Xuân Quỳnh là nhà thơ lớn của Việt Nam. Thơ của bà đa dạng về chủ đề tuy nhiên, chủ đề tình yêu vẫn chiếm nổi trội hơn cả. Thơ tình của Xuân Quỳnh ngọt ngào, lãng mạn, nhà thơ viết bằng cả trái tim yêu nồng nàn nên những bài thơ của bà đã chạm đến nhiều trái tim độc giả. Cùng LVT Education chia sẻ tập thơ tình Xuân Quỳnh, thơ Xuân Quỳnh về tình yêu và nỗi nhớ sau đây để tìm tiếng lòng cho riêng mình bạn nhé !
Bài viết cùng chủ đề:
Xuân Quỳnh (1942 – 1988), tên đầy đủ là Nguyễn Thị Xuân Quỳnh, là một nữ nhà thơ người Việt Nam. Tháng 2 năm 1955, Xuân Quỳnh được tuyển vào Đoàn Văn công nhân dân Trung ương và được đào tạo thành diễn viên múa.
Từ năm 1962 đến 1964, Xuân Quỳnh học Trường bồi dưỡng những người viết văn trẻ (khoá I) của Hội Nhà văn Việt Nam. Sau khi học xong, làm việc tại báo Văn nghệ, báo Phụ nữ Việt Nam. Xuân Quỳnh là hội viên từ năm 1967, ủy viên Ban chấp hành Hội Nhà văn Việt Nam khoá III.
Năm 1973, Xuân Quỳnh kết hôn với nhà viết kịch, nhà thơ Lưu Quang Vũ, trước đó, Xuân Quỳnh kết hôn lần đầu tiên với một nhạc công của Đoàn Văn công nhân dân Trung ương và đã ly hôn. Từ năm 1978 đến lúc mất, Xuân Quỳnh làm biên tập viên Nhà xuất bản Tác phẩm mới.
Xuân Quỳnh mất ngày 29 tháng 8 năm 1988 trong một vụ tai nạn giao thông tại đầu cầu Phú Lương, thị xã Hải Dương (nay là thành phố), tỉnh Hải Dương, cùng với chồng Lưu Quang Vũ và con trai Lưu Quỳnh Thơ mới 13 tuổi.
Xuân Quỳnh được Nhà nước Việt Nam truy tặng Giải thưởng Nhà nước và Giải thưởng Hồ Chí Minh vì những thành tựu cho nền văn học nước nhà.
Chân dung nhà thơ Xuân Quỳnh
Thơ của Xuân Quỳnh luôn giàu những cung bậc cảm xúc, những bài thơ ấy khi hạnh phúc say đắm, lúc đau khổ đến tột cùng, gần gũi và thân thuộc với thiên chức của làm vợ và làm mẹ.
Những chủ đề thường xuyên suốt hiện trong thơ của Xuân Quỳnh thường là: tình yêu, kỷ niệm về tuổi thơ, gia đình và chủ yếu các bài thơ có tính hướng nội mang đậm phong cách cá nhân nhưng lại rất đỗi thân thuộc chứ không xa rời thực tế.
Và thơ của Xuân Quỳnh còn là đời sống của chính tác giả trong những tháng năm đất nước còn đang tồn tại chiến tranh. Và điều đặc biệt trong thơ của bà với những thi sĩ hiện đại cùng thời đó là chính là khía cạnh nội tâm sâu sắc.
Tâm trạng vui buồn của Xuân Quỳnh hòa chung với tâm trạng của xã hội. Thơ của bà giàu sự tinh tế và lẩn khuất phía sau đó còn là những tư tưởng, triết lý và tất cả đều được lấy từ chất liệu cuộc sống đời thường.
Có thể bạn quan tâm:
Cùng Thiehoa lắng lòng với tuyển tập thơ Xuân Quỳnh “sống” mãi cùng thời gian sau đây để tìm niềm cảm xúc cho riêng mình bạn nhé !
Bài thơ Sóng
Dữ dội và dịu êmỒn ào và lặng lẽSông không hiểu nổi mìnhSóng tìm ra tận bể
Ôi con sóng ngày xưaVà ngày sau vẫn thếNỗi khát vọng tình yêuBồi hồi trong ngực trẻ
Trước muôn trùng sóng bểEm nghĩ về anh, emEm nghĩ về biển lớnTừ nơi nào sóng lên?
Sóng bắt đầu từ gióGió bắt đầu từ đâu?Em cũng không biết nữaKhi nào ta yêu nhau
Con sóng dưới lòng sâuCon sóng trên mặt nướcÔi con sóng nhớ bờNgày đêm không ngủ đượcLòng em nhớ đến anhCả trong mơ còn thức
Dẫu xuôi về phương bắcDẫu ngược về phương namNơi nào em cũng nghĩHướng về anh – một phương
Ở ngoài kia đại dươngTrăm nghìn con sóng đóCon nào chẳng tới bờDù muôn vời cách trở
Cuộc đời tuy dài thếNăm tháng vẫn đi quaNhư biển kia dẫu rộngMây vẫn bay về xa
Làm sao được tan raThành trăm con sóng nhỏGiữa biển lớn tình yêuĐể ngàn năm còn vỗ
Bài thơ “Sóng” là bài thơ nổi tiếng nhất của Hồ Xuân Hương truyền đạt một hình ảnh sống động về sự biến đổi và mạnh mẽ của cuộc sống. Bằng cách sử dụng các từ ngữ và hình ảnh tươi sáng, bà thể hiện tình yêu tự do và bản năng của con người. Bài thơ này cũng đề cao sức mạnh và lòng dũng cảm trong cuộc sống, và nó đã trở thành một trong những bài thơ nổi tiếng nhất của Hồ Xuân Hương.
Em sẽ kể anh ngheChuyện con thuyền và biển:
“Từ ngày nào chẳng biếtThuyền nghe lời biển khơiCánh hải âu, sóng biếcĐưa thuyền đi muôn nơi
Lòng thuyền nhiều khát vọngVà tình biển bao laThuyền đi hoài không mỏiBiển vẫn xa… còn xa
Những đêm trăng hiền từBiển như cô gái nhỏThầm thì gửi tâm tưQuanh mạn thuyền sóng vỗ
Cũng có khi vô cớBiển ào ạt xô thuyền(Vì tình yêu muôn thuởCó bao giờ đứng yên?)
Chỉ có thuyền mới hiểuBiển mênh mông nhường nàoChỉ có biển mới biếtThuyền đi đâu, về đâu
Những ngày không gặp nhauBiển bạc đầu thương nhớNhững ngày không gặp nhauLòng thuyền đau – rạn vỡ
Nếu từ giã thuyền rồiBiển chỉ còn sóng gió”
Nếu phải cách xa anhEm chỉ còn bão tố.
Bài thơ “Thuyền và biển” tạo nên một hình ảnh tươi đẹp và sâu sắc về tình yêu và cuộc sống. Hồ Xuân Hương miêu tả sự trăn trở và khao khát của con người thông qua việc so sánh một chiếc thuyền bé nhỏ trên biển rộng lớn. Bài thơ này mang tính tượng trưng cao thể hiện sự nhạy cảm và sâu sắc của tác giả.
Bài Thơ tình cuối mùa thu
Cuối trời mây trắng bayLá vàng thưa thớt quáPhải chăng lá về rừngMùa thu đi cùng láMùa thu ra biển cảTheo dòng nước mênh mangMùa thu vào hoa cúcChỉ còn anh và em
Chỉ còn anh và emLà của mùa thu cũChợt làn gió heo mayThổi về xao động cả:Lối đi quen bỗng lạCỏ lật theo chiều mâyĐêm về sương ướt máHơi lạnh qua bàn tay
Tình ta như hàng câyĐã qua mùa gió bãoTình ta như dòng sôngĐã yên ngày thác lũ
Thời gian như là gióMùa đi cùng tháng nămTuổi theo mùa đi mãiChỉ còn anh và em
Chỉ còn anh và emCùng tình yêu ở lại…Kìa bao người yêu mớiĐi qua cùng heo may
Bài thơ này mang đến một tình yêu lãng mạn và cảm động, được gợi lên qua hình ảnh mùa thu. Hồ Xuân Hương tận dụng tốt sự giàu tưởng tượng của mình để tạo ra những cảnh quan tươi đẹp và tình cảm sâu sắc. Bài thơ này kể về một cuộc tình vụt tan như những cánh lá rơi trong gió thu, mang đến một sự đau đớn và lưu luyến. Bằng cách sử dụng từ ngữ và hình ảnh tinh tế, Hồ Xuân Hương đã tạo ra một bức tranh đầy cảm xúc về tình yêu và lãng mạn trong mùa thu.
Ngọn gió Lào cát trắng của đời tôiTôi của cát của gió Lào khắc nghiệt
Trong gió nóng những trưa hè ngột ngạtMẹ ru tôi hạt cát sạn hàm răngVừa lớn khôn tôi đã biết đào hầmDưới bom đạn gió Lào vẫn thổiVà trên cát lại thêm cồn cát mớiCỏ mặt trời lăn như bánh xeCuộc đời tôi có cát chở cheKhi đánh giặc cát lại làm công sựMáu đồng đội và máu tôi đã đổTrên cát này mà gió quạt vừa seCây tôi trồng chưa đủ bóng cheBom giặc cắt lá cành tơi tảCủ khoai ở đây nhỏ hơn củ khoai cánh đồng màu mỡ
Trái mãng cầu rám vỏ – gió đi quaĐọng nắng thôi, cát chẳng đọng mưaBàn chân lún bàn chân thêm bỏng rátGiữa gió cát, giữa những ngày ác liệtTôi nghĩ về tha thiết một màu xanhMột rừng cây trĩu quả trên cànhTôi vun gốc và tay tôi sẽ háiNhà của tôi, tôi sẽ về dựng lạiÁnh ngói hồng những gương mặt mai sau
Em mới về em chưa thấy gì đâuChỉ có cát và gió Lào quạt lửaNgọn gió bỏng khi đi thành nỗi nhớCát khô cằn ở mãi hoá yêu thươngDẫu đôi khi tôi chẳng bằng lòngVới cái cát làm bàn chân rát bỏngVới cái gió làm chín lừ da mặtMảnh đất cằn khoai sắn ít sinh sôiTôi sẵn lòng đem hiến cả đời tôiCho cát trắng và gió Lào quạt lửa.
Bài thơ “Gió Lào cát trắng” mang đến một hình ảnh mạnh mẽ và tráng lệ về thiên nhiên, về sức mạnh của gió. Hồ Xuân Hương sử dụng ngôn ngữ tươi đẹp và hình ảnh tinh tế để miêu tả sự hùng vĩ, mạnh mẽ của gió Lào cát trắng. Bài thơ này khắc họa sự tương phản giữa vẻ đẹp tự nhiên và sự yếu đuối của con người, nó cũng mang đến một thông điệp về sự tự do và sức mạnh tự nhiên.
Bài thơ Hoa cỏ may
Cát vắng, sông đầy, cây ngẩn ngơ,Không gian xao xuyến chuyển sang mùa.Tên mình ai gọi sau vòm lá,Lối cũ em về nay đã thu.
Mây trắng bay đi cùng với gió,Lòng như trời biếc lúc nguyên sơ.Đắng cay gửi lại bao mùa cũ,Thơ viết đôi dòng theo gió xa.
Khắp nẻo dâng đầy hoa cỏ mayÁo em sơ ý cỏ găm đầyLời yêu mỏng mảnh như màu khói,Ai biết lòng anh có đổi thay?
Bài thơ này tạo nên một hình ảnh dịu dàng và tinh tế về vẻ đẹp của hoa cỏ. Hồ Xuân Hương thông qua ngôn ngữ mộc mạc và hình ảnh nhẹ nhàng để miêu tả sự mong manh, tinh khiết của hoa cỏ may. Bài thơ này thể hiện sự tinh tế và tâm hồn nhạy cảm của tác giả đối với thiên của mình khi biến những đóa hoa và cỏ thành những tác phẩm nghệ thuật tinh tế, gợi lên vẻ đẹp đơn giản và nhỏ nhặt trong cuộc sống hàng ngày.
Em biết đấy là điều đã cũ
Chuyện tình yêu, quan trọng gì đâu:
Sự gắn bó giữa hai người xa lạ
Nỗi vui buồn đem chia sẻ cùng nhau
Em đâu dám nghĩ là vĩnh viễn
Hôm nay yêu, mai có thể xa rồi
Niềm đau đớn tưởng như vô tận
Bỗng có ngày thay thế một niềm vui
Điều hôm nay ta nói, ngày mai
Người khác lại nói lời yêu thuở trước
Đời sống chẳng vô cùng, em biết
Câu thơ đâu còn mãi ngày sau
Chẳng có gì quan trọng lắm đâu
Như không khí như màu xanh lá cỏ
Nhiều đến mức tưởng như chẳng có
Trước cuộc đời rộng lớn mênh mang
Nhưng lúc này anh ở bên em
Niềm vui sướng trong ta là có thật
Như chiếc áo trên tường như trang sách
Như chùm hoa mở cánh trước hiên nhà
Em hiểu rằng mỗi lúc đi xa
Tình anh đối với em là xứ sở
Là bóng rợp trên con đường nắng lửa
Trái cây thơm trên miền đất khô cằn
Đấy tình yêu, em muốn nói cùng anh:
Nguồn gốc của muôn ngàn khát vọng
Lòng tốt để duy trì sự sống
Cho con người thực sự Người hơn.
Bài thơ “Nói cùng anh” mang đến một tình yêu lãng mạn và khát khao được giao tiếp. Hồ Xuân Hương sử dụng từ ngữ và hình ảnh tinh tế để miêu tả sự kỳ vọng và mong muốn được chia sẻ những tâm tư và trái tim cùng người mình yêu. Bài thơ này thể hiện sự cảm thông và khao khát sự gắn kết trong tình yêu, tạo nên một tác phẩm đầy sự ngọt ngào và sâu lắng.
Chả dại gì em ước nó bằng vàngTrái tim em, anh đã từng biết đấyAnh là người coi thường của cảiNên nếu cần anh bán nó đi ngay
Em cũng không mong nó giống mặt trờiVì sẽ tắt khi bóng chiều đổ xuốngLại mình anh với đêm dài câm lặngMà lòng anh xa cách với lòng em
Em trở về đúng nghĩa trái timBiết làm sống những hồng cầu đã chếtBiết lấy lại những gì đã mấtBiết rút gần khoảng cách của yêu tin
Em trở về đúng nghĩa trái-tim-emBiết khao khát những điều anh mơ ướcBiết xúc động qua nhiều nhận thứcBiết yêu anh và biết được anh yêu
Mùa thu nay sao bão giông nhiềuNhững cửa sổ con tàu chẳng đóngDải đồng hoang và đại ngàn tối sẫmEm lạc loài giữa sâu thẳm rừng anh
Em lo âu trước xa tắp đường mìnhTrái tim đập những điều không thể nóiTrái tim đập cồn cào cơn đóiNgọn lửa nào le lói giữa cô đơn
Em trở về đúng nghĩa trái-tim-emLà máu thịt, đời thường ai chẳng cóCũng ngừng đập lúc cuộc đời không còn nữaNhưng biết yêu anh cả khi chết đi rồi.
Tự hát của Xuân Quỳnh
Tự hát, tự mình hát lên bài ca về tình yêu, tự mình nói nên nỗi lòng mình, những phút trải lòng của một người đàn bà đã qua những thăng trầm trong hành trình kiếm tìm hạnh phúc. Hạnh phúc không thể dùng vàng mà mua, không thể dùng hào quang mà chiếm đoạt, hạnh phúc không thể trông chờ vào may rủi, hạnh phúc là chia sẻ, là gánh vác, là trách nhiệm, là một hành trình phải vượt qua những thử thách cam go và yêu cả khi chết đi rồi. Đó chính là tình yêu của Xuân Quỳnh và chính là triết lí về yêu của Xuân Quỳnh.
>>>Xem thêm: [TỔNG HỢP] Những bài thơ Xuân Quỳnh hay và ý nghĩa nhất
Sân ga chiều em điMênh mang màu nắng nhạtBụi bay đầy ba lôBụi cay xè con mắt
Sân ga chiều em điGạch dưới chân im lặngBóng anh in thành tàuTóc anh xoà ngang trán
Sân ga chiều em điBàn tay da diết nắmVừa thoáng tiếng còi tàuLòng đã Nam đã Bắc
Anh thương nơi em quaNhững phố phường nhộn nhịpBỡ ngỡ trong ánh đènCòn lạ người lạ tiếng
Anh thương nơi em quaNhững sương chiều mưa tốiDặm đường xa nắng dãiChuyến phà con nước dâng
Em xao xuyến trong lòngNhớ về nơi ta ởMùa thu vàng đường phốLá bay đầy lối qua
Ngọn đèn và trang thơTiếng thở đều con nhỏMàu hoa trên cửa sổQuán nước chè mùa đông
Con tàu và dòng sôngRa đi rồi trở lạiHà Nội ơi Hà NộiSân ga chiều em đi.
Sân ga chiều em đi. Ra đi vào một buổi chiều trong khi thời gian ấy bình thường tác giả đang ở nhà chuẩn bị cho một bữa tối sum họp đầm ấm mặc dù những năm đầu sau chiến tranh đời sống còn nhiều khó khăn nhất là những gia đình công chức. Nỗi niềm của người đưa tiễn và người ra đi đều bịn rịn, lưu luyến nhớ nhung nhưng cũng đều tin tưởng một ngày về trong niềm vui hạnh phúc. Cái đáng nhớ là sân ga chiều hay cũng chính ngôi nhà với những người thân yêu như một ngọn hải đăng vẫy gọi cho những con thuyền ra khơi tìm lối trở về. Một sân ga bình yên. Một mái nhà ấm áp.
Em về hoa trắng dâu daVỉa than đen óng, chuyến phà nước êmEm về bãi cát chao nghiêngĐảo xanh in bóng con thuyền nhấp nhôNắng hồng cho áo nhanh khôBông hoa cúc biển mùa thu nở rồiChùm sim chín ở ven đồiLặng nghe tiếng hát đưa nôi dặt dìuĐã thương mấy núi cũng trèoMấy sông cũng lội, mấy đèo cũng qua
Bình yên trên những mái nhàVịnh xanh nước lặng, buồm xa cuối trờiBiết ơn hạt muối mặn mòiVới gừng cay để cho người nhớ nhauXin đừng nhắc chuyện xưa sauHãy vui với sóng với tàu với emVịnh này vịnh của con timCủa tình yêu, của ấm êm cuộc đờiNhìn đâu cũng thấy nụ cườiHàng phi lao hát những lời mát xanhMột bên biển, một bên anhEm yêu giây phút chúng mình có nhauNgàn xưa cho tới mai sauVịnh xanh như buổi ban đầu tình yêu.
Bài thơ Thành Phố Lạ (Xuân Quỳnh), tác giả viết về một thành phố lạ thể hiện tình yêu đôi trai gái. Bài thơ rất dài nói về cô gái đến một thành phố lạ vì yêu một chàng trai. Hình ảnh than đen óng, chuyến phà, đảo xanh in bóng, nắng hồng cho áo nhanh khô. Bài thơ còn mượn hình ảnh hoa sim và hoa cúc nói về mùa thu, và nói về tình yêu đã thương mấy núi cũng trèo, mấy sông cũng lội máy đèo cũng qua.
Thơ tình tôi viết cho aiGiữa muôn sóng nước nơi ngoài đảo xa
Lán che, công sự là nhàNhớ thương cất đáy ba lô theo cùngMột mảnh vườn, một dòng sôngMặt người con gái như vầng trăng thuGửi ai tôi viết dòng thơĐến nơi biên giới mịt mờ mây bayNúi cao, rừng rậm, sương dàyCùng cây súng thức đêm ngày khôn nguôi.
Thương về mặt nước giếng thơiHoa ngâu thơm suốt dặm dài tiễn đưa.Biết bao khao khát đợi chờNúi xa, biển rộng, nắng mưa mấy thờiThơ tình tôi viết cho tôiQua cay đắng với buồn vui đã nhiềuVẫn còn nguyên vẹn niềm yêuNhư cây tứ quý đất nghèo nở hoa.Ơn người gió lạnh sương saCho tôi ở dưới mái nhà bình yênMực thơm, giấy trắng ngọn đènDòng thơ tôi viết thâu đêm tặng người.
Bài thơ Thơ Tình Tôi Viết (Xuân Quỳnh), tác giả viết thơ tình tặng ai đó ngoài đảo xa. Mở đầu là thơ tình viết cho ai đó nơi song nước ngoài đảo xa, sự nhớ thương và mặt người con gái như vầng trăng thu. Nhưng bài thơ lại có đoạn từ sự thơ tình tôi viết cho tôi, đắng cay buồn vui đã nhiều.
Cỏ dại của Xuân Quỳnh
“Cỏ dại quen nắng mưaLàm sao mà giết đượcTới mùa nước dângCỏ thường ngập trướcSau ngày nước rútCỏ mọc đầu tiên”
Câu thơ nào trong ý nghĩ vụt lênKhi tôi bước giữa một rừng cỏ dạiKhông nhà cửa. không bóng cây. Tim lốiCứ cường hào rẽ cỏ mà đi.
Người dân quân tì súng lắng ngheBài hát nói về khu vườn đầy tráiAnh bỗng nghĩ đến một vùng cỏ dạiNỗi nhớ đầu anh nhớ quê anh
Mảnh đạn bom và chất lân tinhĐã phá sạch không còn chi nữaChỉ có sắt chỉ còn có lửaVà cuối cùng còn có đất mà thôi
Thù trong lòng và cây súng trên vaiCùng đồng đội anh trở về làng cũAnh nhận thấy trước tiên là cỏSự sống đầu anh gặp ở quê hương
Có một lần anh tìm đến bà conKhi xúm xít quanh anh thăm hỏiGiữa câu chuyện có điều này đau nhói:– Đất quê mình cỏ đã mọc lên chưa?
Trong cuộc đời bình yên tựa nghìn xưaGần gũi nhất vẫn là cây lúaTrưa nắng khát ước về vườn quảLúc xa nhà nhớ một dáng mâyMột dòng sông, ngọn núi, rừng câyMột làn khói, một mùi hương trong gió…
Có mấy ai nhớ về ngọn cỏMọc vô tình trên lối ta điDẫu nhỏ nhoi không đáng nhớ làm chiKhông nghĩ đến nhưng mà vẫn có.
Bài thơ viết về những cây cỏ dại gần gũi, quen thuộc nơi quê hương, hình ảnh cỏ dại là ẩn dụ cho sức sống mãnh liệt của quê hương đồng thời bộc lộ nỗi nhớ thương, niềm mong mỏi trở về quê nhà gặp gia đình, gặp người yêu của những chiến sĩ trẻ.
Cây bút gẫy trong tayCặn mực khô đáy lọÁnh điện tắt trong phòngAnh về từ đường phốAnh về từ trận gióAnh về từ cơn mưaTừ những ngày đã quaTừ những ngày chưa tớiTừ lòng em nhức nhối…
Thôi đừng buồn nữa anhTấm rèm cửa màu xanhTrang thơ còn viết dởTách nước nóng trên bànVà lòng em thương nhớ…
Ở ngoài kia trời gióỞ ngoài kia trời mưaCây bàng đêm ngẩn ngơNước qua đường chảy xiếtTóc anh thì ướt đẫmLòng anh thì cô đơnAnh cần chi nơi emSao mà anh chẳng nói
Anh, con đường xa ngáiAnh, bức vẽ không màuAnh, nghìn nỗi lo âuAnh, dòng thơ nổi gió…Mà em người đời thườngBiết là anh có ở!
Bài thơ Anh (Xuân Quỳnh), tác giả viết về một chàng tria trong sự thương nhớ cô gái. Đầu bài thơ là sự nhớ thương, từ cây bút gẫy trong tay, cặn mực khô đấy lọ, anh về từ đường phố, về từ cơn mưa, từ những ngày đã qua, những nơi chưa tới, từ lòng em nhức nhối… Bài thơ sự động viên nỗi buồn của chàng trai từ cô gái và sự thương nhớ…
Tác giả: Xuân Quỳnh
Phải đâu mẹ của riêng anhMẹ là mẹ của chúng mình đấy thôiMẹ tuy không đẻ, không nuôiMà em ơn mẹ suốt đời chưa xongNgày xưa má mẹ cũng hồngBên anh, mẹ thức lo từng cơn đauBây giờ tóc mẹ trắng phauĐể cho mái tóc trên đầu anh đenĐâu con dốc nắng đường quenChợ xa gánh nặng mẹ lên mấy lầnThương anh thương cả bước chânGiống bàn chân mẹ tảo tần năm naoLời ru mẹ hát thuở nàoTruyện xưa mẹ kể lẫn vào thơ anh:Nào là hoa bưởi, hoa chanhNào câu quan họ mái đình cây đa…Xin đừng bắt chước câu caĐi về dối mẹ để mà yêu nhauMẹ không ghét bỏ em đâuYêu anh em đã là dâu trong nhàEm xin hát tiếp lời caRu anh sau mỗi âu lo nhọc nhằnHát tình yêu của chúng mìnhNhỏ nhoi giữa một trời xanh khôn cùngGiữa ngàn hoa cỏ núi sôngGiữa lòng thương mẹ mênh mông không bờChắt chiu tự những ngày xưaMẹ sinh anh để bây giờ cho em.
Bài thơ Mẹ của anh thể hiện sự thấu hiểu và tình yêu thương, quý trọng của người con dâu dành cho mẹ của chồng. Nhờ có mẹ nuôi dưỡng, chăm sóc mà người chồng mới trở thành một người tốt đẹp như hôm nay. Qua bài thơ, ta thấy hình ảnh người phụ nữ Việt Nam hiện lên thật đẹp biết mấy.
Bàn tay em của Xuân Quỳnh
Gia tài em chỉ có bàn tayEm trao tặng cho anh từ ngày ấyNhững năm tháng cùng nhau anh chỉ thấyQuá khứ dài là mái tóc em đenVui, buồn trong tiếng nói, nụ cười emQua gương mặt anh hiểu điều lo lắngQua ánh mắt anh hiểu điều mong ngóngAnh nghĩ gì khi nhìn xuống bàn tay?
Bàn tay em ngón chẳng thon dàiVết chai cũ, đường gân xanh vất vảEm đánh chắt chơi chuyền thuở nhỏHái rau rền rau rệu nấu canhTập vá may, tết tóc một mìnhRồi úp mặt lên bàn tay khóc mẹ
Đường tít tắp, không gian như bểAnh chờ em cho em vịn bàn tayTrong tay anh, tay của em đâyBiết lặng lẽ vun trồng gìn giữTrời mưa lạnh tay em khép cửaEm phơi mền vá áo cho anhTay cắm hoa, tay để treo tranhTay thắp sáng ngọn đèn đêm anh đọcNăm tháng đi qua mái đầu cực nhọcTay em dừng trên vầng trán lo âuEm nhẹ nhàng xoa dịu nỗi đauVà góp nhặt niềm vui từ mọi ngảKhi anh vắng bàn tay em biết nhớLấy thời gian đan thành áo mong chờLấy thời gian em viết những dòng thơĐể thấy được chúng mình không cách trở…Bàn tay em, gia tài bé nhỏEm trao anh cùng với cuộc đời em.
Bài thơ Bàn Tay Em (Xuân Quỳnh), tác giả viết về đôi bàn tay khi yêu. Đầu bài thơ sự giải bày của cô gái qua đôi bàn tay, là một gia tài tặng cho chàng trai, là vui buồn trong tiếng nói và nụ cười, qua gương mặt anh hiểu điều lo lắng. Ngoài ra, cô gái còn khá tự ti về đôi bàn tay của mình, chai cũ, nhưng bàn tay ấy làm nên tất cả háu rau nấu canh, tập vá may…
Nếu ngày mai em không làm thơ nữaCuộc sống trở về bình yênNgày nối nhau trên đường phố êm đềmKhông nỗi khổ không niềm vui kinh ngạc
Trận mưa xuân dẫu làm áo ướtNhưng lòng em còn cảm xúc chi đâuMùa đông về quên nỗi nhớ nhauKhông xôn xao khi nắng hè đến sớmChuyện hôm nay sẽ trở thành kỷ niệmMàu phượng chẳng nồng nàn trên lối ta đi
Gió thổi nơi này không lạnh tới nơi kiaLời nói tâm tình trở nên nhạt nhẽoNghe tiếng con tàu em không thể hiểuTấm lòng anh trong mỗi chuyến đi xaEm không còn thấy nhớ những sân gaNhững nơi đã đi, những nơi chưa hề đếnKhát vọng anh dẫu hoà trong sóng biểnSóng xô bờ chẳng rộn đến tâm tư
Một ngày nao đọc lại dòng thơÂm điệu ấy chẳng còn gieo tiếng nhạcChất men nào làm em choáng vángCũng phai dần theo những tháng năm xaNhư hòm thư không còn một phong thưHết ngọn lửa lạ lùng, thôi màu mây phiêu bạtÔi trời xanh – xin trả cho vô tậnTrời không xanh trong đáy mắt em xanhVà trong em không thể còn anhNếu ngày mai em không làm thơ nữa!
Bài thơ Nếu Ngày Mai Em Không Làm Thơ Nữa (Xuân Quỳnh), tác giả viết nếu một ngày đó không còn làm thơ nữa. Bài thơ khá dễ hiểu, tác giả nói nếu ngày mai em không làm thơ nữa thì những cảm xúc cũng không còn, không nỗi khổ và kinh ngạc, không xôn xao và cũng không nòng nàn.
Đã xa rồi căn phòng nhỏ của emNơi che chở những người thương mến nhấtCon đường nắng, dòng sông trước mặtChuyến phà đông. Nỗi nhớ cứ quay về
Đêm tháng năm hoa phượng nở bên hèTrang giấy trắng bộn bề bao ký ứcNgọn đèn khuya một mình anh thứcNghe tin đài báo nóng lại thương con
Anh yêu ơi, hãy tha lỗi cho emNếu đôi lúc giận hờn anh vô cớNhững bực dọc trong ngày vất vảLàm anh buồn mà em có vui đâu
Chỉ riêng điều được sống cùng nhauNiềm sung sướng với em là lớn nhấtTrái tim nhỏ nằm trong lồng ngựcGiây phút nào tim đập chẳng vì anh
Một trời xanh, một biển tận cùng xanhVà gió thổi và mây bay về núiLời thương nhớ ngàn lần em muốn nóiNhưng bây giờ chỉ có sóng và em…
Chỉ có sóng và em của Xuân Quỳnh
Bài thơ Chỉ Có Sóng Và Em (Xuân Quỳnh), tác gia viết cho sự thương nhớ. Mở đầu bài thơ là nhớ về căn phòng nhỏ, và những con người yêu thương, xự xa cách làm cho nhớ thương, đêm tháng năm trong hoa phượng nở, và trang giấy với bộn bề ký ức. Tác giả còn nói vệ sự yêu thương giận hờn, nhưng đó là hạnh phúc là niềm vui.
Tháng mười trời trải nắng hanhCó cô hàng phố phơi chăn trước thềmGió qua lay động bức rèmTấm gương trong suốt ánh đèn nê-ông
Tôi không có một căn phòngLang thang suốt những năm ròng tuổi thơGia tài là mấy bài thơDẫu bao người đọc vẫn chờ đợi aiNúi cao biển rộng sông dàiTôi đi khắp chốn tìm người tôi yêu
Tấm khăn và những đường thêuNghe trong điệu hát những điều say mê:“Có anh dũng sĩ trở vềTấm huân chương dưới nắng hè chói chang”
Đêm dài thức nhớ lang thangNgười yêu tôi với con đường mùa đôngAnh là của những dòng sôngCủa miền gió cát, của vùng bão mưaAnh là của những bài thơCòn phần nào để bây giờ của em
Ở bên hàng phố trước thềmHoa phong lan, điệu nhạc êm buổi chiềuVị chua là bát canh riêuVị cay là trái hạt tiêu đất mình
Em không có đến bức mànhĐể che nắng gió cho anh tháng ngàyGia tài chỉ có bàn tayĐường gân xanh, vết chai dày từ xưaGia tài chỉ có bài thơBao năm viết để bây giờ tặng anh.
Bài thơ Thơ Viết Tặng Anh (Xuân Quỳnh), tác giả viết về cô gái làm thơ tặng chàng trai. Bài thơ bắt đầu với tháng mười trong cái nắng hanh, có cô hàng phố phơi chăn trước thềm, gió qua lay động bức rèm… Tiếp theo bài thơ là viết về năm tháng tuôi thơ, gia tài chỉ có là mấy bài thơ, núi cao biển rộng sông dài, tôi đi khắp trốn tìm người tôi thương.
Có một thời vừa mới bước ra
Mùa xuân đã gọi mời trước cửa
Chẳng ngoái lại vết chân trên cỏ
Vườn hoa nào cũng ở phía mình đi.
Đường chẳng xa, núi không mấy cách chia.
Trong đáy mắt trời xanh là vĩnh viễn
Trang nhật ký xé trăm lần lại viết
Tình yêu nào cũng tha thiết như nhau.
Có một thời ngay cả nỗi đau
Cũng mạnh mẽ ồn ào không giấu nổi
Mơ ước viễn vông, niềm vui thơ dại
Tuổi xuân mình tưởng mãi vẫn tươi xanh
Và tình yêu không ai khác ngoài anh
Người trai mới vài lần thoáng gặp
Luôn hy vọng để rồi luôn thất vọng
Tôi đã cười đã khóc những không đâu
Một vầng trăng niên thiếu ở trên đầu
Một vạt đất cỏ xanh rờn trước mặt…
Mái tóc xanh bắt đầu pha sợi bạc
Nỗi vui buồn cũng khác những ngày xưa
Chi chút thời gian từng phút từng giờ
Như kẻ khó tính từng hào keo kiệt
Tôi biết chắc mùa xuân rồi cũng hết
Hôm nay non, mai cỏ sẽ già.
Tôi đã đi mấy chặng đường xa
Vượt mấy núi mấy rừng qua mấy biển
Niềm mơ ước gửi vào trang viết
Nỗi đau buồn dồn xuống đáy tâm tư
Em yêu anh hơn cả thời xưa
(Cái thời tưởng chết vì tình ái)
Em chẳng chết vì anh, em chẳng đổi
Em cộng anh vào với cuộc đời em
Em biết quên những chuyện đáng quên
Em biết nhớ những điều em phải nhớ
Hoa cúc tím trong bài hát cũ
Dẫu vẫn là cung bậc của ngày xưa
Quá khứ đáng yêu, quá khứ đáng tôn thờ
Nhưng đâu phải là điều em luyến tiếc.
Có một thời như thế của Xuân Quỳnh
Thị trấn nào anh đến chiều nayMảnh tường vắng, mùa đông giá rétDẫu em biết không phải là vĩnh biệtVẫn thấy lòng da diết lúc chia xa
Xóm làng nào anh sẽ đi quaNhững đồng lúa, vườn cây, bờ bãi…Dẫu em biết rằng anh trở lạiNgọn gió buồn vẫn thổi phía không anh.
Thời gian trôi theo cánh cửa một mìnhHạt mưa bụi rơi thầm trên mái ngóiTờ lịch mỏng bay theo lòng ngóng đợiMột con đường vời vợi núi cùng sông
Gọi ngàn lần tên anh vẫn là khôngChỉ lá rụng dạt dào lối phốDẫu em biết rằng anh, anh cũng nhớ.Nhưng lòng em nào có lúc nguôi quên.
Bài thơ Dẫu Em Biết Chắc Rằng Anh Trở Lại (Xuân Quỳnh), tác giả viết về sự chờ đợi nhớ thương của cô gái. Đầu bài thơ là sự thơ thẩn của cô gái nghĩ về chàng trai, dù không phải vĩnh biệt, nhưng lòng da diết lúc chia xa. Đoạn thơ tiếp theo là cô gái tự hỏi mình rằng, những xóm làng nào anh sẽ bước qua, đồng lúa, vườn cây, bờ bãi… dẫu biết anh sẽ trở lại nhưng ngọn gió buồn vẫn thổi phía không anh.
Em đến những nơi anh quaNên gặp anh em chẳng gặpThầm nhớ dấu chân trên đấtDẫu đường đầy vết đạn bom
Em dừng chân bên cửa sôngNghe gió xa về bát ngátDáng anh như một cánh buồmVượt tầm thuỷ lôi phía trước
Chiếc cầu ngang sông em bướcNhớ chuyến phà đêm anh quaGiữa bom đạn giặc như mưaQuyết liệt giành từng sải nước
Bát cơm ăn trên mặt đấtNghĩ đến bát cơm trộn cátNắng gió trải khắp đồi câyThương căn hầm anh ngột ngạt
Tháng tám về cùng biển độngBão cuồn cuộn từ ngoài khơiLòng đất rùng rùng bom giặcNgủ yên sao được anh ơi!
Tháng năm rát mặt gió làoHoa héo trước khi hoa nởTrận địa anh bên Trường SơnĐứng vững giữa vòng toạ độ
Bãi dương trải bọt na panXen lẫn bốn bề cỏ mọcPháo ơi giờ chuyển về đâuThương anh xém ngang mái tóc!
Thời gian không gian cách xaNhớ đến anh em chỉ nhớNét mặt vừa quen vừa lạTrẻ như mặt những anh hùng.
Một tiếng cười khanh kháchTừ phòng múa vọng sangAnh cau mặt ngừng đànVà quát to: “Trật tự!
Cười thì như chợ vỡNhảy với múa suốt ngàyTôi có con sau nàySẽ cho làm nghề khác!”
Cô lườm sang phòng nhạc:Rõ ghét cái anh chàngChẳng nghĩ lúc cưa đànLàm người ta mất ngủ
Lúc nào cũng nhăn nhóCó mấy lúc cười đâuMình có con ngày sauSẽ không cho học nhạc
Hai người luôn xung khắcThường cố chấp lẫn nhauMột cử chỉ không đâuCũng lọt vào con mắt
Một hôm, dưới dàn nhạcAnh bỗng ngước nhìn lênĐẹp sao! Anh thầm khenMột dáng người con gái
Cả cuộc đời mở hộiTrên tà áo bay bayCả đất trời quay quayTrong bước ai uyển chuyển
Tiếng đàn anh luyến luyếnNghe đầm ấm ngọt ngàoLòng cô bỗng xôn xaoSay mê theo nhịp múa
Và từ sau hôm đóHọ sánh bước bên nhauAnh cúi sát mái đầuCùng người yêu anh nói:“Nếu anh có con gáiNó sẽ múa như em”Cô mỉm cười tiếp thêm:“Trai, em cho học nhạc”
Niềm yêu lên khoé mắtVằng vặc ánh trăng đêmAi biết đâu chữ “ghét”Là nhịp cầu nối duyên
Bài thơ tác giả viết về sự ghét nhau đôi trai gái mà trở thành duyên phận. Nội dung bài thơ rất hay, chàng trai thì thích đàn, cô gái thì thích múa, sở thích người này là cái ghét của người kia. Nhưng ta có câu, ghét của nào trời cho của đó, và thế là họ nên duyên phận và sánh bước bên nhau.
Nhịp điệu trong thơ tình Xuân Quỳnh đã xuất hiện những lối ngắt nhịp không còn tuân theo những quy tắc truyền thống mà tuân theo tần số dao động của tình cảm, diễn tả tâm trạng chủ quan của cái tôi cá thể, đào sâu vào thế giới nội tâm của con người. Do vậy nhịp điệu trong thơ ông là nhịp điệu tâm hồn. Lối ngắt nhịp trong thơ tình Nguyễn Bính rất tự do, mới mẻ, xôn xao hơi thở thời đại. Hi vọng, sau khi chia sẻ tuyển tập thơ tình hay của Xuân Quỳnh do LVT Education tổng hợp trên đây bạn yêu hơn những vần thơ tình hay của ông.
>>>Đừng bỏ lỡ: Tuyển tập thơ tình Nguyễn Bính “bất tử” cùng thời gian
Giáo sư Nguyễn Lân Dũng là nhà khoa học hàng đầu Việt Nam trong lĩnh vực vi sinh vật học (wiki), với hơn nửa thế kỷ cống hiến cho giáo dục và nghiên cứu. Ông là con trai Nhà giáo Nhân dân Nguyễn Lân, thuộc gia đình nổi tiếng hiếu học. Giáo sư giữ nhiều vai trò quan trọng như Chủ tịch Hội các ngành Sinh học Việt Nam, Đại biểu Quốc hội và đã được phong tặng danh hiệu Nhà giáo Nhân dân năm 2010.
The Poet chia sẻ cách sử dụng ký tên hay kí tên một cách chuẩn…
Tìm hiểu ý nghĩa của từ dân dã hay dân giã để xác định từ…
Nguồn nước thải nhà hàng khách sạn Nước thải nhà hàng, khách sạn phát sinh…
Tìm hiểu hy sinh hay hi sinh là từ đúng chính tả và được sử…
5 lý do tôm bóc vỏ không cứng Lý do tôm bóc vỏ không khó…
Gãy đàn hay gảy đàn là từ đúng chính tả? Cùng Cảnh sát chính tả…
This website uses cookies.