Table of Contents
Chế Lan Viên là nhà thơ lớn. Trong sự nghiệp sáng tác của mình, ông đã để lại cho đời cả một kho tàng thơ đồ sộ với nhiều đề tài, chủ đề khác nhau. Bên cạnh mảng thơ viết về cách mạng, về kháng chiến, về quê hương, đất nước, ông còn sáng tác nhiều bài thơ tình dạt dào xúc cảm. Bài viết hôm nay, LVT Education xin chia sẻ tập thơ tình của Chế Lan Viên, thơ Chế Lan Viên về tình yêu hay nhất. Cùng chia sẻ bạn nhé !
Bài viết cùng chủ đề:
1. Vì sao thơ tình của Chế Lan Viên lại được bạn đọc yêu thích?
Chế Lan Viên là một tháp Bayon bốn mặt, như cách nói của ông. Bên cạnh một thế mạnh, một giọng riêng về những bài bình luận, mà thường là bình luận nhạy bén và sắc sảo, ông còn có nhiều bài thơ tình hay, để lại ấn tượng khá sâu đậm nơi người đọc. Có không ít bài thơ tình ngắn gọn, cảm xúc tinh khôi, cô đọng và xinh xắn như một đóa hoa hồng trong buổi sáng mùa xuân.
Đây là nét riêng của Chế Lan Viên. Dõi theo con đường sáng tạo của Chế Lan Viên, thấy rằng, ở tuổi 17, trong khi các nhà thơ lãng mạn viết nhiều bài thơ tình thì Chế Lan Viên dựng nên một thế giới hư linh với những tháp Chàm, sông vắng, pháp trường, tha ma, sọ trắng, đầu lâu và đổ nát.
Chân dung nhà thơ Chế Lan Viên
Nghệ thuật được chiếu rọi từ tư tưởng siêu hình, làm cho thế giới trần gian, như sau này tác giả viết: “Tôi đi giữa siêu hình / Như đất này lợm mửa” (Ngoảnh lại mười lăm năm). Vậy mà, từ Ánh sáng và Phù sa (NXB Văn học, HN, 1960) trở đi, Chế Lan Viên có nhiều bài thơ tình hay, độc đáo, khác hẳn với nhiều nhà thơ cùng thời.
Thơ tình Chế Lan Viên không giống thơ tình của Xuân Diệu. Tình yêu ở đây không có hò hẹn, không có “ngó trên tay điếu thuốc cháy lụi dần” của Hồ Dzếnh, không có kiểu “gặp em thơ thẩn bên vườn hạnh / hỏi mãi mà em chẳng trả lời” của Thái Can, lại càng không có kiểu yêu đương như các nhà thơ trẻ hiện đại.
Thơ tình Chế Lan Viên có chút gì đó vừa của ca dao, của Nguyễn Trãi, vừa của Trần Tế Xương, của Tản Đà,… Thơ tình Chế Lan Viên làm nên một thế giới nghệ thuật riêng, trong đó thời gian và không gian được cá thể hóa, vĩnh cửu hóa, gắn với chủ thể trữ tình trong từng bài thơ.
Có thể bạn quan tâm:
2. TOP 10+ bài thơ tình của Chế Lan Viên hay, lãng mạn
Thơ tình Chế Lan Viên đa dạng trong việc chọn thể loại và diễn đạt. Câu thơ có lúc thật ngắn, có lúc thật dài. Bài thơ có khi là lục bát, có khi là tứ tuyệt. Đặc biệt và tài hoa là khi sử dụng hình ảnh. Hình ảnh đa nghĩa, giàu suy tưởng. Thơ tình làm nên nét riêng trong thế giới nghệ thuật của Chế Lan Viên. Cùng LVT Education điểm qua những bài thơ tình của Chế Lan Viên hay nhất bạn nhé !
Tình ca ban mai
Em đi, như chiều điGọi chim vườn bay hết
Em về, tựa mai vềRừng non xanh lộc biếc
Em ở, trời trưa ởNắng sáng màu xanh che
Tình em như sao khuyaRải hạt vàng chi chít
Sợ gì chim bay điMang bóng chiều bay hết
Tình ta như lộc biếcGọi ban mai lại về
Dù nắng trưa không ởTa vẫn còn sao khuya
Hạnh phúc trên đầu taMọc sao vàng chi chít
Mai, hoa em lại về…
Những sợi tơ lòng
“Những sợi tơ lòng” của Chế Lan Viên
Tôi không muốn đất trời xoay chuyển nữaVới tháng ngày biền biệt đuổi nhau trôiXuân đừng về! Hè đừng gieo ánh lửa!Thu thôi sang! Ðông thôi lại não lòng tôi!
Quả đất chuyển giây lòng tôi rung độngNỗi sầu tư nhuần thấm cõi Hư Vô!Tháng ngày qua, gạch Chàm đua nhau rụngTháp Chàm đua nhau đổ dưới trăng mờ!
Lửa hè đến! Nỗi căm hờn vang dậy!Gió thu sang thấu lạnh cả hồn thơ!Chiều đông tàn, như mai xuân lộng lẫyChỉ nói thêm sầu khổ với ưu tư!
Tạo hoá hỡi! Hãy trả tôi về Chiêm quốc!Hãy đem tôi xa lánh cõi trần gian!Muôn cảnh đời chỉ làm tôi chướng mắt!Muôn vui tươi nhắc mãi vẻ điêu tàn!
Hãy cho tôi một tinh cầu giá lạnhMột vì sao trơ trọi cuối trời xa!Ðể nơi ấy tháng ngày tôi lẩn tránhNhững ưu phiền, đau khổ với buồn lo!
Em bỗng đến
Ta còn nắm nhành Đan. Son nếp áoChút tên tuổi vẫn chói ngời diễm ảoBạn phù du, ta đứng với thiên nhiênSáng tươi vui lòng giữ vững hoa đèn
Bỗng em đến. Mắt trời ta bỡ ngỡRặng đào thơm, đóa mùa em hé nởBúp thanh xuân chĩu nặng móc hương tìnhÁi ân gieo đôi cánh đỏ nghiêng vànhBỗng em đến. Suối hồng em giội chảyTrắng yêu thương thuyền Mình ru sóng đẩyĐiệu hò ru lả mướt cánh tay chèoMảnh hồn thuyền then ngọc đoá giăng treo
Em có biết lòng riêng ta kín gióThen sầu muộn đã gài song khép ngõMây đã bay quá khứ đến phương trờiLặn mặt vàng, đen tối đã buông rơiTrường Môn cũ từ cơn rồng phượng khuấtLá dâu héo, dê vàng thôi đến nhặtÁo thôi son và loan hạc dứt làuNẻo xuân tàn ngủ vắng giếng xuân sâuNgủ vắng gái lòng ta… son phấn bỏBỗng em đến. Trái tình ngon miếng đỏAnh cười tươi hé mở nét dao xuânĐào lê ơi, ngươi vỡ đóa môi ngầnBỗng em đến. Mình hoa nghiêng chén sữaTa đón lấy mình hoa. Ta uống lửaCủa nguồn sâu xa thẳm, thác điên siNhạc người em ta uống trọn xuân thì
Sen chiếm ngọc hồ sa. Sầu cuốc nổiTrên xứ nắng lòng trưa năm tháng gọiTa vẫn yên say hút nhụy Hoa MìnhSuối hàn băng chảy mát dặm ân tìnhTa quên lãng. Lòng riêng thôi đến háiNhững dặm thẳm… bỗng sầu hoa ủ tráiBỗng rơi sương. Nhánh đẹp sắp vin gầnCũng buông xa. Tay ngọc sắp ân cầnCũng thôi dám cầm vin tay ngọc nữaThôi tưởng tiếc Trời xanh. Và chén lửaTrễ tay bưng chén ấm vị muôn đờiGiếng mình em say uống ngụm nhác lười
Ta bất diệt: nhành xuân mây gió cuốnXe son chậm một vành hoa ảo tưởngChói thiên thu… Man mác tháng năm bayMạch thời gian dâng trọn sóng sông đầyTrong một phút: lòng ta lên vĩnh viễnEm đến giữa lòng ta như sóng đếnBên kia đêm. Đây biển Sống sáng ngờiSay nhân gian, ta ấn mạnh dấu hàiEm bỗng đến. Mình hoa em đã đếnSáng một mùa dấu đỏ vẫn chưa phaiCắm một thuyền xuân đỏ choá Thiên Thai
Chùm nhỏ thơ yêu
Anh cách em như đất liền xa cách bểNửa đêm sâu nằm lắng sóng phương emEm thân thuộc sao thành xa lạ thếSắp gặp em rồi sóng lại đẩy xa thêm
Anh không ngủ. Phải vì em đang nhớMột trời sao rực cháy giữa đôi taEm nhắm mắt cho lòng anh lặng gióCho trời sao yên rụng một đêm hoa
Khúc ca chiều
Nắng hiền lành như một màu lụa cũChe gốc già, màn lá xanh buông rủNgày chiều chiều, từng trút gió không hươngLên cành cao khôn gợi dậy bụi đườngÔi im lặng vẫn ôm nàng bất diệtChiều muôn thuở ngại ngùng cơn khóc biệt
Hồn bao la mời mọc những tình sayTình bao la quyến rũ mảnh hồn bayÔi, cho hồn đau thương vừa kết cánhÔi, cho trời hơi sương tăng giá lạnhGiữa một chiều đôi chút gió không hươngTình đôi ta như một chút bụi đường
Lên bầu trời khôn đưa hồn đôi cánhCánh yêu đương trĩu nặng hồn mỏng mảnhVà ngang chiều nghìn vạn hố cô liêuVô ảnh chờ hồn ngả lúc qua chiềuÔi, im lặng của nắng chiều bất diệtNgỡ nghìn thuở vẫn chưa quen ly biệtĐể du dương lá khóc tiếng đôi cànhSóng thời gian trôi chảy bến ngày xanhChe gốc già, lá mấy màn buông rủMàn xuân khoác nắng vàng như lụa cũHồn tôi nghe hờn khóc tự trong hồnMột đám tang đưa hồn xuống huyệt buồnCành cây biếc nắng vàng vừa hết chiếuLòng tôi buồn như đám tang không triệuVà hồn tôi là triệu đám tang nàoMà phất phơ trong gió lá xôn xao?
Lặng im thì mới nghe
Lặng imLặng im thì mới ngheNhựa đong đầy các nhánhNhư hồn anh đầy em
Lặng imLặng im thì mới tỏNhánh đang hút từ sâuCái làm nên nụ đỏ.
Nghe, mùa xuân, nghe ngheLặng im mà mọi chỗCái im giữa lòng ta
Cũng là mùa xuân đóNếu lòng ta thiếu nóThì bao giờ ta nghe
Cầm tay em vút veHồn im cho tay nghe.
3. TẬP thơ tình của Chế Lan Viên ngắn gọn, xúc cảm
Những bài thơ tình của Chế Lan Viên sau đây tuy ngắn gọn nhưng không kém phần xúc cảm. Mỗi bài thơ vẫn diễn đạt trọn vẹn lời nói của con tim muốn gửi trao. Cùng chia sẻ để cảm nhận bạn nhé !
Thơ tình của Chế Lan Viên ngắn gọn
Nhớ mình
Qua đây ta lại nhớ mìnhGió trăng chẳng nói hết tình ta đauNgọn riêng gió thổi sầu lauMắt xa em có sáng màu nhớ nhung?Thời gian chảy khuất bên lòngNhỏ to mạch gối đôi dòng xót thương
Nhớ
Sáng ra đã gặp em rồiCòn đêm nay nữa sao dài bằng nămƯớc bay đến chỗ em nằmCùng chung đợi sáng, tay cầm trong tay
Trận đánh
Em ra đi, anh dọn lòng anh lạiMột mình anh, trận đánh chẳng cân bằngMột mình anh chống với mùa mưa lũVới cả mầu mây trắng, chỉ mình anh.
Nhánh đào yêu
Đêm sắp tan rồi. Sương trĩu câyTình yêu, anh đỡ ở trên tayKìa nhánh đào in ngoài bực cửaSắp dậy cùng ta đón một ngày.
Hoàng hôn
Cây khẽ nói lên từng ý gióBóng gửi hồn thơm xuống rợp đườngMột chùa có lẽ xa xôi lắmTrên những lòng tin rót suối chuông
Hồn anh cũng đã bắt đầu đêmEm hãy làm sương trút dịu mềmEm hãy làm sao gieo sáng lángVà ban thương nhớ, em làm em
Mây của hoa
Màu trắng là màu mây của emTrắng trời anh lại nhớ em thêmEm đi muôn dặm như về chậmChỉ lấy màu mây trắng nhắn tin.
Cây dẫn về em
Cây nối đầu cây… chạy tới emĐếm hoài cây lại mọc cây thêmTình anh làm chiếc cây sau chótVề tận quê em, đến tận thềm
Hoa tháng ba
Tháng ba nở trắng hoa xoanSáng ra, mặt đất lan tràn mùi hươngKhông em anh chẳng qua vườnSợ mùi hương… sợ mùi hương nhắc mình!
Lòng anh làm bến thu
Buổi sáng em xa chiCho chiều, mùa thu đếnĐể lòng anh hóa bếnCho thuyền em ra đi!
Tập qua hàng
Chỉ một ngày nữa thôi. Em sẽtrở về. Nắng sớm cũng mong. Câycũng nhớ. Ngõ cũng chờ. Và bướmcũng thêm màu trên cánh đang bay.
>>>XEM THÊM: Chọn Lọc 90+ bài thơ tình hay nhất – những cung bậc cảm xúc khó nói nên lời
4. Những bài thơ viết về tình yêu của nhà thơ Chế Lan Viên lắng đọng cảm xúc
Chế Lan Viên viết khá nhiều và khá thành công về đề tài tình yêu. Thơ tình Chế Lan Viên làm nên một thế giới nghệ thuật riêng, trong đó thời gian và không gian được cá thể hóa, vĩnh cửu hóa, gắn với chủ thể trữ tình trong từng bài thơ. Cùng chia sẻ những bài thơ viết về tình yêu của nhà thơ Chế Lan Viên dạt dào xúc cảm sau đây để cảm nhận bạn nhé !
Trời đã lạnh rồi
Bài thơ: “Trời đã lạnh rồi” của Chế Lan Viên
Đổi gió mùa thu trời lạnh chăng em?Màu xanh khuất mà mây cũng vắngHiu hắt lòng ta như thiếu nắngNhư căn nhà những tháng không em
Roi trên cành chừng đã đi quaChen lá lục quả bàng vàng đã chínCỏ có dễ mềm hơn vì sương bénCúc bên đường nghiêng những giọt sương hoa
Mùa thu chừng biết ta xa cáchGió nửa đêm từng lúc gọi ta hoàiNhắc anh biết miền xa em chẳng ngủNhớ những ngày chăn mỏng đắp chung đôi
Xuân
Tôi có chờ đâu, có đợi đâuÐem chi xuân lại gợi thêm sầu?- Với tôi, tất cả như vô nghĩaTất cả không ngoài nghĩa khổ đau!
Ai đâu trở lại mùa thu trướcNhặt lấy cho tôi những lá vàng?Với của hoa tươi, muôn cánh rãVề đây, đem chắn nẻo xuân sang!
Ai biết hồn tôi say mộng ảoÝ thu góp lại cản tình xuân?
Có một người nghèo không biết TếtMang lì chiếc áo độ thu tàn!
Có đứa trẻ thơ không biết khócVô tình bỗng nổi tiếng cười ran!
Chao ôi! Mong nhớ! Ôi mong nhớ!Một cánh chim thu lạc cuối ngàn.
Thu (I)
Chao ôi! Thu đã tới rồi sao?Thu trước vừa qua mới độ nào!Mới độ nào đây, hoa rạn vỡNắng hồng choàng ấp dãy bàng cao
Cũng mới độ nào trong gió lộngNến lau bừng sáng núi lau xanhBướm vàng nhè nhẹ bay ngang bóngNhững khóm tre cao rủ trước thành
Thu đến đây! Chừ, mới nói răng?Chừ đây, buồn giận biết sao ngăn?Tìm cho những cánh hoa đang rụngTôi kiếm trong hoa chút sắc tàn!
Tìm cho những nét thơ xanh cũTrong những tờ thơ lá võ vàngAi nỡ tìm môi người quả phụSắc màu hầu nhạt cả tình xuân
Trời ơi! Chán nản đương vây phủÝ tưởng hồn tôi giữa cõi Tang!
Nhớ em nơi huyện nhỏ
Em đi về Kiến XươngMùa này mưa bão lắmPhòng anh mờ hơi sươngNhớ em như nhớ nắng
Chiều nay ốm một mìnhVắng em ngồi bên cạnhNgọn gió lùa trêu anhCửa khép rồi vẫn đánh
Đường xa trăm cây sốNgỡ có em về đóĐắp chăn dày cho anhVà đứng nhìn anh ngủ
Rồi lại đi Thái Bình…Về Kiến Xương huyện nhỏĐể lại trời bên cửaMột màu xanh xanh xanh…
Hoa những ngày thường
Em ơi, chớ cười anh nhé!Sao đi sông rộng đèo caoMà tấm lòng riêng vẫn nhớHoa ngày ta ở bên nhauCăn phòng nho nhỏ hai taHoa hồng mọc bên cửa sổMỗi ngày lại mỗi ngày quaMỗi ngày thắm đượm hương hoa
Em ơi! Em chớ có cườiAnh vẫn bền gan chiến đấuTrong ta có sức trăm ngườiDẫu máu không hề tiếc máu
Lạ thay đất nước quê nhàLửa đạn, hoa mùa cứ nởBên đường công tác anh quaHoa hồng vẫy gọi thiết thaHố bom toác ở đầu sânCuối sân lại nở đoá hồngMàu đỏ hai lần đỏ gấpPhí hoài bom chúng nghìn cân
Không phải cành hoa sau lưngQuay níu lòng anh trở lạiChói chang trước mắt hoa nồngĐích để lòng ta tiến tới
Ôi màu son của lòng tinHồng những gương hồng như mặtChính em, là em, như emBên đường giục giã anh lên
Gió chiều Nhật Lệ đưa hươngHoa ghé lòng ta như bảo:“Em đây, hoa những ngày thường“Yêu quá thành hoa chiến đấu“Dời chốn phòng riêng nho nhỏ“Theo anh lên tận chiến hào“Dập tắt muôn trùng đạn lửa“Lấp bằng những hố bom sâu“Chói lói tình yêu em nở”.
Ngoảnh lại mùa đông
Ngoảnh lại mùa đông thương bạn cũBao người chưa thoát khỏi mùa đôngEm đến về sau xuân dẫu chậmĐón em còn vạn đóa hoa hồng
Kẻ thù của anh đi rồiGió lạnh ngày đông đi khuấtHôm nay giã từ bệnh tậtEm đưa anh trở ra ngoài
Chiêm hay mùa đó, em ơi!Ngày tháng dần quên với lịch!Cuộc sống ngỡ vùi lấp đấtGiờ về cuộc sống nhân đôiHạnh phúc anh nhìn loá mắtĐêm mau, những muốn ngày dàiAnh làm con chim đẹp nhấtChiều hôm cho đến sao maiHát lên những dòng suối mátTrái tim chia sẻ cho ngườiBay đến rừng cây non lộcĂn hạt lúa lành dưới đấtTháng ngày không vãi không rơi…
Nhìn mắt tạnh màu nước mắtNhìn tay gân xanh bay mấtNhìn chân bắp thịt căng rồiNhìn mặt đỏ hồng da mặtSoi gương hồng cả gương soiĐứng, đã với cành cao ngấtĐi, mơ bước những bước dàiƠi những dặm đường công tácBa lô trìu ấp đôi vaiSáng đến công trường xa lạKhuya theo máy ngủ sao trờiHay đến bản nào sương phủLửa sàn, củ sắn chia đôiĐâu chẳng đất lành Tổ quốcChẳng tình Đảng dạy dân nuôi
Bờ ao xanh tròn bóng nhãnNắng hè giục trắng hoa roiCây phượng thay màu cây gạoChói chang tà áo son ngờiTơ hồng nhà ai giục chínNhư sợi tháng ngày hong kénSợi vàng dệt lụa lòng tôiĐã ngọt hồng bì như rượuĐã tròn trái vải đôi môiChim chíp là con chim sẻCúc cù cu gáy từng đôiChim chớ làm ta nóng ruộtCái con tu hú liên hồiTa ôm cuộc đời sao xuểThôi đừng gọi nữa chim ơi!
5. Chùm thơ Chế Lan Viên về tình yêu buồn
Nỗi buồn, nỗi cô đơn trong những bài thơ tình buồn của Chế Lan Viên như dài rộng, trăm mối. Một mình chống lại đất trời, lòng người. Một trận – đánh – tâm – hồn, chẳng cân bằng. Cùng chia sẻ chùm thơ Chế Lan Viên về tình yêu buồn sau đây để cảm nhận bạn nhé !
Thơ tình buồn của Chế Lan Viên
Nắng mai
Bóng đêm tan trên đồng xanh vô tậnNắng trời bay phấp phới bọc muôn câyChốn cao xa, trên trán giời không giới hạnLàn tóc mây đùa rỡn bảo nhau bay
Cả vũ trụ biến dần ra ánh sángNước sông Linh hòa lẫn nắng trời tươiNắng trời tươi, tưng bừng bay tản mạnGợi lòng ta bao dấu vết xa xôi
Ta vẫn thấy hồn ta buồn ủ rũVà cõi lòng dày đặc bóng đêm mờVì, bạn ơi, trong bao tia nắng rỡTia nào đâu rơi tự nước Chàm ta?
>>>ĐỪNG BỎ LỠ: CHÙM thơ tình buồn, thơ buồn về tình yêu đong đầy nước mắt
Đêm tàn
Ta cùng Nàng nhìn nhau không tiếng nóiSợ lời than lay đổ cả đêm sâuĐôi hơi thở tìm nhau trong bóng tốiĐôi linh hồn chìm đắm bể U Sầu
“- Chiêm nương ơi, cười lên đi, em hỡi!Cho lòng anh quên một phút buồn lo!Nhìn chi em chân trời xa vòi vọiNhớ chi em sầu hận nước Chàm ta?
Này, em trông một vì sao đang rụngHãy nghiêng mình mà tránh đi, nghe em!Chắc có lẽ linh hồn ta lay độngKhi vội vàng trở lại nước non Chiêm”
Lời chưa dứt, bóng đêm đà vụt biến!Tình chưa nồng, đã sắp phải phôi pha!Trên trần gian vầng ô kia đã đếnGỡ hồn Nàng ra khỏi mảnh hồn ta!
Trăng điên
Khoan đã em! Nép mình vào bóng láRiết lấy anh cho chặt kẻo hồn bayÔ kìa nhìn, em ơi, trăng lả tảRơi trên đầu chưa bạc những hàng cây!
Kéo giùm anh đi, em, hai vạt áoKìa bóng đêm kinh khủng chạy vào taNhạc đâu vang? Không, không, hai tiếng sáoĐang đuổi nhau như đuổi những hồn ma
Thôi hết rồi, bây giờ đầy ánh sángĐã tràn lan, hể hả, chảy mênh mang!À cũng còn vài vũng đêm u ámĐang điên cuồng dãy dụa giữa vùng trăng
Mà mảnh trăng cũng điên rồi em ạBỗng dưng sao rơi xuống đáy hố sâu?Chớ nói cười, hãy lắng nghe xem đãCó rơi chăng trong đáy của hồn đau!
Đứng đấy nhé, cho anh lên cung QuảngBảo cô Hằng: Điện ngọc rộng không cùngSao không đi, vào chi trong mây trắngCho ánh mờ bao phủ cả không trung?
Em ghen à? Thôi anh không đi nữaHãy lau ngay ngần lệ đọng trong miĐưa môi đây, này môi anh chan chứaRượu yêu đương bừng nóng của tình si
Cõi ta
Ôi bát ngát mênh mông như Âm giớiĐây Cõi Ta rộng rãi đến vô biên!Nơi an táng khổ đau trong huyệt tốiNơi sinh sôi, nảy nở những mầm Điên
Nhưng cũng là nơi ai ôi bé nhỏNơi khó dò, khó biết, khó suy tườngNơi, cùng nhau, trước khi về đáy mộXác hồn ta đà chia rẽ đôi đường
Ta đứng trước Cõi Ta khôn hiểu thấuNhư không sao hiểu được nghĩa Thời Gian!Mắt bừng nóng tự nhiên trào vụt máuHầu câm khô toang vỡ dưới lời than!
Ôi biết làm sao cho ta thoát khỏiNgoài Cõi Ta ngập chìm trong bóng tối?Cho linh hồn vụt đến xứ Trăng MâyCho ta là không phải của ta đâyMà sáp nhập vào tuổi tên cây cỏ!
Ôi! Mơ Mộng dìm ta trong suối Khổ.
Mơ trăng
Mây chắp lụa dài vây núi biếcSương xây mồ bạc dấu trăng vàngThuyền ai dỡn nước sông Ngân ấyMà để sao sa xuống cõi trần?
Ai đổi đầu lâu trong nấm mộTiếng khua vang rạn khớp đầu ta?Có ai rên rỉ ngoài thôn lạnhNhư tiếng xương người rên rỉ khô?
Mơ rồi! Mơ rồi! Ta mơ rồi!Xạc xào chỉ có lá vàng rơiQuanh mình bóng tối mênh mang cảThấp thoáng đôi hồi lửa đốm soi
Hồn trôi
Cô em ơi! đằng xa cây toả bóngSao cô không ngồi đợi giấc mơ nồng?Đến chi đây, cho thân cô rung độngLớp hồn tôi êm rải khắp trời trong?
Đừng hát nữa! Tiếng cô trong trẻo quáKhiến hồn tôi tê liệt khó bay caoNày, im đi, nhìn xem, trong kẽ láMột mặt trời giả dạng một vì sao
Ngoài xa xa, không, ngoài xa xa nữaThấy không cô, ánh nắng kéo hồn tôi?Đến những chốn êm đềm như hơi thởNồng tươi như suối máu lúc ban mai
Cô bảo: Hồn có hay không trở lạiMột khi trôi vào giữa giấc mơ cuồng?– Có, cô ơi, hồn tôi rồi trở lạiVới lòng điên, ý chết, với tình thương
Liễu cũng chờ em
Năm rét đi rồi liễu nhú tơKhắp cành lộc nhỏ sáng mau thưaTưởng ngày em lại buông cành rậmChe khuất mình ta trong gió đùa.
Sau khi trải lòng cùng tuyển tập thơ tình của Chế Lan Viên, thơ Chế Lan Viên về tình yêu xúc cảm trên đây của Thìehoa, hi vọng bạn đã nhận ra những thông điệp ý nghĩa về tình yêu đôi lứa. Chúc các bạn có một tình yêu viên mãn !!!
>>>XEM THÊM: Thơ Chế Lan Viên – TOP 99+ bài thơ “sống” mãi cùng thời gian
Giáo sưNguyễn Lân Dũnglà nhà khoa học hàng đầu Việt Nam trong lĩnh vực vi sinh vật học (wiki), với hơn nửa thế kỷ cống hiến cho giáo dục và nghiên cứu. Ông là con trai Nhà giáo Nhân dân Nguyễn Lân, thuộc gia đình nổi tiếng hiếu học. Giáo sư giữ nhiều vai trò quan trọng như Chủ tịch Hội các ngành Sinh học Việt Nam, Đại biểu Quốc hội và đã được phong tặng danh hiệu Nhà giáo Nhân dân năm 2010.
Open this in UX Builder to add and edit content