Cuộc sống thật vô thường, chẳng biết ngày mai bạn sẽ ra sao do vậy cứ sống hết mình cho ngày hôm nay. Hôm nay bạn đang có tất cả nhưng biết đâu ngày mai lại trôi theo gió, theo mây hay hôm nay bạn đang đau khổ nhưng biết đâu ngày mai bạn lại được hạnh phúc. Hãy dành thời gian chia sẻ chùm thơ Phật giáo vô thường, thơ về cuộc sống vô thường sau đây để chiêm nghiệm thêm nhiều thông điệp ý nghĩa bạn nhé !
Bài viết cùng chủ đề:
Phật giáo quan niệm cuộc sống là cõi tạm, cuộc đời thật vô thường. Bởi vậy, ta đừng nên tham đắm và quyến luyến những thứ vốn tồn tại trên bản chất của danh và sắc mà hãy dang tay đón nhận những hạnh phúc hay khổ đau đến với mình một cách an nhiên, tự tại. Cùng chia sẻ những bài thơ Phật giáo về vô thường sau đây để chiêm nghiệm thêm nhiều thông điệp ý nghĩa về cuộc sống bạn nhé !
Thơ Phật giáo về vô thường cực hay
Tác giả: Tùng Trần
Muốn hay không thì cuộc đời vẫn vậyCứ xuôi dần theo dòng chảy thời gianNgười cơ hàn hay là kẻ giàu sangKhi chết đi vẫn hai bàn tay trắng
Được ấm no đã là điều may mắnHãy giữ gìn đời bình lặng sóng yênCó những điều để tạo hoá tự nhiênĐừng gượng ép kẻo muộn phiền vây lấy
Đáng hay không vì xa hoa bóng bẩyRồi tự mình xô đẩy dưới vực sâuNếu như tâm chẳng muốn vướng ưu sầuThì chớ nên cưỡng cầu trong mê muội
Biết ăn năn và nhận ra lầm lỗiNhớ dặn lòng phải sửa đổi bản thânDẫu vật chất thì ai sống cũng cầnNhưng đừng để chữ tình thân rạn nức
Chuyện tử sanh mãi luôn là định luậtĐời vô thường sự thật chẳng thể thayLà con người thì ai cũng như aiĐến cuối cùng cũng phải về cát bụi.
Tác giả: Thích Nhuận Thường
Bởi đời là cõi tạmNên sống thật với nhauNếu kiếp người trôi mauThì oán thù dừng lại.
Bởi không gì tồn tạiNên giận hờn bỏ quaNếu lòng mình vị thaThì nỗi sầu tan biến
Bởi không gì lưu luyếnNên đừng buộc ràng thêmNếu có ngày và đêmThì mê rồi phải ngộ.
Bởi mộng đời dễ vỡNên quý trọng hôm nayNếu thế sự vần xoayThì ngồi yên tĩnh lặng.
Bởi lòng người sâu thẳmNên đừng cạn nghĩa ânNếu mang nặng nghiệp trầnThì buông rời vọng tưởng.
Bởi tham cầu danh tướngNên quán niệm vô thườngNếu ai còn tha phươngThì nhớ về nguồn cội.
Bởi ai còn nông nỗiNên nhớ lấy lời xưaNếu ai đi trong mưaThì thấm đời gian khó.
Bởi yêu trong giông gióNên hiểu tình long đongNếu “Sắc tức thị Không”Thì… vô cầu, vô niệm.
Tác giả: Hương Ngọc Lan
Khi phải tự mình vượt qua những nỗi đauQua bao đắng cay qua thăng trầm cuộc sốngTa chợt thấy ta tim khô cằn trống rỗngNhững lúc khóc cười chưa hẳn đúng với tâm
Rồi thấy chán chường và chỉ muốn lặng câmKhông buồn, không vui, không giận hờn trách mócDẫu hợp hay tan cũng chẳng làm ta khócTrái tim chai lỳ trước kiếp số đa đoan
Khi phải tự mình bước qua những trái ngangBỗng thấy cuộc đời là vô thường mộng ảoTa vẫn dửng dưng trước cuộc đời giông bãoBình thản nhìn đời trôi vào cõi hư vô
Khi phải tự mình mang giữ trái tim khôVà tự gồng gánh những lo toan trăn trởThế sự đổi thay đời còn toàn mảnh vỡThì chỉ riêng mình tự an ủi mình thôi
Rồi mang nỗi niềm thả theo nước mắt trôiMột kiếp đa đoan cũng chỉ là hư ảoSầu bi oán hờn làm bụi lem sắc áoDanh lợi tình tiền một nhịp thở buông xuôi.
Tác giả: Hồng Dương
Con gió thổi qua miền hoang vu lạnhTrăng một mình nửa mảnh lạc bến mơNắng trên cao lấp lánh sáng một bờAi lặng lẽ ngẩn ngơ trong bóng chiếc !…
Đường quan ải dòng đời trôi mải miếtCõi vô thường là nhịp sống nhân gianĐời vô thường đầu bạc trắng ngại ngầnCung luân vũ bao lần vô thường cháy
Trong vũ trụ cõi vô thường ai thấySâu vô cùng không đáy đến mông lungNắng rồi mưa cho vạn vật khôn cùngTan rồi hợp ngại ngùng ai cũng biết
Vận số kiếp vô thường trong cay nghiệtTình ơi tình đau xiết bởi nhân duyênGiàu với nghèo ba họ có ai tuyềnSướng với khổ y nguyên ba đời hiếm !…
Dòng đời chảy qua ngàn năm kiểm nghiệmVô thường còn tiếp diễn mãi vô biênKhuyết lại tròn trăng vẫn sáng vô miềnNhân gian hỡi ! … biến thiên vô thường mãi…
Vô thường đã bao nhiêu đời tồn tạiVô hình chung là cái gọi vô chừngCó mà không bởi biến đổi không ngưngKhông mà có xin đừng phân tâm nghĩ
Xanh như lá mùa xuân non kỳ vỹMộng như trăng vô lý cũng như lòngMặc vô thường gạn lọc đục hay trongBỡi luân vũ quay vòng theo vũ trụ…
Tác giả: Nguyễn Hưng
Chiếc lá vàng rồi bay về viễn xứCõi nhân gian vốn dĩ rất vô thườngThì thân này đã mang phận lữ thứCó sá gì dấn bước chốn phong sương.
Bởi tất cả cũng chỉ là cát bụiSướng hay khổ cũng có khác gì đâuDẫu giàu sang bạc vàng như đỉnh núiThì mai đây vẫn một nấm đất bầu
Cứ an nhiên vì đời là cõi tạmThác là về nơi cội kiếp lai sinhHãy vui lên cho mỗi ngày rạng rỡCớ làm sao phải tự khổ chính mình.
Rồi nhẹ bước như ngoài kia mây gióSắc là không ta ngạo với đất trờiBao sân si một thoáng giây vứt bỏDù mai lìa hồn vẫn thấy thảnh thơi.
Thêm mỗi ngày ta cám ơn thượng đếSẽ trọn vui bởi thấu lẽ vô thườngĐêm vừa tàn phố trở mình thức giấcBình minh về nắng toả giữa ngàn hương.
Tác giả: Bách Tùng Vũ
Cõi hồng trần ngàn lần rơi lệKiếp luân hồi mặc kệ chúng sinhBao hương linh thác khóc đòi vềHồn não nề nhớ nhà da diết.
Dẫu đã biết Vô thường là thếChẳng có ai không thể ra điVẫn sầu bi trăm ngàn ai oánTiếc trần gian một thuở đam mê.
Ai rồi cũng sẽ về thiên cổDù giàu sang hay khổ một đờiNước mắt rơi khi hồn lìa xácChỉ còn là cát bụi hư vô.
Dù chết oan hay mồ vô chủSẽ luân hồi khi ngủ đã saySông Vong Xuyên chờ ngày trên bếnCầu Nại Hà dẫn đến đầu thai.
Hỏi trần gian có ai sống mãiAi chắc mình không trải tử sinhBao vong linh xa lìa cõi thếCó trở về thân xác nguyên trinh ?
Ai rồi cũng tử, sinh phải nhậnDẫu sang giàu hay phận vất vơTrăm đường tơ trở về một cõiVô Thường rồi…thoát khỏi… Sầu bi.
>>>Xem thêm: CHÙM thơ Phật giáo, Phật pháp hay về cuộc sống vô thường
Có thể bạn quan tâm:
Vì bản chất của đời sống là vô thường, là biến diệt, không trường tồn, giả tạm, vay mượn của tứ đại thì cũng trả lại về cho tứ đại. Cho nên, mỗi ngày chúng ta hãy dành một ít thời gian để niệm Phật hoặc thiền định, để xóa bỏ đi những ham muốn của dục lạc và sự tị hiềm ganh ghét. Hãy dùng tuệ giác quán xét kỹ về điều đó, ta sẽ không còn sự âu sầu hay lo lắng. Cùng lắng lòng với chùm thơ về cuộc sống vô thường đặc sắc sau đây để suy ngẫm bạn nhé !
Thơ về cuộc sông vô thường ý nghĩa
Tác giả: Toàn Tâm Hòa
Ta đi trong cõi vô thườngĐôi khi nhìn lại thấy thương phận mình
Dãi dầu trong kiếp ba sinhLối đi che bởi vô minh ngại ngần
Cuộc đời nhiều lắm phân vânNghĩa Tình sau trước nhiều lần đắn đo
Mênh mông đâu dễ lần dòHơn – thua , được – mất lắm trò nhiễu nhương
Sống sao giữ đúng luân thườngLỗi lầm nếu có tỏ tường sửa sai
Cười vui trong những tháng ngàyGiữ tâm minh định trọn đầy yêu thương
Mái đầu ngã bóng phong sươngChỉ mong có được thiên đường bình an .
Tác giả: Thi Hạnh
Ừ, đong thương nhớ bằng hơi thởLà cả đời em đấy, biết khôngĐường đời muôn lối đi hay ởCũng còn hơi ấm quyện quanh lòng
Nắng ấm nơi đây dường như lạnhHay lạnh từ thuở ấy biệt lyĐất nước Quê Hương xa nghìn dặmCòn không ôm ấp mộng xuân thì ?
Biết bao mùa nắng nung hơi thởNung cả vào thơ những âm chờNhưng sao vẫn thấy tim rạn vỡHỡi người có thấu những niềm mơ ?
Đong nữa đi anh lời mật ngọtMật kia sẽ chải chuốt vần thươngDù duyên hai đứa như bèo bọtCòn cả thiên thu những vô thường.
Tác giả: Phú Sĩ
Rồi có một ngày, tôi tìm lại chính tôi,Giá như có thể quay về miền ký ứcTôi đã đánh rơi những tháng năm hư thựcBỏ lại hồn nhiên thao thức trái tim xa
Rồi có một ngày, tôi thả nụ cười trôiMang theo nỗi âu lo và đôi dòng nước mắtNhững nỗi khát khao trên lối về trầm mặcNhững cơn gió vội vàng giọt nắng ngả giòn tan
Rồi có một ngày, bao khoảnh khắc yêu thươngNhờ chút nắng xa của một thành phố lạMong ước hong khô ký ức ngày vụn vỡTình yêu nửa vời người đời vẫn trao nhau
Rồi có một ngày, trong nỗi nhớ xuyến xaoTôi tìm lại tôi, giữa biển đời vô vọng.Chẳng thể nguôi ngoai dù trong từng khoảng lặngVẫn còn đắng lòng trăn trở chút bâng khuâng
Rồi có một ngày, ta dần thấy mất điKhoảng trắng lan dần những gì trong ký ứcThèm cảm giác hờn thương trong khoảng trời hiện thựcBởi một đời người tiềm thức vẫn dở dang ….
Tác giả: Ngạo Thiên
Có buồn thì mới có vuiCó yêu có hận, ngậm ngùi người ơiCó đến thì phải có rờiHợp tan tan hợp, cuộc đời nhân sinhChưa cô đơn, sống một mìnhAi nào trân trọng, chữ tình thế gian.Trăm năm lựa đá chọn vàngBiết đời tan hợp, hợp tan vô thườngSợi tình vương vấn vấn vươngTrăm năm bạc tóc, bụi đường chia lyTrăm năm sống kiếp so bìHơn thua được mất, ai bi cuộc đờiTrăm năm vội vã buông lơiChỉ còn tay trắng, nghiệp đời mang theo.
Sắc kia dù đẹp, rồi cũng tànTình kia nồng thắm, tình vẫn tanTrăm năm chợt thấy, vô thường gọiAi nào níu giữ, được thời gian.
Giàu nghèo rồi cũng, một lúc thôiThương yêu hờn ghét, thoảng trên môiTrăm năm cuộc sống, thân đánh đổiVô thường chợt đến, bỏ lại thôi.
Tác giả: Ngạo Thiên
Cuộc đời như áng mây trôiNgàn năm nhân thế đắng môi lệ sầuĐời người sống được bao lâuTrăm năm rũ bóng huyệt sâu đợi chờ
Đời người như giấc ngủ mơBiệt ly không hẹn không chờ đợi aiSắc kia thắm đẹp cũng phaiCó ai giữ mãi tiền tài bền lâu
Đời người đi mãi về đâuVô thường chi phối âu sầu thế gianCuộc đời có hợp có tanHỏi đâu vĩnh cửu mộng vàng trăm năm
Quay về sống với chân tâmHãy như sen trắng giữa đầm ngát hươngCon người sống để yêu thươngMĩm cười hạnh phúc đoạn trường bi ai.
Tác giả: Trần Nhuận Minh
Sống ao ước muốn mong mọi thứChết một đồng một chữ không theoThế gian cái sướng, cái nghèoCái danh, cái lợi là điều mộng mơ
Sống được những phút giây thoải máiKiếp con người được lãi thế thôiBao nhiêu những phút vui cườiẤy là phần thưởng mà trời ban cho
Sống với những buồn lo ngày thángSống nhọc nhằn với sáng hôm maiNhịn ăn, nhịn mặc, nhịn chơiThật là cuộc sống phí hoài biết bao
Cái chết kia, ai nào đã thoátSố mệnh, trời định đoạt, ai hayĐược vui, hãy biết hôm nayVì đời những cái rủi, may bất thường
Phúc với họa, đôi đường ai biếtTạo điều vui, tiêu diệt ngàn sầuChẳng nên mong quá sang giàuTháng ngày mải miết đâm đầu đổ đuôi
Cho mệt xác để rồi cũng chếtLãi trên đời là biết sống vuiNghèo mà lòng dạ thảnh thơiCòn hơn giàu có suốt đời lo toan
Chỉ tại bởi lòng tham ra cảThành cuộc đời vất vả quanh nămÓc đầu suy nghĩ chăm chămĐôi tay chỉ muốn quắp năm, vơ mười
Sao không nghĩ kiếp người là mấyGương thế gian trông thấy rõ ràngSống thời tích trữ bạc, vàngSống thời tay trắng không mang được gì
Còn được sống, tiêu đi là lãiChết thiệt thòi, vừa dại, vừa nguBản thân chỉ biết có thuChi ra lại sợ không bù được ngay
Thành cuộc sống tháng ngày đầy đọaMiệng có thèm cũng chẳng dám ănLòng còn đo đắn băn khoănNhững cân nhắc chán lại dằn xuống thôi
Sao chả biết con người là quýSống coi tiền như vị thần linhĐể tiền sai khiến được mìnhThật là hèn hạ đáng khinh, đáng cười
Trong vạn vật con người là quýCủa làm ra còn mất như chơiChỉ duy có một con ngườiTan ra là hết muôn đời còn đâu?
Trong cuộc đời mỗi con người, bạn sẽ nếm trải đủ mọi cung bậc cảm xúc: niềm vui, nỗi buồn, hạnh phúc, khổ đau. Mỗi người sẽ có những cách nhìn khác nhau về cuộc đời. Vì thế họ sẽ có cách ứng xử không giống nhau. Đọc những bài thơ ngắn về cuộc sống vô thường sẽ giúp bạn có cái nhìn đúng đắn hơn, toàn diện hơn, sâu sắc hơn về cuộc sống.
Thơ ngắn về cuộc sống vô thường
Tác giả: Hồng Dương
Cuối cùng tất cả biển vùi sâuTrần thế đảo điên đến bạc đầuNgược gió thuyền đi buồm tơi tảSuôi dòng nước cuộn sóng trôi mauBờ căng ngập úng rong rêu bámNước cạn trơ lòng sỏi đá châuMột nỗi luân hồi sương khói phủVô thường cát bụi mịt mờ bâu
Tác giả: Vô Thường
Trò đời ném đá giấu tay,Nay thương mai ghét biết đâu mà phòngThật lòng chắc được thật lòng,Yêu thương có chắc được phần yêu thươngNhân sinh nếm trải Vô ThườngTự tâm không thẹn miệng đời sá chiSang hèn, vinh nhục, sầu biBạc đầu mới thấu, ra đi mới tường,Đối Nhân, Nhân đối đoạn trường,Sống thêm kiếp nữa cũng Vô thường vậy thôi.
Tác giả: Nguyễn Lâm
Tôi gom nhặt những gì tôi đã mấtDệt vần thơ cân nhắc lại cho đờiTrong cuộc sống có muôn điều không thậtChạy cuộc chơi va phải chuyện phanh phơi.
Trong sự sống vạn điều ta vấp phảiHãy bình tâm suy nghĩ cái mình đeoTrong sự nghiệp khó khăn ta ngần ngạiChắc rắng ta sa vấp thói suy nghèo.
Tôi không thích những gì tranh trong sốngĐể gieo hờn hãm hại cũng người nhauĐể lầm lỡ xen vào trong ảo vọngCho thương đau mãi mãi đượm đen màu.
Tác giả: Phú Sĩ
Vô thường một cõi hư khôngTrầm luân một thuở bụi hồng nhân gianNguyện lòng thanh khiết mây ngànThảnh thơi trải rộng thênh thang ân tình
Dãi dầu một kiếp ba sinhNẻo đường lạc bước linh đinh nỗi sầuTình đời nợ trả cho nhauĐời vui ngắn ngủi với bao muộn phiền
Bốn mùa trời đất luân phiênChòng chành sóng nước lạc miền yêu thươngNhân sinh lắm nỗi đoạn trườngĐìu hiu gió lạnh nghiệp đường còn đây
Trời chiều bóng ngả về tâyTim côi gồng gánh đắng cay trăm bềLợi danh một thuở đê mêNghĩa tình một thuở não nề người ơi
Vô thường một cõi chơi vơiKẻ mong ra khỏi người chơi bước vàoCuộc đời còn lắm lao đaoHãy dành tốt đẹp ngọt ngào mà thôi.
Tác giả: Phú Sĩ
Cát bụi hằng thường trong một kiếp rong chơiCơn gió về đêm chênh chao niềm thương gởiMột cõi bao la muôn trùng cung chờ đợiHạnh ngộ chia lìa rồi cứ thế mà trôi
Phủ bạc thời gian qua vội một kiếp ngườiThăng trầm chơi vơi mong manh niềm hy vọngTrong cõi vô thường hướng tới niềm vui sốngCát bụi cuộc đời theo dòng chảy long đong
Vết mực phận người như lốc xoáy mênh môngSố kiếp nhân sinh long đong nơi cõi tạmDanh lợi phù hoa trong một chiều ảm đạmCát bụi mệt nhoài tay trắng chạm hoàng hôn
Cát bụi ngọt ngào nghìn tuổi chẳng lớn khônHoang trải đời anh nụ hôn dài trên cỏTiễn tình em xa cơn gió mềm trăn trởĐêm trắng hẹn thề tan vỡ giấc mơ hoa
Hoang mạc chiều tàn quên lãng kiếp thân taNỗi niềm bâng quơ màu thời gian đọng lạiKhoảng lặng cuộc đời ai nào đâu tránh khỏiĐá cuội vô hình theo làn khói bay đi ….
Tác giả: Donna Mai Hồng Thu
Đời vô thường, muôn ngã,Tình ngàn lối, một thươngLòng nhiều hướng, khó lườngTa đôi đường ngăn cách…
Nghĩa ân tròn khó đặng,Cuộc sống ngập băn khoăn…Bao hoài bão nhọc nhằn
Buông! Đời lăn ngơ ngác!
>>>Đừng bỏ lỡ: Thơ ngắn về cuộc sống – những bài thơ hay về cuộc sống sâu sắc
Cuộc đời mỗi người luôn trải qua không biết bao dư vị. Có những lúc thăng trầm, lên xuống. Có những niềm vui, nỗi buồn. Cũng có những phút giây khổ đau, nhưng đôi khi cũng vô cùng sung sướng, hạnh phúc. Những bài thơ hay về vô thường sau đây hi vọng đã mang lại cho bạn nhiều lẽ sống quý ở đời.
Thơ hay về cuộc sống vô thường
Tác giả: Hồng Dương
Người đi mãi trong dòng vô thường ấyKiếp nhân sinh phủ rẫy tựa khói sươngTheo chu kỳ mưa nắng giữa trùng dươngCơn giông bão tai ương sầu cát trắng…
Theo dòng chảy có bao điều cay đắngCho ngậm ngùi im lặng đến buồn đauNước cứ trôi trăng cứ ngỏ mái lầuĐầu trước bạc… đầu sau huyền mái tóc
Xa cách biệt để đêm thu bật khócLệ âm thầm chảy dọc ướt vành môiNgười đi rôi khuất bóng ở bên đồiĐây nhân ảnh vỡ đôi hàm răng sáng…
Trong ánh mắt long lanh ngời tia nắngVô thường nào soi rạng buổi bồng laiNụ cười nào pha lệ mặn chua cayĐây còn lại tiếng ai đang còn hát
Qua nắng hạ ánh dương hồng phai nhạtGió mùa thu dịu mát dạo thiên hồCơn lũ đi để lại những những hư vôTrời im lặng trăng cô đơn chẳng nói
Hoàng hôn xuống ảo huyền trong làn khóiGiữa thế nhân xin hỏi chỉ một câuCó ai hay vắng lặng một mái đầuĐôi mắt sáng … tóc màu đen xanh mướt
Mùa thu ấy giữa dòng đời lũ lượtCó loài hoa bất chợt tỏa mùi hươngEm là ai trong giữa cõi vô thườngTrời thu động tình thương lòng rung cảm…
Tác giả: Cát Tường
Kiếp người dài ngắn bao lâuTùy theo thọ mạng lo âu làm gìKhổ sầu phiền não mà chiĐể lòng thanh thản đến đi nhẹ nhàng
Dù cho xinh đẹp giàu sangHay là xấu xí nghèo nàn khổ đauTuy rằng hoàn cảnh khác nhauNhưng tâm đừng chấp nghèo giàu mới hay
Giàu sang dễ bị mê sayNghèo nàn đạm bạc qua ngày cũng xongLàm người cần phải thong dongYên vui tự tại tấm lòng thanh cao
Cuộc đời sóng gió ba đàoTâm không đắm nhiễm gió nào động lay?Hơn thua thắng bại hằng ngàyThị phi danh lợi xưa nay chuyện thường
Thế nhân cần có tình thươngĐừng nên ỷ thế lấn đường người taTầm nhìn mở rộng cao xaTừ bi trí tuệ chan hòa nhân sinh
Sống cho trọn nghĩa trọn tìnhĐừng gây oan trái bất bình với aiMình còn có lúc cũng saiNghiệp dày phước mỏng đức tài chưa sâu
Cuộc đời nào có bền lâuVô thường không hẹn biết đâu mà lườngThăng trầm vinh nhục phong sươngGiữ lòng bình thản đừng vương khổ sầu
Ta người có khác gì đâuCảm thông tất cả nguyện cầu an nhiênCần nên tránh ác làm hiềnĐể tâm trong sạch không phiền không tham
Sân si nhất định không làmĐơn sơ biết đủ không ham muốn nhiềuTiền tình vật chất những điềuNếu tham thì biết bao nhiêu cho vừa
Đừng nên lưu luyến say sưaXa ly đừng chấp đừng ưa so bìĐắm mê dục lạc mà chiTa còn không có, có gì của ta ?Đủ duyên hòa hợp sinh raHết duyên tan rã gì là ta đâu?
Chấp chi mang khổ mang sầuNhè nhàng buông xả không cầu không mongLuôn luôn thanh tịnh cõi lòngThảnh thơi giải thoát khỏi dòng trầm luân
Tác giả: Huỳnh Ngọc Anh Kiệt
Cuộc đời tạm bợ vô thườngSống đó chết đó ai lường được đâuTrần gian muôn vạn nẻo sầu” Sinh ly tử biệt ” đớn đau vô vàn
Lợi danh quyền quý cao sangBon chen được mất gian nan từng ngàyVô thường chợt đến trắng tayĐược chăng cũng chỉ đắng cay não nề
Hướng tâm chánh niệm quay vềThực hành chánh định u mê xa dầnDiệt trừ ái dục tham sânTịnh tâm hướng Phật xa dần khổ đau.
Tác giả: Nhược Thu
Em ơi giấc mộng vô thườngBa mươi năm lẻ xoáy cuồng trong timBa mươi năm lẻ thơ chìmBiển chìm trong biển non dìm nước non
Ba mươi năm lẻ đá mònNiềm đau trang sử vẫn còn trơ trơBa mươi năm nát hồn thơCó nghe chăng mảnh dư đồ giãy đau
Trong em vạn nỗi cơ cầuTrong ta vạn nỗi hư hao úa tànSao đành cột những tan hoangVào thân nhược tiểu da vàng lợi chi ..
Ba mươi năm lẻ lâu gìNửa đời nửa gánh tình si héo mònNgày mai đất nước còn khôngMà mong em giữ môi hồng chờ nhau …?
Tác giả: Hồng Dương
Đây trần thế mãi long đong cuồng vọngTất bật đời mơ mộng bỏ trời caoHồn thong dong tự tại với trăng saoÂu cũng đã bay vào dòng hỷ lạc…
Yêu và ghét giữa nhân gian xào xạcThương thật nhiều chút ác cũng hoài côngĐẹp cỡ nào dù đã gửi mênh môngXấu một tí còn trông chi mộng điệp
Bởi kiếp sống nên ta đành bước tiếpSắc rồi không là nghiệp của nhân sinhTrắng và đen thay đổi thật vô tìnhGian tà ác thay hình luôn đổi dạng
Đời sóng gió nổi trôi như cơn hạnQua bao lần thất bại sẽ khôn raBỗng một ngày ta gặp lại chính taBồng bềnh liệng trong bao la trần thế ?!…
Điều chí thiện mãi long lanh đẹp đẽĐể cho hồn thêu vẽ nghĩa trăm nămGiữa sắc không của vũ trụ ta nằmVị men đắng ăn nhằm chi kiếp sống
Bao luân chuyển giữa dòng đời sôi độngCon đường trần mở rộng ngỏ thiên thuLỡ bước chân đi lạc chốn ao tùTheo cát bụi mịt mù làn sương khói
Nước cư chảy dù vung tay đến mỏiNâng chén sầu đau nhói bởi sầu thêmNgó lên cao lệ thấm ướt môi mềmNhìn xuống thấp thấy đêm buồn không ngủ
Dẫu tan nát mà dòng đời chưa đủCõi vô thương buông phủ lắm đắng cayTa vẫn đi với cái kiếp đời nàyKhi ngã xuống mới hay tình có thật ….
Tác giả: Bạch Trường Phong
Lặn lội thân nghèo khắp bốn phươngĐường xa vạn dặm khuất cố hươngĐể cố với theo ngàn tiếng gọiVùi thân đổ nát lắm oan trườngThế nhân gục ngã muôn chân lýMãi đến ngàn sau có tiếc thương?Có, không, không, có, hư danh lợiChỉ biết thân ta cõi vô thường.”
Trong cuộc đời mỗi con người, bạn sẽ nếm trải đủ mọi cung bậc cảm xúc: niềm vui, nỗi buồn, hạnh phúc, khổ đau. Mỗi người sẽ có những cách nhìn khác nhau về cuộc đời. Vì thế họ sẽ có cách ứng xử không giống nhau. Đọc những bài thơ về cuộc đời ngắn ngủi sẽ giúp bạn có cái nhìn đúng đắn hơn, toàn diện hơn, sâu sắc hơn về cuộc sống.
Thơ về cuộc đời ngắn ngủi
Tác giả: Ngạo Thiên
Đời người sống được nhiêu nămThật tâm mà sống, chẳng phiền đến ai.Đời người như chuỗi phim dàiĐâu cần phải diễn, đâu cần nhập vai.Đời người lắm chuyện bi hàiNgười vui kẻ khóc, chuyện hài thế gian.Vui buồn rồi cũng chóng tànBuồn nhiều vui ít, vô vàng khổ đau.Thật lòng ta sống cùng nhauKẻ cho người nhận, trao nhau tấm lòng.Dù đời dòng chảy ngược dòngKhổ đau vẫn sống, mỉm cười vô tư.
Tác giả: Tùng Trần
Sống phải biết trân trọng từng giây phútBởi hững hờ trong chốc lát mà thôiSẽ để ta ân hận cả cuộc đờiMọi hối tiếc ăn năn thời vô nghĩa
Sống phải biết quan tâm và san sẻBỏ ngoài tai lời mai mỉa khinh thườngMở tấm lòng cho nhận những tình thươngVà đứng lên kiêng cường khi gục ngã
Sống phải biết mình cần chi vội vãChớ nghĩ suy rồi buồn bã tâm hồnChuyện qua rồi hãy cố gắng vùi chônĐể nụ cười ung dung cùng thực tại
Sống phải biết không gì là e ngạiCứ thật lòng đừng dối gạt lừa aiSống hôm nay nào biết được ngày maiTuy đời ngắn nhưng nghĩa dài vô tận
Sống phải biết còn bao người lận đậnNên khổ sầu đừng khóc hận oán thanChớ so bì người khó kẻ giàu sangKhông cần cù nào ai mang ban tặng
Sống phải biết để tâm hồn bình lặngĐược ấm no là may mắn hơn ngườiHãy mỉm cười thay nước mắt ai ơiNghĩ giản đơn cho cuộc đời hương vị.
Tác giả: Bách Tùng Vũ
Khổ thay cái kiếp làm ngườiBuồn vui sướng khổ khóc cười trầm khaChào đời cất tiếng oa oaNào đâu được chọn mẹ, cha cho mìnhNghiệp hay khôn lớn yên bìnhBằng không nghiệp ác, thân hình tả tơi…
Kiếp người khổ lắm ai ơi!Mấy ai chẳng phải lệ rơi hai hàngAi chưa lắm lúc bẽ bàngAi chưa sai lối ngược đàng, có khiAi chưa đau khổ sầu biAi chưa phải lúc chia ly ái tình?
Dấn thân vào cuộc hành trìnhKể từ lúc mới tượng hình bào thaiKiếp này ta trả nợ ai?Hay là đòi nợ đúng, sai kiếp nào?Sống trong bể khổ ba đàoCon người thiện, ác vận vào châu thân…
Phật trời đã định quả, nhân“Người ăn không hết, kẻ lần chẳng ra”Có người đau khổ kinh quaBiết rằng phận số do ta sắp bàyCó người suôn sẻ tháng ngàyTiền duyên tích đức, kiếp này bình an…
Sướng vui có phải trời ban?Buồn đau có phải thân mang nghiệp vòng?Phải duyên nên vợ nên chồngVì sao đứt gánh? Tơ hồng do đâu?Cõi trần bãi bể nương dâuCho nên nhân thế đắm sâu nổi chìm…
Ai buôn hạnh phúc? Đi tìmAi mua sầu muộn nỗi niềm thế gian?Kiếp người dẫu có trăm nămDẫu rằng sống, thác, hợp tan lẽ thườngTrải qua cay đắng đoạn trườngĐó là bể khổ…Con đường…Nhân sinh!!!
Tác giả: Chưa rõ
Mọi việc trên cuộc đời,Như là bong bóng nước,Đủ màu tươi lấp lánh,Thu hút người đắm say.Nhưng khi chạm bàn tay,Tan tành điều mơ ước!Người ngỡ ngàng thảm thiết,Kêu khóc vì nhớ nhung,Một mộng ảo mông lung,Vốn nào đâu có thật…
Tác giả: Huy Cận
Em ơi! Dẫu sống trăm nămĐến khi chết xuống, anh nằm không yênBởi đời đẹp quá đi, em!Yêu rồi, yêu mãi, yêu thêm chẳng thừa
Yêu đời biết mấy cho bưaCả khi cay đắng đời chưa hết tình…Tiếng gà lại giục bình minhĐã yêu cuộc sống, nằm thinh được nào!
Giản đơn chiếc áo mặc vào,Cởi ra còn nhớ, huống bao năm trườngYêu đời trong máu, trong xươngLòng anh hạt muối đại dương bồi hồi
Quê anh cà nhút mặn mòiSinh anh muối mặn yêu đời, đó em….
Tác giả: Nguyễn Thị Thắm
Làm người phải sống thẳng ngayĐừng như con bướm đậu bay vô tình.Sống sao thật với lòng mìnhĐã hứa hẹn phải đinh ninh giữ lời.
Đừng đùa bỡn nhé bạn ơiLòng tin đâu phải trò chơi hão huyềnNó như sợi chỉ nhân duyênKết tình bè bạn khắp miền gần xa.
Dối người người sẽ dối taThế nên hãy sống thật thà thì hơnĐừng như con cá thờn bơnSuốt đời phải chịu tủi hờn đắng cay.
Phật giáo thời kỳ đầu giải thích vô thường theo cách rất hợp lý, theo đó, vô thường là một thực tế không thể phủ nhận và không thể tránh được, từ đó không có gì thuộc về trái đất này tồn tại vĩnh viễn, không thay đổi, tất cả sự vật hiện tượng đều không thể nằm ngoài nguyên lý này. Hi vọng chùm thơ hay về đời người vô thường sau đây đã giúp bạn chiêm nghiệm thêm nhiều thông điệp ý nghĩa.
Thơ về đời người vô thường
Tác giả: ThanhThanhsingle. Nguyễn Thanh Thanh
Không trung khoảng lặng bình yênTâm hồn bay lượn công viên khoảng trờiThấy chăng trên cỏi thiên thaiNhững gì mơ ước của ai dương trần.
Có đây những cặp tình nhânSáng trong thanh bạch như vầng thái dươngTrăng, sao chỉ lối đưa đườngTình duyên đẹp thắm vô thường hiển linh.
Yêu thương như bóng với hìnhĐi, về nhả nhặn ân tình thắm trauCó đâu cuộc sống thấp, caoVới tâm đạm bạc sáng màu tình chung.
Vô thường một giấc không trungLạc vào hư ảo muôn trùng đẹp ngơTrên đời lắm lúc như mơThế nhưng có lúc mắt mờ vì đâu ?
Tác giả: Thích Tánh Tuệ
DỄ là nói chẳng nghĩ suyKHÓ là cẩn trọng những gì nói ra.
DỄ làm đau đớn người taKHÓ sao hàn gắn bao là vết thương!
DỄ là biết được Vô thườngKHÓ, lòng cứ vẫn tơ vương cuộc trần,
DỄ là độ lượng bản thânKHÓ sao dung thứ tha nhân lỗi lầm!
DỄ là vong phụ ân thâmKHÓ, câu tình nghĩa ngàn năm dạ hoài
DỄ là phạm những điều saiKHÓ, tâm học hỏi những ai hơn mình,
DỄ cho kẻ khác niềm tinKHÓ là luôn giữ chính mình thẳng ngay.
DỄ là nói những điều hayKHÓ thay Sống tựa trình bày ngữ ngôn.
DỄ là suy tính thiệt, hơn…KHÓ lùi một bước nhịn nhường lẫn nhau.
DỄ là sống vội, sống mauKHÓ dừng chân lại thở sâu, biết là….
DỄ là hứa hẹn, ba hoa…KHÓ lời tín nghĩa thiệt thà một khi.
DỄ là gieo rắc thị phiKHÓ là nội quán, tự tri lại mình
DỄ là chiến thắng, quang vinhKHÓ lòng khiêm hạ, thấy mình nhỏ nhoi.
DỄ xin địa chỉ mọi ngườiKHÓ mà tìm được chỗ ngồi trong tim.
DỂ biết nói, khó biết imKHÓ cùng ánh sáng, dễ tìm bóng đêm.
DỄ vụng chân ngã xuống thềmKHÓ vùng đứng dậy vượt lên chính mình
DỄ biết trời đất rộng thênhKHÓ là biết được “ngôi đền tự tâm”
DỄ vui sáu nẻo thăng, trầmKHÓ lần ngán ngẩm âm thầm hồi hương.
DỂ khi mất cảm thấy buồnKHÓ, trong hữu Phúc biết thương, giữ gìn.
DỄ là vun quén quanh mìnhKHÓ, tình trải rộng ánh nhìn vị tha.
DỄ cho ngày tháng đi quaKHÓ là tỉnh thức trong ta vài giờ…
DỄ Sinh, dễ Tử mơ hồKHÓ khi đối diện nấm mồ Tuệ tri!
DỄ là viết những lời thiKHÓ rằng mơ ước đời ni vẹn toàn.
Thôi, chừ tìm cái bồ đoànDễ là ngồi xuống, Khó hàng phục tâm.Dầu sao cũng quyết một lầnBằng không khó, dễ… lần khân nối dài…
Tác giả: Chưa rõ
Ai sinh ra cũng một lần phải chết,Chết đi rồi có hết được đâuSự sống mới rồi sẽ lại bắt đầu,Hành tinh xanh mãi nuôi màu hi vọng.
Đi vào đời với hai bàn tay trắngLúc lìa đời lại trắng cả bàn tay.Khi sống tham nhặt cho đầy,Phải mang lấy nghiệp trả vay nợ đời.
Kiếp luân hồi có sinh có diệtĐời vô thường giả tạm hư khôngNgũ uẩn: “Sắc bất dị không”An nhiên tự tại cho lòng thảnh thơi.
Sống kiếp đời chớ nên gây nghiệpĐể tát sinh tạo kiếp luân hồi,Bà Ta là cõi tạm thôiPhước tu cực lạc, cõi trời Tây Thiên.
Tác giả: Hồng Dương
NẾU trần thế bỗng nhiên dậy sóngVẦNG trăng buồn đứng ngóng trên caoDƯƠNG gian xao động nôn naoTẮT niềm thơ mộng đớn đau cõi sầu
MẶT biển khóc bạc đầu ngọn gióTRĂNG ngẩn ngơ vàng võ miền xaSẼ vương sương trắng la đàBUỒN trăm năm nữa bao la giận hờn
SAO rơi xuống gió mơn man thổiKHI nắng tàn giận dỗi mùa đôngNẮNG tan chốn lạnh hoang đồngHẮT hiu chiếc bóng thinh không hững hờ
TRĂNG buồn khuyết vệt mờ mỏng mảnhCÒN một lằn ảo ảnh huyền mơCHIẾU về lạc bãi bến bờSUÔNG men rượu nhạt mắt chờ mắt ai
NẾU trăng chết nằm dài trên biểnNHƯ dã trằng say nghiện gió thuTÌNH ơi lạc bóng mây mùCHẾT trong vô thức lời ru vô miền
HỎI cơn gió mắt hiền ai mộngEM nơi nào mây động miền xưaCÓ còn nhớ tới cơn mưaBUỒN trôi ra cõi sóng đưa bịt bùng
SAO chết đuối dưới vùng nước đọngTÌNH ơi tình ngọn sóng trào dângTRONG hồn chua chát vạn lầnVẮT khô giọt lệ đắng tràn bờ mi
EM hãy khóc như khi mới gặpCÒN lại gì trong mắt mùa đôngTAY trong tay lại ấm nồngBUÔNG lơi sầu muộn đơm nồng tình em…
Tác giả: Nguyễn Thị Lệ Trang
Xuân lặng câm bởi tình đời chia lyThu tản mạn theo gót trần hoang hoảiĐông chập chờn trước mắt sầu tê táiMột người đi, người ở lại nỗi đau…
Khoảng trống lạnh lùng ai khóc phía sau?Người đàn ông hay người đàn bà duyên nợ?Ai biết được thâm sâu trong cõi lòng vụn vỡ?Chia ly một ngày mà hồn chết trăm năm.
Tháng tám ngâu ròng, ê chề gối chănGác phòng lạnh băng, ngôi nhà đẫm ướtNỉ non trẻ thơ gục đầu ao ước…Hạnh ngộ xa vời, ngày xơ xước mong manh.
Dày xéo hồn người, nỗi buồn hóa di cănLuồn lách nhớ thương cào sâu bản ngãTay nắm bàn tay chẳng thể là tất cảRệu rã trần gian trên mỗi bước đi về.
Rơi… xào xạc rơi đếm cơn đau… ngô nghê!Chạm… chạm vào tim lá úa nhàu vỡ đắngĐời bỏ ta đi… đi … lẳng lặng!Hoa nằm im – đóa trơ trọi vô thường!
Tác giả: Nguyễn Ngọc Giang
Chiều nghiêng nghiêng mây trắngRụng nhớ nhung vô thườngCó giọt đời tĩnh lặngRớt về chốn xa phương
Ta tìm trong cát bụiMột ánh nắng huyền mơCuộc đời đầy sương khóiBiết đâu là bến bờ
Gió vội vàng mải miếtCuốn kỉ niệm trôi nhanhNhư ngày em biền biệtBỏ mùa xưa quên anh
Chiều không còn mây trắngSương không còn nhớ thươngChỉ còn mỗi màu nắngVương đóa hoa vô thường.
Biết là cuộc đời vô thường, ngắn ngủi nên ta cứ sống hết mình cho hiện tại. Chúng ta hãy bình tâm để thấy rõ điều gì mình nên làm hay không nên làm, điều gì có thể tăng trưởng thiện căn trong ta và có lợi ích cho mọi người. Hãy đừng buồn phiền, chán nản, hãy tận hưởng từng giây, từng phút của cuộc ống trôi qua để khi nhắm mắt xuôi tay ta không hối tiếc.
Thơ buồn về cuộc sống vô thường
Tác giả: Quách Bảo Toàn
Đã qua rồi…tháng ngày xưa năm cũXa dần trôi…ánh mắt biếc bờ miGởi đất trời… và gió… đã cuốn điBao kỹ niệm…một thời…ôi…sâu lắng
Bao đêm dài…trăng hao gầy…quảnh lặngLòng như thuyền…theo sóng nước…trôi xaCứ chòng chành…theo khắp…chốn ta bàChặng đường xa…vẫn còn…hay đã hết
Nếu mai đây…thu tàn…trăng lụi chếtNhặt lá vàng…ai đốt hết…tâm nhangMột linh hồn…phiêu bạt…cõi mênh mangQuỷ môn quan…hay thiên đàng…hỷ lạc
Thân nằm đó…giữa muôn ngàn…tiếng nhạcTiễn linh hồn…thoát khỏi…kiếp trần aiThoảng đâu đây…nức nở…vẳng bên taiGiấc nghìn thu…dư âm xưa…còn mãi
Xuân hạ thu đông…bốn mùa….khổ ảiNén hương nồng…bên mộ…lụi tàn phaiDù anh hùng…hào kiệt…bấy lâu nayBa tấc đất…lấp vùi…bao ngang trái….
Tác giả: Thích Tánh Tuệ
Vội đến, vội đi, vội nhạt nhòaVội vàng sum họp vội chia xa.Vội ăn, vội nói rồi vội thởVội hưởng thụ mau để vội già.Vội sinh, vội tử, vội một đờiVội cười, vội khóc vội buông lơi.Vội thương, vội ghét, nhìn nhau lạ!Vội vã tìm nhau, vội rã rời…
Vội bao nhiêu kiếp rồi vẫn vộiĐuổi theo hạnh phúc cuối trời xa.Ngoài hiên, đâu thấy hoa hồng nởVội ngày, vội tháng, vội năm qua.
Cứ thế nghìn thu đời vẫn vộiMặt mũi ngày xưa không nhớ ra.“Đáy nước tìm trăng” mà vẫn lộiVội tỉnh, vội mê, vội gật gà…
Vội quên, vội nhớ vội đi, vềBên ni, bên nớ mãi xa ghê!Có ai Giác lộ bàn chân vội“Hỏa trạch” bước ra, dứt não nề…
Tác giả: Chưa rõ
Danh lợi đến rồi danh lợi điHam chi một chút nhất hay nhìĐêm nằm thao thức tâm điên đảoHơn thua tranh chấp nhọc công lao
Oán thù chi để khổ lòng nhauNghiệp xưa nghiệp nữa phải mang vàoKiếp này kiếp khác luân hồi mãiNợ nần gian díu khổ làm sao
Nghe lời Phật dạy hãy tu mauGiữ tâm trong sạch để khi nàoRa đi nhắm mắt hồn thanh thảnKhông còn lo nghĩ chuyện lao xao
Chúng ta chung sức hãy cùng nhauDựng xây thế giới đẹp muôn màuNơi ánh đạo vàng lan biển rộngKhông còn thấy nữa cảnh thương đau.
Tác giả: Hồng Dương
Đưa tay chạm giữa vô thường lặng lẽChợt rũ rời đau xé cõi lòng taBỡi tâm tư đang trầm mặc cảnh tàĐêm độ lượng ánh ngà trăng bỗng tắt
Tiếng xưa vọng âm thầm trong hiu hắtGió xay hương sương nhạt đá lịm sầuNgõ hồn ta giờ phiêu bạt nơi đâuChân bước nặng mái đầu nghiêng ngữa bạc
Hồn rơi xuống giữa chừng trong ngơ ngácSợi hư vô xiết chặt một bến trờiGiấc mơ rêu phong kín cả biển khơiNghe rời rã một đời xuân một kiếp
Xin vội vã hãy ngừng tay tội nghiệpĐã vô thường ai chạm để mà chiĐã vô thường là cõi lắm sân siYên mặc vậy những gì trong quên lãng
Chừng một bóng vô thường trong vắng lặngĐể hư vô dằng dẵng giữa lòng ta…
Tác giả: Diệu Nguyễn
Nếu có thể hãy vì nhau mà sốngChuyện dại khôn, chấp quá để làm gìThử mỉm cười những lúc lòng cho điĐiều nhận lại là niềm vui… rất lạ
Phần đông thích đem tiện nghi định giáCho uy danh, bề thế của một ngườiLại không biết đấy chẳng là gì cảHư ảo rồi…. Sẽ tan biến nhanh thôi
Nếu có thể, thử thương người mình ghétĐể thân tâm bớt cảm giác nặng nềĐáng yêu thì đâu cần thiết lăng xêBao dung được mới là điều đáng quí
Người ta khổ vì để tâm đố kỵChuyện ghét thương cứ phân định rạch ròiĐời nhọc nhằn vì xuống chó lên voiVô thường hết…người ơi nên nhớ kỹ.
Tác giả: Mai Đình Dân
Theo dấu vết ăn nănLui ngược dòng quá khứGặp vũng lầy tư lựCòn một mảnh trăng tan.
Cõi tạm lấm thu vàngĐầm đìa muôn nổi nhớMột cuộc tình dang dởLuân lạc mấy nẻo đời .
Quyết quay về nhặt gópTình vụn vỡ thuở nàoMượn một thời nông nổiVá lại những u sầu .
Thôi làm mây đuổi gióXin rủ bớt bụi đườngNâng niu từng mảnh vỡĐợi chờ ánh Chiêu Dương.
Để một chiều tha hươngGiọt buồn hoen lên mắtGió bên trời heo hắtMưa nhòe bóng hoàng hôn.
Đốt lửa sưởi đường trầnMột đời đà mỏi mệtSao đi hoài không hếtDằng dặc cuộc phù vân.
Hy vọng, những bài thơ Phật giáo vô thường, thơ về cuộc sống vô thường trên đã giúp bạn có thật nhiều động lực để học tập và làm việc hiệu quả. Nếu bạn mong muốn được sưu tầm thêm những bài thơ về cuộc sống hay, ý nghĩa khác, đừng quên thường xuyên theo dõi trang web của LVT Education.
Giáo sư Nguyễn Lân Dũng là nhà khoa học hàng đầu Việt Nam trong lĩnh vực vi sinh vật học (wiki), với hơn nửa thế kỷ cống hiến cho giáo dục và nghiên cứu. Ông là con trai Nhà giáo Nhân dân Nguyễn Lân, thuộc gia đình nổi tiếng hiếu học. Giáo sư giữ nhiều vai trò quan trọng như Chủ tịch Hội các ngành Sinh học Việt Nam, Đại biểu Quốc hội và đã được phong tặng danh hiệu Nhà giáo Nhân dân năm 2010.
Sáng trưng hay sáng chưng mới đúng là điều nhiều người vẫn chưa thể phân…
Tại Việt Nam, ngành sản xuất giấy ngày càng phát triển cùng với lượng nước…
Trông chờ hay chông chờ đúng chính tả vẫn là phân vân của nhiều người…
Ao nuôi tôm bằng bạt là mô hình được áp dụng phổ biến ở Việt…
Giãy dụa hay giãy giụa đúng chính tả tưởng chừng đây là một câu hỏi…
Nước máy, nước sạch đang dần thay thế cho nước giếng khoan trên mọi vùng…
This website uses cookies.