Những bài thơ về quê hương sâu sắc, ý nghĩa luôn khiến những người con đi xa nhung nhớ bồi hồi. Mỗi lần nghe một giai điệu ngân lên, tình cảm lại trào dâng tha thiết với nỗi nhớ khôn nguôi.
Tuyển tập những bài thơ hay về quê hương đất nước được chọn lọc tại https://www.thepoetmagazine.org/.
Không khó để bắt gặp những câu thơ hay về quê hương đi vào ca dao, in đậm trong lối sống, tâm hồn và con người Việt.
Đây là những bài về đất nước kết hợp thơ tình yêu ngắn ngọt ngào, nhẹ nhàng nhưng đầy nhung nhớ:
Bài 1
Anh đi anh nhớ quê nhà,
Nhớ canh rau muống nhớ cà dầm tương.
Nhớ ai dãi nắng dầm sương
Nhớ ai tát nước bên đường hôm nao.
Bài 2
Rủ nhau ra tắm hồ sen,
Nước trong bóng mát, hương chen cạnh mình.
Cứ chi vườn ngọc, ao quỳnh,
Thôn quê vẫn thú hữu tình xưa nay.
Bài 3
Quê em có gió bốn mùa,
Có trăng giữa tháng, có Chùa quanh năm.
Chuông hôm, gió sớm, trăng rằm,
Chỉ thanh đạm thế âm thầm thế thôi.
Bài 4
Đứng bên ni đồng, ngó bên tê đồng, mênh mông bát ngát,
Đứng bên tê đồng, ngó bên ni đồng, cũng bát ngát mênh mông.
Bài 5
Đường đi xa lắm ai ơi,
Nước non ngàn dặm, bể trời mênh mông.
Đi qua muôn chợ vạn rừng,
Thuyền con một chiếc vẫy vùng biển khơi.
Bài 6
Nhà tôi nghề giã, nghề sông,
Lặng thì tôm cá đầy trong, đầy ngoài,
Cá trắng cho chí cá khoai,
Còn như cá lẹp cá mai cũng nhiều.
Bài 7
Rủ nhau xem cảnh Kiếm Hồ,
Xem cầu Thê Húc, xem chùa Ngọc Sơn.
Đài Nghiên, Tháp Bút chưa mòn,
Hỏi ai gây dựng nên non nước này?
Bài 8
Gió đưa cành trúc la đà,
Tiếng chuông Trấn Vũ, canh gà Thọ Xương.
Mịt mù khói tỏa ngàn sương,
Nhịp chày Yên Thái, mặt gương Tây Hồ.
Bài 9
Làng tôi có lũy tre xanh,
Có sông Tô Lịch uốn quanh xóm làng.
Bên bờ vải nhãn hai hàng,
Dưới sông cá lội từng đàn tung tăng.
Bài 10
Sông Tô nước chảy quanh co,
Cầu Đông sương sớm, quán Giò trăng khuya.
Buồn tình vừa lúc phân chia,
Tiếng ai như đã bên kia hẹn hò.
Bài 11
Nước sông Tô vừa trong vừa mát,
Anh ghé thuyền anh cho sát thuyền em.
Dừng chèo muốn ngỏ đôi tình,
Sông bao nhiêu nước nghĩa tình bấy nhiêu.
Những bài thơ viết về quê hương theo thể lục bát rất dễ nhớ, dễ đọc. Khám phá một số tác phẩm đẹp về hình ảnh, hay về ngôn từ được tổng hợp:
Đường làng rực nắng tháng ba
Hàng cây xanh lá la đà dáng quê.
Đâu đây hương bưởi đưa về
Vấn vương điệp khúc đợi chờ tháng ba.
Dịu dàng xoan tím nở hoa.
Nhớ người thôn nữ lời ca nao lòng.
Áo nhung màu tím ruổi rong
Đường chiều in bóng dáng hằng bước chân.
Giọng ca phảng phất bâng khuâng
Toả thơm hương cốm mênh mông khẽ khàng
Lặng thầm trộm nhớ tình mang
Trên đồng lúa đã chín vàng gọi tên
Tháng ba nỗi nhớ!. Chẳng quên
Gió đưa hương bưởi bồng bềnh tóc bay
Hương mùa toả ngát đâu đây..
Thoảng nghe câu hát trời mây xao lòng.
Trách ai lỗi hẹn.. nhớ!. không?.
Làm tan giấc mộng chất chồng mùa vui.
Cho ta say đắm nụ cười
Cho tim loạn nhịp bồi hồi tháng ba ..
Khám phá thêm nhiều bài thơ vẻ đẹp của tháng 3 qua chùm thơ về nổi niềm tháng 3 hay nhất.
Tóc dài em xõa ngang vai
Bóng quê hương đổ dặm dài phía sau
Bến sông đợi một nhịp cầu
Thênh thang đồng lúa một màu ngát xanh
Yêu quê tình mãi ngọt lành
Du dương khúc hát thanh bình ngân nga
Điệu hò xứ Huế vang xa
Gửi tình em với quê nhà đợi mong
Hè sang phượng trổ sắc hồng
Người ơi ước hẹn tình nồng không phai!
Việt Nam đất nước ta ơi
Mênh mông biển lúa đâu trời đẹp hơn
Cánh cò bay lả rập rờn
Mây mờ che đỉnh Trường Sơn sớm chiều
Quê hương biết mấy thân yêu
Bao nhiêu đời đã chịu nhiều thương đau
Mặt người vất vả in sâu
Gái trai cũng một áo nâu nhuộm bùn
Đất nghèo nuôi những anh hùng
Chìm trong máu lửa lại vùng đứng lên
Đạp quân thù xuống đất đen
Súng gươm vứt bỏ lại hiền như xưa
Việt Nam đất nắng chan hoà
Hoa thơm quả ngọt bốn mùa trời xanh
Mắt đen cô gái long lanh
Yêu ai yêu trọn tấm tình thuỷ chung
Đất trăm nghề của trăm vùng
Khách phương xa tới lạ lùng tìm xem
Tay người như có phép tiên
Trên tre lá cũng dệt nghìn bài thơ
Nước bâng khuâng những chuyến đò
Đêm đêm còn vọng câu hò Trương Chi
Đói nghèo nên phải chia ly
Xót xa lòng kẻ rời quê lên đường
Ta đi ta nhớ núi rừng
Ta đi ta nhớ dòng sông vỗ bờ
Nhớ đồng ruộng, nhớ khoai ngô
Bữa cơm rau muống quả cà giòn tan…
Quê hương là một tiếng ve
Lời ru của mẹ trưa hè à ơi
Dòng sông con nước đầy vơi
Quê hương là một góc trời tuổi thơ
Quê hương ngày ấy như mơ
Tôi là cậu bé dại khờ đáng yêu
Quê hương là tiếng sáo diều
Là cánh cò trắng chiều chiều chân đê
Quê hương là phiên chợ quê
Chợ trưa mong mẹ mang về bánh đa
Quê hương là một tiếng gà
Bình minh gáy sáng ngân nga xóm làng
Quê hương là cánh đồng vàng
Hương thơm lúa chín mênh mang trời chiều
Quê hương là dáng mẹ yêu
Áo nâu nón lá liêu xiêu đi về
Quê hương nhắc tới nhớ ghê
Ai đi xa cũng mong về chốn xưa
Quê hương là những cơn mưa
Quê hương là những hàng dừa ven kinh
Quê hương mang nặng nghĩa tình
Quê hương tôi đó đẹp xinh tuyệt vời
Quê hương ta đó là nơi
Chôn rau cắt rốn người ơi nhớ về.
Trở về tìm mái nhà quê
Tìm hình bóng mẹ bộn bề nắng mưa
Tìm nắng xuyên ngọn cây dừa
Tìm hương mạ mới gió lùa thơm tho
Tìm đàn trâu với con đò
Áo bà ba mẹ câu hò trên sông
Nón lá nghiêng nắng nước ròng
Miền quê khó nhọc con còng con cua
Lục bình tim tím mùa mưa
Bồng bềnh một khúc sông khua mái chèo
Khói lên cháy bếp nhà nghèo
Con gà cục tác con mèo quẫy đuôi
Heo gà chạy ngược chạy xuôi
Chân bùn tay lấm nụ cười chân quê
Cánh cò trắng xóa vọng về
Ngân nga vọng cổ bốn bề thiên nhiên
Đậm đà ký ức giao duyên
Xương cha máu mẹ dịu hiền ca dao
Con dù biền biệt phương nào
Quê hương một dạ dạt dào khó phai.
Chiều tà nắng ngã triền đê
Mục đồng thong thả đi về lưng trâu
Dòng sông xanh ngắt một màu
Một đàn cò trắng từ đâu bay về
Bình yên một buổi chiều quê
Khói đồng lan tỏa đêm về vắng tanh
Ngoài đồng cây lúa còn xanh
Chiều quê êm ả trong lành biết bao
Nhìn đàn gà nhỏ gọi nhau
Mọi người xong việc gọi nhau ra về
Giờ đây đêm cũng đã về
Thoảng đâu trong gió tóc thề thơm hương
Bình minh một sớm mù sương
Đàn trâu nhai có ngoài vườn nhởn nhơ
Cánh cò bay lạc vào thơ
Làm cho tôi mãi ngẩn ngơ giữa đồng
Con đò nằm dưới bến sông
Hình như nó cũng chờ mong một người
Người người rôm rả nói cười
Đồng xanh bát ngát thơm mùi mạ non
Tình quê một dạ sắc son
Ở nơi thành thị em còn nhớ không
Con đò bến cũ chờ mong
Hôm nào anh cũng chờ trông em về.
Con nghe Mẹ kể ngày xưa,
Quê hương của Mẹ, mỗi trưa nắng hè.
Bình yên những mái tranh che,
Sông Thu in bóng luỹ tre ven làng.
Quê hương hai tiếng dịu dàng,
Mà sao vẫn thấy ngỡ ngàng trong con.
Làm trai, chữ hiếu chưa tròn
Quê Cha, đất Tổ, mỏi mòn thiệt hơn.
Ngày xưa, Mẹ kể nguồn cơn,
Quê hương của Mẹ, đã hơn mươi đời.
Sông Thu, một thuở thiếu thời,
Chiến tranh, Mẹ phải xa rời quê hương.
Miền trung chín nhớ, mười thương
Con như cánh Nhạn, lạc đường lẽ loi.
Sông Thu bên lỡ, bên bồi
Quê hương in dấu, một đời Mẹ Cha.
Con chưa về lại quê nhà,
Nên đâu biết được, đường xa hay gần?
Lòng con day dứt, băn khoăn
Nữa đời tóc đã pha dần màu sương.
Bao giờ về lại quê hương
Để xem Vĩnh Điện, An Tường là đâu?
Sông Thu xanh thẫm một màu
Bãi bồi cùng những ruộng dâu, nong tằm.
Bây chừ, Mẹ đã yên nằm
Lấy ai dìu dắt về thăm quê nhà
Đời con rồi cũng sẽ qua,
Quê hương rồi cũng chỉ là giấc mơ.
Quê hương đẹp tựa vần thơ
Sông Thu với những bến bờ yêu thương.
Dù cho xa cách dặm trường,
Lòng con vẫn mãi vấn vương Thu Bồn…
Ta về lưng tựa chiều nghiêng
Thả hồn theo những bình yên lạ thường
Bao năm xuôi ngược dặm đường
Nay về gom những yêu thương đong đầy
Đồng xanh thẳng cánh cò bay
Dòng sông quê vẫn nặng đầy phù sa
Sáo diều vi vút ngân nga
Bao nhiêu âm điệu thiết tha mê hồn
Ta ngồi nhìn ngắm hoàng hôn
Mà lòng sao cứ bồn chồn xuyến xao
Hương đồng gió nội ngọt ngào
Nhà ai khói bếp quyện vào… chiều mơ!
Ta về tìm khúc ầu ơ
Ca dao của mẹ, ngày thơ xa rồi
Bước chân bổi hổi bồi hồi
Đếm từng kỷ niệm xa xôi hiện về
Ta về lưng tựa bến quê
Mơ màng trong những vỗ về dấu yêu
Lưng còng dáng mẹ liêu xiêu
Nghiêng theo bóng nắng cuối chiều mỏng manh
Ta về bên mái nhà tranh
Thấy bao ký ức vờn quanh bên mình
Bữa cơm ấm áp gia đình
Tựa vào lòng mẹ lặng nhìn rưng rưng.
Quê hương xa cách phương trời
Nỗi buồn thương nhớ đầy vơi trong lòng.
Đêm ngày hết nhớ lại mong
Hướng về quê mẹ ròng ròng lệ rơi..!
Nhớ chiều ra ngắm biển khơi
Cánh buồm theo gió về nơi chốn nào?
Quê hương hai tiếng ngọt ngào
Đường xa vạn dặm nôn nao nhớ thầm.
Mẹ cha xa cách bao năm
Ban ngày thương nhớ, đêm nằm chiêm bao.
Tuổi thơ – kỷ niệm dạt dào
Vẫn còn đầy ắp xuyến xao tâm hồn.
Nhớ quê lòng dạ bồn chồn
Mỗi lần ngắm cảnh hoàng hôn… xa nhà.
Quê hương – hai tiếng thiết tha
Còn in ký ức đậm đà yêu thương…
Tuổi thơ cắp sách đến trường
Lớn lên đi khắp bốn phương chân trời.
Nhớ về quê mẹ yêu ơi!
Bâng khuâng lại thấy bồi hồi trong tim.
Những câu thơ nói về quê hương 4 chữ dễ nhớ, dễ thuộc ca ngợi cảnh vật, núi non, đất nước, con người Việt Nam. Đọc thơ, mỗi người đều có thể hình dung những hình ảnh quen thuộc xuất hiện trong tâm trí.
Ve vẻ vè ve
Bạn nghe tôi kể
Về biển quê tôi
Đẹp vào bậc nhất
Sầm Sơn đó mà
Xa hơn tí nữa
Đố bạn biển gì?
Bạn hãy đoán đi
Cửa Lò bạn nhỉ
Mời bạn đi đến
Thăm các Vịnh nào
Nha Trang, Hạ Long
Cũng đẹp vô cùng
Mặt nước trong xanh
Sóng vỗ rì rào
Ngày đêm ở đó
Người dân bắt cá
Tôm, cua, cá, mực
Cùng nhiều hải sản
Cho chúng ta ăn
Khỏe mạnh lớn nhanh
Thông minh, học giỏi.
Ai về cù lao
Biển xanh tươi thắm
Cỏ cây xanh mượt
Dịu dàng thân quen
Đẹp lắm quê ta
Em ơi hãy đến
Góc phố nhỏ nhoi
Hoàng hôn đẹp lắm.
In sâu ký ức
Không thể nào mất
Là tình quê hương
Mãi nhớ xa xăm
Năm nao còn giặc
Ong đến từng bầy
Phải chăng như tiếng
Quân thù hét la.
Rồi sau mỗi trận
Sang bằng chiến địa
Tiêu diệt cả đàn
Un trong máu lửa
Vùng quê anh dũng
Xưa nay vẫn thế.
Bình Định quê tôi
Có cánh đồng quê
Có con đường làng
Có thiên nhiên đẹp
Đệ nhất Quy Nhơn
Bình Định quê tôi
Trẻ con vui đùa
Trên bãi đất trống
Nào là cờ vây
Thế trận hùng mạnh
Như những năm qua
Chiến đấu oanh liệt
Cùng với thiên nhiên
Bụi tre già dặm
Ngăn cản bước chân
Giặc Nguyên hung ác
Từng một hạt cát
Đến bụi cỏ khô
Rồi núi non cũng
Xông pha ra trận
Bình Định quê tôi
Bao nhiêu năm rồi
Con suối vẫn chảy
Từ một mầm non
Trở nên trưởng thành
Cánh đồng bao la
Cánh đồng bao la
Giãi ra xa xa
Hàng tre tha thướt,
Lòng ta thướt tha.
Phất phơ trong gió
Hương vị thơm tho
Của buổi hò;
Em ơi! có rõ…
Em trông đám dậu
Cao hơn đám lúa
Như anh cao hơn
Em nửa cái đầu.
Đường đi thì nhỏ
Bờ cỏ thì xanh
Trời cao thì thanh;
Em ơi! có rõ…
Anh mang trong lòng
Cả một cánh đồng
Anh nghe nặng nề
Bao mối tình quê…
Đồng quê ngát tình:
Lòng anh ngát xanh:
Kìa đôi chim hót
Em ơi! yêu anh…
Ươm mầm sự sống
Với những niềm mơ
Ấp ôm ước mộng
Từ ấy đến giờ
Xa rời đất mẹ
Nỗi nhớ hằn sâu
Gắng lên ta nhé
Chớ mãi u sầu
Khi mình trở lại
Hạnh phúc đong đầy
Không còn tê tái
Quạnh quẽ chốn đây
Bao chiều thờ thẫn
Dõi bóng quê nhà
Buồn thương số phận
Lận đận ngày qua.
Câu thơ nói về quê hương luôn là đề tài của giới thi ca. Tình yêu như huyết mạch chảy len lỏi trong từng tế bào.
Đôi khi, những câu thơ cất lên là cảm xúc chưa vào vần vào điệu. Tuy nhiên ai cũng có thể cảm nhận được sự da diết nhung nhớ.
Hai chữ nghe thân thương
Việt Nam tôi yêu dấu
Mảnh đất cánh cò bay
Lịch sử vàng son sáng
Trẻ em cười mỗi sáng
Cụ già ngồi lặng lẽ
Bên phố đông người qua
Mùi phở sức thơm lừng
Tà áo trắng phất phới
Trông mà đẹp rạng ngời
Tôi yêu nhiều điều lắm
Bởi nơi tôi sinh ra
Là Việt Nam yêu dấu.
Ôi! Quê hương thân yêu
Mang bao nhiêu kỉ niệm
Ghé lại về tuổi thơ
Nơi dòng sông xanh biếc
Cánh đồng lúa bao la!
Trải dài theo cơn gió
Bao đứa trẻ chăn trâu
Tiếng sao nghe vi vút
Tiếng uê mẹ gọi về
Yêu lắm quê hương ơi!
Giọt sương nào long lanh?
Dòng sông nào xanh mát?
Bông hồng nào thơm ngát?
Mà em hát mùa xuân…
Giọng ca em trong ngần,
Lời ca thân thương quá,
Đưa anh từ đất lạ,
Về quê mẹ yêu thương.
Đây là đất quê hương,
Biển ngàn năm sóng vỗ
Dãy Trường Sơn còn đó
Chiến công ghi sử vàng.
Đất nước đã sang trang,
Đàng hoàng và to đẹp,
Ở đâu rồi đôi dép?
Theo Bác khắp chân trời…
Từng lời ca em ơi
Đưa anh vào nỗi nhớ.
Dù trong những cơn mơ.
Quê hương ta vẫn chờ…
Quê hương chốn thanh bình
Có bầu trời xanh thắm
Nắng tươi vàng óng ánh
Tỏa cánh đồng mênh mông
Lúa xanh mướt mượt mà
Đang trổ thì con gái
Tiếng chim kêu rộn rã
Hòa cùng tiếng gió reo
Tiếng sáo diều trong veo
Ngân nga cùng cò lả
Ôi nghe sao vui quá
Như một bản hòa ca
Khúc nhạc tình trầm bổng
Trời xanh cao gió lộng
Xao động cả hồn em
Càng yêu nhớ quê thêm
Em chụp hình làm dáng
Đôi môi cười chúm chím
Ánh mắt nhìn lung linh
Bên cánh đồng lúa xanh
Lòng mình sao rộn rã
Hương tỏa từ hoa lá
Tưới mát cả hồn em
Mời các bạn về xem
Hè này vui lắm đó
Tha hồ ta câu cá
Bà mang nấu canh chua
Em ăn ôi rất vừa
Sao mà ngon ngon quá
Ngọt đậm đà hương cá
Vị chua nồng của me
Ôi sao những ngày hè
Cho em nhiều kỷ niệm
Tình người sao thân thiện
Say xóm làng hương quê
Em sẽ về quê mẹ
Được tắm mát dòng sông
Về cùng em anh nhé
Hương lúa thơm ngập đồng
Về quê mẹ yêu thương
Ngắm nhìn đàn cò trắng
Nắng chiều tím còn vương
Nghe câu hò sâu lắng
Em về với tuổi thơ
Cây gạo già đầu ngõ
Cánh diều chở ước mơ
Thuyền lá trên sông nhỏ
Mỗi lần về quê hương
Lòng dạt dào xao xuyến
Vòng tay mẹ yêu thương
Khi xa còn quyến luyến
Chân bước vội trên đê
Con sông quê đẹp quá
Con bướm vàng say mê
Vui đùa trên hoa lá
Về quê mẹ chiều nay
Hương đất nồng đến lạ
Ngắm nhìn cánh cò bay
Chợt thấy lòng vui quá.Yêu quê hương biết mấy!
Chiếc cầu tre lắc lẽo
Dù đi xa vạn nẻo
Vẫn mang theo bên lòng
Tình sông quê mênh mong
Nước xuôi dòng êm ả
Dù chảy qua vạn ngã
Rồi vẫn hợp cùng nhau
Nhớ khi xưa chiếc cầu
Thời dãi dầu xưa ấy
Cuộc đời nhiều đưa đẩy
Lất lây người dân nghèo
Thương cuộc sống gieo neo
Nông dân vùng hẻo lánh
Nước hiền hoà sóng sánh
Tắm mát lòng người dân
Ôi nước lũ trào dâng
Thương chiếc cầu dáng mỏng
Người vô tình lơi lỏng
Nước cuốn trôi mất rồi
Cầu đâu qua người ơi
Bên kia sông bến đợi
Bên này sông vời vợi
Không có cầu sao qua
Dù bao năm đi xa
Trong lòng ta nhớ mãi
Yêu quê hương biết mấy
Tình như nước dâng đầy
Tham khảo những bài thơ về đất nước hay nhất được tổng hợp từ các hội thơ. Quê hương là đề tài muôn thuở của thi, ca, nhạc, họa.
Quê hương luôn chiếm một tình cảm đặc biệt trong lòng mỗi người để khi nhớ về quê hương ta không khỏi thổn thức viết nên những bài thơ về quê hương hay, ý nghĩa
Chiều nay trở về quê cũ
Bên dòng sông thuở ấu thơ
Vẫn luôn đợi người viễn xứ
Ngược xuôi con nước lững lờ
Nắng vàng vào xuân rực rỡ
Len từng khóm trúc hàng cau
Bước chân như còn bỡ ngỡ
Lắc lư theo mấy nhịp cầu
Đò xưa mong tìm bến đậu
Xa rời cuộc sống phong ba
Tình yêu một thời in dấu
Dù cho cách biệt không nhòa
Quê hương vẫn là tất cả
Có hình bóng của Mẹ yêu
Quê hương chẳng bao giờ lạ
Ước mơ theo những cánh diều
Dần buông gánh đời nặng trĩu
Nhẹ lòng quên hết âu lo
Giữa bầu trời xanh mát dịu
Vẳng đưa êm ả câu hò.
Quê hương là gì hở mẹ
Mà cô giáo dạy phải yêu
Quê hương là gì hở mẹ
Ai đi xa cũng nhớ nhiều.
Quê hương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày
Quê hương là đường đi học
Con về rợp bướm vàng bay
Quê hương là con diều biếc
Tuổi thơ con thả trên đồng
Quê hương là con đò nhỏ
Êm đềm khua nước ven sông
Quê hương là cầu tre nhỏ
Mẹ về nón lá nghiêng che
Là hương hoa đồng cỏ nội
Bay trong giấc ngủ đêm hè
Quê hương là vòng tay ấm
Con nằm ngủ giữa mưa đêm
Quê hương là đêm trăng tỏ
Hoa cau rụng trắng ngoài thềm
Quê hương là vàng hoa bí
Là hồng tím giậu mồng tơi
Là đỏ đôi bờ dâm bụt
Màu hoa sen trắng tinh khôi
Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi
Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người
Mỗi bài thơ là nguồn xúc cảm lắng đọng cùng tình yêu tha thiết dành cho quê hương yêu dấu của nhân vật trữ tình. Những bài thơ quê hương ngọt ngào khiến ai cũng xúc động.
Sóng gợn tràng giang buồn điệp điệp
Con thuyền xuôi mái nước song song
Thuyền về nước lại, sầu trăm ngả
Củi một cành khô lạc mấy dòng.
Lơ thơ cồn nhỏ gió đìu hiu
Đâu tiếng làng xa vãn chợ chiều
Nắng xuống, trời lên sâu chót vót;
Sông dài, trời rộng, bến cô liêu.
Bèo dạt về đâu, hàng nối hàng
Mênh mông không một chuyến đò ngang
Không cầu gợi chút niềm thân mật
Lặng lẽ bờ xanh tiếp bãi vàng.
Lớp lớp mây cao đùn núi bạc
Chim nghiêng cánh nhỏ: bóng chiều sa.
Lòng quê dợn dợn vời con nước
Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà.
Chia tay cảnh quê nghèo thuở ấy
Chuyến đò chiều biết mấy vấn vương
Xa rồi lại nhớ người thương
Dáng gầy của mẹ bên đường ngóng theo
Nhớ giọt nắng vắt treo bờ dậu
Bóng hoàng hôn đánh dấu hàng tre
Sáo ai réo rắt trưa hè
Cánh diều đón gió, chú ve dạo đàn
Trăng nghiêng xuống ghé giàn thiên lý
Đón hương nồng nhã ý gì đây?
Dịu dàng bướm lượn ong say
Quê hương, nỗi nhớ có ngày nào vơi
Con đi miết phương trời cách biệt
Đường mưu sinh mới biết gian nan
Nhớ quê, nhớ xóm nhớ làng
Công cha, nghĩa mẹ mênh mang đất trời
Nhớ con sông nhỏ, đò ơi!
Nhớ câu ví dặm cả đời nặng mang.
Sáng mát trong như sáng năm xưa
Gió thổi mùa thu hương cốm mới
Tôi nhớ những ngày thu đã xa.
Sáng chớm lạnh trong lòng Hà Nội
Những phố dài xao xác hơi may
Người ra đi đầu không ngoảnh lại
Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy.
Mùa thu nay khác rồi
Tôi đứng vui nghe giữa núi đồi
Gió thổi rừng tre phấp phới
Trời thu thay áo mới
Trong biếc nói cười thiết tha!
Trời xanh đây là của chúng ta
Núi rừng đây là của chúng ta
Những cánh đồng thơm mát
Những ngả đường bát ngát
Những dòng sông đỏ nặng phù sa
Nước chúng ta
Nước những người chưa bao giờ khuất
Ðêm đêm rì rầm trong tiếng đất
Những buổi ngày xưa vọng nói về!
Ôi những cánh đồng quê chảy máu
Dây thép gai đâm nát trời chiều
Những đêm dài hành quân nung nấu
Bỗng bồn chồn nhớ mắt người yêu.
Từ những năm đau thương chiến đấu
Ðã ngời lên nét mặt quê hương
Từ gốc lúa bờ tre hồn hậu
Ðã bật lên những tiếng căm hờn
Bát cơm chan đầy nước mắt
Bay còn giằng khỏi miệng ta
Thằng giặc Tây, thằng chúa đất
Ðứa đè cổ, đứa lột da …
Xiềng xích chúng bay không khóa được
Trời đầy chim và đất đầy hoa
Súng đạn chúng bay không bắn được
Lòng dân ta yêu nước thương nhà!
Khói nhà máy cuộn trong sương núi
Kèn gọi quân văng vẳng cánh đồng
Ôm đất nước những người áo vải
Ðã đứng lên thành những anh hùng.
Ngày nắng đốt theo đêm mưa dội
Mỗi bước đường mỗi bước hy sinh
Trán cháy rực nghĩ trời đất mới
Lòng ta bát ngát ánh bình minh.
Súng nổ rung trời giận dữ
Người lên như nước vỡ bờ
Nước Việt Nam từ máu lửa
Rũ bùn đứng dậy sáng lòa.
Tham khảo thêm những bài thơ về Hà Nội hay khác từ nhiều tác giả. Chùm thơ nói về tình yêu Hà Nội qua các mùa cực hay.
Quê hương là nơi “Khi ta ở đất chỉ là nơi ở, khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn”. Bạn sẽ không cảm nhận được thứ tình cảm dạt dào tha thiết, mỗi khi nhớ đến lòng lại nghẹn ngào trào dâng nếu chưa đi xa.
Anh đi khắp mọi nẻo đường
Bao ngày tháng, bao nhớ thương quê nhà
Anh đi vạn dặm đường xa
Nhớ sông núi, nhớ ngôi nhà mến thương.
Anh đi nhớ mãi dòng sông
Long lanh một giải nước trong hiền hòa
Nhớ nhiều những lúc đôi ta
Bên bờ sông nhỏ chiều tà dần buông.
Nhớ khi thoáng một cánh buồm
Trên sông như cánh bướm vương sắc hồng
Nhớ nhiều những khóm tre cong
Trên triền đê nhỏ như mong ai về.
Nhớ nàng thục nữ chân quê
Rửa chân bên bến tóc thề xõa buông
Nhớ sao tiếng hát véo von
Trên sông pha tiếng cười ròn quê ta.
Anh đi xa, nhớ quê nhà
Nhớ dòng sông nhỏ hiền hòa êm trôi.
Em yêu từng sợi nắng cong
Bức tranh thủy mặc dòng sông con đò
Em yêu chao liệng cánh cò
Cánh đồng mùa gặt lượn lờ vàng ươm
Em yêu khói bếp vương vương
Xám màu mái lá mấy tầng mây cao
Em yêu mơ ước đủ màu
Cầu vồng ẩn hiện mưa rào vừa qua
Em yêu câu hát ơi à
Mồ hôi cha mẹ mặn mà sớm trưa
Em yêu cánh võng đong đưa
Cánh diều no gió chiều chưa muốn về
Đàn trâu thong thả đường đê
Chon von lá hát vọng về cỏ lau
Trăng lên lốm đốm hạt sao
Gió sông rười rượi hoa màu thiên nhiên
Em đi cuối đất cùng miền
Yêu quê yêu đất gắn liền bước chân.
Tôi về tìm lại tuổi thơ
Tìm trong câu hát ầu ơ ví dầu
Tìm về đồng ruộng nương dâu
Dòng sông bến nước cây cầu gốc đa
Tôi về tìm lại hôm qua
Hồn nhiên thơ mộng nô đùa rong chơi
Tuổi thơ ngày ấy đâu rồi
Bao nhiêu ký ức dần trôi ùa về
Chẳng nơi nào đẹp bằng quê
Nhà tranh vách lá tạm che nghèo nàn
Nhưng mà tình nghĩa chứa chan
Chở che đùm bọc cơ hàn sớt chia
Phồn hoa đô thị ngoài kia
Ồn ào náo nhiệt xa lìa tình thân
Bôn ba xuôi ngược bụi trần
Nửa đời nặng gánh vai oằn áo cơm
Về quê lòng thấy vui hơn
Tình thân bè bạn thuở còn đôi mươi
Tôi về tìm lại nụ cười
Bấy lâu lạc lõng chợ đời bon chen
Tôi về tìm bóng thân quen
Bạn trường một thuở sách đèn ngày thơ
Bạn bè một thuở dại khờ
Về ôn kỷ niệm trong mơ ngày nào
Nhớ quê lòng dạ xuyến xao
Về nghe câu hát ngọt ngào đưa nôi
Quê hương khế ngọt ven đồi
Quê hương in dáng mẹ tôi đợi chờ.
Mảnh hồn làng trong bà…
Là mái đình, giếng nước, gốc đa
Là mặn mòi mùi vị gió Lào
Là cô Tấm, là nàng tiên trong cổ tích…
Mảnh hồn làng trong cha…
Là con trâu già, cái cày, cái cuốc
Là mẹ
Là con
Là đất đai khô cằn miền Trung nắng táp.
Mảnh hồn làng trong mẹ…
Là khúc hát ru con à ơi giữa đêm khuya bát ngát
Là tần tảo mỏi mòn cho hạt lúa dẻo thơm
Là cần mẫn chắt chiu hương đất.
Mảnh hồn làng trong con…
Là bà
Là cha, là mẹ
Là ngọt bùi củ sắn, mớ khoai
Là mùi mồ hôi ngai ngái trên vai cha
Là hương sữa lúa đọng trên tà áo mẹ
Là làn da ngăm đen vì nắng gió miền Trung
Là tiếng đặc trưng “mô, tê, răng, rứa”
Và con luôn thầm hứa
Mãi giữ mảnh hồn làng huyền bí trong tim!
Anh yêu lắm yêu quê mình nhiều lắm
Những cánh đồng trải thảm rộng mênh mông
Tím lục bình bềnh bồng nổi trên sông
Khói bếp thơm vương nồng mùi rơm rạ
Từng chiếc chòi được lợp bằng mái lá
Đêm ra ngồi thả vó bắt cá tôm
Ngó xa xa vài người eo buộc hom
Soi ếch nhái nơi đường mòn bờ ruộng
Lòng chợt nhớ mùi mắm thơm cà cuống
Chấm dưa cà hoặc rau muống cực ngon
Mấy đứa trẻ nhà bên cười tươi giòn
Nhắc thuở bé mình lon ton cũng thế
Tối rủ nhau ra đầu làng ngồi kể
Chuyện ở trường chuyện chú rể cô dâu
Rồi thỉnh thoảng có đứa chêm một câu
Giọng pha trò cười rụng râu rụng rốn
Có những hôm chơi cái trò tìm trốn
Đứa lỡ quên ngủ luôn ở đống rơm
Đứa thì đói chạy về nhà ăn cơm
Mai mới đến lại đơm điều nói dối
Phải nói rằng mình quả thật có lỗi
Với làng quê với nguồn cội ông cha
Bởi đã lâu chẳng thăm lại quê nhà
Xin thứ tha thật lòng mong tha thứ.
Quê tôi đó có tình yêu tha thiết
Mỗi đứa con nơi biền biệt chưa về
Vẫn ngóng lòng nơi ấy mái tranh quê
Có dáng mẹ còn não nề thương nhớ
Quê tôi đó có câu hò mãi nợ
Một lời thề ngày rời bến yêu thương
Dù đi xa cách trở mấy dặm trường
Con tim nhỏ vấn vương hình bóng cũ
Quê tôi đó những mảnh đời vần vũ
Khói lam chiều ấp ủ sưởi lòng nhau
Giọt mồ hôi mằn mặn vẫn khát khao
Niềm hạnh phúc đang dâng trào nơi ấy
Quê tôi đó ngàn đời nay vẫn vậy
Vòng tay người che chở bước thơ ngây
Giờ quay về mái tóc nhuốm màu phai
Vẫn còn thấy đắm say ngàn nỗi nhớ
Quê tôi đó nghĩa ân tình thắm nở
Bạn đời ơi dẫu năm tháng đợi chờ
Một ngày về tươi mãi khúc tình thơ
Lời quê mẹ tiếng tơ lòng ấm mãi.
Chiều nay vẫn tiếng chuông chùa
Boong… boong… ngân vọng vang đưa một vùng
Tình quê tha thiết mặn nồng
Xôn xao người ở, thấm lòng người đi
Đường làng, giếng nước, bờ tre
Tiếng chuông vang vọng hồn quê ngời ngời
Tháng năm lận đận chân trời
Tiếng chuông theo suốt cuộc đời biệt ly
Nay lần chuông vọng trở về
Boong… boong… thổn thức tình quê ứ trào.
Tôi thầm nhớ một miền quê
Ước mơ thăm lại trở về tuổi thơ
Đồng xanh bay lả cánh cò
Hương sen tỏa ngát mộng mơ những chiều
Vi vu gió thổi sáo diều
Bóng ai như bóng mẹ yêu đang chờ?
Dòng sông, bến nước, con đò
Có người lữ khách bên bờ dừng chân
Xa xa vẳng tiếng chuông ngân
Bờ tre cuối xóm trong ngần tiếng chim
Tuổi thơ thích chạy trốn tìm
Cây đa giếng nước còn in trăng thề
Xa rồi nhớ mãi miền quê
Trong tim luôn nhắc trở về ngày xưa…
Những bài thơ quê hương nhiều cảm xúc lắng đọng khiến ai đọc lên cũng cảm thấy những nét thân thương gần gũi. Là dòng sông lượn quanh bên bờ xanh mướt, là đàn trâu thong thả nhởn nhơ tận hưởng cỏ non…
Những người đi xa, càng đọc càng nhớ, càng được trở về tuổi thơ vô lo vô nghĩ giữa cuộc sống bộn bề.
Quê hương đẹp mãi trong tôi
Dòng sông bên lở bên bồi uốn quanh
Cánh cò bay lượn chòng chành
Đàn bò gặm cỏ đồng xanh mượt mà
Sáo diều trong gió ngân nga
Bình yên thanh đạm chan hòa yêu thương
Bức tranh đẹp tựa thiên đường
Hồn thơ trỗi dậy nặng vương nghĩa tình.
Quê nhà tôi hàng tre xanh mát
Ruộng vườn quê thơm ngát hương làng
Trên mình trâu thênh thang em hát
Trải tơ lòng dào dạt bóng trăng
Quê nhà tôi trĩu oằn hạt lúa
Chứa tình người hơn nửa dân tôi
Còn khác hẳn nhóm người nhảy múa
Quên những ngày đổ giọt mồ hôi
Quê nhà tôi thuyền trôi lướt nhẹ
Trên sông lành gió khẽ vi vu
Nắng vẹt đám sương mù vụt hé
Đem phù sa bồi bổ mùa thu
Quê nhà tôi dập dìu hôn lễ
Chúc người em gái nhỏ tròn duyên
Dặn dò con nhiều đêm mẹ kể
Xây tình người, cội rễ triền miên.
Chẳng đâu bằng ở quê hương
Cò bay thẳng cánh, khói vương sớm chiều
Thênh thang no gió cánh diều
Đường làng chân sáo phiêu diêu thoả lòng.
Lửng lơ xuôi ngược dòng sông
Bên kia trải thảm cánh đồng lúa xanh
Trời trong, không khí trong lành
Vài cây cổ thụ vươn cành non tơ.
Bình minh còn đọng sương mờ
Trên búp cỏ mũm ngu ngơ mắt tròn
Chim gọi bạn – hót véo von
Kìa bầy con nít lon ton nô đùa.
Xa xa thấp thoáng mái chùa
Khuất sau cây lá, bốn mùa ngát hương
Luôn mộc mạc, rất thân thương
Ép trong tiềm thức: quê hương đậm đà.
Xa quê nỗi nhớ thiết tha
Vườn cây ao cá nếp nhà thân yêu
Bờ tre ruộng lúa sáo diều
Sương giăng mờ ảo lam chiều khói bay
Quê hương thương nhớ lắt lay
Nơi thời thơ ấu bao ngày nuôi ta
Quê hương nơi chốn sinh ra
Nhà tranh vách lá tiếng gà gáy trưa
Kẽo cọt tiếng võng đong đưa
Trời xanh mây trắng rặng dừa lao xao
Trưa hè hóng mát cầu ao
Đọng trong tâm khảm ngọt ngào mẹ ru
Triền đê tiếng sáo vi vu
Đồng quê xanh thắm lúa thu trổ cờ
Nơi ta nuôi dưỡng ước mơ
Nơi ta chập chững ngẩn ngơ trước đời
Ta vì cuộc sống xa rời
Nhà tranh mái lá cuộc đời bôn ba
Buồn vui đều nhớ quê nhà
Nhớ canh rau muống nhớ cà dầm tương
Giờ đây cuộc sống vô thường
Quê hương hai tiếng yêu thương đong đầy
Ta dù có khắp đó đây
Không gì có thể lấp đầy NHỚ QUÊ.
Bao năm bươn chải ngược xuôi
Tháng ngày vất vả xứ người kiếm ăn
Đêm đêm lệ ướt mi tràn
Cơm người, nước mắt hoà chan cõi lòng.
Lúc trước, con luôn ước mong
Lớn nhanh để thoát khỏi lòng mẹ thôi
Tự do, bay nhảy với đời
Làm việc mình thích, đến nơi mình cần.
Tự mình chăm sóc bản thân
Quyết định mọi việc chẳng cần ai lo
Ôi… sao cái tuổi ấu thơ
Hồn nhiên mơ ước đợi chờ lớn nhanh.
Bây giờ con đã trưởng thành
Giữa cái xã hội mỏng manh tình người
Bon chen, cãm bậy cuộc đời
Với nhiều sóng gió biển khơi muôn trùng.
Mình con nhỏ bé, mông lung
Sợ không đủ sức vượt trùng dương kia
Làm về trằn trọc đêm khuya
Nhớ nhà, nước mắt đầm đìa gối chăn.
Làm thuê kiếp sống gian truân
Chỉ mong số phận xoay vần mà thôi
Con còn dại lắm mẹ ơi
Giờ con chỉ ước về thời ấu thơ.
À ơi cơn gió ở đâu
Giấu vào giấc ngủ phủ màu giấc mơ
Hoàng hôn cuối bãi ngẩn ngơ
Êm đềm khúc hát trẻ thơ thuộc lòng
À ơi con cá dưới đồng
Con gà cục tác lòng vòng quanh sân
Hàng dừa bụi chuối bâng khuâng
Khóm ngò giàn mướp bao lần trổ bông
Luống cải chẳng kịp trổ ngồng
Mẹ hái thoăn thoắt băng đồng chợ xa
Lúa xong tiếp nối dưa cà
Mỗi mùa mỗi sắc quanh nhà xanh tươi
Bữa cơm canh cá rau mùi
Dĩa rau chén mắm ngậm ngùi tình quê
Nước ròng lại lớn bờ đê
Con sông mấy khúc lối về như in
Nhớ cha mẹ sống một mình
Cả bầy con cháu mưu sinh xứ người
Con thèm như trẻ lên mười
Lon ton giăng nắng nụ cười chon von
Đất nghèo tình nghĩa sắc son
Đậm đà chất phác vuông tròn thủy chung
Tháng mười lũ đến rưng rưng
Mênh mông nước nổi cá từng đàn bơi
Phù sa bên lỡ bên bồi
Tình người bám đất một lời khắc ghi
Khi nào mỏi cánh thiên di
Tìm về đất mẹ như khi chào đời.
Nhìn mây trôi khuất chân trời
Dạt dào nỗi nhớ chơi vơi quê nhà
Con đi cách biệt phương xa
Xứ người con thiếu mặn mà tình quê
Ơn cha nghĩa mẹ tràn trề
Khắc sâu trong dạ bóng quê hương mình
Thầm mong ngày đẹp nắng xinh
Con về ôm trọn nghĩa tình mẹ cha
Hoàng hôn nhường chỗ chiều tà
Dâng trào nỗi nhớ xót xa tim buồn
Sông sâu nhờ có suối nguồn
Đạo con chưa trọn nỗi buồn nào hơn?
Tạc lòng ghi nhớ công ơn
Tình cha nghĩa mẹ lớn hơn mây trời
Nhớ sao tiếng mẹ ru hời
Giọng trầm cha đọc những lời thơ hay
Dẫu cho xa cách chân mây
Xứ người con vẫn đêm ngày nhớ quê!
Chiều chiều khói tỏa mùi rơm
Bàn tay mẹ nấu bữa cơm quê mùa
Mồng tơi, rau đắng, canh cua
Tép rang, cà pháo muối chua ăn cùng.
Cá nẹp kho với quả sung
Thơm lừng lối xóm đi xa nhớ nhiều
Cơm được mẹ nấu bằng niêu
Gạo mùa chiêm mới nức chiều miền quê.
Mâm cơm đâu có gì nhiều
Mà sao ấm áp cả đời khó quên
Mẹ cha yêu mến kề bên
Trong mơ vẫn thấy hiện lên rõ ràng.
Một chiều đông lạnh ngỡ ngàng
Cơm quê nhớ quá, khẽ khàng làm thơ
Nhớ tuổi thơ đến ngẩn ngơ
Ước gì trở lại như mơ một lần.
Anh có về Đà Nẵng với em không
Thành phố miền trung chưa một lần em đến
Nhưng trong tim đã muôn vàn thương mến
Đợi ngày thơ ta kết nối nhịp cầu.
Em đã đợi ngày này từ rất lâu
Mong một lần đến thăm thành phố trẻ
Qua đạn bom vươn mình lên mạnh mẽ
Như chàng trai mang sức sống diệu kì
Hãy về nhé anh và dắt em đi
Thăm Bà Nà Hill đẹp như trong cổ tích
Ngắm sông Hàn bầu trời đêm tĩnh mịch
Lễ hội hoa đăng, phố cổ rợp sắc màu.
Hẹn hò nhé Anh mình sẽ tìm thấy nhau
Cho dù ta chưa một lần gặp gỡ
Tình thi nhân tấm lòng luôn rộng mở
Với trang đời, với Đà Nẵng thân yêu!!!
Khám phá chùm thơ về Đà Nẵng hay nhất đã được cập nhật. Bạn sẽ thấy nhiều hình ảnh quen thuộc của thành phố, cầu Rồng, sông Hàn, chùa Linh Ứng… được thể hiện qua câu chữ.
Tình yêu quê hương chảy trong máu, trong tim và ngày càng trở nên sâu đậm hơn khi được bồi dưỡng từ nhỏ. Vậy nên có khá nhiều câu thơ về quê hương dễ đọc, dễ thuộc dành cho trẻ.
Ngay từ tấm bé, các em đã được dạy về lòng yêu nước, yêu quê, yêu xóm làng, yêu gia đình để có một tâm hồn đẹp, hướng về tổ quốc dù đi đâu.
Đây Trường Sa
Đây Hoàng Sa
Mảnh đất thiêng
Hùng vĩ
Nơi máu thịt
Của bao người
Đã ngã xuống
Và hy sinh
Quên thân mình
Để bảo vệ
Quê hương
Giữ bình yên
Lớn lên
Khoác trên mình
Bộ áo lính
Chú hải quân
Ngày đêm
Canh gác
Vùng đất thiêng
Giữ bình yên
Và bảo vệ
Chủ quyền
Đất nước
Của Việt Nam.
Quê em ở vùng biển.
Phong cảnh đẹp vô cùng.
Nước biển xanh mênh mông.
Sóng xô tràn bãi cát.
Sớm ngày vang tiếng hát.
Từng đoàn thuyền ra khơi.
Chiều ngả bóng mặt trời.
Thuyền về đầy ắp cá.
Quê em giàu đẹp quá!
Em tha thiết yêu quê.
Bút chì xanh đỏ
Em gọt hai đầu
Em thử hai màu
Xanh tươi, đỏ thắm
Em vẽ làng xóm
Tre xanh, lúa xanh
Sông máng lượn quanh
Một dòng xanh mát
Trời mây bát ngát
Xanh ngắt mùa thu
Xanh màu ước mơ…
Em quay đầu đỏ
Vẽ nhà em ở
Ngói mới đỏ tươi
Trường học trên đồi
Em tô đỏ thắm
Cây gạo đầu xóm
Hoa nở chói ngời
A, nắng lên rồi
Lá cờ Tổ quốc
Bay giữa trời xanh…
Chị ơi bức tranh
Quê ta đẹp quá!
Tuyển tập những bài thơ hay về quê hương không thể không nhắc đến chùm thơ về biển đảo. Đây là lời tuyên bố hùng hồn, thẳng thắn về chủ quyền.
Không chỉ là những nơi ta có thể đặt chân, ngoài khơi xa vẫn còn những mảnh đất, nơi người Việt Nam máu đỏ da vàng đang đấu tranh giành từng tấc đất.
Ai nghe chăng tiếng kêu than của biển.
Mang uất hờn sóng gió giữa trùng khơi.
Như khẽ gọi đàn con mau thức tỉnh.
Đừng say nồng bởi những giấc chiêm bao..
Ai nghe chăng tiếng thét gào của biển.
Nổi niềm riêng thổn thức của quê hương.
Ngàn đảo nhỏ bao niềm thương nỗi nhớ.
Mong đàn con trong từng phút từng giờ.
Lời biển gọi chính là lời mẹ gọi.
Đàn con ơi,hãy đem hết tình thương
Chắc tay súng giữ bình yên biển đảo.
Là máu xương là núm ruột quê hương.
Ai có nghe chăng lời ru của biển.
Mặn nồng hương muối,bóng mát dừa xanh.
Hãy cùng nhau giữ biển đảo an lành.
Thuyền lũ lượt cập bờ khoang đầy cá.
Ai nghe chăng với tiếng lòng biển gọi.
Quân xâm lăng đang dày xéo biển khơi.
Máu dân mình đã đổ hởi người ơi.
Đoàn kết lại đồng lòng cùng giữ biển.
Em đứng nơi đây trên hòn đảo ngọc
Phú Quốc ơi đã đẹp lại giàu
Mặc cho gió chiều sóng vỗ lao xao
Từng đôi chim nhạn lượn bay ôm sóng bạc
Em có nghe chăng nơi dòng suối hát
ai tạc mà nên tên gọi Suối Tranh
để ta đắm mình như hòn đá nhỏ
nghe mãi lời ru của biển quê mình
Anh đưa em lên đồi hoa mộng
hái sim rừng trên đất đảo chiều qua
tim tím đồi hoang bài thơ xưa đó
uống lưng bát nước đi tìm người xa
Anh trao em vòng tay đính ngọc
như chạm vào quà của đại dương
để mai sau dù xa vẫn nhớ
lính biên phòng canh giữ quê hương
Anh hãy là biển nhé
em xin làm đảo thôi
vì tình yêu ngàn năm muôn thuở
biển vẫn mênh mông ôm đảo vào lòng.
Chiều xuân ngắm áng mây trôi
Yêu người thưở ấy bồi hồi nhớ nhung
Én bay tìm bạn trên rừng
Rủ bầy dang cánh lâng lâng giữa trời
Bâng khuâng len lỏi hồn tôi
Đại dương nước biếc chưa mờ còn đây
Đảo xưa kỷ niệm vơi đầy
Long lanh sóng bạc ngất ngây đầu thuyền
Tiễn đưa ngày tháng khó quên
Ngậm ngùi dĩ vãng một miền đã qua
Trăng lên rải ánh bao la
Dừa nghiêng xoã tóc gợi ma trên đồi
Biển còn mong ngóng một người
Mắt nhìn tinh tú xa xôi ngân hà
Đẹp sao dáng dấp ngọc ngà
Bước chân trên cát thướt tha bãi dài
Sóng xô quyện cảnh mây bay
Núi rừng sương phủ say say cuộc tình
Du dương ngày tháng đôi mình
Trăng soi biển vắng lung linh sao trời
Nhớ sao ngàn dặm trùng khơi
Lênh đênh một hướng tứ thời mênh mông
Đêm xuân mơ tới má hồng
Biển xanh đảo lặng bềnh bồng nước non
Từ đất liền em mơ về nơi anh
Là mơ về ngoài khơi xa xôi lắm
Nơi biển biếc mênh mông ngàn con sóng
Anh canh trời canh biển đảo quê hương.
Khi biển trời thăm thẳm một màu xanh
Hay bão tố phong ba về dữ dội
Anh vẫn bám biển trời cùng đồng đội
Chẳng kẻ thù nào ngăn nổi anh đâu.
Anh giữ trời cao, biển rộng, biển sâu
Bằng nhiệt huyết lòng người yêu tổ quốc
Với trái tim hòa bình trong lòng ngực
Yêu tự do chẳng sợ kẻ thù nào.
Nếu hung hăng chúng liều lĩnh tiến vào
Ta sẽ đánh như Bạch Đằng xưa ấy
Ta sẽ đánh cho chìm sâu xuống đáy
Dưới màu cờ tổ quốc đỏ tung bay.
Em mơ thấy anh nở nụ cười tươi
Rồi gửi về em qua từng con sóng
Em nhận được là tình yêu cháy bỏng
Của lính xa nhà giữ biển đảo quê hương.
Em ước gì được ra đấy cùng anh
Canh biển đảo như những người lính trẻ
Ôi tổ quốc còn gì vui hơn thế
Ta gọi tên người trong cả những cơn mơ.
Chưa bao giờ biển ồn ào đến thế
Tiếng sóng về từ bãi đá trường sa
Bão từ đâu ủ giấc mơ tai họa
Làm hoang mang đến cả địa cầu
Hạt muối mặn, con cá câu đắng chát
Là mồ hôi, là xương máu thịt da
Từ hạt cát, dải san hô bãi đá
Còn hằn nguyên dấu tích ông, cha
Biển đảo gọi những đứa con Bách Việt
Từ khắp muôn phương chung hướng tìm về
Rèn trí lực, đúc lời thề son sắt
Hóa lũy thành đồng giữ biển quê hương.
Ta gặp nhau giữa trời xuân gió lộng.
Mình hẹn hò, hoa cỏ rộn ràng vui.
Mây phất phơ, hoa nắng nở xinh tươi.
Gió mang đến, hương tình yêu ngào ngạt.
Ta yêu nhau giữa biển trời dào dạt.
Biển ru tình, ngây ngất ngỏ lời thương.
Đôi hải âu, e ấp dệt uyên ương.
Cơn sóng biển, say men tình bến mộng.
Ta hẹn nhau giữa trời yên gió lặng.
Hạm đội Tàu, sạch bóng đảo Trường Sa.
Trả bình yên, cho biển đảo quê nhà.
Lòng phơi phới, tình ta nồng duyên thắm.
Có những lúc phong ba gió bão
Giữa trùng khơi biển đảo sóng ngầm
Vẫn ghì vững chắc hồn tâm
Lướt qua tất cả thăng trầm nguy nan
Người chiến sĩ vô vàn dũng cảm
Chí kiên cường chẳng dám thở than
Vì dân sống chết đâu màn
Câu thề oanh yến hợp tan phải đành
Gác lại giấc mơ xanh chồng vợ
Anh lên đường trả nợ nước non
Quê cha đất mẹ có còn
Duyên mình sẽ đặng sắt son ngàn đời
Chính lẽ đó nào vơi suy nghĩ
Giữ yên bờ định lý an gia
Mai kia trở lại một nhà
Kết tình chung thủy hai ta kiếp này.
Xuân Diệu, Tố Hữu, Xuân Quỳnh hay Nguyễn Đình Thi là những nhà thơ có nhiều tác phẩm đã đi vào sách giáo khoa về chủ đề quê hương.
Tôi đứng bờ sông Lam
Tự núi chàm chảy đến;
Đường bóng tre thân mến
Đưa tới bến đò Cung;
Tôi sang rú Treo, thấy biếc rừng thông;
Đi khúc nữa, tôi giữa đồng lúa dịu:
Ôi cái cuộc bao vây huyền diệu
Những là chè, là mít, những là cau!
Những là chòm, là xóm đẹp như nhau!
Quay bốn phía, chỉ một màu: Đất Nước.
Thoang thoảng hương cau lồng phía trước,
Rập rờn lá mít ánh đằng sau.
Những sân con liền tiếp những vườn rau,
Những mái rạ bền lâu như vạn thuở.
Và bờ giếng gốc đa đều rạng rỡ
Bước nông dân phát động dẫm trên đường:
Xã Cát Văn, một mảnh đất Thanh Chương,
Mà tôi thấy cả quê hương nước Việt.
Trong chiến đấu, tình yêu càng thắm thiết:
Khi tốn công trèo hái, trái ngon hơn;
Tay vỡ hoang, ruộng mới quý như con;
Cày cấy khổ, nên thóc liền với ruột.
Làng quê kia, trước tôi nhìn lạnh nhạt,
Khách thị thành vênh váo tạt vài hôm;
Từ khi làm cán bộ Đội về thôn,
Làng quê ấy tôi chăm nom khuya sớm.
Móc đất đắp bờ, lội bùn bì bõm;
Cơm khoai xẻ bát, giường nát chung nằm;
Đèn hắt hiu khêu gợi uất ngàn năm,
Đêm tố khổ chẳng ai cầm nước mắt;
Xong buổi họp chòm, mệt người ngây ngất;
Tiếng hô rần rật Đại hội Nông dân;
Giữa đầu đường, tên địa chủ toàn thân
Như cái dẻ trước dân cày bão táp;
Hai tháng đổi đời, long trời, lở đất,
Bạn cố bần vùng dậy tựa vừng đông:
Tôi với nông dân đấu cật, chung lòng,
Chung câu hò, tiếng thét, lời mong,
Tôi suy nghĩ, tuyên truyền, động viên, xếp đặt,
Như tôi đã đổ mồ hôi, sôi nước mắt
Ướt xuống đồng, rơi vào đất Cát Văn:
Nên đến nay tôi thấy đẹp vô ngần
Mỗi mạch máu, mỗi đường gân đất nước.
Cuộc phát động đã xe dây ràng buộc
Tâm hồn tôi liền chặt với non sông;
Thấy nông dân, tôi hiểu bức thành đồng;
Sâu một xã, tôi thấu toàn tổ quốc.
Và từ ấy lòng tôi mê đất nước
Như chiến dịch về, anh bộ đội lớn thêm
Thiết tha nhìn giòng sông chảy xanh êm
Và ánh đẹp chiều vàng trên ruộng lúa
Anh hò hẹn máu anh dù có
Sẽ giữ tròn làng mạc với đồi nương.
Bởi vì:
Nghìn năm Tổ quốc, quê hương
Là hòn đất trộn với xương máu mình.
Cha đàng ngoài, mẹ ở đàng trong.
Ông đồ Nghệ đeo khăn gói đỏ
Vượt đèo Ngang, kiếm nơi cần chữ.
Cha đàng ngoài, mẹ ở đàng trong.
Hai phía đèo Ngang: một mối tơ hồng.
Quê cha Hà Tĩnh đất hẹp khô rang,
Đói bao thuở, cơm chia phần từng bát.
Quê mẹ gió nồm thổi lên tươi mát.
Bình Định lúa xanh ôm bóng tháp Chàm.
Cha đàng ngoài, mẹ ở đàng trong.
Ông đồ nho lấy cô làm nước mắm.
Làng xóm cười giọng ông đồ trọ trẹ,
Nhưng quý ông đồ văn vẻ giỏi giang.
Bà ngoại nói: tôi trọng người chữ nghĩa,
Dám gả con cho cách tỉnh, xa đàng.
Tiếng đàng trong, tiếng đàng ngoài quấn quít
Vào giữa mái tranh, giường chõng, cột nhà.
Rứa, mô, chừ? cha hỏi điều muốn biết.
Ngạc nhiên gì, mẹ thốt: úi chui cha!
Con trong võng êm lành kêu kẽo kẹt
Ru tuổi thơ theo hai điệu bổng trầm.
Mẹ thảnh thót: qua nhớ thương em bậu;
Cha hát dặm bài “Phụ tử tình thâm”.
Cha đàng ngoài, mẹ ở đàng trong.
Muốn ăn nhút, thì về quê với bố.
Muốn ăn quýt, ăn hồng, theo cha mày mà về ngoài đó,
Muốn uống nước dừa, ăn xoài chín đỏ,
Muốn ăn bánh tét, bánh tổ,
Thì theo tao, ở mãi trong này.
Đội ơn Thầy, đội ơn Má sinh con.
Cảm ơn Thầy vượt đèo Ngang bất kể!
Cảm ơn Má biết yêu người xứ Nghệ;
Nên máu con chung hòa cả hai miền.
Ta chào ngươi, Hạ Long nghìn vạn đảo
Vạn hòn gieo trên sóng biếc trập trùng;
Bia biển trời với đá xinh kỳ ảo
Dựng muôn đời ca vẻ đẹp non sông!
Ta vào vịnh Hạ Long, hồn diễm lệ
Trải tung ra, quăng lưới bắt muôn trùng.
Đảo gọi đảo, bể lượn rồng giữa bể,
Ta ngả chào vừng non nước Hạ Long!
Đây bản thảo tạo vật còn nặn dở.
Núi, đảo, mây, – đá cùng sóng ngổn ngang.
Đá thuở trước khổng lồ chơi ném thử,
Cây trên mình còn hương vị hồng hoang.
Tàu ta làm chiếc thoi con dệt biển,
Hồn ta làm con én liệng trong không;
Một trang nước trải như vào vĩnh viễn;
Một trang trời chim, với gió song song.
Ôi bao nhiêu, bao nhiêu hào khí đẹp,
Áo Hạ Long Tổ quốc mặc oai hùng!
Mắt ngắm mãi. Lòng hãy còn kinh ngạc.
Tàu ta qua rồi, đẹp vẫn mênh mông.
Gặp em trên cao lộng gió
Rừng lạ ào ào lá đỏ
Em đứng bên đường như quê hương
Vai ác bạc quàng súng trường.
Ðoàn quân vẫn đi vội vã
Bụi Trường Sơn nhoà trời lửa.
Chào em, em gái tiền phương
Hẹn gặp nhau nhé giữa Sài Gòn.
Em vẫy cười đôi mắt trong.
Hoa lau phơ phất quấn chân
Gió cháy mặt người chiến sĩ
Rời đồng bằng lên rừng núi
Ta đi đã mấy mùa xuân
Sơn La những lũng đầy sương
Những đồi vàng hoe lúa chín
Những buổi rời tay bịn rịn
Châu đi quấn quýt bờ mương
Còn đâu những bản mường yêu dấu
Giặc đến trời hoang đất ngập tro
Nhớ bước lui quân lòng rỏ máu
Ôi nắm xôi bà cụ Thái cầm cho
Lòng ta vẫn ở trên Tây Bắc
Những đêm thao thức tiếng từ quy
Ta khóc hờn căm thề giết giặc
Sông Đà ơi ta sẽ trở về
Từ những ngày đầu non nớt ấy
Ta đã đi – đi tới không ngừng
Trên những con đường đầy lửa cháy
Lòn ta nặng nghĩa quê hương
Lòng ta không ngừng ca hát
Ôi những núi chàm sáng ngời
Ta yêu những rừng Việt Bắc
Nơi ta khôn lớn lên người
Quê hương ta núi sông lộng lẫy
Mỗi lần vùng dậy lại đẹp hơn
Mỗi tấc đất ngày đêm bỏng giẫy
Mỗi lòng người như nước suối trong
Cao Bằng đèo lên cao vút
Mây trắng gọi người đi xa
Ta đạp quân thù ngã gục
Ta chào thế giới về ta
Lạng Sơn rừng hồi lộng gió
Đêm đêm vang tiếng cọp gầm
Sông Kỳ Cùng ào ào sóng đổ
Những ngày mải miết hành quân
Sông Thoa hiền từ cuộn đỏ
Ta về chiến thắng huy hoàng
Chị lái đò cười đon đả
Chào anh bộ đội sang ngang
Ta yêu những dòng sông Việt Bắc
Đã bao lần tiễn bước quân đi
Đã bao lần đục ngầu máu giặc
Những bờ sông kể chuyện thầm thì
Ta yêu những buổi trưa đầm ấm
Em bé trồng rau đuổi lũ gà
Ta yêu những nẻo đường thêu nắng
Chưa bao giờ đẹp như bây giờ
Đất nghèo càng chắt chiu yêu quý
Củ mài Yên Bái sắn Tuyên Quang
Gian khổ đã nuôi lòng chiến sĩ
Ta yêu bà mẹ Mán Cao Lan
Còn đây mãi sông Lô sông Chảy
Đại bác gầm lên tiếng tự hào
Lửa Phố Ràng, phố Lu còn cháy
Bến Bình Ca sóng vỗ xôn xao
Ta tới núi xanh và suối bạc
Ngang trời Tam Đảo đứng nghiêng nghiêng
Ôi Cao Vân, Phú Minh, Quảng Nạp
Trái tim ta đập ở Thái Nguyên
Mỗi tảng đá gốc cây bờ cỏ
Như thiêng liêng phơ phất bóng cờ
Ta đã tìm cây đa lịch sử
Hòn đất chôn rau nước Cộng hoà
Một nhà sàn đơn sơ vách nứa
Bốn bên suối chảy cá bơi vui
Đêm đêm cháy hồng lên bếp lửa
Ánh đèn khuya còn sáng trên đồi
Nơi đây sống một người tóc bạc
Người không con mà có triệu con
Nhân dân ta gọi Người là Bác
Cả đời người là của nước non
Việt Bắc quê hương ta sáng chói
Đất tự do của những anh hùng
Chim bay rợp trời mây rộng rãi
Quân đi rung chuyển những sông rừng
Bàn tay trắng ta giằng lấy súng
Chân không giầy đạp nát đồn Tây
Trong áo rách lòng ta có Đảng
Giữa nghìn dông bão chẳng lung lay
Người chiến sĩ bước đi phơi phới
Nắng mưa Việt Bắc đã vàng người
Chiều chiều ca hát quê hương mới
Mỗi bước đi lòng một thắm tươi.
Em là ai? Cô gái hay nàng tiên
Em có tuổi hay không có tuổi
Mái tóc em đây hay là mây là suối
Đôi mắt em nhìn hay chớp lửa đêm giông
Thịt da em hay là sắt là đồng?
Cho tôi hôn bàn chân em lạnh ngắt
Cho tôi nâng bàn tay em nắm chặt
Ôi bàn tay như đôi lá còn xanh
Trên mình em đau đớn cả thân cành!
Tỉnh lại em ơi, qua rồi cơn ác mộng
Em đã sống lại rồi, em đã sống!
Điện giật, dùi đâm, dao cắt, lửa nung
Không giết được em, người con gái anh hùng!
Ôi trái tim em, trái tim vĩ đại
Còn một giọt máu tươi còn đập mãi
Không phải cho em. Cho Lẽ phải trên đời
Cho quê hương em. Cho Tổ quốc, loài người!
Từ cõi chết, em trở về, chói lọi
Như buổi em đi, ngọn cờ đỏ gọi
Em trở về, người con gái quang vinh
Cả Nước ôm em, khúc ruột của mình.
Em đã sống, bởi vì em đã thắng
Cả Nước bên em, quanh giường nệm trắng
Hát cho em nghe như tiếng mẹ ngày xưa
Sông Thu Bồn giọng hát đò đưa…
Cả Nước cho em, cho em tất cả
Máu tiếp máu, cho lại hồng đôi má
Cho mái tóc em xanh lại ngày xuân
Cho thịt da em lại nở trắng ngần!
Em sẽ đứng trên đôi chân tuổi trẻ
Đôi gót đỏ lại trở về quê mẹ
Em sẽ đi, trên đường ấy thênh thang
Như những ngày xưa, rực rỡ sao vàng!
Ôi đôi mắt của em nhìn, rất đẹp
Hãy sáng mãi niềm tin tươi ánh thép
Như quê em gò nổi Kỳ Lam
Hỡi em, người con gái Việt Nam!
Liên Xô nở trước đời tôi ba tuổi
Hai mươi xuân gội nhựa ướt đầu xanh
Có bao nhiêu đem khởi cuộc hành trình
Tôi chất cả vào rương còn lưng lẻo
Ồ vui quá! Rộn ràng trên vạn nẻo
Bốn phương trời và sau dấu muôn chân
Cũng như tôi, tất cả tuổi đương xuân
Chen bước nhẹ trong gió đầy ánh sáng
Tay hái sắc giầu như trăm móng ráng
Đường thơm tho như mật bộng trưa hè
Không gian hồng như giấc mộng đê mê
Tim bồng bột hát những lời âu yếm…
Anh, bước lại cùng tôi, ta sẽ nếm
Bên đường đây, đôi ba trái ngọt hiền
Vui ăn đi! Có lẽ một bà tiên
Đã để đó cho những hồn thanh khiết.
Khoan khoái chút như trong ba bữa tết
Rồi đứng lên, ta lại bước vang đường
Toả đầy nơi hơi mát của muôn sương
Và của gió nhịp tưng bừng linh hoạt!
Cứ như thế, cho tối ngày giải thoát
Cả loài ta. Và khi đó, Tự nhiên
Sẽ trố nhìn, ngơ ngác, lớp thanh niên
Xây thế giới cao quá trời xa thẳm.
63 bài thơ về quê hương được tổng hợp từ những tác phẩm văn học kinh điển lẫn thơ tự sáng tác của nhiều tác giả. Với nội dung đa dạng phong phú, đây là nguồn cảm xúc dạt dào của bất cứ người con nào.
Khám phá thêm những chùm thơ đặc sắc, thơ xa quê nhớ nhà cùng nhiều thể loại khác tại trang thơ.
Giáo sư Nguyễn Lân Dũng là nhà khoa học hàng đầu Việt Nam trong lĩnh vực vi sinh vật học (wiki), với hơn nửa thế kỷ cống hiến cho giáo dục và nghiên cứu. Ông là con trai Nhà giáo Nhân dân Nguyễn Lân, thuộc gia đình nổi tiếng hiếu học. Giáo sư giữ nhiều vai trò quan trọng như Chủ tịch Hội các ngành Sinh học Việt Nam, Đại biểu Quốc hội và đã được phong tặng danh hiệu Nhà giáo Nhân dân năm 2010.
Nhiều bạn vẫn đang lầm tưởng sao xuyến hay xao xuyến là hai từ giống…
Lãn công hay lãng công từ nào đúng chính tả là thắc mắc của nhiều…
Hệ thống chứng nhận uy tín là minh chứng cho chất lượng và uy tín…
Con ngang hay con ngan viết đúng chính tả là thắc mắc của nhiều người.…
Theo VASEP - Hiệp hội Chế biến và Xuất khẩu Thủy sản Việt Nam, hãy…
Giới thiệu về tác giả Tố Hữu giúp bạn có cái nhìn rõ ràng hơn…
This website uses cookies.