Đất nước mình là đất nước của những dòng sông. Những dòng sông nổi tiếng như hệ thống sông Hồng, hệ thống sông Cửa Long, sông Hương thơ mộng, sông Lam hiền hòa … chắc ai cũng biết. Tuy nhiên, từng vùng miền lại gắn với từng dòng sông quê yêu thương. Viết về những dòng sông, đã có nhiều bài thơ hay làm xúc động bao tâm hồn. Sau đây, LVT Education xin chia sẻ chùm thơ về sông nước, thơ về các dòng sông xúc cảm, ý nghĩa. Cùng chia sẻ bạn nhé !
Hãy dành thời gian chia sẻ Top 10+ bài thơ về sông nước hay nhất do LVT Education tổng hợp sau đây để có thêm nhiều phút giây lắng lòng ý nghĩa bạn nhé !
Thơ về sông nước hay nhất
Tác giả: Bùi Hường & LTPD
Chiều nay cũng như mọi buổi chiềuMột mình một bóng bến đò hiuNhìn dòng nước chảy lòng chợt nhớMột mãnh yêu thương mãnh hồn tiêu
Nước chảy lụt bình trôi cứ trôiCủa cánh hoa kia đã vỡ rồiHoa tàn trôi mãi theo dòng nướcCũng giống tình mình đã chia phôi
Dòng nước trôi mãi tình trôi mãiSắc tàn non trẻ vị úa phaiMàu tím bình trôi ôi màu tímMột thuở yêu thương một sớm mai
Chợt lòng nhớ đến lòng nhớ đếnNgày qua tháng cũ một thuở quênBên nhau ta chung niềm mong ướcUyên ương xây tổ giấc mộng êm
Nào ngờ buổi ấy là buổi tànCủa một tình yêu vội vỡ tanCũng giống bình trôi theo dòng nướcTrôi mãi vút xa đến vụt ngàn.
Tác giả: Dương Lam
Xanh tươi dòng nước Cửu long giang,Tưới cánh đồng quê trĩu lúa vàng,Cô gái bên sông hò ới lã !!!Anh mau về kịp chuyến đò ngang .
Lòng em như chiếc thuyền nan nhỏ,Lèo lái đưa anh suốt dặm ngàn!Thuyền nhỏ nhưng tình em không nhỏ,Anh về mau kịp chuyến đò sang…Mời Anh Về Thăm Quê EmTác giả: Nguyễn Thành Quới
Về đi anh nơi miền quê em đóVĩnh Long giờ nào phải có xa đâuBến sông xưa xe qua mấy nhịp cầuĐường thẳng tắp tận vùng sâu hẻo lánh
Đất quê ta đàn cò bay thẳng cánhMùa lúa thơm vàng óng ánh ruộng đồngĐón anh về miền sông nước Cửu LongTình thân thiết với tấm lòng hiếu khách
Mảnh đất này nay đâu còn ngăn cáchĐã qua rồi những thử thách gian nanPhố đông vui, nông thôn mới rộn ràngNhiều dự án đầu tư đang khởi sắc
Đến nơi đây mang niềm tin vững chắcĐất chín rồng rạng ngời sắc lung linhMiền Tây ơi miền sông nước hữu tìnhTừng nổi tiếng với địa linh nhân kiệt.
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Tình yêu xưa anh gửi vào trong gió.Hình bóng em anh giữ mãi trong lòng.Nhớ một thời ta cùng nhau cắt cỏ.Và cùng nhau tắm mát ở ven sông.
Em còn nhớ khi mùa hoa cải nở.Ta nắm tay nhau hai má em hồng.Lời yêu em đắm say anh đã ngỏ.Nụ cười em sưởi ấm cả chiều đông.
Nụ hôn ngọt ngào đôi môi thắm đỏ.Anh ngẩn ngơ như ở chốn tiên bồng.Con sông quê vẫn bên bồi bên lở.Nước lững lờ con đò nhỏ nằm không.
Buổi chia tay không biết em còn nhớ.Hẹn ngày về khi hoa cải lên ngồng.Nay anh về khi tình ta đã lỡ.Phương trời xa em hạnh phúc bên chồng.
Em không về nên tình ta trắc trở.Để cho một người cứ mãi nhớ mong.Hoàng hôn tím ngồi bên sông than thở.Gửi tình xưa theo con nước xuôi dòng.
Tác giả Nguyễn Thành Dũng
Có một dòng sông anh chưa đặt tênChảy giữa hai bờ hư thựcBờ bên anh – mòn mỏi trong ký ức…Bờ bên em – chưa tới được bao giờ!
Có một dòng sông chảy giữa những vần thơVui buồn làm nên con sóngKhi chống sào thả hồn mơ mộngChợt thấy tháng năm phù du…
Có một dòng sông anh vẫn tôn thờNhững nụ hôn để dành từ kiếp trướcVà khát vọng gói trong lời nguyện ướcAnh lỡ làm rơi chìm xuống đáy sông…
Thơ: Nguyên Nguyên
Anh về đò đã sang sôngNgậm ngùi lặng đứng nhìn dòng nước trôiPhù sa bên lở bên bồiDòng trong dòng đục chơi vơi nỗi niềm.Lòng buồn lại nhớ thương thêmLời thơ năm cũ ngọt mềm trao nhauHẹn thề cho mãi ngày sauCách xa chẳng thể phai màu tình ta.Tháng năm đưa đẩy phôi phaEm quên thề hẹn ngày qua theo chồngBỏ thời ước vọng xanh trongBỏ anh lầm lũi mộng lòng tả tơi.Anh về lẻ bóng đơn côiVấn vương, vương vấn một trời long đongLúa thì con gái trổ đòngEm về bên ấy mủi lòng ca dao.Đò sang bến khác cắm sàoĐể cho lữ khách năm nào chờ mong.
Tác giả Huỳnh Ngọc Anh Kiệt
Như dòng sông ta miệt mài đi mãiRa biển khơi không quay lại đầu nguồn.Trong lòng ta chất chứa những ưu buồn…Lúc phẳng lặng…lúc sóng dâng cuồn cuộn…
Như chiếc lá rời cành bay theo gióBay về đâu ta chẳng biết về đâu?!Một thoáng vui lặng lẽ vỡ tan mauChỉ lắng đọng nỗi niềm đau bất tận…
Tác giả Tô Chí Tự
Có một dòng sông rất diệu hiền.Lững lờ, ôm trọn tuổi hoa niên.Đôi bờ man mác ngàn hoa dại.Đón bước chân ai tránh nắng hè!
Có một dòng sông biết dỗi hờn.Tràn dâng lũ lụt khắp làng thôn.Cho em hờ hững không tìm đến.Cho suốt năm canh giấc ngủ vờn!
Có một dòng sông biết dối dangÂm thầm đưa mãi khách sang ngang.Kể từ dạo ấy thuyền xa bến.Nào có ai hay kẻ lỡ làng!
Có một dòng sông biết đợi chờ!Mặc cho năm tháng cứ thờ ơ!Mặc cho bèo dạt không bờ bến.Suốt kiếp dòng trôi chẳng hững hờ!
Có một dòng sông! một dòng sông!Vẫn trôi ầm ĩ mãi trong lòng.Lắm khi nhiễu cả tâm hồn…ấy!Đốt sáng đêm đen lửa nhớ mong!
Chiều nay nhớ quá dòng sông cũ!Với cả tâm tư, cả nỗi lòng!Người đi qua lại ven bờ ấy…Có thấy chạnh lòng với khúc sông?!!!
Dòng sông quê hương, nơi gắn bó với tuổi ấu thơ bao kỉ niệm êm đềm. Làm sao quên được những chiều hè được tắm mình dưới dòng sông mát lạnh rồi ngụp lặn bắt những con ốc, con hến về mẹ nấu những bát canh ngon lành. Làm sao quên được những ngày lũ, dòng sông giận dữ, cuộn lên những dòng nước đục ngầu nhưng vẫn không quên cung cấp cho dân làng những mẻ cá thơm ngon.
Viết về dòng sông quê hương đã có rất nhiều bài thơ hay làm say lòng bao độc giả. Sau đây LVT Education xin tổng hợp một số bài thơ hay như thế. Bạn chia sẻ nhé !
Thơ về dòng sông quê hương
Thơ: Hanh Kim Iub
Nếu anh buồn thì đừng nên ra biển!Nước mênh mông dòng chảy xiết triền miênTrời không mưa thì nắng chói u phiềnBiển hoang vắng màn đêm đầy u tối
Nếu anh buồn về đây em vẫn đợi!Tựa kề vai! Ta ngồi mé ven sôngKể nhau nghe những uẩn khúc trong lòngCùng nghe gió ru tình yêu thơ mộng
Đừng ra biển anh ơi cuồng dậy sóng!Bên bờ sông! Tình phẳng lặng yêu thươngKhông dập dồn đợt sóng dội bờ vươngDù nước lớn! Sông triều hôn nhè nhẹ
Về với em lòng chẳng còn quạnh quẽTình đôi ta tươi trẻ sẽ không giàBỏ tháng ngày đông giá lạnh mưa saTình mãi đẹp tựa trăng ngà soi bóng …
Tác giả Thanh Hà
Sông có biết ngàn năm con sóng gọiLời thiết tha vọng biển cả xa xôiChân trời xanh mây lặng lẽ cứ trôiGió thổn thức tơi bời ngày giông bão
Con sông quê bao mùa thương sắc áoChở tình yêu khao khát của lứa đôiChiều đôi bờ tim tím lục bình trôiNhư nỗi nhớ muốn gửi về bên nớ
Đêm trên sông câu hò ngân nức nởChạnh lòng ai một khúc nhạc ly hươngNhịp chèo khua tan vỡ ánh trăng buôngCho tiếng cuốc vọng buồn đêm khuya vắng
Hạt phù sa sông vun bồi thầm lặngCho đồng xanh nắng rải gọi mùa vuiAi xa quê mà không chút bùi ngùiTheo con nước lòng xuôi về đất mẹ.
Thơ: Bằng Lăng Tím
Quê hương em cũng có một dòng sôngDòng sông Đáy nước mênh mông đến lạThuyền ngược xuôi theo nước về khắp ngảGió trời chiều như lắng cả không gian.
Bến ngày nao vẫn còn chiếc thuyền nanSóng tròng trành như muốn tràn bên lởĐể rồi xa bên bồi ôm thương nhớSuốt bốn mùa hoa nở nhớ thương nhau.
Sông quê ơi ta yêu mãi ngàn sauBao kỷ niệm về nhau như còn đóMột lời thương ai kia còn chưa ngỏNhớ thương thầm chiều tim tím bâng khuâng.
Ta trở về tìm ký ức mùa xuânTìm nỗi nhớ còn vương sang mùa hạĐón thu sang lá vàng rơi khắp ngảĐông đến rồi đêm lạnh giá mưa giăng.
Cả một đời đi qua những trầm thăngCon sông quê vẫn hằng mong trở lạiMộng ngày nào bây giờ trôi xa ngáiSông quê mình còn mãi dấu yêu xưa !
Tác giả: Trương Thị Anh
Sông xanh nước chảy hiền hòaBình yên cuộc sống quê nhà thân thươngHàng dừa tỏa bóng che nghiêngQuê hương ta đó dịu hiền mái tranh
Hè về tắm nước sông xanhVẫy vùng sóng nước cây xanh vẫy chàoKhông như phố thị ồn àoVề quê như thấy dâng trào niềm vui
Sông xanh lượn dáng yêu kiềuNhà tranh lộng gió sớm chiều bình anVề quê tình cảm chứa chanAnh em bè bạn hỏi han chân tình
Không đâu bằng ở quê mìnhĐất lành cuộc sống an bình chân quêCánh cò bay lả bờ đêXa quê về lại càng mê quê mình.
Thơ: Toàn Tâm Hòa
Quê hương anh cũng có dòng sôngĐã từ bao giờ anh không biết nữaÔm vị phù sa nồng nàn chan chứaTưới mát ruộng đồng cây lúa đơm bông
Suốt khắp bốn mùa hoa trái mênh môngCon cá, con tôm ngược dòng về rạchGió nội hương đồng quanh năm trong sạchTình đất, tình người lau lách, cần lao !
Anh yêu mái chèo khua nước nghiêng chaoCâu hò thả trôi dạt dào ngọt lịmYêu cánh lục bình xuôi dòng tim tímYêu những đêm trăng ẩn hiện mơ màng
Một khúc đàn kìm dồn dập ngân vangCâu hát du dương đờn ca tài tửAnh xin mời em… đi về miệt thứCảm nhận cuộc đời hai chữ… bình yên.
Thơ: Hoa Cỏ May
Con sông quê vẫn ngàn năm chảy mãiTuổi thơ mình bông hoa cải vàng ươmNhè nhẹ ru ở phía xa cánh buồmPhù sa đỏ cuốn trôi về nơi ấy
Bên nhớ thương mặt trời hồng thức dậySáng cha đi lấy con nước về đồngÔi cánh diều lờ lững ở trên khôngMang khao khát trái tim nồng máu lửa
Dáng mẹ tôi đang khom người cấy lúaNắng chở nặng tình chan chứa bến quêĐây con sông một lối nhỏ ta vềLời hẹn xưa để bây giờ mới gặp
Bến sông quê nơi con đường xa tắpHoa cải vàng còn e ấp dưới trăngBuồm thả trôi theo bóng dáng chị hằngTừng lá cỏ màn sương giăng nỗi nhớ
Một tình yêu con sông quê bến lỡBồi cát đi rồi lại sợ mình đauÔi bến sông phù sa ấy muôn màuTa ôm ấp để có nhau….mãi mãi.
>>>ĐỪNG BỎ LỠ: TOP 50+ bài thơ về thiên nhiên, phong cảnh nên thơ, hữu tình
Sông Hồng, một dòng sông nổi tiếng chắc ai cũng không còn xa lạ gì. Dòng sông thơ mộng này đã tạo nên bao nguồn xúc cảm để những bài thơ về sông Hồng mang nhiều cảm xúc sau đây đã ra đời. Cùng chia sẻ bạn nhé !
Thơ về sông Hồng hay nhất
Tác giả: Chưa rõ
Hừng hực chảynhư một người đàn bànhễ nhại cõng trên lưng một bồ thóc lớnkhông một phút ngừng chânNàng đi qua miền châu thổđã một thời đói kháthai – triệu – xác – người chất lên xe bòvào những đêm mưaVì thế nàng không bao giờrời xa bồ thóc trên lưng mìnhbài học đau thương
Chúng ta không thể chết đói một lần nữanàng nghĩdân tộc này không thể mãi nghèo hèn tối tămnàng vẫn nghĩvà những người da vàng bên sông Hồngra đi đòi tự doSông hồng vẫn lặng chảygiống một người đàn bà khi đêm xuốngsau một ngày vắt kiệt mình cho đồng ángnàng duỗi nằm mềm mại như sônglặng lẽ đón nhận ngọn gió đêm thô thápmang hơi thở oi nồng của rơm rạ và đất đainàng lặng lẽ đón nhận ánh trăng đêmthấm vào thịt da mình những giọt thanh xuân
Sông Hồng vật vã chảygiống một người đàn bà trở dạvào đêm thiếu trăngnàng bỏ lại sau lưng một mùa lũ đỏnhững bài ca súng gươm huyên náonàng bỏ lại sau lưngnhững lớp sóng thăng trầm phế hưng
Bởi gánh nặng trên vai nàngmột bên là bồ thóc lớn châu thổcòn bên kia là những đứa con đói sữanàng phải nuôi nấng chúngsuốt một thời trận mạc héo honBuổi chiều đầy gióngoài sông mẹ ngồi chải tócnăm tháng cội nguồntình mẹ cũng như sôngnhững con thuyền dại dộtbỏ mẹ đi từ năm mười sáu tuổinay mới trở vềsông mẹ vẫn như xưa
Sau bao nămsông mẹ vẫn chờnhững đứa con lưu lạcmây ký ức đã hoá mầu tóc bạcsóng thời gian còn u uẩn nỗi niềmnhững con thuyền xa mẹ đã bao đêmngày trở lại sông vẫn đầy nước mắtMẹ như phù sahoá thân vào đấtmẹ như mạch nguồntrong lành của đấtmẹ như mùa màngsinh sôi trên đấtnhững bãi bờ chan chứagió yêu thương
Tác giả: Thu Hiền
Mời anh về hội chùa Keo Hành ThiệnCùng em xem bơi Chải giữa sông HồngDọc đôi bờ đồng lúa trải mênh môngRằm tháng chín hội Chùa đông anh ạ.Quê hương em nước sông màu rất lạHồng như má con gái tuổi xuân thìCải trải vàng níu bước lữ khách điTháng mười một anh lại về anh nhé.Sông quê em đôi khi không lặng lẽVào mùa mưa tung bọt nước đục ngầuMẹ bảo rằng..sông giống như người nhỉCũng vui buồn,hờn giận,cũng biết đau.Anh sẽ về với sông em…anh nhéCon đò neo bến cũ mãi yên bìnhSóng cũng như cánh võng đưa nhè nhẹChờ người đi dừng lại cuộc hành trình.
Tác giả: Chưa rõ
Heo may se lạnh bờ vaiDòng Thương bóng vẫn đổ dài triền đê?Rạ rơm vẫn cứ bộn bề?Mồ hôi đất thở vẫn tê tê nồng?Buồn vui thơ vẫn mênh mông,Tìm nhau chảy ngược dòng sông đá ngầm!Chén trà thì gửi hương thầm,câu thơ tặng bạn lại ngâm cho mình!Đôi dòng Thương vẫn đinh ninh,Tre xanh vẫn rủ bóng mình đáy sông.Trở trăn sóng đỏ sông HồngTôi mơ lặn ngụp giữa dòng Thương Giang.Sương thu biến khúc cỏ vàngPhố ồn ã phố, dạ càng ngẩn ngơ…
Tác giả: Nghi Lâm
Quê em có sông Hồng cuộn chảyLắm phù sa bồi đắp ruộng vườnBờ đê già luôn để vấn vươngKhiến lữ khách xao lòng trăn trởCòn quê anh có dòng sông nhỏVới con đò đưa khách sang ngangCây cầu tre nằm yên khoe dángĐể mỗi chiều ai bước quay vềNhư thế đấy mà nghe anh kểChốn quê nghèo nhưng lắm thân thươngBà Mẹ già tóc đã điểm sươngĐợi con trước bờ sông bến nướcRời quê nhà mà không biết trướcLúc trở về Mẹ đã đi xaAnh viếng mồ khẽ đặt cành hoaKhấn người hảy bình yên an nghỉNay có em bạn hiền tri kỷỞ Hà Thành nhớ ở phương NamNơi sông anh có lắm mương vàmNhớ da diết sông Hồng cuộn chảy!
Tác giả: Nguyễn Hoàng
Tôi đứng đây bên bờ sông HồngMắt nhìn theo dòng nước mênh mông,Thả hồn mình cùng dập dềnh con sóngChợt thấy như thanh thản trong lòng.
Gửi cho em ở bên kia sông HồngNhững nồng nàn hôm qua cất dấu.Bao đắm say em nào có thấuNhư phù sa trôi dạt về đâu.
Ôi dòng sông- mắt em thẳm sâuChảy trong tôi tháng ngày lặng lẽ.Gió lộng cuốn hồn tôi như thểChìm sâu vào nơi đáy mắt em.
Chảy đi sông ơi cứ chảy êm đềmMang đắng cay hoà mặn nồng của biển.Để lại tôi với trái tim tha thiếtMải miết yêu dẫu bên lở bên bồi.
Chảy đi sông ơi cứ chảy muôn đời.Sông là thế ngàn năm vẫn thế.Chỉ có tình yêu là không thểMãi ngọt ngào khi lòng hết đam mê.
Tác giả: Trương Nam Hương
Xa lắc cánh buồmHư ảo một dòng sôngMộng du chảy qua đời tôi – năm thángĐêm ngửa mặt sao trời nhoi nhói sángThất vận câu thơLỗi hẹn với sông HồngMẹ một đời thầm lặng sống bao dungDắt lúa lội qua mùa Đông thoi thópMẹ từng giấu vào đêm nghìn giọt khócQuả bàng khô chờ rụng lúc không ngườiMẹ ru hời hạt thóc – những mong tôi…Tóc người lẫn với mưa nguồn chớp bểCon xa mẹ xa quê biền biệt thếHỡi hoa xoan ký ức tuổi lên mười!Chỉ sông Hồng thương mẹ hát đơn côiPhù sa đỏ như miếng trầu mẹ quệtĂn hạt gạo mãi giờ con mới biếtCó sông và đời mẹ ở bên trong.
Sông Đà, một dòng sông quá nổi tiếng đã đi vào thơ văn trở thành một hình ảnh đẹp. Nhắc đến sông Đà ta nghĩ ngay đến tùy bút sông Đà của Nguyễn Tuân, nơi mà sông Đà đã trở thành một con sông trữ tình có cảm xúc, có tâm sự, nỗi niềm. Nếu bạn yêu con sông này, chắc không thể bỏ qua những bài thơ về sông Đà hùng vỹ sau đây.
(Bằng Việt)
Sẽ chẳng còn dòng sông ngang ngược đổi từng mùa
Những mũi đá nhe nanh trên Thác Bờ hiểm hóc
Chẳng còn dáng còng lưng trên mũi thuyền độc mộc
Mãi tự thuở xăm mình xuôi ngược đất Phong Châu!
Con khủng long vươn dài hai trăm cây số dốc
Quật nát những rừng già khoét lõm những hang sâu
Gầm thét tự hồng hoang sắp đến ngày im phắc
Khi vách đập chèn ngang hàm thép chịt ngang hầu!
Cả một trời sao sa sẽ vãi tung trên đất
Tỏa ánh sáng con người ánh thắm thiết dựng xây
Cả một vòm không gian sẽ phả lên hơi mát
Tự hồ chứa mênh mông phơi phới mặt guơng đầy
Ta sẽ nói điều chi khi gặp nhau ngày ấy
Hay chỉ cần chìa tay: Tang chứng một đời mình
Tang chứng mỗi việc làm, mỗi vết chai nỗ lực
Mỗi thử thách, chiến công, kèm cả mỗi hy sinh!
(Vũ Quần Phương)
Tôi đi với sông Đà
Bao lần rồi vẫn lạ
Tôi thuộc ngầm thuộc đá
Tôi thuộc lũ, thuộc dòng
Nhưng sớm nay cuối xuân
Bổn đỏ bừng thân đuốc
Một cây gạo ven bờ
Cháy cả trời lẫn nước
Cái tiếng hát bất ngờ
Ào vào tôi bất chợt!
Sống cuộc đời sông nước
Tôi lấy nước làm nhà
Nước là bầu là bạn
Tôi nhìn nước trên sông
Gắng hiểu dòng dưới đáy
Sau ánh mắt lặng yên
Vui buồn đâu dễ thấy
Sông Đà quen thuộc ấy
Nói hết cùng tôi chưa?
(Phạm Ngọc Cảnh)
Muốn có người xuôi để hỏi
lời mênh mang ai thấu hết sông Đà
tháng trước lũ về không biết nói
chỉ ồn ào bọt sóng tràn qua
Con sông này đang chảy xiết vào ta
lưu lượng mới vỗ lên là chóng mặt
thơ làm gì đo kịp sức trườn xa
chỗ bạn bè anh với thời gian đuổi bắt
Mũi thép khoan sẽ nói lời ruột đất
cho anh hay ngoài lán dột công trường
em buộc giùm thêm áo che mưa, võng bạt
tiết ngâu còn ướt rượt nhiều hơn.
(Ngô Quân Miện)
Tặng Quang Dũng
Bạn cho tôi tranh bạn vẽ sông Đà
Bông lau tím, buổi chiều quê, bến bãi
Câu thơ cũ, trời mây tôi tắm mãi
Sóng đôi bờ ru vỗ tuổi thơ xa
Không vẽ núi, tôi vẫn nhìn thấy núi
Cái màu xanh đáy nước: sắc Ba Vì
Ra thế đó, những sắc màu của đất
Vẫn chìm sâu trong đáy mắt người đi.
(Khương Hữu Dụng)
Trên mặt Đà giang dưới bóng chiều
Trông qua Non Nước cảnh đìu hiu
Trời giăng hắc ám luồng mây kéo
Chuông giục hoàng hôn tiếng sóng reo
Theo nước vởn vơ tăm cá lội
Gọi bầy inh ỏi giọng chim kêu
Thuyền ai thơ thẩn dòng sông đó?
Tìm bến cùng ta gấp mái chèo!
(Trần Quang Quý)
Chảy vào tôi những con sóng vang lời dòng sông
những bước chân dọc ngang tâm sự cát
bóng con đò nằm lép ngực đêm
tiếng đục tiếng trong bồi lở hoang liêu chưa chịu
nín dòng
Đâu bến Trung Hà ngày em thiếu nữ
neo mắt thuyền đêm
mỗi cuộc đời gột lớp lớp sóng
em còn đứng đợi đò tận phía ngày xưa?
Sông Đà chảy vào tôi tiếng vỗ cánh bầy sếu
mùa đông
những đàn chim di trú bỏ cái rét Nàng Bân ở lại
bỏ sương khói mùa đông lót rạ gầy
tôi từng bay trên đôi cánh lãng mạn về phương Nam
cùng bầy sếu
phương Nam phương Nam, lòng ta những chân trời!
Thúng mủng dần sàng, yếm sồi bao lưng lụa
mắt liếc dao cau mà nhớ cay trầu
mà nhớ ngõ làng mùa rê thóc
mẹ đội lễ sang nhà bà ngoại ngày giỗ chạp
lâu lắm rồi không còn nghe tiếng sếu
tiếng vỗ cánh loài chim đã vĩnh viễn chôn vào
bầu trời?
Sông Đà dâng lên những quả đồi đất đỏ trung du
tôi ôm dòng sông nghe giai điệu bè trầm ngàn xưa
kể chuyện
gác lên sông những lườn cong nhớ
môi phù sa khép bóng hoàng hôn
mãi khuấy trong tôi nhịp những con thuyền.
Sông Hương xứ Huế mộng mơ, nơi đã khơi gợi bao cảm xúc bất tận để những bài thơ về sông Hương hay nhât sau đây đã ra đời làm nức lòng bao độc giả yêu thơ. Nếu bạn yêu vẻ đẹp thơ mộng của dòng sông Hương, chắc không thể bỏ qua chùm thơ hay sau đây.
Thơ về sông Hương xứ Huế mộng mơ
Thơ: Lê Hoàng
Nắng vàng khẽ lướt trên sôngThôn quê khói tỏa bềnh bồng theo mâyCon đò đậu bến chiều nayVu vơ ngọn gió lắt lay sóng trào
Vẳng nghe câu hát ngọt ngàoRu chiều êm ái , lời trao dịu dàngHồn quê đậm nét thu sangNgẩn ngơ những chiếc lá vàng bay bay
Hai bờ in bóng hàng câyNước xanh thêm biếc hoà mây lững lờCảnh chiều , đẹp quá nên thơSông Hương dịu mát , tôi chờ bước em .
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Thương cô gái Huế mộng mơTrong tà áo tím bên bờ Hương GiangCười tươi đôi mắt mơ màngCho anh say đắm ngỡ ngàng Huế thương
Em thướt tha giống dòng HươngDịu dàng nón lá bên đường áo bayVăn Lâu xanh biếc hàng câyCho anh xuống với đò đầy chưa em
Xuôi theo dòng nước êm đềmVề thăm thôn Vỹ bên thềm ngói sonHàng cau khóm trúc lối mònBiết cô thôn nữ có còn nhớ không
Bao năm sao vẫn chưa chồngChờ ai em để trầu không héo tànMột mình với chiếc thuyền nanNgười đi bỏ lại bẽ bàng tình xưa
Một chiều trên bến đổ mưaCó người lữ khách em đưa ngỏ tìnhCho em nhớ bóng nhớ hìnhGiờ đây em vẫn một mình bơ vơ
Dòng Hương uốn khúc nên thơCô đơn em vẫn đợi chờ bên sông.
Thơ: Phú Sĩ
Anh vẫn hỏi rằngCó phải Huế yêu thươngTắm nước sông Hương cho tóc em xanh màu theo năm thángCon sóng vơi đầy … bến xưa còn nhớ mãiNhung nhớ chữ tình đời đò dọc trôi xa
Sông chảy êm đềmNhư một bản trường caDịu dàng đại ngàn đắm say bao ghềnh thácEm buông mái chèo xuôi dòng đêm trăng mãnRung cảm nghẹn ngào êm ả bóng đỗ quyên
Ráng hoàng hôn chiềuNhuộm bóng khúc sông xanhQuyến luyến bước chân phiêu bạt kẻ lữ hànhThuyền lững lờ trôi mong manh màn sương lạnhVang điệu trầm buồn mỏng mảnh khúc Nam ai.
Thơ: Lê Hoàng
Sớm an lành …xứ Huế thật mộng mơTia nắng mới chan hòa trong nhịp thởDòng sông nhỏ mang tình yêu nỗi nhớChảy xuôi nguồn một thuở mãi khôn nguôi
Ta yêu nhiều trong cảnh sắc đầy vơiBình minh sớm bên đời kia yên ảĐàn cò trắng chập chờn nghiêng cánh hạCạnh đàn trâu thong thả giữa góc đồi
Ta buông hồn trong cảnh sắc chơi vơiRu cảm xúc vào trời mây lẳng lặngÔi thật tuyệt ! bình minh đầy hoa nắngHuế an lành một sáng đẹp tinh khôi.
(Đặng Minh Mai)
Đò trôi rời bến một chiềuSông Hương đau thắt tim yêu bao ngàyGió xào xạc khóc trên câyCầu Tràng Tiền nghẹn vơi đầy nhớ thương
Bóng ai xa tít dặm trườngĐể ai nhung nhớ má hường hây hâyLời yêu em hứa còn đâyChiều nay lời ấy theo mây gió rồi
Chùa Thiên Mụ cũng bồi hồiCòn đâu sớm tối chung đôi nguyện cầuBây chừ biết nói gì đâuBến Vân Lâu cũng âu sầu xót xa
Chiều nay đường phố anh quaBước từng bước nặng ngỡ là kim châmĐông về mưa đổ lâm thâmTái tê lòng dạ lâm râm nỗi sầu
Sông Hương vò trán bứt đầuDòng châu lã chã bởi câu chia lìaĐò trôi trôi mãi chẳng vềCô đơn bến đợi lê thê nỗi buồn.
Thơ: Vũ Dung
Một lần anh đến Huế thơGặp cô gái đẹp say mơ giấc nồngSông Hương quyến rũ lạ lùngEm choàng tỉnh giấc ngượng ngùng nhìn tôi
Dáng em mềm mại quá thôiThân cong uốn lượn say rồi mắt anhTrong xanh ánh mắt long lanhTrăm hương hoa cỏ ôm quanh miền bờ
Nước em lờ lững bám hờThuyền trôi mái nhẹ anh chờ môi emHương em là lạ chưa quenDáng em trầm mặc say mèm tim anh
Em là bức họa màu xanhLà thơ là nhạc ngọt lành mùa yêuThuyền anh chao đảo liêu xiêuDòng em nâng nhẹ một chiều Huế thơ
Tiếng chuông Thiên Mụ đổ giờGiật mình em ngỡ xa bờ thuyền anhSông em ôm gọn quách thànhEm là dải lụa màu xanh dịu dàng.
Sông Thu Bồn, một dòng sông lịch sử, một dòng sông huyền thoại đã khơi gợi bao xúc cảm đặc biệt để những bài thơ về sông Tu Bồn sau đây ra đời. Cùng LVT Education chia sẻ những bài thơ về sông nước hay nhất này để cảm nhận bạn nhé !
Thơ về sông Thu Bồn
Thơ: Tạ Hồng Dũng
Ngày còn nhỏ ta ngây ngô khờ khạoRất thờ ơ từ dạo mới lên mườiHáo hức nô đùa giỡn nước mãi vuiNhững kỷ niệm êm đềm sau giải phóng
Ôi ! Mới đó bốn mươi năm trân trọngTa đối thay sông vẫn chảy một dòngMát dịu êm từng giọt nước trắng trongNay chợt nhớ phải lòng trai Trung Phước
Ai từng đến quê tôi tìm lại đượcSông hiền hòa như chở nặng phù saMùa lũ về giận dữ chút thôi màYêu biết mấy tình ta nghe dào dạt
Bên kia đấy bải bồi cong dảy cátSông Thu Bồn man mác chuyến đò ngangTa yêu em say đắm giấc mơ màngNàng quay gót bước sang miền xứ lạ ….!!!!!
Thơ lục bát: Võ Văn Dũng
Nay về ghé lại dòng sôngÊm đềm nước chảy theo dòng thời gianNgày nao qua chuyến đò ngangNhớ cô cầm mái hát vang bài chòi
Dân ca làn điệu mặn mòiNgười dân xứ Quảng xa rồi vẫn ghiThu Bồn dòng nước mãi diĐôi bờ xanh mượt mỗi khi nhìn kề
Tre xanh đượm nét làng quêDưới tàn bóng mát đường về gió reoKhói lam trên mái tranh nghèoChiều về ráng đỏ thuyền neo đôi bờ
Bên làng dệt vải quay tơMấy cô thôn nữ mượt mờ lụa xinhNgã ba dòng nước hòa tìnhLà nơi Giao Thủy xuôi mình giữa quê
Ngày nay nối nhịp cầu TêNgười qua Ái Nghĩa kẻ về Mỹ SơnĐổi thay giờ đã khác hơnBâng khuâng tôi nhớ giữa cơn gió chiều.
Thơ: Tạ Hồng Dũng
Ai về Trung Phước chiều nayCho ta nhắn gửi câu này hỏi thăm…?Sông Thu lơ lửng xa xămNàng còn có nhớ đêm rằm chờ nhau…!!!
Sông quê êm ả trước sauXanh man mác dịu nhuộm màu thời gianĐôi bờ dâu mượt ngút ngànNắng chiều vàng rọi Thu sang bên này
Ta còn nhớ lắm Thu sayBao lần thuở nhỏ nơi này tắm sôngTrẻ thơ lặng kiếm tìm trôngTa ôm nước được vào lòng mênh mông
Những chiều tắt nắng bờ sôngNhiều cô thiếu nữ má hồng dáng xinhThân ta nhỏ bé rập rìnhNgắm nàng khua nước in hình đáy sông..
Bao người bủa cá ngư ôngMạn thuyền ngược nước thả lồng nhử TômXa xa mây trắng từng chòmGửi yêu thương nhớ sớm hôm Quê Nhà…!!!
(Tạ Hồng Dũng)
Sông Quê đó một thời thơ ấuTa ngây ngô cất giấu mộng mơDòng sông vẫn chảy đôi bờHiền hòa trẻ dại ngẩn ngơ tâm hồn
Chiều tắt nắng hoàng hôn vừa lặngTa ra đi trĩu nặng nữa đờiDòng sông nào có buông lơiBốn mùa thao thức giữa trời về xuôi
Nay nhìn lại xanh tươi nguồn nướcBờ tre nghiêng thuở trước mãi cònĐong đưa những búp măng nonThuyền kia ngược nước nổ giòn âm vang
Ta hồi tưởng mênh mang bến đậuLúc trăng lên qua dậu rào thưaTrăng hôn thật khẽ mới vừaLung linh tàu chuối bóng xưa rập rình
Ta ôm chặt mối tình trăng gióNấp đằng xa đâu đó thững thờNgắm say anh chị mộng mơHai người thủ thỉ Sông hờ hững TRÔI….!!!!!
Thơ: Tây Tá
Vu Gia của mẹ Thu BồnChảy qua nhiều xã, bao thôn từng ngàyUốn lượn theo hướng Đông – TâyMang dòng nước mát tưới cây trên đồng
Tuổi thơ ai chẳng tắm sôngÁo quần không mặc tồng ngồng bơi suôngPhù sa từ tận thượng nguồnTheo dòng sông nhỏ mãi vun tươi màu
Đại Hoà là điểm khởi đầuNgang qua Quảng Huế trồng dâu nuôi tằmNhìn từ Giao Thủy xa xămĐại Hoà tiếp chuyển đi thăm Đại Cường
Rì rào cứ mãi tơ vươngĐại An kế đến tình thương ngày nàoÁi Nghĩa nước chảy lao xaoGhé ngang Đại Hiệp nôn nao trong lòng
Điện Hồng tươi sáng ngóng trôngHoà Khương điểm đến lại mong bến bờ
Hoà vào biển cả nên thơ cuối dòng./.
Thơ: Tạ Hồng Dũng
Thu Bồn đây bến sông quêBao năm phiêu bạc nay về chốn xưaThoảng nghe man mác mới vừaGió lùa xoáy nước đò đưa nhịp chèo
Bờ tre ríu rít xanh reoCá tôm vùng vẩy đớp bèo lướt bơiBình yên cảnh đẹp khung trờiTuổi thơ tôi đã rong chơi bốn mùa
Nào đâu có biết se suaBao nhiêu kỷ niệm vui đùa tắm sôngChẳng hề để ý má hồngNhiều cô thôn nữ bên sông Đại Bình
Mấy thằng cứ thế lặng thinhBơi qua bên nớ rập rình dưới trăngThầm thì to nhỏ đố rằngĐứa nào lại sát tấm khăn choàng kìa
Ánh trăng mười sáu vàng tiaBây giờ mới hiểu tiên dìa tắm đêmSông quê dòng chảy êm đềmTa bên này lở tình thêm DẠT DÀO…!!!!!
>>>XEM THÊM: #39 bài thơ về núi rừng, thơ về núi non, thiên nhiên hùng vĩ hay nhất
Vậy là các bạn vừa được chia sẻ chùm thơ về sông nước, thơ về các dòng sông xúc cảm, ý nghĩa. Hằng ngày, vẫn có những áng thơ tình hay, thơ tình buồn cùng những bản tình thơ lãng mạn được sáng tác, sưu tầm & đăng tải trên các chuyên mục thơ của blog LVT Education. Hãy thường xuyên ghé thăm để cập nhật nhanh những bài thơ hay và mới nhất. Chúc các bạn vui vẻ bên những vần thơ!
Giáo sư Nguyễn Lân Dũng là nhà khoa học hàng đầu Việt Nam trong lĩnh vực vi sinh vật học (wiki), với hơn nửa thế kỷ cống hiến cho giáo dục và nghiên cứu. Ông là con trai Nhà giáo Nhân dân Nguyễn Lân, thuộc gia đình nổi tiếng hiếu học. Giáo sư giữ nhiều vai trò quan trọng như Chủ tịch Hội các ngành Sinh học Việt Nam, Đại biểu Quốc hội và đã được phong tặng danh hiệu Nhà giáo Nhân dân năm 2010.
Sáng trưng hay sáng chưng mới đúng là điều nhiều người vẫn chưa thể phân…
Tại Việt Nam, ngành sản xuất giấy ngày càng phát triển cùng với lượng nước…
Trông chờ hay chông chờ đúng chính tả vẫn là phân vân của nhiều người…
Ao nuôi tôm bằng bạt là mô hình được áp dụng phổ biến ở Việt…
Giãy dụa hay giãy giụa đúng chính tả tưởng chừng đây là một câu hỏi…
Nước máy, nước sạch đang dần thay thế cho nước giếng khoan trên mọi vùng…
This website uses cookies.