Cùng với bố mẹ, ông bà là những người thân yêu gần gũi với chúng ta nhất. Từ tấm bé, ta đã được bà bồng bế, chăm sóc, lớn hơn chút xíu ta được bà kể cho nghe những câu chuyện cổ tích ý nghĩa để dạy giỗ ta cách sống, cách làm người lương thiện, thẳng ngay. Viết về bà cũng có nhiều bài thơ hay, làm nức lòng nhiều bạn đọc. Sau đây, LVT Education xin chia sẻ tập thơ về bà nội, bà ngoại, thơ về ông bà tình cảm dạt dào. Cùng chia sẻ để có nhiều xúc cảm khó quên bạn nhé !
Bài viết cùng chủ đề:
Tình yêu thương con cháu của bà không gì có thể đong đếm được. Tình cảm ấy bao la, dạt dào như biển cả. Hãy cùng LVT Education lắng lòng qua những bài thơ về bà hay nhất sau đây để chọn cho mình bài thơ yêu thích dâng lên người bà kính yêu thay lời muốn nói bạn nhé !
Hình ảnh bà cháu đầm ấm bên nhau
(Sưu tầm)
Đêm hè nằm ngắm trăng đầy,
Vầng trăng cổ tích còn đây thuở nào.
Chị Hằng, Chú Cuội trên cao,
Lắng nghe Bà kể biết bao chuyện đời.
Tay bà quạt mát không rời,
Cháu yêu, yêu nhất trên đời Bà thôi.
Gió xưa bà quạt lâu rồi,
Mãi trong ký ức không thôi nồng nàn.
Ầu ơ, khúc hát dân gian,
Cái cò, cái vạc mênh mang sớm chiều.
Tuổi thơ cháu nhớ rất nhiều,
Làm sao kể hết bao điều bà ơi!
Thời gian rồi cũng dần trôi,
Cháu yêu khôn lớn bà tôi đâu còn.
Trưa hè những giấc no tròn,
Gió tay bà quạt đâu còn nữa đâu.
Ai làm nên cảnh bể dâu,
Để Bà đi mãi tìm đâu bóng bà?
Bà đi hiu quạnh cửa nhà,
Giờ đây cháu nhớ lắm Bà, Bà ơi!
(Sưu tầm)
Bà mình vẫn đẹp làm sao,
Duyên dáng như lúc má đào đương xuân,
Bàn tay khéo léo cuốn vần,
Mái tóc một thưở vấn trần làm duyên.
Ngày ấy bà đẹp như tiên,
Nay còn phảng phất trên miền nếp nhăn,
Nụ cười tươi tắn in hằn,
Thời gian không thể xoá băng nét từ,
Bà là Phật Mẫu tâm như,
Trong lòng con cháu suy tư tình bà.
Yêu bà lắm lắm đó nha,
Bà là gốc rễ cây đa cây đề,
Bà là tùng bách sơn khê,
Bà đã xây dựng đề huề tư gia.
Đời con cố gắng giữ nhà,
Nuôi dạy con cháu thành ra người hiền.
Học nhẫn, học đức, học siêng,
Trị gia đúng mức …con hiền, chăm, ngoan.
Công dung ngôn hạnh vẹn toàn,
Đây quà con cháu ngoãn ngoan trao bà.
(Sưu tầm)
Những buổi chiều mùa đông, trên sân nhỏ,
Lũ chúng tôi háo hức cả một đoàn,
Nhởn nhơ trên tuyết, trên đồi nhỏ,
Hướng về nhà rảo bước lang thang.
Khi xe trượt tuyết chúng tôi đã chán,
Chúng tôi ngồi vào ngay ngắn hai hàng,
Cùng lắng nghe bà ngoại tôi kể chuyện,
Câu chuyện kể về chàng ngốc Ivan.
Chúng tôi ngồi nghe, dường như nín thở,
Còn thời gian cũng gần quá nửa đêm,
Chúng tôi giả vờ không nghe gì cả,
Nếu mẹ kêu đã đến lúc đi nằm.
Chuyện đã hết rồi. Đến lúc đi ngủ…
Nhưng làm sao còn ngủ được bây giờ?
Chúng tôi nhìn khắp xung quanh, bốn phía,
Rồi lại bắt đầu nằng nặc đòi bà.
Còn bà nói e dè, không dứt khoát
“Chẳng lẽ ngồi nghe đến sáng hay sao?”
Vâng, chúng cháu xin bà cứ mặc,
Bà kể đi, bà cứ kể đi nào.
(Sưu tầm)
Lời ru tự ở nơi xa,
Ngủ được không cháu lời bà gió đưa,
Sài Gòn lạc mất lối trưa,
Lời ru qua nắng có vừa giấc không.
À ơi, qua bao dòng sông,
Thấm cơn mát đẫm mênh mông cánh cò.
Ngọt ngào chắt đắng âu lo,
Nhớ thương gói lại dành cho ngày về,
Lời ru qua cả giấc hè,
Mượn giời mây trắng mà che ru hời.
(Sưu tầm)
Quạt mo Bà để gối đầu,
Hát ru thay Mẹ những câu ấm nồng,
“Cái cò, cái vạc, cái nông…
Sao mày dẫm lúa nhà ông hỡi cò…”
Lời thơ ngày ấy Nội cho,
Nửa đêm Nội quạt, câu hò Nội thương,
Cùng chung Bà Cháu chiếc giường,
Quạt mo trọn giấc mãi vương tháng ngày.
Lớn khôn dòng chảy đổi thay,
Con đi năm tháng phủ dày tuyết sương,
Cô đơn trên khắp nẻo đường,
Đêm về canh vắng nhớ thương Nội nhiều.
Quạt mo của Nội nhỏ xiu,
Mà sao nó mát quá nhiều Nội ơi!
Cho con trọn giấc nhớ đời,
Tháng năm vẵng mãi, Nội ơi, nhớ hoài!
Tuổi thơ tay ấm vòng tay,
Cháu yêu của Nội những ngày Nội thương,
Bàn tay cứng cỏi lạ thường,
Mà sao hơi ấm tình vương quá nhiều.
Đường đời phiêu lãng bao nhiêu,
Cho con gợi nhớ thương nhiều Nội ơi!
Đêm về nghe tiếng mưa rơi,
Quạt mo của Nội, vẵng lời Nội ru!
(Nguyễn Văn Thái)
Mượn mùa phượng vĩ đỏ hoa,
Cháu về vui với ông bà chốn quê,
Mỗi năm một dịp cháu về,
Ông bà vui, bớt tái tê cảnh già.
Những ngày xưa… cứ đi xa,
Chỉ mong có chút tình quà đó thôi,
Chắt chiu cũng đủ tiêu rồi,
Băn khoăn cái sợ mất nơi cội nguồn.
Cháu về vui cả làng thôn,
Khoe màu sắc thắm, thơm hương vườn mình,
Cháu ông, xin chớ vô tình,
Nên thành điệp khúc, vẹn tình quê hương.
(Minh Tuấn)
Ầu ơ… cánh võng chao nghiêng,
Lời ru đưa cháu tới miền trăng mơ,
Con cò con vạc mong chờ,
Về đây chung dệt câu thơ ân cần.
Cháu cười như nụ hoa xuân,
Ông bà ngắm nghía bao lần xôn xang,
Cháu là bạc, cháu là vàng,
Giống cha giống mẹ trong ngàn đắm say.
Ông bà theo cháu ngủ ngày,
Tay ôm miệng hát, giọng bay tiếng lòng.
Gió cười gieo cánh tuyết đông,
Giáng sinh mặc giá, trong phòng ấm nôi.
Cháu như hoa dưới mặt trời,
Lời ru như gió nhẹ rơi vỗ về,
Ầu ơ… Xen tiếng oe oe,
Bi bô nói nghịu theo bè… Trẻ thơ.
Tiếng ru như nước tràn bờ,
Nhà vui thêm tiếng, giấc mơ thêm người,
Ông bà cười nụ thắm tươi,
Mỗi lần ru cháu như người trên mây.
Thơ văn thường cho người lãng mạn, trở nên lãng mạn hơn với sản phẩm của Thiều Hoa!
Tham khảo ngay bộ sưu tập quần ống suông sang trọng và lãng mạn của Thiều Hoa!
Có thể bạn quan tâm:
Bà nội là người luôn sát cánh bên những người cháu từ khí mới lọt lòng đến lúc lớn khôn. Bà bế bồng, chăm sóc, dành cho cháu những tình cảm yêu thương thắm nồng. Chùm thơ về bà nội kính yêu sau đây đã phần nào diễn tả được tình cảm, lòng biết ơn của người cháu dành cho bà.
Hình ảnh bà yêu thương vuốt ve cháu
(Sưu tầm)
Thương nội lắm cả đời tần tảo,
Năm tháng dài cơm áo nuôi con,
Đến nay sức khoẻ héo mòn,
Chúng con kính cẩn lòng son gửi Người.
Khi còn trẻ nào tươi màu nắng,
Chồng vắng nhà gánh nặng trọn mang,
Lá xanh rụng trước lá vàng,
Mất đi các bác tóc sang màu buồn.
Thêm lần nữa trời tuôn xối xả,
Tin nhói lòng bố đã mất đi,
Bà, con, mẹ nữa ngất vì,
Núi non sụp đổ nào chi sánh bằng.
Giữa đêm tỏ vầng trăng tắt ngấm,
Nuốt lệ sầu tim ngậm nỗi đau,
Thế rồi bữa cháo bữa rau,
Cả nhà vực dậy tuy màu tối đen.
Trong tuyệt vọng như đèn chiếu sáng,
Động viên mình khơi rạng cháu thơ,
Ảnh ai ảm đạm bàn thờ,
Tấm gương nghị lực bây giờ con noi.
Những buổi chiều mùa đông, trên sân nhỏLũ chúng tôi háo hức cả một đoànNhởn nhơ trên tuyết, trên đồi nhỏHướng về nhà rảo bước lang thang.
Khi xe trượt tuyết chúng tôi đã chánChúng tôi ngồi vào ngay ngắn hai hàngCùng lắng nghe bà ngoại tôi kể chuyệnCâu chuyện kể về chàng ngốc Ivan.
Chúng tôi ngồi nghe, dường như nín thởCòn thời gian cũng gần quá nửa đêm.Chúng tôi giả vờ không nghe gì cảNếu mẹ kêu đã đến lúc đi nằm.
Chuyện đã hết rồi. Đến lúc đi ngủ…Nhưng làm sao còn ngủ được bây giờ?Chúng tôi nhìn khắp xung quanh, bốn phíaRồi lại bắt đầu nằng nặc đòi bà.
Còn bà nói e dè, không dứt khoát“Chẳng lẽ ngồi nghe đến sáng hay sao?”Vâng, chúng cháu xin bà cứ mặcBà kể đi, bà cứ kể đi nào.
(Nguyễn Tâm)
Long An xứ sở đất quê chaNay trở về thăm lại ông bàCô chú xóm giềng ra ngõ đónHọ hàng em cháu cũng chào quaBồi hồi cảnh cũ con mương nhỏRay rứt quê xưa bụi chuối xaTắm nước bờ ao nghe vị ngọtBữa cơm bên nội thắm tình nhà.
Tác Giả: Ngọc Khương
Một đời rơm rạ ruộng đồngNội đi chỉ tấm lưng còng mang theoCỏ vàng, nấm mộ buồn teoBuốt mưa đêm, rát nắng chiều nội ơi
Bao năm nuôi cháu mồ côiTiếng ru nội đẫm vành nôi cháu nằmTrên đầu nội mấy vòng tangNỗi nhà, nỗi nước thắt ngang cuộc đời
Cháu đi góc biển chân trờiTrong tim không cạn những lời nội ruNay về thăm nội vàng thuNén hương quặn cháy nghiêng mồ lệ rơi!
Nghe từ tiếng nội à ơiTừ trong mộ đất xé trời vang lên…
Tác giả: Phương Trang
Thương nội lắm cả đời tần tảoNăm tháng dài cơm áo nuôi conĐến nay sức khoẻ héo mònChúng con kính cẩn lòng son gửi NgườiKhi còn trẻ nào tươi màu nắngChồng vắng nhà gánh nặng trọn mangLá xanh rụng trước lá vàngMất đi các bác tóc sang màu buồnThêm lần nữa trời tuôn xối xảTin nhói lòng bố đã mất điBà, con, mẹ nữa ngất vìNúi non sụp đổ nào chi sánh bằngGiữa đêm tỏ vầng trăng tắt ngấmNuốt lệ sầu tim ngậm nỗi đauThế rồi bữa cháo bữa rauCả nhà vực dậy tuy màu tối đenTrong tuyệt vọng như đèn chiếu sángĐộng viên mình khơi rạng cháu thơẢnh ai ảm đạm bàn thờTấm gương nghị lực bây giờ con noi.
Tác giả: Nguyễn Lãm Thắng
Chiều rồi bà mới về nhàCái gậy đi trước, chân bà theo sauMọi ngày bà có thế đâuThì ra cái mỏi làm đau lưng bà!
Bà rằng: – gặp một cụ giàLạc đường, nên phải nhờ bà dẫn điMột đời một lối đi vềBỗng nhiên lạc giữa đường quê, cháu à!
Cháu nghe câu chuyện của bàHai hàng nước mắt cứ òa rưng rưngBà ơi, thương mấy là thươngMong ai đừng lạc giữa đường về quê!
Tác Giả: Vũ Duy
Bà hay ngồi nhớ quêở phố ồn ào quáNgười đông mà xa lạNhà, cửa đóng then cài
Trầu chẳng biết mời aiChè xanh ai thích uống?Nhìn phố khuya đèn sángBà nhớ đường tre xanh
Bà buồn này, buồn chânViệc không còn gì cảNhà, ngày lau một lầnCái tăm không cần chẻ
Ngày xưa, bà đi ởVất vả nhiều, muốn quênBây giờ ra phố ởLại thương bà không quen.
Tác giả: Ngọc Khương
Một đời rơm rạ ruộng đồngNội đi chỉ tấm lưng còng mang theoCỏ vàng, nấm mộ buồn teoBuốt mưa đêm, rát nắng chiều nội ơiBao năm nuôi cháu mồ côiTiếng ru nội đẫm vành nôi cháu nằmTrên đầu nội mấy vòng tangNỗi nhà, nỗi nước thắt ngang cuộc đờiCháu đi góc biển chân trờiTrong tim không cạn những lời nội ruNay về thăm nội vàng thuNén hương quặn cháy nghiêng mồ lệ rơi!Nghe từ tiếng nội à ơiTừ trong mộ đất xé trời vang lên…
Cùng với bà nội, bà ngoại cũng là người luôn gần gũi bên cạnh cháu từ khi cháu còn thơ bé đến lúc lớn khôn. Tình cảm ngoại dành cho cháu cũng không nhỏ. Và đáp lại, tình cảm cháu dành cho ngoại cũng thật sâu sắc. Nguồn tình cảm đó đã được gửi gắm qua những bài thơ viết về bà ngoại cực hay sau đây.
Hình ảnh bà quạt cho cháu ngủ
(Sưu tầm)
Những ngày con bé ngây thơ,
Ngoại ru câu hát ầu ơ ngọt ngào,
Dừa xanh gió mát rì rào,
Tuổi thơ bên ngoại đời nào con quên.
Lời ru con lớn khôn lên,
Dắt con từng bước từ bên nôi này,
Con xa quê ngoại bao ngày,
Bôn ba khắp nẻo đó đây cuộc đời.
Nhưng không quên được nụ cười,
Cùng bao ký ức bên người ngoại yêu,
Mái tranh nghèo khó liêu xiêu,
Đời ngoại gian khổ bao nhiêu tháng ngày.
Tóc giờ ngoại trắng như mây,
Làn da mồi nám tháng ngày long đong,
Thương con ngoại đã lưng còng,
Bao nhiêu khắc khổ trên dòng đời qua.
Hôm nay lặn lội đường xa,
Con về thăm ngoại thiết tha nỗi niềm,
Ngược dòng ký ức đi tìm,
Tìm trong năm tháng bóng hình ngoại xưa.
Đời ngoại năm nắng mười mưa,
Công ơn của ngoại con chưa đáp đền,
Tình yêu thương ngoại vững bền,
Cho con ký ức xây nền tương lai.
(Sưu tầm)
Ngoại tôi tóc bạc lưng còng,
Đêm ngồi tựa cửa chờ mong con về,
Đường dài vạn dặm sơn khê,
Nghe mưa hiu hắt não nề tâm can.
Chiều nay tin tức lũ tràn,
Cuốn đi nhà cửa nát tan hết rồi,
Lòng buồn thương ngoại cút côi,
Nhà tranh vách lá ngoại ngồi nhìn mưa.
Bước chân về mái nhà xưa,
Tôi về thăm ngoại đong đưa võng dù,
Ấm lòng nghe lại tiếng ru,
Ngoài vườn vọng tiếng chim cu gọi bầy.
Bưởi, chanh, xoài, mít còn đây,
Bao nhiêu kỷ niệm những ngày còn thơ,
Mấy mùa hoa mận, hoa mơ,
Bạn bè thuở nhỏ bây giờ nơi đâu?
Bờ ao giàn bí, giàn bầu,
Hàng dừa nghiêng bóng bên cầu nhà tôi,
Pha sương tóc bạc, da mồi,
Lưng còng dáng ngoại trong tôi nhớ hoài…
Tác giả: Hoàng Thanh Tâm
Con về ôm lại hàng cauVề thăm nhà ngoại hôm nào nắng lênĐường đê đất đỏ chênh vênhKhói cao quyền quyện mông mênh mái nhàĐàn cò bay lả bay laCánh đồng mùa gặt chim tha thóc thừaThương ngoại dầu dãi nắng mưaMột đời con cháu vẫn chưa yên lòngLưng còng mắt kém vịnh songTươi cười móm mém vẫn không trách hờnQuả cau cái vỏ vân vânTiêm trầu cho ngoại một lần cũng vuiGiờ con nhớ ngoại bùi ngùiLạnh lùng nhà trống tiếng cười còn đâuBay bay hương khói dòng châuMỗi khi nhớ ngoại đục ngầu phù saCây cầu ngoại bước vô raKhăn rằn quàng cổ bà ba sớm chiềuBên mộ mẹ khóc quạnh hiuLấy chồng xa xứ cánh diều quê chaKhóc thầm nhớ buổi cơm nhàMẹ chưa dâng ngoại chung trà tuổi caoGiờ ngoại tít tắp sông sâuĐời ngoại như khói như sao cuối trờiKhăn tang phủ kín sầu ơiNước ròng bìm bịp mồ côi não nùng.
(Sưu tầm)
Ngoại tôi nay đã chín mươi,
Nhưng trông ngoại vẫn vô tư không già.
Nhìn ngoại ai dễ đoán ra,
Ngoại mà nghịch ngợm “Xì Tin” không bằng.
Ngoại ăn nói cũng rất hăng,
Đứa nào láu cá, gãy răng bây giờ…
Càng già càng giống trẻ thơ,
Không lo, không nghĩ đến giờ là chơi.
Cả đời ngoại đã khổ rồi,
Bây giờ ngoại mới thảnh thơi chơi đùa.
Ngoại chơi cho bớt già nua,
Quên đi những chuyện hơn thua ở đời…
Quên bao cực khổ ngoại ơi,
Bao năm vất vả, cả đời vì con,
Bây giờ xuân sắc không còn,
Mong sao ngoại mãi sống đời “Xì Tin”.
(Sưu tầm)
Hôm nay tôi viết đôi lời,
Nói về bà ngoại với đời gian nan,
Tuổi già ngoại vẫn nặng mang,
Lo cho con cháu chứa chan từng giờ.
Tình thương trong ngoại ngất ngời,
Tựa như là thể biển trời bao la,
Ngoại ơi có biết nơi xa,
Cháu luôn nhớ đến bài ca hôm nào.
Kèm lời ru ngủ ngọt ngào,
Từng câu từng chữ con nào có quên,
Bây giờ cuộc sống lênh đênh,
Nghĩ về bà ngoại mình ên quê nhà,
Cô đơn sống với tuổi già,
Không người chăm sóc thật là bi ai.
Giận đời sao quá nhạt phai,
Trách cho số phận kém may khó ngờ,
Ngoại luôn tựa bếp mong chờ,
Nơi xa con cháu nghe lời ngoại mong.
Quê nhà ngoại vẫn đợi trông,
Mà sao con cháu vẫn không quay về,
Hôm nay đặt bút con thề,
Mai này gia đạo yên bề nơi đây,
Con cùng đàn trẻ thơ ngây,
Về quê rước ngoại lên đây sống cùng.
Cháu con sum họp trùng phùng,
Con đây xin mở tiệc tùng mừng vui,
Xoá đi cảnh sống lui thui,
Từ nay con sẽ chăm nuôi ngoại hiền.
(Phi Nga)
Cháu yêu Bà lắm, Ngoại ơi!
Cháu mong Bà khoẻ, yêu đời tươi vui.
Ngoại như tia nắng mặt trời,
Sẽ chia ánh sáng, rạng ngời cháu con.
Đời Ngoại như dốc núi non,
Để cho con cháu, lon ton học cùng.
Ngoại là đồi núi ngàn trùng,
Thân cây cổ thụ, ôm cùng cháu con.
Ngoại như biển cả mênh mông,
Tắm mát tất cả, tấm lòng cháu con.
Hòn đá nước chảy sẽ mòn,
Tình thương Ngoại tặng, cháu con mãi còn.
Trăm năm tuổi Ngoại đã tròn,
Con Ngoại cả tá, nếp lòn cân nhau.
Cháu, chắt, chút, chít cả đoàn,
Buồn, vui quy tụ tập đoàn tươi vui.
Cảm ơn có Ngoại trên đời,
Đã sinh được Mẹ, sinh thời cháu, con.
Thương Ngoại nhiều tuổi héo mòn,
Cầu Trời Ngoại khoẻ, cháu con vui mừng.
(Sưu tầm)
Chiều nay nắng ngả qua tây,
Lòng con hiu hắt vơi đầy Ngoại ơi!
Con chim hót ở bên trời,
Nỉ non nó bảo Ngoại rời thế nhân.
Thời gian cũng đã qua dần,
Mà con cứ mãi muôn phần nhớ mong,
Ngày nào thơ bé trong lòng,
Ngoại ẵm Ngoại cõng trong vòng tay yêu.
Giờ con khôn lớn đã nhiều,
Ngoại đâu còn nữa tiêu điều nhà xưa,
Thương sao biết mấy cho vừa,
Vườn rau héo úa giọt mưa không về.
Bao lần trong những cơn mê,
Con mơ thấy Ngoại bên lề gió sương,
Thương con Ngoại dắt tới trường,
Cho con đi học lúc đường trật trơn.
Vẳng bên có tiếng ai đờn,
Hoài lang dạ cổ khúc đơn bạn lòng,
Ngoại ơi con nhớ con Mong,
Làm sao để có Ngoại trong cuộc đời.
Con tìm Ngoại khắp chân trời,
Cho con bên Ngoại không rời nữa đâu,
Ầu ơ câu hát ví dầu,
Ngoại ơi Ngoại ở nơi đâu chưa về?
Những bài thơ về bà đã mất sau đây là tiếng nấc nghẹn ngào, là sự thương xót đến tận cùng khi phải tiễn đưa người bà kinh yêu về với tiên tổ. Hãy dành thời gian lắng lòng cùng chùm thơ hay sau đây để có thêm nhiều phút giây xúc cảm bạn nhé !
Thơ về bà đã mất cảm động
Tác giả: Donna Mai Hồng Thu
Thôi thế từ đây đã mất rồiÔng Bà yêu kính của lòng tôiTừ đây tất cả là dĩ vãngSố kiếp lạc loài tôi vẫn mang
Thôi nhé từ đây còn đâu nữaTình thân mái ấm thủa còn thơĐời trôi sao nỡ mang đi mấtTình thân quý nhất của đời tôi
Thôi nhé từ đây hết dịp mongVề thăm cùng ngoại hóng Xuân sauLòng tôi như nghẹn bao buồn tủiNgoại ở suối vàng ngoại có vui?
Thôi thế từ đây đã chôn vùiHình hài yêu dấu ngoại của tôiTình thân như đã vào cát bụiChẳng khóc mà sao vẫn ngậm ngùi
Tôi muốn gào to, khóc thật toMong sao Chúa thấu nỗi lòng loMong sao ngoại được yên giấc ngủQuên cõi trần ai rũ bụi trần.Ngoại ơi! Ở bên kia thế giới.
Một chiều tàn thu đã chớm sang đôngDòng lệ nóng tuôn tràn trên đôi máĐau xót nghẹn ngào tim thắt từng cơnMái đầu xanh vươn vành khăn tang trắngAi nỡ đành lòng cướp mất ngoại đi..?..?Ngoại ơi!Ngoại ra đi khi lời ru còn dang dởGiấc ngủ đầu đời còn tiếng ngoại ầu ơ…..Cánh võng ngày thơ vẫn đung đưa từng nhịpMà bóng ngoại già xa khuất ngàn mâyVà giờ đây…Con trưởng thành lớn lên cùng năm thángCon trở về bên mộ ngoại thân yêuDòng chữ trên bia nhoè vì mưa nắngNgoại vắng lâu rồi con ngỡ hôm quaPhút chạnh lòng nhớ thương người con khócNhưng mong ngoại mỉm cười từ thế giới bên kia….
(Sưu tầm)
Tôi nhớ mãi : Bóng hình của Ngoại !Người dưỡng nuôi, khuyên dạy đời tôiTôi là đứa trẻ mồ côiMẹ tôi “vắng số”, khi tôi chào đời
Cha buồn quá! Xa rời thôn xóm !Để lại tôi, hôm sớm bên BàĐời tôi mất mẹ, lìa chaChỉ còn Bà Ngoại, mặn mà thương yêu
Dù cuộc sống, hẩm hiu gian khổNgoại vẫn luôn, dạy dỗ đủ điềuLòng tôi không thấy quạnh hiuNhờ vòng tay ấm, nâng niu của Bà
Tôi khôn lớn, Ngoại già đã “mất”Khiến lòng tôi, se thắt quặn đauDây trầu cùng với hàng cauGục đầu đưa tiễn, vẫy chào Ngoại “đi”
Tôi luôn nhớ ! Khắc ghi lời Ngoại !Sống làm sao, khỏi phải thẹn lòng“Cái vòng danh lợi cong cong,Kẻ hòng ra khỏi, người mong bước vào.”
Ngày thành đạt ! Tôi mau trở lại !Viếng Ngoại tôi, cùng mái nhà tranhNgồi bên nấm mộ cỏ xanhLòng luôn hồi tưởng, lẫn quanh đời mình
Ngoại có biết ! Ân tình của Ngoại !Suốt đời con, mãi mãi không quênNguyện cầu khấn vái ơn trênĐưa hồn của Ngoại, được lên Thiên Đàng.
Tác giả: Toàn Tâm Hòa
Hai năm… Ngoại biệt cõi trầnCon về nhìn nấm mộ phần cỏ xanhDây trầu vẫn mướt… uốn quanhTìm hình bóng Ngoại mong manh dáng gầy!
Hai năm khoé mắt còn cayNgoại ra đi giữa một ngày nắng tươiMà sao nước mắt con rơiCâu kinh tiễn ngoại những lời xót xa!
Con về giỗ Ngoại tháng baHoa cau rụng ở hiên nhà lẻ loiKhay trầu khô quéo cùng vôiHai năm cũng đã lâu rồi… nằm im!
Con dâng lên thứ Ngoại thèmTrầu xanh, cau chín nỗi niềm rưng rưngDường như con thấy ngoại mừngChỉ là giao cảm ngập ngừng… Ngoại ơi!
(Sưu tầm)
Tiếng kèn đưa tiễn não nềDòng người nước mắt tái tê trong lòng.Một đời bà ngoại long đongTrở về với đất chưa xong nỗi nhà.
Nhớ những năm ấy đường xaĐồi rừng heo hút mình bà lo toanChờ chồng lòng dạ héo honNuôi con gồng gánh đến mòn hai vai.
Những ngày kháng chiến, chạy TâyXóm làng giặc đốt, nhà đầy tro than.Dựng lều tạm, giặc lại cànNếp tranh mái cọ tan hoang mấy lần.
Khó khăn bà chẳng ngại ngầnNhững đêm hỏa tuyến mong gần chồng xa.Hòa bình trở lại quê nhàBà quen với việc nông gia thường ngày.
Để chồng có chút rảnh tayLo việc tập thể, bà gầy đêm trăngNhững ngày gió rét căm cămRuộng xanh mạ mới dây giăng thẳng hàng.
Bà sống hòa thuận xóm làngNghĩa tình sau trước, mùa màng đổi công.Đời bà như một dòng sôngQua ghềnh thác núi về đồng bằng xanh.
Tác giả: Trúc Lâm
Tiếng kinh lặng rớt bên thềmMột ngày tóc trắng không mềm nắng rơiBà nay như áng mây trờiBay sang ngã rẽ cuộc đời trầm luân
Từ đây rũ hết bụi trầnVà buông xuôi hết nợ nần bể dâuMiệng không còn thắm miếng trầuNếp nhăn rồi hóa đất nâu trên đồng
Đường dài bà xuống gặp ôngĐể buồn nhánh lá trầu không úa vàngRồi mai lúa chín mùa sangTìm đâu tiếng gạo trên sàng rơi nghiêng
Hương chanh còn tỏa ngoài hiênBóng cau vẫn gối đầu lên bức tườngHồng xiêm đã chín đầy vườnNgõ quen vẫn đợi chiều sương bà về
Vẫn đây bụi chuối, bờ treCon mương chảy khắp ngày hè đợi mưaBà không ra nữa xúc cuaBơ vơ cả chiếc rổ thưa góc nhà
Đơn sơ tấm áo nâu bàChiếc kim băng nhỏ cài qua vui buồnNắng mưa cổ bạc, vai sờnBà không mặc nữa cô đơn một chiều
Cuộc đời đã đủ chắt chiuMột lần nhắm mắt hồn theo gió ngàn
Trong đêm giấc mộng vừa sangThấy bà về giữa nhân gian mỉm cườiQuạt mo và tiếng à ơiLời ru có giọt buồn rơi âm thầm
Lưng còng gánh mỏi trăm nămBuông xuôi mặc khói hương trầm lặng bayBóng bà khuất cuối chân mâyMà hương bồ kết vẫn ngay hiên nhà.
Tác giả: Hoàng Quỳnh Mai
Đêm hè nằm ngắm trăng đầy,Vầng trăng cổ tích còn đây thuở nào.Chị Hằng, Chú Cuội trên cao,Lắng nghe Bà kể biết bao chuyện đời.Tay bà quạt mát không rời.Cháu yêu, yêu nhất trên đời Bà thôi.Gió xưa bà quạt lâu rồiMãi trong ký ức không thôi nồng nàn.Ầu ơ .. khúc hát dân gian,Cái cò, cái vạc mênh mang sớm chiều.Tuổi thơ cháu nhớ rất nhiềuLàm sao kể hết bao điều bà ơi !Thời gian rồi cũng dần trôi,Cháu yêu khôn lớn bà tôi đâu còn.Trưa hè những giấc no trònGió tay bà quạt đâu còn nữa đâu.Ai làm nên cảnh bể dâuĐể Bà đi mãi tìm đâu bóng bà ?Bà đi hiu quạnh cửa nhàGiờ đây cháu nhớ lắm Bà… Bà ơi !
Lúc còn khỏe, ông bà đã giup bố mẹ chăm sóc, nuôi dưỡng ta lớn khôn. Giờ ông bà mái tóc đã bạc màu, sức khỏe cũng không còn, ngày càng gần đất xa trời. Hãy sống tốt vơi ông bà để khỏi phụ công lao trời biển ông bà dành cho bạn nhé ! Đó cũng là thông điệp mà những bài thơ hay về ông bà sau đây muôn nhắn gửi.
Thơ về ông bà hay nhất
(Donna Mai Hồng Thu)
Thôi thế từ đây đã mất rồi,
Ông Bà yêu kính của lòng tôi,
Từ đây tất cả là dĩ vãng,
Số kiếp lạc loài tôi vẫn mang.
Thôi nhé từ đây còn đâu nữa,
Tình thân mái ấm thủa còn thơ,
Đời trôi sao nỡ mang đi mất,
Tình thân quý nhất của đời tôi.
Thôi nhé từ đây hết dịp mong,
Về thăm cùng ngoại hóng Xuân sau,
Lòng tôi như nghẹn bao buồn tủi,
Ngoại ở suối vàng ngoại có vui?
Thôi thế từ đây đã chôn vùi,
Hình hài yêu dấu ngoại của tôi,
Tình thân như đã vào cát bụi,
Chẳng khóc mà sao vẫn ngậm ngùi.
Tôi muốn gào to, khóc thật to,
Mong sao Chúa thấu nỗi lòng lo,
Mong sao ngoại được yên giấc ngủ,
Quên cõi trần ai rũ bụi trần.
(Sưu tầm)
Nay con về nơi ấy ngày xưa,
Bịn rịn tiễn đưa chiều mưa quê ngoại,
Gió ướt lạnh lòng con tê tái,
Xa ngoại rồi mãi mãi tới trăm năm.
Bao năm rồi con lại về thăm…
Ngoại không còn lòng con trăn trở mãi,
Ngoại đi xa rồi chỉ còn để lại,
Trong lòng con nỗi nhớ mãi không nguôi.
Nhớ ngày xưa âu yếm ngoại mỉm cười,
Thương yêu con mỗi lần về thăm ngoại,
Phần con bắp ngô ngoại trồng ngoài bãi,
Ngô ngọt ngào như tình ngoại, ngoại ơi…
Thương yêu cháu con suốt cả cuộc đời,
Lòng con mãi khắc ghi những lời ngoại dặn,
Xa ngoại rồi con tìm về hơi ấm,
Di ảnh người vẫn đằm thắm nhìn con.
(Sưu tầm)
Ông Bà nghĩa trọng, đức dầy,
Yêu thương con cháu, tràn đầy ngất ngây.
Cả đời tận tụy lắt lay,
Ôm vào vất vả xác gây thân gầy.
Nhớ xưa nghèo khó quả quầy,
Đường đời sương gió, lội lầy bão giông.
Ông Bà dìu dắt gai chông,
Hướng chân-thiện-mỹ, hư không cảnh đời.
Tình cao nghĩa cả khó dời,
Đáp đền ơn lớn, đời đời chẳng quên.
Phận người, số kiếp lênh đênh,
Đời vô thường quá, gọi tên Ông Bà.
(Dũng Bùi)
Nhớ về Ông Nội ngày xưa,
Lưng còng, tóc bới, tuổi vừa bảy mươi,
Cháu Ông chưa đến tuổi mười,
Nhớ cây gậy chống, Ông cười gỏ con.
Nhớ hoài ngày tháng vẫn còn,
Đầu con Ông gỏ, làm con nhớ hoài,
Ông cười tay nắm bàn tay,
Hôn trên chỗ gỏ, mắt cay Nội nè.
Thương cho cháu Nội Ông ghê,
Ba con vất vả mọi bề nghe không.
Đi làm nuôi cháu cả Ông,
Làm tròn hiếu đạo nặng lòng Ba con.
Bây giờ Ông mất đâu còn,
Ba con cũng bỏ cả con đi rồi,
Một mình như đứa mồ côi,
Nhớ về năm tháng Nội Tôi một thời.
Nhớ hoài, nhớ mãi Nội ơi!
Nhớ cây gậy gỗ, nhớ đời còn đây,
Tóc sương muối bạc giờ này,
Đầu con Nội gõ, còn đây nhớ hoài!
Cháu chạy tung tăng trong nắng hanhGió xuân ru mầm lá hiền lànhÔng ngồi trông cháu trông trời đấtXao xuyến ngần xanh trên mạ xanhCháu biến ông thành con ngựa cưỡiÔng thành tên lửa cháu giang bayTúm tóc ông reo bừng cả máLại bắt ông làm ông rượu sayÔng giả làm say lăn xuống đấtNgừng chơi, cháu chạy đến nâng ôngÔng hé mắt nhìn, không muốn dậyTình cháu làm say quá rượu nồng.
(Minh Tuấn)
Ầu ơ… cánh võng chao nghiêngLời ru đưa cháu tới miền trăng mơCon cò con vạc mong chờVề đây chung dệt câu thơ ân cần.
Cháu cười như nụ hoa xuânÔng bà ngắm nghía bao lần xôn xangCháu là bạc,Cháu là vàngGiống cha giống mẹ trong ngàn đắm say.
Ông bà theo cháu ngủ ngàyTay ôm miệng hát,giọng bay tiếng lòngGió cười gieo cánh tuyết đôngGiáng sinh mặc giá, trong phòng ấm nôi.
Cháu như hoa dưới mặt trờiLời ru như gió nhẹ rơi vỗ vềẦu ơ …Xen tiếng oe oeBi bô nói nghịu theo bè …Trẻ thơ.
Tiếng ru như nước tràn bờNhà vui thêm tiếng,giấc mơ thêm ngườiÔng bà cười nụ thắm tươiMỗi lần ru cháu như người trên mây.
(Dũng Bùi)
Nhớ về Ông Nội ngày xưaLưng còng,tóc bới, tuổi vừa bảy mươiCháu Ông chưa đến tuổi mườiNhớ cây gậy chống, Ông cười gỏ conNhớ hoài ngày tháng vẫn cònĐầu con Ông gỏ, làm con nhớ hoàiÔng cười tay nắm bàn tayHôn trên chỗ gỏ, mắt cay Nội nèThương cho cháu Nội Ông ghêBa con vất vã mọi bề nghe khôngĐi làm nuôi cháu cả ÔngLàm tròn hiếu đạo nặng lòng Ba conBây giờ Ông mất đâu cònBa con cũng bỏ cả con đi rồiMột mình như đứa mồ côiNhớ về năm tháng Nội Tôi một thời.
Những bài thơ hay về bà dành cho trẻ mầm non sau đây là những bài thơ ngắn gọn, dễ đọc, dễ nhớ, dễ thuộc, rất thích hợp vơi lứa tuổi của các bé. Qua đây, nhằm giáo dục các bé tình yêu thương ông bà, ông mẹ, yêu gia đình mình.
Thơ về bà cho trẻ mầm non
Tác giả: Chưa rõ
Bé ơi mau thức dậyTập thể dục với bàHai bà cháu chúng taCùng sống vui sống khỏe.
Tác giả: Chưa rõ
Thăm nhà bàBà đi vắngCó đàn gàChơi ngoài nắngCháu đứng ngắmĐàn gà conRồi gọi luônBập, bập, bậpChúng lật đậtChạy thật nhanhXúm vòng quanhKêu “chiếp chiếp”Gà mải miếtNhặt thóc vàngCháu nhẹ nhàngLùa vào mát.
(Sưu tầm)
Cứ giờ dạy cháu về nhàĂn xong nhớ lấy cho bà cái tămNhưng bà đó rụng hết răngCháu không lấy được cái tăm cho bàCháu đi rót nước bưng raChè thơm hương tỏa khắp nhà vui vui.
Nghỉ hè bé được về quêĐược đi lên rẫy, được về tắm sôngThăm bà rồi lại thăm ôngThả diều câu cá sướng không gì bằngĐêm về bé ngắm ông trăngNghe ông kể chuyện chị Hằng ngày xưaBà rang đậu lạc thơm chưa?Mời ông, bà, bé say sưa chuyện trò.
Này chú gà nâuCãi nhau chi thếNày chị vịt bầuChớ gào ầm ĩ
Bà tớ ốm rồiCánh màn khép rũHãy yên lặng nàoCho bà tớ ngủ
Bàn tay nhỏ nhắnPhe phẩy quạt nanĐều đều ngọn gióRung rinh góc màn
Bà ơi hãy ngủCó cháu ngồi bênCăn nhà vắng vẻKhu vườn im lặng
Hương bưởi hương cauLẩn vào tay quạtCho bà nằm mátGiữa vòng gió thơm.
Bà cho cháu chiếc quạtViền nan đỏ, nan xanhChiếc quạt nhỏ xinh xinhEm quạt gọi gió đếnƯớc gì em mau lớn
Ngày đêm quạt cho bàBà ngon giấc ngủ sayBàn tay em gọi gió.
Chiều nay về nhà ngoạiQuả na mở mắt chàoBưởi đung đưa trái bóngỔi thơm lừng bờ ao
Trên giàn hoa đậu tímHương thiên lí ngọt ngàoNgoài vườn bông huệ trắngChim ríu ran cành cao
Ngoại như một ông tiênCháu vuốt chòm râu bạcNgồi bên ông cháu hát”Tùng rinh! Tùng rinh rinh”
Những bài thơ về bà và ông sâu sắc này không chỉ mang ý thơ mượt mà mà còn là một lời nhắc nhở chúng ta hãy dành nhiều thời gian cho ông bà để sau này không phải hối tiếc. Hi vọng, bài yêu thích bài viết trên đây của Thiehoa. Hẹn gặp lại các bạn trong những bài viết sau nhé !
>>>Xem thêm: Chọn lọc những bài thơ niềm vui tuổi già hay, ý nghĩa
Giáo sư Nguyễn Lân Dũng là nhà khoa học hàng đầu Việt Nam trong lĩnh vực vi sinh vật học (wiki), với hơn nửa thế kỷ cống hiến cho giáo dục và nghiên cứu. Ông là con trai Nhà giáo Nhân dân Nguyễn Lân, thuộc gia đình nổi tiếng hiếu học. Giáo sư giữ nhiều vai trò quan trọng như Chủ tịch Hội các ngành Sinh học Việt Nam, Đại biểu Quốc hội và đã được phong tặng danh hiệu Nhà giáo Nhân dân năm 2010.
Trông chờ hay chông chờ đúng chính tả vẫn là phân vân của nhiều người…
Ao nuôi tôm bằng bạt là mô hình được áp dụng phổ biến ở Việt…
Giãy dụa hay giãy giụa đúng chính tả tưởng chừng đây là một câu hỏi…
Nước máy, nước sạch đang dần thay thế cho nước giếng khoan trên mọi vùng…
Rò rỉ hay Dò rỉ là hai từ dễ bị nhầm lẫn bởi phát âm chữ…
Từ xa xưa, con người đã sử dụng nước mưa để uống và sinh hoạt.…
This website uses cookies.