơ đỏ nắng, xanh cây quanh nhàMái chèo nghiêng mặt sông xaBâng khuâng nghe vọng tiếng bà năm xưaNghe trăng thở động tàu dừaRào rào nghe chuyển cơn mưa giữa trời…

Đêm nay thầy ở đâu rồiNhớ thầy, em lại lặng ngồi em nghe…

Nửa đêm tỉnh giấc

Nửa đêm em tỉnh giấcBước ra hè em ngheNghe tiếng sương đọng mậtĐọng mật trên cành tre

Nghe ri rỉ tiếng sâuNó đang thở cuối tườngNghe rì rầm rặng duốiHá miệng đòi uống sương

Nghe hàng chuối vườn emGió giở mình trăn trởChuột chạy giàn bí đỏLoáng vỡ ánh trăng vàng

Cây cau nó bức quáPhành phạch quạt liên hồiMột tiếng gì không rõXôn xao cả đất trời…

Tiếng võng kêu

Kẽo cà kẽo kẹtKẽo cà kẽo kẹtTay em đưa đềuBa gian nhà nhỏĐầy tiếng võng kêu

Kẽo cà kẽo kẹtMênh mang trưa hèChim co chân ngủLim dim cành tre

Kẽo cà kẽo kẹtCây na thiu thiuMắt na hé mởNhìn trời trong veo

Kẽo cà kẽo kẹtVõng em chao đềuChim ngoài cửa sổMổ tiếng võng kêu

Kẽo cà kẽo kẹtXưa mẹ ru emCũng tiếng võng nàyCánh cò trắng muốtBay – bay – bay – bay…

Kẽo cà kẽo kẹtBé Giang ngủ rồiTóc bay phơ phấtVương vương nụ cười…

Trong giấc em mơCó gặp con còLặn lội bờ sôngCó gặp cánh bướmMênh mông, mênh môngCó gặp bóng mẹLom khom trên đồngGặp chú pháo thủCanh trời nắng trong

Em ơi cứ ngủTay anh đưa đềuBa gian nhà nhỏĐầy tiếng võng kêuKẽo cà kẽo kẹtKẽo cà kẽo kẹtKẽo cà…..kẽo kẹt

Cây dừa

Cây dừa xanh toả nhiều tàuDang tay đón gió, gật đầu gọi trăngThân dừa bạc phếch tháng nămQuả dừa – đàn lợn con nằm trên cao

Đêm hè hoa nở cùng saoTàu dừa – chiếc lược chải vào mây xanhAi mang nước ngọt, nước lànhAi đeo bao hũ rượu quanh cổ dừa

Tiếng dừa làm dịu nắng trưaGọi đàn gió đến cùng dừa múa reoTrời trong đầy tiếng rì ràoĐàn cò đánh nhịp bay vào bay ra…

Đứng canh trời đất bao laMà dừa đủng đỉnh như là đứng chơi.

Bà và cháu

Bà ngồi yên rất lâuBóng tạc lên vách đấtDải khăn vuông đội đầuGió lọt vào phơ phất…

Ôm Hương, tay run runBỗng nhiên, bà chớp mắtNhớ ngày xưa đói nghèoThương ông, giặc Pháp bắt

Sục sạo tìm du kíchGiặc đốt hết xóm làngBố Hương vượt lửa đạnBơi qua Lục Đầu Giang

Ông đi, ông để lạiCái vành tang cho bàVết nhăn hằn sâu mãiVà hắt hiu tuổi già

Sau hòa bình, bố vềXóm làng còn đủ cảChỉ vắng mẹ Hương thôiBố ngồi trơ như đá…

Rồi lạy bà, bố đi…Hương mới sinh, bé choắtĐất nước sao nhiều giặcĐánh đến giờ chưa xong!…

Cái bao tượng của bàThắt bụng dần nhỏ lạiCả một đời lo toanLưng bà giờ như gẫy

Bà vẫn vui công việcChả lúc nào ngơi tayKhi bà thăm trận địaKhi bà trồng hàng cây

Bà vẫn nuôi bộ độiSuốt hăm mấy năm trờiNhiều chú đeo súng lụcCưỡi bình bịch về chơi

Thư các chú gửi vềKhông tuần nào không cóChú thì đóng Sơn LaChú thì ra Cồn Cỏ

Chú thì giữ Hàm RồngChú thì xa, xa nữa…Thư đi mấy tháng đườngNhiều bức nhòe một nửa

Lâu nay, Hương không thấyChú nào về thăm đâyBà bảo: Các chú bậnĐánh Mỹ suốt đêm ngày

Những lúc sợ bà buồnHương lượn tròn, múa hátBóng chuối trùm nửa sânTrăng ngời ngời như bạc…

Cầu cầm

Cầu Cầm là thế nàyĐến giờ em mới rõHàng cây bom chém dởLên chồi xanh thiết tha

Bạn nhỏ nào đi quaVai bay khăn quàng đỏTiếng chim hót đâu đóNghe ngọt vị ổi đào

Ríu rít tiếng ai chàoCánh đồng đang mùa gặtLúa vàng trong đáy mắtTrời xanh trong lưỡi liềm

Chuyến xe đi rất êmCầu chùng như nhịp võngCó tiếng ru của sóngCó tiếng ru của trời

Sông ơi nhớ thương aiMà bốn mùa nước đỏCon chim nghiêng mắt ngóPhù sa hồng đôi chân

Như thế mà cầu CầmMột máy bay Mỹ rụngBây giờ những mũi súngVẫn vươn trong lòng người

Uống nước hố bom sâuNghé con nghiêng mặt cười.

Một nửa thế kỷ đã trôi qua, thế giới trẻ thơ của Trần Đăng Khoa với cánh diều chao lượn, với cây đa mái đình cùng góc sân với bao trò tinh nghịch, hồn nhiên đã chinh phục không biết bao nhiêu thế hệ độc giả trong và ngoài nước. Hi vọng, sau khi chia sẻ TOP 55+ bài thơ thiếu nhi của Trần Đăng Khoa hay nhất mọi thời đại do LVT Education tổng hợp trên đây bạn đã có thêm nhiều xúc cảm khó quên.

Open this in UX Builder to add and edit content

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *