Mùa đông là mùa của cái lạnh thấu da, thấu thịt; mùa của những nỗi nhớ, nỗi cô đơn khi nghĩ về một bóng hình xưa; mùa của những cái ôm siết chặt; mùa của tình yêu, mùa của nỗi nhớ. Những xúc cảm rất đặc biệt đó đã được những tâm hồn nghệ sĩ gửi gắm qua những bài thơ về mùa đông hay, sâu lắng.
Bài viết cùng chủ đề:
Sau đây, LVT Education xin chia sẻ cùng bạn đọc yêu thơ tuyển tập thơ về mùa đông, thơ tình về mùa đông cô đơn, lạnh lẽo, nồng nàn xúc cảm. Cùng chia sẻ để có thêm nhiều cảm xúc khó quên, qua đó chọn được cho mình bài thơ hay nhất bạn nhé !
Thơ về mùa đông hay nhất
Anh giấu gì đôi mắt lạnh lùng anhTrời rét mướt gió Đông về gọi cửaHàng cây lạnh cánh tay trần trụi láNhư tình anh không áo lúc Đông sangAnh giấu gì vạt nắng sớm đi hoangChiều nắng tắt mây mờ xa mưa phủPhố chong đèn ly cà phê lạc lõngKhúc tình buồn đôi mắt lúc nhìn emAnh lặng thầm như sỏi đá bước quenBàn chân mỏng vết thương mềm còn nóngNghe trái tim tương tư theo nhịp đậpSợ dại khờ nên em chút cô liêuAnh giấu gì bên men rượu đìu hiuKhói thuốc đắng nên bao lần rũ rượiHãy mỉm cười cùng mùa Đông xuống phốEm đang chờ… nơi ấy một lời yêu!
Rồi một ngày trời không biếc xanhRồi một ngày hàng cây vắng tanhVà cơn gió mang mùa đông tớiCuốn bay theo đám lá vàng rơiBờ cỏ này giọt sương đã tanBậc thềm này còn in dấu chânMùa đông đến em chờ anh mãiLá hoa thu sang nay đã úa tànGiờ đây em biết, em biết đã mất anh rồi đấyNgày mùa đông đến nghe vắng xa tiếng mưa phùn rơiLòng em đau đớn nhưng trái tim vẫn như thầm nóiCòn yêu mãi…Giờ đây em biết, em biết đã mất anh rồi đấyNgày mùa đông đến nghe vắng xa tiếng mưa phùn rơiLòng e đau đớn nhưng trái tim vẫn như thầm nóiEm mãi yêu anh!
Biết trái tim chẳng có tội gì đâuKhi anh không thể yêu em hơn nữaBiết chuyện chúng mình rồi sẽ thành tan vỡVẫn bất ngờ,vẫn tiếc nuối,ngẩn ngơ…Chẳng muốn tin đâu anh đã dối lừaTình yêu cả tin em trao anh nồng cháyChẳng muốn tiếc về thời nông nổi ấyEm bồi hồi, em vội vã, em yêu…Hãy tha thứ nghe anh có biết bao điềuEm không thể và chúng mình… không thểSao hôm – Sao mai cách xa đến thếCâu thơ này có tới được cùng anhCó ích gì đâu biển cứ mãi biếc xanhEm mãi yêu anh một tình yêu… không thểNắng quái chiều đang tìm về chốn ngủEm bé nhỏ tội tình biết trú ngụ về đâu….
Thơ: Tùng Trần
Đông đã về trên từng con phố nhỏLạnh vai gầy..anh chợt ngó mông lungMùa đông xưa ta sánh bước đi cùngNhưng đông này..anh lạnh lùng đơn lẻGiờ nơi đâu..người yêu xưa nhỏ bé..?Nhớ em nhiều..anh khoé mắt lệ cayBước một mình trên phố vắng chiều nayLối đi xưa bổng dài thêm nỗi nhớLạc mất nhau khiến lòng anh trăn trởGiờ phương nào..em có nhớ anh không..?Có khi nào..nhớ kỷ niệm mùa đôngHay hạnh phúc bên chồng trong êm ấm..??Sao thời gian cứ mãi trôi chầm chậmĐể đêm về..lệ ướt đẫm bờ môiĐông đã sang nhưng phố vắng em rồiChợt tim anh…bồi hồi bao kỷ niệmNhớ đến em..anh nghe hồn tắt lịmMất nhau rồi biết tìm ở nơi đâu..??Anh đớn đau vỡ giấc mộng ban đầuĐể đông sang..anh đơn sầu..cô lẻ…!!
Thơ: Thiên Gia Bảo
Anh nghe nói gió mùa về em ạEm có buồn vì mình vắng nhau khôngChiếc khăn gió che chở cả mùa đôngChỉ một phút nặng lòng đem vứt bỏ…Chắc bây giờ ở phương trời xa đóĐã có người thắp lửa sưởi trái timĐâu cần anh mà trông ngóng mong tìmThứ đã cũ của một thời xa vắng…Khi tâm hồn như dòng sông phẳng lặngÁi ân chìm xuống tận đáy đại dươngĐông có mang băng giá cũng vô thườngBởi trái tim đâu còn niềm cảm xúc…Phải cố quên đi những gì đã mấtĐể niềm đau như cơn gió thoảng buồnCuộc sống mới có lẽ sẽ vui hơnKhi tình yêu chẳng còn là tất cả…Em ấm êm bên một người xa lạAnh cũng đành chấp nhận bị lãng quênPhận kiếp chẳng cho hai đứa nên duyênThì chúc em muôn đời luôn hạnh phúc…Nếu đau thương làm anh thêm nghị lựcSống vững vàng bước tiếp đến ngày maiVùi chôn đi xóa bỏ những u hoàiHãy xem như mình chưa từng…em nhé…Rồi anh cũng phải đứng lên mạnh mẽTrút muộn phiền đối diện với chính anhNam tử hán không được quá lụy tìnhKhi người ta đã thay lòng đổi dạ.
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Đêm mùa đông sương lạnh ánh trăng tàLòng buồn hiu nhớ người ta nhớ quáBiết giờ đây sống ở nơi xứ lạCó khi nào người lạnh giá con timNhớ tình xưa cứ mải miết đi tìmMò ánh trăng đã chìm nơi đáy nướcCó khi nào người ta ơi luyến tiếcKhi ngày xưa người ly biệt tình taCho một người cứ mãi mãi xót xaNhớ những kỷ niệm đã qua ngày ấyCon tim ta đã bao lần run rẩyKhi bàn tay ai nắm lấy bàn tayNhớ một thời đôi ta đã đắm sayEm lại mơ về những ngày xưa đóHai trái tim yêu nồng nàn cháy đỏMình bồng bềnh như là gió với mâyHạnh phúc ngọt ngào hơi ấm vòng tayBao khổ đau bao đắng cay tan biếnĐôi ta thương nhau như thuyền với bếnMong cuộc đời mình vĩnh viễn là mơ.
Thơ: Bình Minh
Tôi nhớ mãi mùa đông ba năm trướcLạnh đầu mùa em cất bước ra điXứ xa kia để tìm kiếm những gìNgười ở lại thêm vì bao luyến nhớGió Đông lạnh làm tâm hồn trăn trởAnh quay về bên gác nhỏ buồn tênhVà từ đây sao bỗng thấy bồng bềnhAnh cảm thấy lòng mình như hoang tưởngỞ xứ xa ta định hình chung hướngGắng lên nào dù gió chướng xôn xaoNgày cách xa bên nỗi nhớ thét gàoBên nhau nhé! Hôm nào em trở lạiMùa Đông đến khi ta còn hoang hoảiKỷ niệm nào còn mãi với mùa đôngNgày hợp hôn vui hạnh phúc bên chồngCòn đọng mãi nỗi lòng khi xa vắng..
Có thể bạn quan tâm:
Mùa đông là bức tranh của đôi má ửng hồng và những chiếc khăn ấm cùng lọn tóc bay bay trong gió dần được tái hiện. Trong không khí se lạnh của mùa đông, cơn gió đầu mùa, nhịp điều vần thơ được các tác giả hòa tấu một cách bình dị, yên ã vốn có. Sau đây là những bài thơ hay về mùa đông nồng nàn xúc cảm cho bạn chia sẻ.
Thơ hay về mùa đông
(Thụy Anh)
Kìa, bông tuyết đang lượn là, hớn hởMời gọi ta trong vũ điệu muộn màngTrời buốt giá, có gì mà vui sướng!(Ta trót mơ nắng rồi nên đâu thể đa mang!)Gió chạy trên mái nhà những bước rền vangNhư bước chân những người trời nhảy múaNhư có tiếng dàn đồng ca muôn thuở:“Ơi, mùa Đông ghê gớm, diệu kỳ!”Rượu cổ tích bọt tràn ly cổ tíchThảm tuyết dày tự phát sáng vào đêmÁnh sáng lạnh mà sao trong trẻo lạĐôi mắt nhìn chợt hóa dịu dàng thêmNhững ai đang say giấc êm đềmCó mơ thấy tuyết vẽ hoa lên cửa sổ?Có rùng mình khẽ trong hơi thởCủa mùa Đông bình thản, lạnh lùng?Nước đang kết băng trên khắp mặt sôngVạt rơm khô cuối vụ bỏ trên đồngSớm mai ra sẽ trùm chăn bông trắngẤm áp ngủ vùi suốt cả mùa băng…Có những ai bỗng thức giấc, bàng hoàngĐứng bên cửa nghe mơ hồ hạnh phúcMột mình thôi mà ngỡ đời thao thứcVìì bao điều quen thuộc không tên?Bởi vì đêm nên không thể hát lênBởi vì gió nên không đành tung cửaLồng ngực nóng vẫn khao khát mởCho nhỏ nhoi bông tuyết lạnh đậu vào.
(Huỳnh Minh Nhật)
Độ cuối tháng trời như không nắng nữaKẻ ra đi chẳng biết ước mơ gì!?Em quên mất nụ cười em là nắngHay vô tình cứ thế đến rồi đi?Chiều lạnh lẽo hoàng hôn buông vào tốiBởi thiếu em mùa vắng những hoa vàngTa thờ thẫn lang thang sầu ly biệtBước mệt nhoài tim gánh nặng hành trangMây vần vũ khuya dài như nỗi nhớNửa trăng gầy gom bóng tưới đêm thâuAi dám bảo mùa đông như sỏi đá?Sao đêm nay trăng ướt dưới chân cầu?Chạnh lòng nhớ hồn ai trong khói thuốcKhô tâm tư băng giá phủ trong lòngĐêm rơi vỡ những bước buồn vô tậnGió giật mình, đứng khóc giữa mênh mông…
(Tùng Trần)
Đông đã về trên từng con phố nhỏLạnh vai gầy..anh chợt ngó mông lungMùa đông xưa ta sánh bước đi cùngNhưng đông này..anh lạnh lùng đơn lẻGiờ nơi đâu..người yêu xưa nhỏ bé..?Nhớ em nhiều..anh khoé mắt lệ cayBước một mình trên phố vắng chiều nayLối đi xưa bổng dài thêm nỗi nhớLạc mất nhau khiến lòng anh trăn trởGiờ phương nào..em có nhớ anh không..?Có khi nào..nhớ kỷ niệm mùa đôngHay hạnh phúc bên chồng trong êm ấm..??Sao thời gian cứ mãi trôi chầm chậmĐể đêm về..lệ ướt đẫm bờ môiĐông đã sang nhưng phố vắng em rồiChợt tim anh…bồi hồi bao kỷ niệmNhớ đến em..anh nghe hồn tắt lịmMất nhau rồi biết tìm ở nơi đâu..??Anh đớn đau vỡ giấc mộng ban đầuĐể đông sang..anh đơn sầu..cô lẻ…!!
(Thiên Gia Bảo)
Anh nghe nói gió mùa về em ạEm có buồn vì mình vắng nhau khôngChiếc khăn gió che chở cả mùa đôngChỉ một phút nặng lòng đem vứt bỏ…Chắc bây giờ ở phương trời xa đóĐã có người thắp lửa sưởi trái timĐâu cần anh mà trông ngóng mong tìmThứ đã cũ của một thời xa vắng…Khi tâm hồn như dòng sông phẳng lặngÁi ân chìm xuống tận đáy đại dươngĐông có mang băng giá cũng vô thườngBởi trái tim đâu còn niềm cảm xúc…Phải cố quên đi những gì đã mấtĐể niềm đau như cơn gió thoảng buồnCuộc sống mới có lẽ sẽ vui hơnKhi tình yêu chẳng còn là tất cả…Em ấm êm bên một người xa lạAnh cũng đành chấp nhận bị lãng quênPhận kiếp chẳng cho hai đứa nên duyênThì chúc em muôn đời luôn hạnh phúc…Nếu đau thương làm anh thêm nghị lựcSống vững vàng bước tiếp đến ngày maiVùi chôn đi xóa bỏ những u hoàiHãy xem như mình chưa từng…em nhé…Rồi anh cũng phải đứng lên mạnh mẽTrút muộn phiền đối diện với chính anhNam tử hán không được quá lụy tìnhKhi người ta đã thay lòng đổi dạ.
(Đức Trung)
Đêm qua gió lạnh tràn vềĐơn côi gối chiếc tái tê trong lòngGiờ này em có biết không?Thu tàn sắp hết mùa đông bắt đầuSao mình cứ mãi xa nhau?Để tim khắc khoải nỗi sầu tâm canChia ly thương nhớ vô vànTình như con sóng nát tan trong lòng”Bao nhiêu mộng ước chờ mongĐừng làm phai nhạt má hồng nghe em?Anh nằm thao thức trong đêmNhớ bao kỷ niệm êm đềm biết không?Tình yêu như ngọn lửa hồngSẽ luôn sưởi ấm mùa đông lạnh lùng.
(Lê Hoàng)
Trời se lạnh gió vờn len lỏiLòng tái tê nhoi nhói lặng buồnMưa chiều xối xả …mưa tuônĐìu hiu quán nhỏ …cõi hồn chênh chao !Ôm nỗi nhớ.. hai đầu biền biệtCách dặm trường da diết khôn nguôiƯớc gì cơn gió lả lơiDập dìu đưa lối quyện môi ấm nồngNhỏ yêu dấu ! Mùa đông lặng lẽQua trước thềm quạnh quẽ nhớ nhauLòng anh một nỗi âu sầuÂm thầm gửi đến nhỏ câu chân tình.Nhỏ yêu hỡi ! mông mênh nỗi nhớTrái tim hồng một thuở khát khaoGiờ đây thấp thỏm thét gàoQuặn lòng tha thiết tình trao vẹn thề .Ôi não nuột ! Sơn khê cách trởỞ hai đầu nổi nhớ xót xaTình duyên nguyện thắm mặn màDẫu lòng cách biệt thiết tha chẳng sờn.
(Toàn Tâm Hòa)
Phố trở mình ngơ ngác sáng hôm nayCó mùa Đông vừa qua đây bất chợtChút hương thu còn bên đời yếu ớtChiếc lá vàng cũng đã bớt lao xaoPhố nghiêng mình đón cái lạnh Đông traoTrời bảng lảng một màu sương buốt giáEm bơ vơ bên hàng cây trụi láThấy xao lòng một chút lạ… chút quenPhố buồn tênh trong nỗi nhớ đan lenLời tạ từ Mùa Thu chưa kịp nóiGió heo may cũng ra đi rất vộiĐông về rồi gió đông bắc theo sangPhố sáng nay lòng chợt thấy mênh mangCó mùa Đông đang vội vàng gõ cửaVà mang theo bao nỗi niềm chất chứaChợt nhớ về một lời hứa xa xôiĐông đã về… em có đến bên tôi?
Dưới đây là chùm thơ tình về mùa đông ngọt ngào mà LVT Education muốn chia sẻ. Mỗi bài thơ nói lên cái lạnh giá trong đêm mưa mùa đông; nỗi nhớ về người yêu trong trời đông giá rét; hoài niệm về mùa đông xưa khi đôi lứa vẫn còn mặn nồng bên nhau mà nay không còn nữa..
Hình ảnh tình yêu mùa đông ngọt ngào
Ai lê bước giữa mùa đông giá lạnhCố tìm quên hình ảnh bóng người yêuĐời cô đơn thầm lặng dưới trời chiềuSao vẫn nhớ thật nhiều người năm cũMùa đông lạnh ánh Trăng buồn liễu rũLòng vấn vương nhớ tình cũ năm naoCố lãng quên mà có được lúc nàoTrong tâm khảm không bao giờ thôi nhớMộng nên đôi đã nhiều năm tan vỡNgười ra đi kẽ ở lối hai đườngSao trong lòng ta cứ mãi nhớ thươngRồi thao thức đêm trường mơ với mộngHãy quên đi tìm niềm vui mà sốngNhớ làm gì hình bóng thuở năm xưaLời thề yêu chỉ là nói dối lừaTa đã biết sao không chừa vẫn nhớ.
Thơ: Bằng Lăng Tím
Em muốn là hạt nắngSưởi ấm ngày lạnh ĐôngTrao hạnh phúc ấm nồngBên anh không xa nữa
Em muốn là điểm tựaVượt qua ngày bão dôngBao phiền muộn trong lòngĐem hong cho vơi nhẹ
Em muốn được san sẻNgọt bùi cả đắng cayTình thương mãi tràn đầyNgất ngây men ái đượm
Bờ môi hồng khẽ ướmNgọt ngào nụ hôn yêuMuốn trao anh thật nhiềuTia nắng chiều ấm áp.
Thơ: Thu Hà
Người thương à ! Đông về lạnh đó anhNhớ giữ ấm đừng phong phanh đấy nhéGửi đến anh chỉ vài lời nhỏ nhẹNhớ anh nhiều…giữ sức khoẻ giùm em !
Bản tình ca với khúc nhạc êm đềmĐàn anh dạo dịu êm thay lời nóiGửi yêu thương nơi đôi tim vẫy gọiDấu yêu à ! Đừng hỏi “nhớ…vì sao ” !
Tại anh thôi…ai bảo cứ ngọt ngàoDuyên thầm lặng mà thanh tao đến thếCó đôi lúc hờn ghen rồi mặc kệLại làm lành rồi kể chuyện vu vơ
Hứa với em…mình sẽ mãi đợi chờVòng tay ấm cùng bờ môi mềm mạiChỉ một thôi…một tình yêu mãi mãiTrọn đời này cùng trải giấc mơ hoa ! ♥♥
Thơ: Giọt Mưa Thu
Chờ đông đến phố dường như nghẹt thở.Cây bàng già trăn trở sắc phôi phai.Từng đêm khuya nỗi nhớ dệt sợi dài.Tiếng ai hát bản tình ca day dứt.
Bao kỷ niệm dâng trào lên mắt ướt.Hoà nốt trầm da diết dưới trăng đêm.Khúc tình đông bản sonate êm đềm.Câu ước thệ muốn yêu thêm lần nữa.
Sương rớt rụng rơi vương đầy bậc cửa.Tiếng dương cầm gợi ký ức không quên.Triệu bông hồng chàng họa sĩ vẽ lên.Không phai nhạt mối tình theo năm tháng.
Bản giao hưởng dưới vầng trăng lãng mạn.Đoá hương quỳnh thêu dệt áng thơ say.Tô má em thêm sắc thắm mỗi ngày.Để mi ướt lại lắt lay nỗi nhớ.
Gửi chút nắng khi mùa sang lá đổ.Nốt nhạc trầm…Trăn trở… Khúc tình đông…!
Thơ: Phú Sĩ
*****Bài thơ tình anh đã viết đêm đôngCó ngọn gió còn thơm nồng hơi ấmCó hạt sương long lanh còn ướt đẫmNhớ về em sâu đậm tận đáy lòng
Đêm đông dài em có nhớ ai khôngNơi phương ấy nắng hồng thơm đôi máEm có nghe trên cánh đồng hối hảCó tình anh ươm hạt lúa trổ vàng
Bài thơ tình anh muốn gửi đông sangMùi hoa sữa còn mang đầy kỷ niệmNgày tháng cũ phai nhòa màu hoa tímBuổi ban đầu con tim ngỏ lời yêu
Bài thơ tình anh gói cả trời chiềuVề phương ấy ấp iu ngàn nỗi nhớEm có biết trong nhịp nhàng hơi thởCó mùa xuân anh gửi tận phương này
Anh sẽ về ta nối lại tình quêBước bên nhau ta cùng xây duyên thắmCâu hẹn ước qua bao mùa ví dặmVẫn còn đây năm tháng chẳng phai mờ.
Thơ: Mạc Phương
Cải đã nở vàng au nỗi nhớPhố rộn ràng buổi chợ đầu đôngSương đêm sợ ánh mai hồngLàm bay hương vị nồng nồng thinh không.
Tiếng lắc rắc mùa đông rơi rụngTrái bòng già chín ủng trên câyBầu trời bàng bạc màu mâyNửa như hờ hững nửa vây nỗi buồn.
Ngày thứ bảy bản buôn nhộn nhịpĐón bạn bè nhân dịp vào thămMặc cho cái rét căm cămNụ cười phả khói rượu hâm lửa lòng.
Xôi đồ cốp lá dong thơm nứcĐiệu múa xòe náo nức vùng caoNgôn từ bình dị hỏi chàoBàn tay xiết chặt ngọt ngào tình thân.
Lời chia sẻ ân cần quá đỗiDẫu thời gian rất vội vài giờHình như ai đó ngẩn ngơTình trong như đã…ngoài vờ bình yên.
Người xa lạ qua miền hoa cỏMang theo về làn gió thơm hươngBông lau tiễn khách dọc đườngBồi hồi một giỏ mến thương giữ gìn…
Thơ: Thanh Hùng
Lạnh thật rồi nên vắng hẳn mùa ngâuTrời đan gió gieo cung sầu ngoài cửaSương mờ ảo loang nhiều hơn mọi bữaChiếc lá khô vòng lượn tựa cánh chuồn
Ừ chỉ là dăm chiếc lá vội tuônMà cảm xúc ngập hồn thơ đến vậyCơn mưa bụi giả vờ như giận lẫyRơi miên man chợt thấy cũng ngậm ngùi
Lạnh thật rồi nên lòng chẳng mấy vuiBởi tia nắng ngủ vùi không muốn dậyChỉ nhìn được sương mù giăng đâu đấyLàm bâng khuâng và cảm thấy u hoài
Lạnh thật rồi ta lại nhớ đến aiĐã lâu lắm ngày dài không nhớ nổiHay ta giả làm như quên mất lốiKhỏi suy tư khi mỗi tối một mình
Gió rì rào cho cảm giác phiêu linhBởi đông lạnh mà tình kia thiếu nửaHạt sương đọng giăng ngang ngoài khung cửaTự hỏi ta ai từng hứa câu gì.
>>>Đừng bỏ lỡ: Thơ mùa hè – chùm thơ hay về mùa hạ tan chảy mọi cảm xúc
Với những ai đang cô đơn mùa đông về khiến bạn thêm buồn, thêm lạnh lẽo. Nỗi nhớ về mùa đông năm nào được cùng ai sánh bước, san sẻ yêu thương, trao vòng tay ấm nồng còn mùa đông năm này một mình lẻ bóng. Nếu bạn đang có tâm sự, hãy trải lòng cùng chùm thơ về mùa đông buồn, cô đơn sau đây nhé !
Thơ mùa đông buồn tâm trạng
Tác giả: Hoàng Nghi
Thấm thoát mùa thu cũng đã xong
Tháng mười lại đến tiết trời đông
Vi vu gió thổi se se lạnh
Ào ạt sóng tràn tuyết giá băng
Trống vắng đơn côi sầu lắng động
Cô đơn lẻ bóng buồn trào dâng
Cuộc tình đã mất còn đâu nữa
Còn lại mình ta vẫn đợi mong.
Tác giả: Bounthanh Sirimoungkhoune
Đêm đông buồn lắm thay
Sương trắng ngập trời bay
Lạnh lẽo canh dài ngóng
Chờ trông chẳng ai hay.
Đêm đông lạnh heo may
Trao nhau từng cơn say
Bóng ai qua ngoài ngõ
Chẳng biết rõ là ai.
Đêm đông chợt nhớ hoài
Bên đường đó là ai
Muốn trao gửi lời nhớ
Cho giảm bớt cơn say.
Đêm đông lạnh canh dài
Phảng phất bóng ai đây
Sao gửi hồn cho tới
Đôi lời tới tận tay.
Tác giả: Thanh Hùng
Nhặt nắng vừa loang ở cuối trời
Đem về hong lại nỗi chơi vơi
Chiều qua gió lạnh luồn tim nhỏ
Bất chợt làm ta lại nhớ người
Nhặt dăm chiếc lá nhẹ nhàng bay
Viết hết tình thư để tỏ bày
Thuở ấy quên rồi chưa kịp nói
Nên người phương đó chẳng hề hay
Dường như sót lại điều gì đó
Rỉ rả hạt buồn đọng khoé mi
Có lẽ mùa thu còn bỏ lỡ
Để ta nhặt lấy những thầm thì
Ta vừa mới bỏ nỗi hanh hao
Nó cứ cuồng dâng tựa sóng trào
Nếu gặp thì xem như chẳng thấy
Xin đừng nhặt lấy để nao nao
Nhặt chút heo may gió lạnh về
Bên thềm rêu phủ thật lê thê
Chớm đông vàng úa từng chiếc lá
Để lại trong ta chút não nề.
Tác giả: Thanh Hiếu
Em lạnh rồi giờ anh ở nơi đâu
Có về nối lại nhịp cầu dang dở
Bao đông đến lời hẹn thề đã lỡ
Đêm tàn canh buồn vô cớ tim gầy
Anh hãy về mình cùng ngắm áng mây
Bồng bềnh gợn giữa trời đầy nắng gió
Chút e thẹn làm má em hây đỏ
Nụ hôn nồng ai đó đặt bờ môi
Tháng mười sang kìa đông ghé thật rồi
Em muốn được ngồi bên anh thủ thỉ
Kể ra hết những gì lòng đang nghĩ
Bao chờ mong âm ỉ dấu yêu à
Thu cúc vàng cũng mấy độ đi qua
Tim trăn trở bao nhiêu là nỗi nhớ
Trời ban tặng cho hai mình duyên nợ
Về đi anh xin người chớ chần chừ.
Tác giả: Lê Ngọc
Sáng thức giấc thấy trời se se lạnh
Mới hay thu đã tránh để đông về
Chợt giận mình sao nửa tỉnh nửa mê
Thời gian qua mà chẳng hề nhìn lại !
Chỉ mải miết đắm chìm trong hoang hoải
Ngắm mùa thu vàng lá trải trên đường
Thả tâm hồn phiêu lãng với mùa thương
Mà đâu biết má hường em nhạt nắng !
Ngồi nơi đây một mình nơi quán vắng
Ly cà fe từng giọt đắng rơi rơi
Góc thân quen giờ đây vắng một người
Lại nuối tiếc thưở đôi mươi khờ dại !
Phố ngày xưa khắc đậm sâu tim mãi
Nhìn dòng người qua lại dáng thân quen
Từ sáng mai cho tới lúc lên đèn
Lại lê gót tìm chút men cay đắng !
Ta tìm mãi một bến bờ phẳng lặng
Nơi ngọt ngào không đắng mặn bờ môi!
Tác giả: Tùng Trần
Đông đã về trên từng con phố nhỏ
Lạnh vai gầy… anh chợt ngó mông lung
Mùa đông xưa ta sánh bước đi cùng
Nhưng đông này… anh lạnh lùng đơn lẻ.
Giờ nơi đâu… người yêu xưa nhỏ bé?
Nhớ em nhiều… anh khoé mắt lệ cay
Bước một mình trên phố vắng chiều nay
Lối đi xưa bổng dài thêm nỗi nhớ.
Lạc mất nhau khiến lòng anh trăn trở
Giờ phương nào… em có nhớ anh không?
Có khi nào… nhớ kỉ niệm mùa đông
Hay hạnh phúc bên chồng trong êm ấm?
Sao thời gian cứ mãi trôi chầm chậm
Để đêm về… lệ ướt đẫm bờ môi
Đông đã sang nhưng phố vắng em rồi
Chợt tim anh… bồi hồi bao kỉ niệm.
Nhớ đến em… anh nghe hồn tắt lịm
Mất nhau rồi biết tìm ở nơi đâu?
Anh đớn đau vỡ giấc mộng ban đầu
Để đông sang… anh đơn sầu… cô lẻ!
Tác giả: Khuyết danh
Bấc lạnh theo về tiết chuyển đông.
Gối chiếc chăn đơn tủi quần hồng.
Mây trôi gió thổi trời lồng lộng.
Nắng nhạt mưa đêm đất chẳng nồng.
Bến nước thuyên xa lòng mải ngóng.
Duyên xưa tình cũ dạ hoài mong.
Bao lần mòn mỏi vì chờ đợi.
Thử hỏi người đi có biết không?
Mùa đông Hà Nội mang một nét đẹp rất riêng khiến bao tâm hồn thổn thức. Nếu bạn được một lần thưởng thức hương vị của cái rét chốn Hà Thành chắc lòng sẽ thổn thức mãi, chẳng thể nào quên. Cùng lắng lòng với chùm thơ về mùa đông Hà Nội sau đây để cảm nhận bạn nhé !
Thơ về mùa đông Hà Nội
Tác giả: Thắng Nguyễn
Hà Nội tháng này đông lạnh giáHàng cây già trút lá dưới sânXa đông nay đã bao lầnBỗng dưng lại thấy bần thần nhớ đông
Muốn tìm về nơi ta hằng sốngTìm lại ngày lạnh giống năm xưaĐêm đông góc phố người thưaKỷ niệm nơi đó còn chua phai mờ
Miền kí ức như đang nhắc nhởCội nguồn mình xin chớ có quênTừ đây ta đã lớn lênTình sâu nghĩa nặng vững bền mãi sau
Hà Nội nơi mà ta yêu dấuĐọng lại rồi trong máu tim taCho dù cách trở nơi xaVẫn luôn trìu mến thiết tha nhớ về.
Tác giả: Long Trần
Hà Nội vào đông…Thoáng chút heo may cho má thắm ửng hồngHay tại hơi thở ai chợt nồng nàn lướt qua thật khẽTim bồi hồi run nhẹ…Ánh mắt nào chớp thật gọn cả dáng hình em!
Hà Nội vào đông….Hà Nội vẫn thân quenRiêng phố nhỏ chiều nay sao như thật lạCó phải chăng chỉ vì cái nhìn của ai ấm quáLàm phố chung chiêng…!
Hà Nội vào đông…Em thả cho nỗi nhớ chao nghiêngCuộn thật tròn , thật tròn để lăn về nơi ấyNơi ánh mắt cồn cào như sóng dậyĐốt cháy em, tan chảy khối băng tình!
Hà Nội vào đông…Dường như tất cả đều thật lung linhTrên phố nhỏ quanh mình hình như góc nào cũng ấmChợt tủm tỉm cười, con tim như xao độngCó lẽ…mình yêu…!
Tác giả: Hồng Giang
Hà Nội đầu đông có lạnh không emCon đường xưa vẫn quen mùi hoa sữaChiếc lá thu rơi bên ngoài khung cửaLối ai về nhớ một nửa yêu thương
Hồ Tây bây giờ còn thấy vấn vươngĐường Trịnh Công Sơn thương đời “Cát Bụi”Phố Ven Hồ hai con rồng đắp nổiEm vẫn về trong nỗi nhớ hanh hao
Ngọn sóng Tây Hồ vẫn cứ xôn xaoCon đường mới ôm vào bao kỷ niệmAnh đi xa nửa đời còn tìm kiếmHương cốm ngày nào hiếm bữa mẹ rang
Đầm Sen vẫn chờ ngày ấy anh sangVài bông tím muộn màng vừa mới nởGió vẫn thì thầm bên anh nhắc nhởĐông sang rồi đừng để lỡ xuân em
Hà Nội đông về phố vẫn bon chenĐường em đi ….Chợt thèm…..Bờ vai ấm !
Tác giả: Dương Anh Dũng
Con phố nhỏ giờ đây lặng lẽNét u buồn điểm nhẹ màu mâyNhớ thương một thủa đong đầyHàng mưa nắng tỏa còn đây nỗi lòng
Từng kỉ niệm chờ mong sống mãiGiữa Hồ Gươm biển ái nghiêng thuyềnTháp rùa cũng tỏ tình duyênHai người nguyện ước, trăm miền mãi mơ
Cơn gió lạnh xô bờ vẫy gọiNụ hôn nồng khẽ gói tình taÁng mây nặn vẽ căn nhàNgày đêm hạnh phúc, rời xa cõi buồn
Đông ngập lối tình tuôn ảo nãoĐám sương mù giả tạo đường điBỗng nhiên bỏ lại xuân thìLòng anh vẫn đó tình si mặn mà
Ngày giã biệt lời ca héo rủMộng tàn phai lối cũ Hà ThànhDẫu rằng chẳng hận trời xanhĐôi lần trách hỏi không đành vậy sao
Giờ trở lại ai nào đã thấyNgỡ người yêu sống dậy quay vềChỉ cần một kiếp hoài mêMong rằng giữ trọn câu thề thủa xưa.
Tác giả: Mạc Phương
Hà Nội bây giờ trở thành quá khứ.Nhưng sao lòng buốt nhói mãi niềm đau.Ngọn bấc lùa trong khoảng trống không nhau.Để mùa sau sầu đau hơn mùa trước.
Trái tim em ẩn trăm ngàn vết xước.Bánh xe đời lăn chầm chậm về anh.Dòng kí ức xa ngái đến mong manh.Bóng yêu thương giờ chỉ là ảo ảnh.
Hà Nội ơi chưa bao giờ em trách.Bàn tay nào ngày ấy đã buông lơi.Ánh mắt ai ngây dại chẳng nên lời.Trời mùa đông mây xám giăng thành phố.
Kể từ đó tim em dòng lệ đổ.Ngày qua ngày ngân ngấn những giọt ngâu.Tiếng thạch sùng khắc khoải những đêm thâu.Như thổn thức nhớ người xưa năm ấy.
Mặt Hồ Gươm vẫn xanh trong đến vậy.Soi bóng mình đã ngả úa thời gian.Sắc hoa xưa nay cũng đã phai tàn.Chỉ nỗi đau là không hề thay đổi.
Hà nội nay lại có thêm phố mới.Có lẽ là … đã xa lạ với em.Phố đông người cửa đã đóng cài then.Em lạc lõng ngấm nỗi buồn nhân thế.
Nén chặt lòng tự nhủ rằng không thể.Chân ngập ngừng trước điểm hẹn ngày xưa.Mình gặp nhau đúng vào lúc giao mùa.Hương hoa sữa nồng nàn trong hơi thở.
Hà Nội ơi ! Bao giờ cho hết nhớ.Một tiếng cười một hình dáng yêu thương.Dẫu vững vàng đi trọn hết đoạn trường.Em không thể quên đi hình bóng cũ.
Phố cũng buồn cây đèn đường ủ rũ.Giữa dòng người đang hối hả ngược xuôi.Một mình em lặng lẽ ngấm đơn côi.Hà Nội ơi ! ….Đông có còn ấm áp?
Tác giả: Mỹ Hạnh
Hà Nội mùa đông sông Hồng nghiêng vào phốSương chưa tan chân ướt cỏ triền đêCầu Long Biên em lỡ nhịp quên vềLang thang với vạt cúc vàng chớm nụ.
Chiều cuối đông đóa hồng quên khép cánhEm gái quê chân chất gánh hàng hoaSông lững lờ đỏ ửng sắc phù saĐây làng lúa ngát xanh màu cổ tích.
Em chợt mong một góc vắng cô tịchGiữa ồn ào giữa náo nhiệt thành đôHà Nội xưa còn nét vẽ mơ hồLàng trong phố thanh tao và e lệ.
Bức chân dung qua trầm luân dâu bểLiệu có còn những nề nếp đoan trang?Phố âu lo đêm thức trắng chong đènTrăng đông lạnh co ro trong ngõ tối.
Người quên chi mà rảo chân bước vộiMảng thời gian loang lổ những hoài nghiPhố trong mơ thấp thoáng bóng voi quỳNgười quân tử bỏ gươm xây hạnh phúc!
Tác giả: Nguyễn Đình Huân
Hà Nội giờ này đã bước sang đôngMưa phùn bay ướt đầm trong kẽ láNhững dòng người cứ bước đi vội vãMột mình anh bước thong thả ven hồ
Hà Nội chiều đông nửa thực nửa mơSương mù giăng giăng tím mờ con phốAnh chợt nghe tiếng chuông nhà thờ đổĐưa anh quay về thuở đó xa xưa
Bên Hồ Tây ngày ấy gió bấc lùaNắm tay em anh đón đưa hôm sớmBên vỉa hè nghe mùi thơm hương cốmEm tươi cười nhận bó lớn cúc chi
Nắm tay em anh chẳng nói câu gìEm bẽn lẽn ta ôm ghì thắm thiếtMùa đông trôi qua chúng mình giã biệtEm đi rồi anh chỉ biết đắng cay
Em có biết không anh đã về đâyĐi lang thang bên Hồ Tây lộng gióThèm một vòng tay ấm êm ngày đóMơ đi bên mình cô gái nhỏ là em.
Mùa đông với một vài người là cái lạnh run người nhưng làm họ sống chậm hơn, biết xích lại gần nhau và biết sưởi ấm cho nhau bằng những bàn tay đang cùng giá buốt. Và cũng chính trong cái lạnh buốt ấy, người ta biết khao khát một bàn tay, một bờ vai, một cái ôm hơn bao giờ hết. Thơ về mùa đông lạnh lẽo sau đây sẽ giúp bạn cảm nhận rõ hơn cái lạnh của mùa đông.
Thơ về mùa đông lạnh lẽo
Tác giả: Lê Hoàng
Đông nức nở mưa phùn giăng khắp lốiGió khẽ vờn đưa nỗi nhớ chênh chaoNơi xứ xa giá rét có tràn vào ?Có thấy lạnh ? Có âu sầu thấp thỏm ?
Chiều lặng lẽ ! Trúc run run từng khómÁng mây buồn vội rón rén trôi quaChẳng giống khi ghé chải mượt tóc ngàGieo mưa xuống xót xa bờ hiu quạnh.
Dấu yêu hởi ! Phương này anh đã lạnhRét choàng ôm khiến cảnh tái tê sầuAnh một mình ! Hoài mãi nhớ về nhauMuốn bên cạnh tâm đầu xua giá buốt
Dấu yêu hởi ! Nỗi niềm thương quặn ruộtLo nàng mưa ..vội chuốt những ưu phiềnRét lạnh về… làm thổn thức con timĐêm buông xuống ! Nơi miền quê nhung nhớ.
Anh muốn đốt.. cháy tim hồng ngọn lửaTình nồng nàn chất chứa quyện vào nhauDù thế gian có trắc trở thế nàoAnh nguyện sẽ ..gửi trao về em mãi !
Tác Giả: Hằng Phương
Tháng 11, chẳng còn nhũng cơn gió heo mayVà cũng chẳng còn những chiếc lá bay đầy khắp phốTháng 11, chỉ có những cơn gió cào qua khe cửaLàm lòng người thêm giá lạnh trong tim
Tháng 11, cây bàng già đứng trơ trọi lặng imChút chiếc lá khô cuối cùng rơi xuốngTừng cơn gió rét như cắt vào da thịtBuốt lạnh trong ta cái rét đầu mùa
Tháng 11, trời không còn nhiều những cơn mưaThời tiết chuyển mùa hanh khô đã tớiTháng 11, trầm chậm qua thôi để ta còn đợiNàng Thu mỉm cười đón nhận chàng Đông
Tháng 11, không còn những chiếc lá vàngLá thôi bay, không còn nét nhẹ nhàng thu nữaTháng 11, ta vẫn lang thang đi tìm một nửaSưởi ấm đêm đông cho ta thấy nhẹ lòng
Tác Giả: Lãng Khách
Gió mùa về, đông ấy… lạnh không em?Anh nhìn lên thấy bầu trời ảm đạmBỗng chạnh lòng cơn mưa phùn giữa thángPhố Sài Gòn da diết chiều riêng anh.
Gió ùa về cuốn chiếc lá mỏng manhTháng mười một rơi nhanh vào nỗi nhớDường như xa, rất xa rồi em nhở?Đâu ai ngờ yêu thế cũng chia phôi.
Tình vẫn ấm như ngày nào đấy thôiSâu trong tim của người còn cất giữGiữa Sài Gòn lang thang tìm quá khứAnh nhận ra thiếu đợt gió mùa về.
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Mới đó mà đã tới tháng mười haiGiữa mùa đông biết có ai còn nhớHàng tre già xạc xào bên lối nhỏCái lạnh giá băng khi gió đông lùa
Anh còn nhớ không những kỷ niệm xưaVạt cải ngồng bên sông vừa mới nởTa cùng nhau nắm tay đi trong gióNgắm hoa vàng em nói nhỏ yêu anh
Mong tình ta sẽ mãi mãi tươi xanhNhư hoa cải dù mong manh vẫn thắmSuốt đời này ta yêu nhau say đắmTình nồng nàn bên bến vắng sông quê
Nhưng ai kia đã không vẹn lời thềTa chia tay góc chân đê ngày ấyĐứng bên sông nhìn theo dòng nước chảyTiễn đưa người tim em thấy quặn đau
Tháng mười hai về trên bến sông sâuNgười xưa ơi đi đâu không trở lạiBỏ mình em bên sông vàng hoa cảiĐợi anh về lòng tê tái nhớ thương.
Thơ: Dương Hòa
Trời trở gió, mưa phùn giá lạnhVẫn nhớ người nặng gánh ở xaGửi cho phương ấy thật màTấm lòng anh đó, mãi là thủy chung
Xin được cùng bên người sớm tốiMùa đông về lạnh gối chăn đơnĐã yêu ai chẳng dỗi hờnNgười đâu không thấy, nụ hôn thủa nào
Thu e ấp, đón chào tình nhỏĐông lạnh lùng đưa gió cuốn trôiGiờ đây em đã xa rồiGửi bao nhung nhớ một thời đắm say
Nhớ bao ngày, bên nhau vui vẻNhững vui buồn ta sẽ khắc tâmMãi yêu và nhớ thương thầmBây giờ cách trở, vạn lần vẫn mong
Đông lạnh lẽo, trong lòng nhắc nhởGửi cho người, nỗi nhớ của anhTừng đêm gió thổi qua mànhDặn em mặc ấm, mong manh gió lùa.
Thơ: Hồng Giang
Gió giận ai mà dỗi hờn lạnh lẽoĐể hàng cây kẽo kẹt giỡn đùa nhauVề đi em hãy tránh hạt mưa mauKẻo gió mùa làm đau lòng anh lắm
Trời cuối đông mây mù bay mờ trắngLối em về chát đắng hạt sương vươngMưa giăng giăng ướt đẫm cả quãng đườngGió cũng vậy chẳng nhường em cô lẻ
Mà vuốt nhẹ làn tóc mây khe khẽRồi lách luồn từng kẽ lá hanh haoTrời cuối năm cái rét cũng ngọt ngàoĐem buốt giá ùa vào đêm trống vắng
Em về đi đường khuya càng lạnh lắmGóc phố buồn yên ắng tiếng bàn chânHãy về đi xin đừng có lần chầnCăn gác nhỏ vẫn cần làn hơi ấm
Về thôi em những bước chân chầm chậmGiữa đêm dài …..Ướt đẫm ….Nỗi sầu bi !
Thơ vui: Đức Trung – TĐL
Chém cha cái rét đầu đôngRét chi mà lại trong lòng rét raĐêm nằm nệm gấm, chăn hoaDường như thiếu vắng đàn bà…rét hơn!
Thương người trong cảnh cô đơnQuanh năm phải chịu tủi hờn đắng cayĐàn ông như bị đoạ đàyĐàn bà phải chịu dứt day cõi lòng.
Chém cha cái rét đầu đôngĐể người thiếu vợ, thiếu chồng xót xa…!
Thơ: Trương văn Khẩn
Môi thâm, mắt cũng lờ đờTừ trong mưa tuyết hững hờ bước raTay mang gùi vác vô nhàMở sê cửa liếp lòa xào Tuyết rơi
Cha ơi! thương quá hỡi trờiDưới âm bảy độ, cõi đời sống sao?Rẫy, nương cỏ lá lao đaoNhường.. hoa tuyết nở xôn xao trắng trời
Ai ơi! thương xót.. trời ơi!Đàn Dê núi đứng.. tả tơi gió đùaNghé, Trâu nghiêng ngả như CuaTrẻ thơ chẳng muốn vui đùa nữa đâu.
Rét lâu rét chết đá màuNước trong hóa tảng.. nỗi đau nghẹn lòngMẫu Sơn! có với cầu mongTrời vơi bớt lạnh.. cho lòng mến thương!
Hãy dành thời gian lắng lòng cùng chùm thơ lục bát về mùa đông sau đây để yêu hơn cái lạnh của mùa đông, yêu hơn vẻ đẹp nên thơ, dịu dàng của cảnh sắc mùa đông bạn nhé !
Thơ lục bát về mùa đông
Tác Giả: Ngô Quang Tuấn
Mùa Đông ngõ nhỏ lạnh nhiềuGió hun hút gió những chiều cô đơnBức tranh vẽ chẳng nên hồnRun run cây bút trong cơn mưa phùn
Một mầu xanh xám bao trùmVẽ em đứng nép dưới lùm cây xanhVẽ mãi mắt chẳng long lanhNgơ ngơ ngác ngác dưới vành nón nghiêng
Tranh buồn không muốn đặt tênEm đi xa mãi về miền hư vôKhông hứng chẳng nghĩ ra thơVẽ tranh tranh xấu ngẩn ngơ nhớ người
Tác Giả: Nguyễn Văn Pứ
Sài Gòn chẳng có lạnh ĐôngTrời cao lồng lộng nắng hồng nhởn nhơCho em thỏa sức lượn lờGót son áo lửng mộng mơ mắt huyền
Nét cười lúng liếng đưa duyênBao chàng công tử lạc miền bồng laiĐong đưa mái tóc đen dàiĐê mê gió chạm bờ vai nõn nà
Đến giờ đã mấy Đông quaMà sao dư ảnh chưa nhòa trong anhỞ đây gió Bấc tung hoànhKhông gian lạnh cóng liễu xanh bơ phờ
Mưa phùn ướt cả hồn thơThương bờ vai lạnh mong chờ vòng tayCỏ xanh trĩu nặng sương dàyƯớc gì em gửi ra đây nắng vàng
Nhớ hoài mỗi độ Đông sangEm là tơ nắng mơ màng trong anhCho đêm giấc ngủ yên lànhĐể ngày lại thấy trời xanh mỹ miều.
Tác Giả: Hoàng Hải
Nắng như ươm sợi tơ hồngNgắm nhìn sợi nắng mà lòng ngất ngâyBầu trời xa tít chân mâyMột màu xanh thẳm tràn đầy ý thơ
Nắng hồng vàng vọt như tơSoi qua cành lá lững lơ trên cànhBan mai nắng ấm yên lànhGiọt sương dưới nắng long lanh áng vàng
Gió lùa, chợt nhớ đông sangLạnh lòng khi thấy gió mang đông vềMột mình lạnh lẻo não nềMong tìm chút nắng, tràn về tim côi
Tác Giả: Hoàng Hải
Tàn thu chợt nhớ mùa đôngMang theo hơi lạnh, cơn giông tràn vềMưa dầm cứ mãi lê thêGió đông buốt giá, chẳng hề đổi thay.
Thương thân, ngữa lòng bàn tayBao nhiêu đường chỉ, bấy ngày đục trongCực thân, mấy chục năm ròngBôn ba lặn lội, mà lòng chưa an.
Cũng may có người sẻ sanNắm tay đi hết, thời gian dặm trườngCùng nhau đi suốt chặng đườngChung sức chèo chống, chẳng nhường gian nan.
Vui buồn thủ thỉ thở thanTrời đông lạnh giá, em đan áo tình.Vun đắp cả cuộc đời mìnhTrọn đời trọn kiếp, bóng hình bên nhau.
Tác Giả: Việt Anh
Sáng nay mưa rớt quanh đờiLòng buồn mắt dõi xa xôi phương trờiĐông về lạnh thấm mưa rơiĐể ngàn nỗi nhớ thương người mênh mông
Rừng Thu thưa lá thay ĐôngNgười giờ phương đó hỏi lòng còn thươngĐể em tim khờ sầu vươngTháng năm hờn tủi lệ ròng nhòa mi
Đợi chờ mãi bóng người điNhớ người nhớ phút chia ly hẹn thềNgười đi dẫu hẹn ngày vềSáng nay mưa lạnh tái tê cõi lòng
Người xa nay đã mấy ĐôngEm đợi mòn mỏi má hồng nhạt phaiLòng buồn mưa đổ sớm maiCòn đây hương nồng ân ái Đông nào
Trong vòng tay ấm anh traoTình say hương ái ngọt ngào lả lơiĐông này mưa lạnh lùng rơiMình em thương nhớ giữa trời bơ vơ
Tình ơi sao mãi hững hờĐể gầy thân liễu đợi chờ tháng nămTàn Thu Đông về lạnh câmBuồn thương cánh nhạn xa xăm mấy mùa
Tác Giả: Long Vương
Bên nhau đón một mùa đôngCho ta hạnh phúc ấm nồng say xưaDù cho gió tuyết mưa xaCầu mong cuộc sống… thiệt là bình yên
Giờ đây quang cảnh thiên nhiênMôi trường khắc nghiệt không hiền như xưaNắng mưa bão lũ bất ngờThiên tai dịch bệnh… chực chờ thường xuyên
Thiên nhiên tươi đẹp ngày nàoGiờ thành cổ tích chỉ vào đọc thôiMôi trường xanh sạch đâu rồiNhiều khi nghĩ tới… buồn ơi là buồn
Mẹ thiên nhiên dẫu có thươngCon người tàn phá hết đường thối luiBây giờ thời thế khác rồiGieo gì gặp nấy… mấy hồi đâu xa
Tác Giả: Long Vương
Thu đi trời đã chuyển đôngTrong lòng cảm thấy ấm nồng mê sayĐong đầy tình cảm ngất ngâyNhớ em từng phút từng giây mỗi ngày
Nhớ từng cơn gió heo mayTrong vòng tay ấm vai gầy vẫn runNhớ mùa sen cạn trơ bùnNồng nàn hương cốm gói đùm lá sen
Phố xưa ngõ nhỏ thân quenNhững chiều ngồi ngóng trông em đi vềTình đầu dẫu rất ngô nghêKhông sao quên được đê mê tận giờ
Tình yêu đẹp tựa vần thơCuộc đời là những giấc mơ qua rồiLại mùa đông đến em ơi!Nhớ sao là nhớ…một thời đã qua…
Vậy là các bạn vừa được chia sẻ chùm thơ về mùa đông, thơ tình về mùa đông nồng nàn xúc cảm do LVT Education tổng hợp. Hi vọng, sau khi lắng lòng cùng chùm thơ hay trên đây bạn có thêm nhiều phút giây khó quên. Cảm ơn cac bạn đã theo dõi bài viết !
Giáo sư Nguyễn Lân Dũng là nhà khoa học hàng đầu Việt Nam trong lĩnh vực vi sinh vật học (wiki), với hơn nửa thế kỷ cống hiến cho giáo dục và nghiên cứu. Ông là con trai Nhà giáo Nhân dân Nguyễn Lân, thuộc gia đình nổi tiếng hiếu học. Giáo sư giữ nhiều vai trò quan trọng như Chủ tịch Hội các ngành Sinh học Việt Nam, Đại biểu Quốc hội và đã được phong tặng danh hiệu Nhà giáo Nhân dân năm 2010.
Trông chờ hay chông chờ đúng chính tả vẫn là phân vân của nhiều người…
Ao nuôi tôm bằng bạt là mô hình được áp dụng phổ biến ở Việt…
Giãy dụa hay giãy giụa đúng chính tả tưởng chừng đây là một câu hỏi…
Nước máy, nước sạch đang dần thay thế cho nước giếng khoan trên mọi vùng…
Rò rỉ hay Dò rỉ là hai từ dễ bị nhầm lẫn bởi phát âm chữ…
Từ xa xưa, con người đã sử dụng nước mưa để uống và sinh hoạt.…
This website uses cookies.