Table of Contents
Bác Hồ, vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc luôn là tấm gương sáng ngời về lí tưởng, về đạo cách mạng, về những phẩm chất cao quý đáng để lớp lớp cháu con học tập, noi theo. Viết về Bác Hồ, đã có rất nhiều bài thơ hay để đời được đông đảo bạn đọc thuộc lòng. Sau đây, LVT Education xin giới thiệu tập thơ về Bác Hồ cực hay của nhiều tác giả chuyên và không chuyên trên cả nước. Cùng chia sẻ bạn nhé !
Bài viết cùng chủ đề:
1. Chọn lọc những bài thơ về Bác Hồ hay, nổi tiếng
Cùng LVT Education lắng lòng cùng những bài thơ về Bác Hồ hay, nổi tiếng sau đây để có thêm nhiều phút giây thư thái, lắng đọng ý nghĩa khi nghĩ về vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc bạn nhé !
Thơ về Bác Hồ cực hay
Đêm Nay Bác Không Ngủ
(Minh Huệ)
Anh đội viên thức dậy
Thấy trời khuya lắm rồi
Mà sao Bác vẫn ngồi
Đêm nay Bác không ngủ.
Lặng yên bên bếp lửa
Vẻ mặt Bác trầm ngâm
Ngoài trời mưa lâm thâm
Mái lều tranh xơ xác.
Anh đội viên nhìn Bác
Càng nhìn lại càng thương
Người Cha mái tóc bạc
Đốt lửa cho anh nằm.
Rồi Bác đi dém chăn
Từng người từng người một
Sợ cháu mình giật thột
Bác nhón chân nhẹ nhàng.
Anh đội viên mơ màng
Như nằm trong giấc mộng
Bóng Bác cao lồng lộng
Ấm hơn ngọn lửa hồng.
Thổn thức cả nỗi lòng
Thầm thì anh hỏi nhỏ:
– Bác ơi! Bác chưa ngủ?
– Bác có lạnh lắm không?
– Chú cứ việc ngủ ngon
Ngày mai đi đánh giặc!
Vâng lời anh nhắm mắt
Nhưng bụng vẫn bồn chồn.
Không biết nói gì hơn
Anh nằm lo Bác ốm
Lòng anh cứ bề bộn
Vì Bác vẫn thức hoài.
Chiến dịch hãy còn dài
Rừng lắm dốc lắm ụ
Đêm nay Bác không ngủ
Lấy sức đâu mà đi!
– Lần thứ ba thức dậy
Anh hốt hoảng giật mình
Bác vẫn ngồi đinh ninh
Chòm râu im phăng phắc.
Anh vội vàng nằng nặc:
– Mời Bác ngủ Bác ơi!
Trời sắp sáng mất rồi
Bác ơi, mời Bác ngủ
– Chú cứ việc ngủ ngon
Ngày mai đi đánh giặc
Bác thức thì mặc Bác
Bác ngủ không an lòng
Bác thương đoàn dân công
Đêm nay ngủ ngoài rừng
Rải lá cây làm chiếu
Manh áo phủ làm chăn…
Trời thì mưa lâm thâm
Làm sao cho khỏi ướt
Càng thương càng nóng ruột
Mong trời sáng mau mau.
Anh đội viên nhìn Bác
Bác nhìn ngọn lửa hồng
Lòng vui sướng mênh mông
Anh thức luôn cùng Bác.
Đêm nay Bác ngồi đó
Đêm nay Bác không ngủ
Vì một lẽ thường tình
Bác là Hồ Chí Minh.
Người Đi Tìm Hình Của Nước
(Chế Lan Viên)
Đất nước đẹp vô cùng nhưng Bác phải ra đi
Cho tôi làm sóng dưới con tàu đưa tiễn Bác
Khi bờ bãi dần lui, làng xóm khuất
Bốn phía nhìn không bóng một hàng tre
Đêm xa nước đầu tiên ai nỡ ngủ
Sóng vô dưới thân tàu đâu phải sóng quê hương
Trời từ đây chẳng xanh màu xứ sở
Xa nước rồi càng hiểu nước đau thương
Lũ chúng ta ngủ trong giường chiếu hẹp
Giấc mơ con đè nát cuộc đời con
Hạnh phúc đựng trong một tà áo đẹp
Một mái nhà yên rũ bóng xuống tâm hồn
Trăm cơn mơ không nổi một đêm dầy
Ta lại mặc cho mưa tuôn gió thổi.
Lòng ta thành con rối cho cuộc đời giật dây
Quanh Hồ Gươm không ai bàn chuyện vua Lê
Lòng ta đã thành rêu phong chuyện cũ
Hiểu sao hết những tấm lòng lãnh tụ
Tìm đường đi cho dân tộc theo đi.
Sông Hồng chảy về đâu và lịch sử
Bao giờ dãy Trường Sơn bừng giấc ngủ
Cánh tay thần Phù Đổng sẽ vươn mây
Rồi cờ sẽ ra sao, tiếng hát sẽ ra sao
Nụ cười sẽ ra sao ơi ngày độc lập
Xanh biết mấy là trời xanh tổ quốc
Khi tự do về chói ở trên đầu
Khi mặt trời nghe bừng chói ở phương Đông
Cây cay đắng đã ra mùa trái ngọt
Người cay đắng đã chia phần hạnh phúc
Sao vàng bay theo búa liềm công nông
Luận cương đến Bác Hồ và người đã khóc
Lệ Bác Hồ rơi trên chữ Lê Nin
Bốn bức tường im nghe Bác lật từng trang sách gấp
Tưởng bên ngoài đất nước đợi mong tin
Bác reo lên một mình như nói cùng đất nước
“Cơm áo là đấy, hạnh phúc đây rồi”
Hình của Đảng lồng trong hình của nước
Phút khóc đầu tiên là phút Bác Hồ cười
Bác thấy:
Hiểu sao hết “Người đi tìm hình của nước”
Không phải hình một bài thơ đá tạc nên người
Một góc quê hương nửa đời quen thuộc
Hay một đấng vô hình sương khói xa xôi
Mà hình đất nước hoặc còn hoặc mất
Sắc vàng nghìn xưa sắc đỏ tương lai
Thế đi đứng của toàn dân tộc
Một cách vinh hoa cho hai lăm triệu con người
Có nhớ chăng hỡi gío rét thành Ba Lê
Một viên gạch hồng Bác chống lại cả mùa đông băng gía
Và sương mù thành Luân Đôn có nhớ
Giọt mồ hôi người nhỏ giữa đêm khuya.
Đời bồi tàu lênh đênh theo sóng bể
Người đi hỏi khắp bóng cờ châu Mỹ, châu Phi
Những đất tự do những trời nô lệ
Những con đường cách mạnh đang tìm đi
Đêm mơ nước ngày thấy hình của Nước
Cây cỏ trong chiêm bao xanh sắc biếc quê nhà
Ăn một miếng ngon cũng đắng lòng vì Tổ quốc
Chẳng yên lòng khi ngắm một nhành hoa
Ngày mai dân ta sẽ sống sao đây
Dân ta bưng bát cơm mồ hôi nước mắt
Ruộng theo trâu về lại với người cày
Mỏ thiếc, hầm than, rừng vàng, bể bạc
Không còn người bỏ xác trên đường ray
Giặc nước đuổi xong rồi trời xanh tiếng hát
Điện theo trăng vào phòng ngủ công nhân
Những kẻ quê mùa đã thành trí thức
Tăm tối cần lao nay hóa những anh hùng
Nước Việt Nam nghìn năm Đinh, Lý, Trần, Lê
Thành nước Việt Nam nhân dân mát suối
Mái rạ nghìn năm hồng thay sắc mới
Những đời thường cũng có bóng hoa che
Ôi đường đến với Lê-nin là đường về tổ quốc
Tuyết Mát cơ va sáng ấy lạnh trăm lần
Trông tuyết trắng như đọng nghìn nước mắt
Lê-nin mất rồi nhưng Bác chẳng dừng chân
Luận cương của Lê-nin theo người về quê Việt
Biên giới còn xa nhưng Bác đã đến rồi
Kìa bóng Bác đang hôn lên hòn đá
Lắng nghe trong màu hồng hình đất nước phôi thai.
Thăm Pác Bó
(Xuân Diệu (10/1964)
Nước từ gốc đá chảy tuônSuối xanh ngăn ngắt một nguồn vô biên.Xuôi xa rồi lại trào lênCây thài lài tía mọc bên đá ghềnh.
Một vùng thuần khiết non xanhNhư mang ánh mắt tinh anh Bác Hồ.Hãy còn bàn đá nhấp nhôBác ngồi dịch sử, nghĩ cho muôn đời
Rau măng cháo bẹ dâng Người,Ngày ra bờ suối, tối thời vào hang.Nơi đây Bác vạch đường quangMở ra sông núi, gồm sang biển trời.
Cải soong dưới suối đâm tươiXuống làng mái ngói điểm vui các nhà.Thăm hang trước, nhớ ngày xaBác trồng khóm trúc nay đà xanh um.
Viếng lăng Bác
(Viễn Phương)
Con ở miền Nam ra thăm lăng BácĐã thấy trong sương hàng tre bát ngátÔi! hàng tre xanh xanh Việt NamBão táp mưa sa đứng thẳng hàng.
Ngày ngày mặt trời đi qua trên lăngThấy một mặt trời trong lăng đất đỏNgày ngày dòng người đi trong thương nhớKết tràng hoa dâng bảy mươi chín mùa xuân…
Bác nằm trong giấc ngủ bình yênGiữa một vầng trăng sáng dịu hiềnVẫn biết trời xanh là mãi mãiMà sao nghe nhói ở trong tim!
Mai về miền Nam, thương trào nước mắtMuốn làm con chim hót quanh lăng BácMuốn làm đóa hoa tỏa hương đâu đâyMuốn là cây tre trung hiếu chốn này.
Có thể bạn quan tâm:
Chúng Cháu Canh Giấc Bác Ngủ, Bác Hồ Ơi…
(Hải Như)
“Trăng vào cửa sổ đòi thơ”Bác vừa chợp mắt, xin chờ trăng ơi!
Chúng ta hãy bước nhẹ chân, nhẹ nữaTrăng trăng ơi, hãy yên lặng cúi đầu…Trọn cuộc đời Bác có ngủ yên đâuNay Bác ngủ, chúng ta canh giấc ngủ.
Hỡi ai đó, không được rời đội ngũTheo hàng hai, đi lặng lẽ tiến dầnĐừng khóc oà, hãy rón rén bàn chânBước nhẹ nữa. Bác Hồ vừa chợp mắt
Bác nằm đó, bộ ka-ki Bác mặcChưa kịp thay, Người vừa ngả lưng nằm.Nếu ta đoán không lầm; Bác mới đi thămMột xóm thợ, xem nơi ăn chốn nghỉ…Nhưng không phải – vì khi ta ngắm kỹTrên má Bác Hồ còn in dấu chiếc hônCác cháu nhi đồng lớp học đầu thônĐược Bác ghé thăm, Bác cho bá cổ…
Hỡi ai đó, cắn chặt môi, hãy cốĐừng để cho tiếng nấc động tai Người.Bác Hồ vừa chợp mắt ngủ đó thôiTrước giường Bác, ta nghẹn ngào đứng ngắmMái tóc Bác lẫn với mầu gối trắngRâu Bác thưa cũng bạc trắng một mầu,Ta muốn làm con nhỏ vuốt chòm râuTừng sợi bạc dãi dầu sương, nắng, gió.Đôi dép lốp như cùng ta kể rõNgười quên Người, dành hết thảy cho ta!Từ có Bác Hồ, thêm rạng rỡ ông chaTên của Bác đẹp thắm trang lịch sử.Ta đứng lặng trước giấc Người yên Ngủ!Chúng ta hãy bước nhẹ chân, nhẹ nữaTrăng trăng ơi, hãy yên lặng cúi đầu…Trọn cuộc đời Bác có ngủ yên đâuNay Bác ngủ, chúng ta canh giấc ngủ.
Hỡi ai đó, đừng gục đầu ủ rũBác dặn ta: nhớ Bác phải vươn mìnhGiường Bác nằm chiếu sáng giữa trăng thanh,Chiếc giường một suốt đời, ta nhớ mãi…Cạnh nách Bác, đồng chí đi bên ơi, có phảiTa nhìn như chiếc quạt Bác hay dùngChiếc quạt quê nhà, Bác vẫn giắt lưng!Cùng với khúc ca dao ngọt ngào, Bác thuộc.Bên gối Bác còn ấm lời non nướcÁnh hào quang sông núi tụ trên mìnhBác chan hoà như biển lớn mông mênhHồn dân tộc kết tinh hồn thời đại…
Hỡi ai đó, như trẻ thơ khóc mãiHãy lau khô đừng để lệ chảy trànBác không muốn ta chìm trong biển lệ khóc thanTrước khi ngủ, Bác dặn dò tha thiếtVầng trán Bác in giấc mơ tuyệt đẹp!Hãy đọc trong mi mắt khép: nụ cười,Bác Hồ nằm, tay không để buông xuôiĐặt trước ngực như khi Người dạo mát.Ôi ta nhơ hai bàn tay của BácVỗ nhịp cho cả nước hát Kết Đoàn.Ngày mai đây khi giải phóng Miền NamCả nước hát, vắng bàn tay Bác vỗ…Ta đứng lặng trước giấc Người yên ngủ!Chúng ta hãy bước nhẹ chân, nhẹ nữaTrăng trăng ơi, hãy yên lặng cúi đầu…Trọn cuộc đời Bác có ngủ yên đâuNay Bác ngủ, chúng ta canh giấc ngủ.
Hỡi ai đó, từ Cà Mau về đủTạm dừng bên nhường bước bạn bè xaHỏi có ai giàu hơn Bác Hồ taNgười chợp mắt, cả năm châu cùng đếnTrên giường Bác, chúng tôi không thắp nếnĐã có trăng sao ôm ấp quanh NgườiBác yêu trăng như yêu một con ngườiTrong thơ Bác, trăng với hoa là bạnGiao thừa tới từ nay đâu tiếng BácChúc đồng bào chiến sĩ, giọng ngân vangGiọng của Bác Hồ làm ấm cả không gianNghìn thế hệ mai đây còn ấp ủ…
Hỡi ai đó, xiết chặt thêm đội ngũNgười vẫy ta kia, môi Bác mỉm cườiBác giữa Ba Đình rực rỡ nắng tươiTrong tim óc chúng ta, Người vẫn sốngBác dẫu ngủ, kẻ thù đừng hy vọngÁnh sáng Hồ Chí Minh mãi mãi soi đờiBác thức tỉnh ta: giữ lấy kiếp ngườiTa thức tỉnh, nguyện bên Người vĩnh viễnXin Bác ngủ giữa dòng đời lưu luyếnVới Mác Lênin, giấc ngủ nghìn đờiChúng cháu canh giấc Bác ngủ, Bác Hồ ơi…
Thơ Dâng Bác Hồ
( Xuân Diệu)
Mỗi lần tranh đấu gay go,Chúng con đã được Bác Hồ đến thăm.Chúng con dưới vực sai lầm,Đang vươn mình, được Bác cầm tay lên,Lời Cha rất mực dịu hiền,Như là thấm nhẹ, mà xuyên vào lòng,Con ngồi trước Bác mênh mông,Tội nhiều, chưa dám thẳng trông Cha già.Bác cười, vẫn đỏ nước da,Nhưng trên trán rộng tóc đà bạc hơn.Bác lo nghìn việc giang sơn,Lo từng tấm áo bát cơm đồng bào;Nghĩ từ khẩu súng, con dao,Lại thêm Bác phải nghĩ vào chúng con.Riêng con lầm lạc tâm hồn,Người tuy trong Đảng, hồn còn ở xa.Mỗi người, một lỗi xót xa,Bốn trăm người, lỗi bao la nặng nề.Trên đầu tóc Bác sương ghi,Chắc đôi sợi đã bạc vì chúng con.- Nghĩ thêm hối hận bồn chồn,Nhưng lời Bác dạy sắt son vững bền:”Thoát bùn, nở đoá hoa sen,Bùn tanh mà vẫn lọc nên hương trời”.Mắt Cha nghìn thuở sáng tươiDìu cho con vượt qua đời tối tăm.
Hôm nay 19 tháng 5,Lòng con vui sướng như trăm tiếng cười.Lỗi lầm đã nói được vơi,Hồn như nở lại dưới trời Chí Minh.Ngày sinh nhật Bác quang vinh,Là ngày sinh nhật hồn xanh muôn người.
2. TOP những bài thơ về Bác Hồ ngắn gọn nhưng sâu sắc
Những bài thơ về Bác Hồ sau đây tuy ngắn gọn nhưng không kém phần sâu sắc, ý nghĩa. Mỗi bài thơ là nguồn tình cảm dạt dào tác giả mỗi bài thơ muốn dâng lên vị cha già đáng kính của dân tộc. Cùng chia sẻ để chiêm nghiệm bạn nhé !
Thơ ngắn về Bác Hồ cực hay
Hồ Chí Minh Đẹp Nhất Tên Người
Thơ: Việt Cường
Hồn đất mẹ, THÁP cao định hướngTâm Bác Hồ, MƯỜI trượng uy nghiNgàn thu tươi ĐẸP diệu kỳQuê hương thống NHẤT khắc ghi mọi nhà
Tư tưởng Bác BÔNG hoa rực rỡTâm trí Người, SEN nở ngát hươngSáng soi đất VIỆT dặm trườngBắc miền kính trọng, NAM phương thắm tình
Dân hết khổ, ĐẸP xinh, chân thậtToàn quốc ta NHẤT nhất một lòngNon sông CÓ Bác hoà đồngKhắc danh trang sử, TÊN trong sách dày
Ngời ân đức, BÁC nay còn mãiTrọng nghĩa nhân HỒ hởi mọi miềnTHÁP MƯỜI ĐẸP NHẤT BÔNG SENVIỆT NAM ĐẸP NHẤT CÓ TÊN BÁC HỒ!
Tôi Nói Đồng Bào Nghe Rõ Không?
Thơ: Không rõ tác giả
Tàu chở Bác xa bến Nhà RồngBởi lời vẫy gọi của non sôngMang theo lý tưởng người cao cảTìm kiếm tự do cứu cộng đồng
Lao tù gian khổ chẳng sá chiKhuyến dụ, răn đe chí thép ghìMột trái tim hồng soi đất ViệtĐường cách mạng dài Bác cứ đi
Sống cho lý tưởng cứu nước nhàMặc nghìn gian khó, vạn phong baCon đường cứu nước mang tên BácHồ Chí Minh ơi! Thật thiết tha!
“Tôi nói đồng bào nghe rõ không?”Tiếng Bác thân thương đọng cõi lòngTuyên ngôn Bác đọc ngày xưa ấyVẫn vọng muôn đời với núi sông.
Về Làng Sen
Thơ: Không rõ tác giả
Anh đưa em về làng SenThăm quê hương Bác Kim Liên, Nam ĐànTrời thu rót ánh nắng vàngBên hàng dâm bụt cúc tần xanh tươi
Làng Sen sinh một con ngườiChí cao tài rộng suốt đời hy sinhKhông gia tài của riêng mìnhRa đi cứu nước để dành tương lai
Bao nhiêu gian khổ qua rồiNay tôi về lại quê người sinh raĐường vào tre trúc la đàNếp nhà tranh cũ vườn hoa xanh rờn
Bác như vẫy gọi chúng conLòng thành tôi thắp nén hương dâng NgườiBác ơi ơn Bác đời đờiTình sâu nghĩa nặng suốt đời con ghi
Chiều nay gió thoảng hương đưaBác vầng sao sáng sớm trưa dẫn đường!
Nhớ Ngày Sinh Nhật Bác Hồ
Thơ: Không rõ tác giả
Bao năm Bác đã đi xaTình thương yêu mãi đậm đà trong timNhớ khi đất nước nổi chìmBác như ngọn đuốc đi tìm tự do
Thương dân Người đã dặn dòĐoàn kết thống nhất chăm lo đói nghèoMột lòng tin Đảng đi theoChung tay xây dựng thoát nghèo vươn lên
Biên cương Tổ quốc vững bềnQuân dân quyết trí làm lên cơ đồMừng ngày sinh nhật Bác HồToàn dân toàn Đảng hãy hô lời Người
Xây dựng cuộc sống đẹp tươiTự do độc lập như Người hằng mong!
Bác Hồ Niềm Tin Hy Vọng
Thơ: Bich Tran Ba
Mồng 2 tháng 9 sắp vềChúng con nhớ Bác lời thề khắc ghiSoi đường chỉ lối con điĐể cho non nước sử thi vang rền
Bác ơi, Bác đến bên đềnHùng Vương dựng nước Bác liền hô vangCác con các cháu rộn ràngCùng nhau tay nắm khải hoàn múa vui
Ba Đình nắng đẹp lên rồiTuyên ngôn Bác đọc đất trời nở hoaCả dân tộc Việt chúng taBác ơi, Bác nhé, Bác là niềm tin!
Giếng Nước Bác Hồ
(Phan Thị Thanh Nhàn (09/1969)
Làng con nghèo, ở ngoại ôMột chiều vui được Bác Hồ tới thămBác xem chỗ ở chỗ ănĐến bên giếng đất, ân cần Bác khuyên:Làng ta rồi phải sạch hơnGiữ cho đôi mắt như gương trong ngần
Bác về, gửi gạch tặng dânGiếng đầu tiên ấy ở sân đình làngTròn xoe dưới một tán bàngÔi gàu nước mát đầy tràn thương yêuLòng Cha chia khắp xóm nghèoThẳm sâu mạch nước trong veo giếng này…
Cả làng đau mắt xưa nayBác về, như có bàn tay diệu kỳTình thương lòng Bác chở cheGiếng sâu trong vắt bốn bề khơi lênBác cho con gái mắt huyềnCụ già mắt sáng trẻ em mắt trònTin đâu sét đánh làng conBác không còn? Bác không còn! Bác ơi!
Cả làng không hẹn không mờiBước chân tụ lại một nơi – giếng đìnhCúi đầu, tay nắm vòng quanhĐỏ hoe bờ giếng ân tình, Bác ơi!Giếng đầy còn có khi vơiLòng dân nhớ Bác chẳng nguôi bao giờ.
>>>Xem thêm: TOP 1001+ bài thơ hay ngắn 2 câu đa dạng về chủ đề
3. Tập thơ về Bác Hồ của Tố Hữu được đông đảo bạn đọc yêu thích
Viết về Bác Hồ chúng ta không thể không nhắc tới nhà thơ Tố Hữu. Có thể nói không quá rằng, Tố Hữu là nhà thơ viết về Bác thành công nhất và viết nhiều nhất. Sau đây LVT Education xin chia sẻ những bác thơ viết về Bác Hồ hay nhất của Tố Hữu.
Thơ về Bác Hồ của Tố Hữu
Sáng Tháng Năm
(Tố Hữu)
Vui sao một sáng tháng Năm
Đường về Việt Bắc lên thăm Bác Hồ
Suối dài xanh mướt nương ngô
Bốn phương lồng lộng thủ đô gió ngàn…
Bác kêu con đến bên bàn
Bác ngồi Bác viết nhà sàn đơn sơ
Con bồ câu trắng ngây thơ
Nó đi tìm thóc quanh bồ công văn
Lát rồi, chim nhé, chim ăn
Bác Hồ còn bận khách văn đến nhà
Bàn tay con nắm tay cha
Bàn tay Bác ấm vào da vào lòng.
Bác ngồi đó, lớn mênh mông
Trời xanh biển rộng ruộng đồng nước non…
Bác Hồ, cha của chúng con
Hồn của muôn hồn
Cho con được ôm hôn má Bác
Cho con hôn mái đầu tóc bạc
Hôn chòm râu mát rượi hoà bình!
Ôi cái tên kính yêu Hồ Chí Minh!
Trong sáng lòng anh du kích
Nửa đêm bôn tập diệt đồn
Vững tay người chiến sĩ nông thôn
Bắt sỏi đá phải thành sắn gạo
Anh thợ, má anh vàng thuốc pháo
Cánh tay anh dày sẹo lửa gang
Ôi những em đốt đuốc đến trường làng
Và các chị dân công mòn đêm vận tải!
Các anh chị, các em ơi, có phải
Mỗi khi lòng ta xao xuyến rung rinh
Môi ta thầm kêu Bác: Hồ Chí Minh!
Và mỗi trận, mỗi mùa vui thắng lợi
Đôi mắt Bác hiện lên cười phấn khởi
Ta lớn cao lên, bay bổng diệu kỳ
Trên đường dài, hai cánh đỡ ta đi…
Bác Hồ đó, là lòng ta yên tĩnh
Ôi người cha đôi mắt mẹ hiền sao!
Giọng của Người, không phải sấm trên cao
Thấm từng tiếng, ấm vào lòng mong ước
Con nghe Bác, tưởng nghe lời non nước
Tiếng ngày xưa và cả tiếng mai sau…
Bác Hồ đó, chiếc áo nâu giản dị
Màu quê hương bền bỉ đậm đà
Ta bên Người, Người tỏa sáng trong ta
Ta bỗng lớn ở bên Người một chút…
Bác Hồ đó, ung dung châm lửa hút
Trán mênh mông, thanh thản một vùng trời.
Không gì vui bằng mắt Bác Hồ cười
Quên tuổi già, tươi mãi tuổi đôi mươi!
Người rực rỡ một mặt trời cách mạng
Mà đế quốc là loài dơi hốt hoảng
Đêm tàn bay chập choạng dưới chân Người.
Hồn biển lớn đón muôn lời thủ thỉ
Lắng từng câu, từng ý chưa thành
Người là Cha, là Bác, là Anh
Quả tim lớn lọc trăm dòng máu nhỏ
Người ngồi đó, với cây chì đỏ
Vạch đường đi, từng bước, từng giờ…
Không gì vinh bằng chiến đấu dưới cờ
Đảng chói lọi Hồ Chí Minh vĩ đại!
Con nhớ hết mỗi lời Người dạy:
Kháng chiến gian nan, kháng chiến trường kỳ
Bác bảo đi, là đi
Bác bảo thắng, là thắng
Việt Nam có Bác Hồ
Thế giới có Xta-lin
Việt Nam phải tự do
Thế giới phải hoà bình!
Chúng con chiến đấu hy sinh
Tấm lòng son sắt, đinh ninh lời thề.
Bắt tay Bác tiễn ra về
Nhớ hoài buổi sáng mùa hè chiến khu…
Bác Ơi !
(Tố Hữu)
Suốt mấy hôm rày đau tiễn đưa
Đời tuôn nước mắt, trời tuôn mưa…
Chiều nay con chạy về thǎm Bác
Ướt lạnh vườn cau, mấy gốc dừa!
Con lại lần theo lối sỏi quen
Đến bên thang gác, đứng nhìn lên
Chuông ôi chuông nhỏ còn reo nữa?
Phòng lặng, rèm buông, tắt ánh đèn!
Bác đã đi rồi sao, Bác ơi!
Mùa thu đang đẹp, nắng xanh trời
Miền Nam đang thắng, mơ ngày hội
Rước Bác vào thǎm, thấy Bác cười!
Trái bưởi kia vàng ngọt với ai
Thơm cho ai nữa, hỡi hoa nhài!
Còn đâu bóng Bác đi hôm sớm
Quanh mặt hồ in mây trắng bay…
Ôi, phải chi lòng được thảnh thơi
Nǎm canh bớt nặng nỗi thương đời
Bác ơi, tim Bác mênh mông thế
Ôm cả non sông, mọi kiếp người.
Bác chẳng buồn đâu, Bác chỉ đau
Nỗi đau dân nước, nỗi nǎm châu
Chỉ lo muôn mối như lòng mẹ
Cho hôm nay và cho mai sau…
Bác sống như trời đất của ta
Yêu từng ngọn lúa, mỗi cành hoa
Tự do cho mỗi đời nô lệ
Sữa để em thơ, lụa tặng già
Bác nhớ miền Nam, nỗi nhớ nhà
Miền Nam mong Bác, nỗi mong cha
Bác nghe từng bước trên tiền tuyến
Lắng mỗi tin mừng tiếng súng xa.
Bác vui như ánh buổi bình minh
Vui mỗi mầm non, trái chín cành
Vui tiếng ca chung hòa bốn biển
Nâng niu tất cả chỉ quên mình.
Bác để tình thương cho chúng con
Một đời thanh bạch, chẳng vàng son
Mong manh áo vải hồn muôn trượng
Hơn tượng đồng phơi những lối mòn.
Ôi Bác Hồ ơi, những xế chiều
Nghìn thu nhớ Bác biết bao nhiêu?
Ra đi, Bác dặn: “Còn non nước…”
Nghĩa nặng, lòng không dám khóc nhiều
Bác đã lên đường theo tổ tiên
Mác – Lênin, thế giới Người hiền
Ánh hào quang đỏ thêm sông núi
Dắt chúng con cùng nhau tiến lên!
Nhớ đôi dép cũ nặng công ơn
Yêu Bác, lòng ta trong sáng hơn
Xin nguyện cùng Người vươn tới mãi
Vững như muôn ngọn dải Trường Sơn.
Hồ Chí Minh
Tác giả: Tố Hữu
Hồ Chí MinhNgười lính giàĐã quyết chiến hy sinhCho Việt Nam độc lậpCho thế giới hòa bình!Người đã sống nǎm mươi nǎm vũ bãoVì nhân loạiNgười quyết dâng xương máuVì giang sơnNgười quyết dứt gia đình!Hồ Chí MinhNgười đã quyếtMặc phong ba giá tuyếtMặc gươm súng xiềng gôngLàm tên quân cảm tử đi tiên phong
Đánh trǎm trận, thề trǎm phen quyết thắng!Bao thất bại dẫu xát lòng cay đắngHồn vẫn tươi vui, thơm ngát tình đờicTim gang thép vẫn bừng bừng lửa chiếnCờ đã phất, phải gương cao quyết tiến! Người xông lênVà cả đoàn quân, thừa huyết khí thanh niênRập bước tiến bên người Cha anh dũng.Tiếng Người thétMau lên gươm lắp súng!Và cả đoàn quânĐã bao nhiêu nǎm tháng trải phong trầnMắt sáng quắc tay xanh lòe mã tấuVụt ào lên quyết hy sinh chiến đấuDiệt cường quyền!Ôi sức mạnh vô biên!Hồ Chí MinhHỡi ngọn đuốc thiêng liêngTrên đầu ta, ngọn cờ dân tộcTrǎm thế kỷ trong tên Người: Ái QuốcBạn muôn đời của thế giới đau thương!Chúng tôi đâyLớp con cháu trên đườngGươm tuốt vỏ, súng cầm tay, xốc tớiNgọn cờ đỏ sao vàng bay phấp phớiNước non hồng vang dội Tiến quân caHồ Chí MinhNgười trẻ mãi không già!Cánh chim không mỏi
Chiều nay gió lặng. Nắng hanhMây hồng trắng nõn, trời xanh. Bác vềSông Hồng nắng rực bờ đêNắng thơm rơm mới, đồng quê gặt mùa.
Bác đi, muôn dặm đường xaHôm nay tuyết lạnh, nay vừa nắng lênBác về, tóc có bạc thêm?Năm canh, bốn biển, có đêm nghĩ nhiều?
Hỡi Người, tim những thương yêuCánh chim không mỏi, sớm chiều vẫn bayChim bay tung cánh chim bayBa mươi sáu triệu chim bầy gọi nhau!
Chim kêu ríu rít trên đầuMùa cam đương ngọt địa cầu của taGiá sương đương hẹn mùa hoaNắng xuân từ Mạc-tư-khoa đã về.
Sông hồng nắng rực bờ đêNắng thơm rơm mới, đồng quê gặt mùaHoa ơi, con gái của chaCha nâng con nhé, làm hoa mừng Người.
Bác về, vui đó, con ơi!Bác hôn các cháu, Bác cười với dânNgày vui, vui những hai lần:Bác về, mang cả mùa xuân lại nhà.
Theo Chân Bác
Tác giả: Tố Hữu
Tháng nǎm ơi, có thể nào quênHàng bóng cờ tang thắt dải đenRủ giữa lòng đau. Ta nhớ mãiCuộc đời như ngọn lửa đầu tiên.
Tôi viết bài thơ mừng thọ BácNǎm nay vừa tuổi tám mươi trònChắc như thường lệ. Người đi vắngĐể mọi lời ca tặng nước non.
Tôi viết bài thơ cho các conMai sau được thấy Bác như cònPhơ phơ tóc bạc, chòm râu mátĐôi dép mòn đi, in dấu son.
Xin nhớ từ đây, nhớ lại ngàyBác Hồ từ giã cõi hôm nayBảy mươi chín tuổi xuân trong sángVào cuộc trường sinh, nhẹ cánh bay…
Lạ thay, sức mạnh của tâm hồnMắt vẫn tươi như suối tận nguồnTay nhịp cho đời cao tiếng hátTrời thu xanh ngát sáng Tuyên ngôn.
Như thế, Người đi… Phút cuối cùngNhẹ nhàng, thanh tịnh, rất ung dungLời di chúc gửi, êm bên gốiQuên nỗi mình đau, để nhớ chung.
Bác ơi!Thôi đập rồi chǎng? Một trái timĐỏ như sao Hoả, sáng sao Kim!Muốn oà nức nở bên em nhỏNước mắt ta đành nuốt, lặng im.
Cứ nghĩ: Hồn thơm đang tái sinhNgôi sao ấy lặn, hoá bình minhCơn mưa vừa tạnh. Ba Đình nắngBác đứng trên kia, vẫy gọi mình.
Súng hãy gầm lên, nén xót đauHãy lau ráo lệ, ngẩng cao đầu!Chỉ xin nhớ để lời đêm trước:Đốt pháo hoa mừng, đến lễ sau.
Bác đi… Di chúc giục lòng taCho cả muôn đời một khúc caLẽ sống, niềm tin, mong ước lớnVà tình thương, ơn nghĩa bao la.
Tôi trở về quê Bác, làng SenƠi hoa sen đẹp của bùn đen!Làng quen như thể quê chung vậyMấy dãy ao chua, mảnh đất phèn.
Thǎm lại vườn xưa, mái cỏ tranhThương hàng râm bụt, luống rau xanhBa gian nhà trống, nồm đưa võngMột chiếc giường tre, chiếu mỏng manh.
Ôi sáng hè vui, Bác trở vềVẫn không quên lối cũ, tình quêBạn xưa, còn nhớ khi câu cáNhớ quả cà ngon, nhớ gốc chè….
Nhớ những nǎm nao… Máu Cửa RàoThân yêu hai tiếng gọi “đồng bào”Phận nghèo, nước mất, dân nô lệĐêm tối, trời mây, chẳng ánh sao.
Đã tắt lâu rồi, lửa nghĩa quânPhan Đình Phùng đó, Tống Duy TânNguyễn Trung Trực lại Hoàng Hoa ThámĐầu dám thay đầu, chân nối chân!
Muôn dặm đường xa, biết đến đâu?Phan Chu Trinh lạc lối trời ÂuPhan Bội Châu, câu thơ dậy sóngBạn cùng ai, đất khách dãi dầu?
Cha đã đi đày, đau nỗi riêngCòn nghe tiếng gót nặng dây xiềng…Mẹ nằm dưới đất, hay chǎng hỡiXin sáng lòng con ngọn lửa thiêng!
Từ đó, Người đi… những bước đầuLênh đênh bốn biển, một con tàuCuộc đời sóng gió. Trong than bụiTay đốt lò, lau chảo, thái rau.
Mở mắt trông quanh, màu sắc mớiNhững bờ bến lạ, nước nông sâuÁ, Âu đâu cũng lòng trong đụcVàng máu chia hai cảnh khổ giàu.
Muôn nỗi đời như ảnh trắng đenBâng khuâng đêm lạnh, thức bên đènMột hòn gạch nóng nung tâm huyếtMẩu bánh mì con nuôi chí bền.
Bao nẻo Người đi, bước trước sauMột câu hỏi lớn: Hướng về đâu?Nǎm châu thǎm thẳm, trời im tiếngSách thánh hiền lâu đã nhạt màu.
Gǎng-đi, quay lại chiếc xa xưaDệt tấm lòng nhân đựng gió mưa!Nghiệp lớn, Tôn Vǎn vừa dựng đóTrǎm nǎm tay lái vững vàng chưa?
Ôi nhân loại! Địa cầu cháy bỏngLò sát sinh ngập máu xương rơiLũ đế quốc như bầy quỉ sốngNướng người ǎn, nhảy nhót, reo cười.
Bỗng sấm nổ, Rạng Đông chớp giậtHoan hô Cách mạng tháng Mười Nga!Tủ sắt ngai vàng quǎng xuống đấtCông nông ta làm chủ đời ta,
Xóm thợ Pa-ri nghèo cuối ngõTưng bừng gác trọ đón bình minhMác – Lenin đến… Từng trang đỏChân lý đây rồi, lẽ tử sinh!
Đứng dậy! Ơi Người cùng khổ ơi!Tiếng chuông ta đánh, giục liên hồiHãy bay đi, hãy bay qua sóngVề nước non xa, thức tỉnh đời…
Tháng Giêng, Mạc-tư-khoa tuyết trắngMột người đi, quên rét buốt xươngTừ xa đến… Lòng đau trĩu nặngGiữa dòng người im lặng trên đường.
Anh tìm ai? Lê-nin vĩ đạiTinh hoa trái đất, chất kim cươngCon người đẹp nhất trong nhân loạiTrí tuệ, tình yêu của bốn phương.
Lenin ơi, Người Thầy, Người ChaNiềm tin trong sáng mãi lòng taĐêm nay nằm đó, mà thanh thảnVầng trán mênh mông tỏa chói lòa.
Tưởng nghe tiếng Người vang giục bướcHãy trở về châu Á trẻ trungHỡi người trai Việt Nam yêu nướcThổi bùng lên ngọn lửa anh hùng!
Về phương Đông, ta về phương ĐôngCùng phương Tây, giương ngọn cờ hồngĐi ta đi, anh em đồng chíChặt xiềng gông, chặt hết xiềng gông!
Chào Trung Quốc trào sôi sức sốngChào Quảng Châu công xã chính quyềnĐất tươi tốt. Đây mùa gieo giốngHỡi thanh niên Cách mạng, vùng lên!
Hồn Nước gọi. Tiếng bom Sa DiệnTrái tim Hồng Thái nổ vang trờiMáu thơm tưới mầm non xuân đếnVui lại rồi, Tổ quốc ta ơi!
Bác về kia! Đảng đã ra đời!Trải mấy phong trần tuổi bốn mươiTay Bác cầm tay đồng chí trẻTiến lên! Thời đại giục chân người.
Ôi sức trẻ! Xưa trai Phù ĐổngVươn vai, lớn bổng dậy nghìn cânCưỡi lưng ngựa sắt bay phun lửaNhổ bụi tre làng, đuổi giặc Ân!
Như thế, buổi xuất quân hùng vĩChúng ta đi, quyết chí, tự hàoĐường Kách mệnh sáng ngời chân lýĐảng cầm cương lịch sử lên cao.
Hãy nghe khúc nhạc đầu hùng trángBản trường ca chiến đấu Việt NamTrống Xô Viết rung trời Cách mạngCờ búa liềm đỏ đất Hồng Lam!
Khủng bố trắng. Máu dầm mặt đấtChật Côn Lôn, Lao Bảo, Sơn LaMuôn chiến sĩ, một lòng bất khuấtChỉ thương Người sương tuyết bôn ba.
Nguyễn Ái Quốc. Ôi tên tha thiếtCủa đời ta. Người ở phương nào?Gió ơi gió, ơi chim có biếtMột người tù cất cánh bay cao?
Ta lại dấn chân vào trận mớiSóng người dâng ngập lối, biểu tìnhRầm rộ cuộc diễu binh vĩ đạiVì tự do, cơm áo, hòa bình.
Và những ngày qua, những tháng quaThư về từng lá, ấm lòng taĐường dài nẻo ngắn, lời khuyên dặnTrǎm nỗi buồn vui, việc nước nhà…
Chiến tranh nổ. Gần xa hùm sóiCắn cổ nhau. Pháp bại, Nhật vào.Thân một cổ hai tròng buộc tróiPhải vùng lên, này súng này dao!
Bắc Sơn gọi, Nam Kỳ nổi dậySống một ngày hơn mấy mươi nǎmLửa cǎm giận sôi dòng máu chảySức mỗi người bỗng hoá thành trǎm!
Chiều mùa thu ấy… Đến Diên AnCó một Hồng quân, tay nóng ranĐẩy chiếc xe bò lên với bạnRồi đi…. Lần bước xuống phương Nam…
Ôi sáng xuân nay, Xuân 41Trắng rừng biên giới nở hoa mơBác về… Im lặng. Con chim hótThánh thót bờ lau, vui ngẩn ngơ…
Bác đã về đây, Tổ quốc ơi!Nhớ thương, hòn đất ấm hơi NgườiBa mươi nǎm ấy, chân không nghỉMà đến bây giờ mới tới nơi!
Ai đã đến, ai chưa đến đóCó hòn núi Mác, suối Lê-ninHãy về thǎm quê ta Pác BóNơi Bác về, nguồn nước mới sinh.
Hỏi dòng khe ấy, hỏi tre lauNhững tháng ngày xưa…. Bác ở đâu?Núi vẫn nghiêng đầu nghe vách đáHát cùng cây lá gió ngàn sâu…
Hát rằng:Sáng ra bờ suối, tối vào hangCháo bẹ rau mǎng vẫn sẵn sàngBàn đá chông chênh, dịch sử ĐảngCuộc đời Cách mạng thật là sang!
Hang lạnh nhớ tay Người đốt củiBập bùng lửa cháy suốt đêm thâuAi hay ngọn lửa trong hang núiMà sáng muôn lòng, vạn kiếp sau!
Ngày hội lớn. Trung ương quanh BácLán tre vừa lợp, ấm tình thươngLịch sử hôm nay, đầu ngọn thácGọi toàn dân cứu nước, lên đường.
Việt Minh, hai tiếng dậy chiến khuTruyền khắp dân gian, đuổi giặc thùCây đá mừng reo theo mỗi bướcSớm hôm xóm núi bóng Già Thu….
Lam Sơn dậy một vùng núi đỏDu kích quân rộn rã thao trườngCao-Bắc-Lạng khơi dòng thác đổChảy về xuôi, mở lối đại dương.
Lại thương nỗi đọa đày thân BácMười bốn trǎng tê tái gông cùmÔi chân yếu, mắt mờ, tóc bạcMà thơ bay… cánh hạc ung dung!
Xta-lin-grát. Đất trời vang độngÉn thu sang. Mừng Bác lại về!Hoan hô Đội Tuyên truyền giải phóngBuổi ra quân, gươm nóng lời thề!
Già nàoTrẻ nàoĐàn ông nàoĐàn bà nàoKẻ có súng dùng súngKẻ có dao dùng dao.Thấy Tây, cứ chém phứaThấy Nhật, cứ chặt nhào!
Ào ào ào… ào ào àoĐường tiến công, sông núi xôn xaoBác đã về xuôi. Chào Đại hộiTiến quân ca sôi nổi Tân Trào!
Tổng khởi nghĩa! Lệnh truyền đêm trướcSáng quân ra giải phóng Thái NguyênHà Nội, Huế, Sài Gòn, cả nướcĐứng lên ta giành hết chính quyền!
Việt Nam, ta lại gọi tên mìnhHạnh phúc nào hơn được tái sinhMát dạ ông cha nghìn thuở trướcCho đời, hai tiếng mới quang vinh!
Hôm nay sáng mồng hai tháng chínThủ đô hoa, vàng nắng Ba ĐìnhMuôn triệu tim chờ… chim cũng nínBỗng vang lên tiếng hát ân tình
Hồ Chí Minh! Hồ Chí Minh!Người đứng trên đài, lặng phút giâyTrông đàn con đó, vẫy hai tayCao cao vầng trán… Ngời đôi mắtĐộc lập bây giờ mới thấy đây!
Người đọc tuyên ngôn…. Rồi chợt hỏi:“Đồng bào nghe tôi nói rõ không?”Ôi câu hỏi, hơn một lời kêu gọiRất đơn sơ mà ấm bao lòng!
Cả muôn triệu một lời đáp: “Có!”Như Trường Sơn say gió biển ĐôngVâng, Bác nói, chúng con nghe rõMỗi tiếng Người mang nặng núi sông.
Trời bỗng xanh hơn, nắng chói loàTa nhìn lên Bác, Bác nhìn taBốn phương chắc cũng nhìn ta đóNước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa!
Ta đứng đây, lẫm liệt đường hoàngNhư Thạch Sanh, khí phách hiên ngangLưng đàn, tay búa, tay giương nỏChém Mãng xà vương, giết đại bàng.
Chúng đến đó. Cả bầy hùm sóiPháp theo Anh, một giống thực dânMáu đã chảy. Miền Nam đã gọiNhững chuyến tàu hối hả ra quân…
Ghê thay lũ ô binh thổ phỉKéo vào ǎn, miền Bắc xác xơNguy vận nước mong manh đầu chỉSức toàn dân quyết giữ cơ đồ!
Bác Hồ thức. Nǎm canh không ngủNghe phong ba gào thét đá ghềnhVững tay lái. Ôi người thủy thủĐã từng quen bốn biển lênh đênh!
Người trông gió bỏ buồm, chọn lúcNước cờ hay, xoay vạn kiêu binhLòng nhẫn nhục quyết không khuất phụcYêu hoà bình, đâu sợ chiến chinh!
Giặc đã đánh. Thì ta quyết đánh!Thà hy sinh tất cả, không naoLời Bác gọi, nửa đêm vang lệnh:“Hãy xông lên, chiến sĩ đồng bào!”
Cả nước đáp một lời: Quyết thắng!Phố phường giǎng chiến luỹ, vươn caoXóm thôn dựng pháo đài, đứng thẳngTre thành chông, người hoá anh hào!
Trải chín nǎm trường, đi kháng chiếnGót chân trơn càng luyện tinh thầnCon suối nhỏ cũng mang hồn biểnMỗi đời riêng lớn giữa lòng dân.
Ta có Bác dẫn đường lên trướcBác cùng ta, mỗi bước gian laoVui sao buổi hành quân nắng lửaBỗng gặp Người, lưng ngựa đèo cao…
Thương sao, sáng lên đường ra trậnNgười đến thǎm ta, vượt lũ nguồnNhớ sao giữa chiến trường lửa đạnNgười đứng trông ta đánh diệt đồn!
Chống gậy lên non xem trận địaVạn trùng núi đỡ vạn trùng mâyQuân ta khí mạnh nuốt Ngưu ĐẩuThề diệt xâm lǎng lũ sói cầy
Ôi những chiều mưa đầm lá cọBác vào, tươi mỗi lán lều con…Bữa cơm muối, mǎng non bí đỏTháng ngày vui có Bác mà ngon
Nơi Bác ở sàn mây vách gióSáng nghe chim rừng gáy bên nhàĐêm trắng một ngọn đèn khêu nhỏTiếng suối trong như tiếng hát xa
Tiếng hát xa đưa… Muôn tiếng hátĐiện Biên! Trời đất dậy tin mừngBác Hồ khẽ vuốt chòm râu mátGió sớm đưa hương ngát cả rừng…
Điện Biên! Lừng lẫy Việt Nam taVang tiếng kèn vui gọi mọi nhàMời bạn gần xa ra tuyến lửaMở đường giải phóng Á-Phi-La!Chưa vẹn tròn vui, đã sáng tươiĐường lên hạnh phúc đỏ chân trờiBốn nghìn nǎm cũ, bao mơ ướcĐã dược hôm nay, rạng mặt người!
Chung sức lại, ơi anh ơi chịRuộng đồng ta, nhà máy ta đâyChỉ hai tiếng thân yêu: Đồng chíĐã thương rồi, ấm những bàn tay.
Đơn giản vậy, cơm ǎn áo mặcCủa ta nay, nặng biết bao tìnhCả không khí, trời xanh miền BắcCũng trong như lòng Bác thương mình!
Muôn dặm ta đi, mới bước đầuNhớ lời Bác dạy, dễ quên đâu!Nước non còn nỗi đau chia cắtNam Bắc hai miền, ta có nhau
Giặc Mỹ ngông cuồng đã đến đâyHắn thường đem súng doạ Đông TâyLương tâm quen thói vàng mua bánCó chúng ta đây, diệt chúng mày!
Máu đọng chưa khô, máu lại đầyHỡi Miền Nam trǎm đắng nghìn cayHǎm lǎm nǎm chẳng rời tay súngĐi trước về sau, đã dạn dày!
Hỡi Miền Bắc đó, nặng đôi vaiGánh cả non sông, vượt dặm dàiXẻ dọc Trường Sơn, đi cứu nướcMà lòng phơi phới dậy tương lai!
Ôi! Đất anh hùng dễ mấy mươiChìm trong khói lửa, vẫn xanh tươiMưa bom, bão đạn, lòng than thảnNhạt muối, vơi cơm, miệng vẫn cười.
Thời đại lớn cho ta đôi cánhKhông có gì hơn Độc lập Tự do!Bốn mươi thế kỷ cùng ra trậnCó Đảng ta đây, có Bác Hồ.
Ta hiểu. Miền Nam thương nhớ BácNóng lòng mong đợi Bác vào thǎmTa hiểu. Đêm nằm nghe gió gácBác thường trǎn trở, nhớ Miền Nam!
Ai nói giùm ta hết tấm lòngBác Hồ thương nhớ mỗi dòng sôngMỗi hòn núi ở Miền Nam đóNhư thịt da ta rỏ máu hồng!
Bản đồ bên vách treo, không nóiIn mãi bàn tay Bác chỉ đườngTấm lịch ngày ngày nghe Bác hỏi:Hôm nay, đâu thắng ở tiền phương?
Ơi anh giải phóng chân không mỏiMỗi bước hành quân, mỗi chiến côngCó thấy ấm lòng nghe Bác gọiSáng đường, đôi mắt Bác hằng trông!
Các anh, các chị ở trong raNhững đứa con yêu trở lại nhàCó phải mỗi lần ta gặp BácBác vui như trẻ lại cùng ta?
Ôi! Nụ cười vui của Bác Hồ“Miền Nam đánh giỏi, Mỹ thua to!”Bác ơi! Con biết con chưa giỏiQuét sạch đường đi, để Bác vô!
Còn những ai chưa được một lầnTrong đời, gặp Bác? Hãy nhanh chânTiến lên phía trước! Trên cao ấyBác vẫn đưa tay đón lại gần….
Bác vẫn đi kia… giữa cánh đồngThǎm từng ruộng lúa, hỏi từng bôngGhé từng hợp tác, qua thôn xómXem mấy trường tươi, mấy giếng trong….
Bác vẫn về kia… Những sớm trưaHỏi lò than, xưởng máy, giàn tơHỏi anh hỏi chị công nhân ấyVàng ngọc thi đua được mấy giờ?
Ơi anh bộ đội trên mâm pháoMắt lượn trời cao, dõi bóng mâyCó thấy, bốn mùa, quên nắng bãoBên ta, Bác vẫn thức đêm ngày?
Biết chǎng, hỡi mẹ rất anh hùngCon mấy lần đi lập chiến côngHỡi chị hằng trông ngày thắng trậnBác khuyên thương nhớ vững bền lòng.
Và các em, có hiểu vì saoLòng Bác mênh mông vẫn dạt dàoYêu nụ mầm non, yêu tuổi trẻ?Biển thường yêu vậy sóng xôn xao…
Vì sao? Trái đất nặng ân tìnhNhắc mãi tên Người: Hồ Chí MinhNhư một niềm tin, như dũng khíNhư lòng nhân nghĩa, đức hy sinh.
Đâu chẳng vang lời Bác thiết tha?Đời vui tiếng Bác ấm muôn nhàBác đi… Đâu cũng nghe chân bướcNhư gió xuân về, đất nở hoa….
Nếu có hôm nào ta vắng BácChắc là Người bận chuyến đi xa…Ơi đàn em nhỏ quên ca hátHãy lớn ngoan như Bác có nhà!
Anh dắt em vào cõi Bác xưaĐường xoài hoa trắng nắng đu đưaCó hồ nước lặng sôi tǎm cáCó bưởi cam thơm, mát bóng dừa.
Có rào râm bụt đỏ hoa quêNhư cổng nhà xưa Bác trở vềCó bốn mùa rau tươi tốt láNhư những ngày cháo bẹ mǎng tre….
Nhà gác đơn sơ, một góc vườnGỗ thường mộc mạc, chẳng mùi sơnGiường mây chiếu cói, đơn chǎn gốiTủ nhỏ, vừa treo mấy áo sờn.
Máy chữ thôi reo, nhớ ngón đànThong dong chiếc gậy gác bên bànCòn đôi dép cũ, mòn quai gótBác vẫn thường đi giữa thế gian…
Bụt mọc dầm chân đứng đợi aiQuanh hồ thấp thoáng bóng hôm maiNgọn đèn kia thức bên ai đóMà dạ hương còn phảng phất bay!
Ô vẫn còn đây, của các emChồng thư mới mở, Bác đang xemChắc Người thương lắm lòng con trẻNên để bâng khuâng gió động rèm…
Con cá rô ơi, chớ có buồnChiều chiều Bác vẫn gọi rô luônDừa ơi, cứ nở hoa đơm tráiBác vẫn chǎm tay tưới ướt bồn
Ôi lòng Bác vậy, cứ thương taThương cuộc đời chung, thương cỏ hoaChỉ biết quên mình, cho hết thảyNhư dòng sông chảy, nặng phù sa.
Như đỉnh non cao tự giấu hìnhTrong rừng xanh lá, ghét hư vinhBác mong con cháu mau khôn lớnNối gót ông cha, bước kịp mình.
Ta vào thǎm Bác, gặp Lê-ninTrán rộng yêu thương, dõi mắt nhìnNgười đến cùng ta, ngồi với BácNhư hình với bóng, một anh linh.
Bác ơi!Xin để Người yên giấc mộng sayCòn trời đất đó, nước non đâyCòn ba mươi triệu con Nam BắcQuyết thắng, bền gan, tay nắm tay.
Còn triệu anh em đồng chí đóBốn mươi nǎm Đảng, óc tim này.Nhớ lời di chúc, theo chân BácLên những tầng cao, thẳng cánh bay!
Ngày mai, thống nhất lại non sôngMẹ được gần con, vợ gần chồngÔi đến ngày ta vui sướng nhấtThỏa lòng Bác lại trở về trông!
Đời sẽ tươi hơn, xây dựng mớiĐàng hoàng to đẹp, sáng trời ĐôngTuổi xanh vững bước lên phơi phớiĐi tới, như lòng Bác ước mong.
Đem ngày gần lại, đổi nǎm xaNghĩa lớn tình chung, vẫn ruột ràBốn biển anh em hoà hợp lạiTrǎm đường một hướng, nở muôn hoa
Bác ơi!Tết đến. Giao thừa đóVẫn đón nghe thơ Bác mọi lầnRíu rít đàn em vui pháo nổTưởng nghìn tay Bác vỗ xuân sang…
4. Chùm thơ về Bác Hồ cho trẻ mầm non dễ đọc, dễ nhớ
Viết cho trẻ mầm non cũng có khá nhiều chủ đề hấp dẫn. Tuy nhiên không thể không nhắc đến những bài thơ viết về Bác Hồ. Những bài thơ này không chỉ giúp trẻ bước đầu tìm hiểu về Bác Hồ, qua đó nhằm giáo dục lòng biết ơn cho trẻ mà còn khá dễ đọc, dễ nhớ, rất thích hợp với lứa tuổi các bé.
Bài thơ hay cho trẻ mầm non
Ảnh Bác
Tác giả: Trần Đăng Khoa
Nhà em treo ảnh Bác HồBên trên là một lá cờ đỏ tươiNgày ngày Bác mỉm miệng cườiBác nhìn chúng cháu vui chơi trong nhàNgoài sân có mấy con gàNgoài vườn có mấy quả na chín rồiEm nghe như Bác dạy lờiCháu ơi đừng có chơi bời đâu xaTrồng rau, quét bếp, đuổi gàThấy tàu bay Mỹ nhớ ra hầm ngồiBác lo bao việc trên đờiNgày ngày Bác vẫn mỉm cười với em.
Bác Hồ của em
Tác giả: Thy Ngọc
Khi em ra đờiĐã không còn BácChỉ còn tiếng hátChỉ còn lời caChỉ còn câu chuyệnChỉ còn bài thơMà em vẫn thấyBác sao rất gầnNăm điều Bác dạyMãi còn vang ngân.Em vẽ Bác HồEm vẽ Bác HồTrên tờ giấy trắngEm vẽ vầng tránTrán Bác Hồ caoEm vẽ tóc râuChì vờn nhè nhẹEm vẽ Bác bếHai cháu hai tayCháu Bắc bên nàyCháu Nam bên ấyVẽ hết trang giấyToàn những thiếu nhiTheo bước Bác điKhăn quàng đỏ thắmEm vẽ chim trắngBay trên trời xanhEm để dưới tranh:”Đời đời ơn Bác”.
Bác Hồ – Người cho em tất cả
Tác giả: Chưa rõ
Cho ánh nắng ban mai,Là những sớm bình minhCho những đêm trăng đẹp,Là chị Hằng tươi xinhCây cho trái và cho hoaSông cho tôm và cho cáĐồng ruộng cho bông lúaChim tặng lời reo caAnh bộ đội đến nhà,Cho em lòng dũng cảm.Cô giáo cho bài giảng,Yêu xóm làng thiết tha.Cùng em vượt đường xa xôi,Là chiếc khăn quàng thắm tươi.Cho em tất cảNgười mang cho em cuộc đời mới…Tươi sáng đầy ước mơ.Người cho em tất cả:Là Bác Hồ Chí Minh.
Bác đến thăm nhà cháu
Tác giả: Chưa rõ
Hôm nào Bác đến thăm nhàCháu vui, vui cả lá hoa ngoài vườnBác xoa đầu cháu Bác hônBác thương em cháu xúc cơm vụng về.Bác ngồi ngay ở bên hèBón cho em cháu những thìa cơm ngon.Bé em mắt sáng xoe trònVươn mình tay nhẹ xoa chòm râu thưaBác cười Bác nói hiền hòaNâng bàn tay nhỏ nõn nà búp tơ.Bác về cháu đứng ngẩn ngơMá thơm nhắc mãi Bác Hồ vừa hôn.
Bác Hồ của em
Tác giả: Phan Thị Thanh Nhàn
Khi em ra đờiĐã không còn BácChỉ còn tiếng hátChỉ còn lời caChỉ còn câu chuyệnChỉ còn bài thơMà em vẫn thấy Bác sao rất gầnNăm điều Bác dạy mãi còn vang ngân.
5. Những bài thơ về Bác Hồ hay nhất cho thiêu nhi
Viết cho thiếu nhi cũng có nhiều bài thơ hay với nhiều chủ đề hấp dẫn, tuy nhiên không thể thiếu những bài thơ viết về Bác Hồ kính yêu. Sinh thời Bác luôn dành tình yêu thương, sự quan tâm đặc biệt cho các thiếu niên, nhi đồng. Sau đây là những bài thơ về Bác Hồ hay nhất cho thiếu nhi.
Hình ảnh Bác Hồ với thiếu nhi
Về Thăm Nhà Bác
Về thăm nhà Bác, làng SenCó hàng râm bụt thắp lên lửa hồngCó con bướm trắng lượn vòngCó chùm ổi chín vàng ong sắc trời.Ngôi nhà thuở Bác thiếu thờiNghiêng nghiêng mái lợp bao đời nắng mưaChiếc giường tre quá đơn sơVõng gai ru mát những trưa nắng hè.Làng Sen như mọi làng quêNgôi nhà lẫn với hàng tre bóng tròn.Kìa hàng hoa đỏ màu son,Kìa con bướm trắng chập chờn như mơ.”
Cháu Nhớ Bác Hồ
Đêm nay bên bến Ô LâuCháu ngồi cháu nhớ chòm râu Bác HồNhớ hình Bác giữa bóng cờHồng hào đôi má, bạc phơ mái đầuMắt hiền sáng rực như saoBác nhìn tận đến Cà Mau sáng ngờiNhớ khi trǎng sáng đầy trờiTrung thu bác gởi những lời vào thǎm
Nhớ ngày quê cháu tan hoangLụt trôi, Bác gởi lúa vàng vào choNhớ khi nhà cháu ra troBác đưa bộ đội về lo che giùmBác ơi nhớ mấy cho cùngNgoài xa Bác có thấu lòng cháu không.Đêm đêm cháu những bâng khuângGiở xem ảnh Bác cất thầm bấy lâu
Nhìn mắt sáng, nhìn chòm râuNhìn vầng trán rộng, nhìn đầu bạc phơCàng nhìn càng lại ngẩn ngơÔm hôn ảnh Bác mà ngờ Bác hônBác ơi dù cách núi nonMà hình Bác vẫn trong lòng không xaGiặc kia muốn cắt sơn hàMà miền Nam vẫn hướng ra Bác Hồ,Hướng về sắc đỏ ngọn cờVề ngày Nam Bắc cõi bờ liền nhau.
Đêm nằm cháu những chiêm baoNgày vui thống nhất Bác vào miền Nam.Cổng chào dựng chật đường quanBác đến đình làng Bác đứng trên caoBác cười thân mật biết baoBác dặn đồng bào cặn kẽ từng câu
Ung dung Bác vuốt chòm râuBác xoa đầu cháu, Bác âu yếm cười.Đêm nay trǎng lại sáng rồiTrung thu nhớ bác cháu ngồi cháu trôngNgoài xa nghe tiếng trống rungNghe những nhi đồng nhảy múa hò reoBác chắc cũng nhớ cháu nghèoMiền Nam đau khổ sớm chiều trông ra.”
Bác Thăm Nhà Cháu
“Hôm nào Bác đến thăm nhàCháu vui, vui cả lá hoa ngoài vườnBác xoa đầu cháu Bác hônBác thương em cháu xúc cơm vụng về.Bác ngồi ngay ở bên hèBón cho em cháu những thìa cơm ngon.Bé em mắt sáng xoe trònVươn mình tay nhẹ xoa chòm râu thưaBác cười Bác nói hiền hòaNâng bàn tay nhỏ nõn nà búp tơ.Bác về cháu đứng ngẩn ngơMá thơm nhắc mãi Bác Hồ vừa hôn.”
Bác Hồ – Người Cho Em Tất Cả
Cho ánh nắng ban mai,Là những sớm bình minhCho những đêm trăng đẹp,Là chị Hằng tươi xinhCây cho trái và cho hoaSông cho tôm và cho cáĐồng ruộng cho bông lúaChim tặng lời reo caAnh bộ đội đến nhà,Cho em lòng dũng cảm.Cô giáo cho bài giảng,Yêu xóm làng thiết tha.Cùng em vượt đường xa xôi,Là chiếc khăn quàng thắm tươi.Cho em tất cảNgười mang cho em cuộc đời mới…Tươi sáng đầy ước mơ.Người cho em tất cả :Là Bác Hồ Chí Minh.”
Hoa Quanh Lăng Bác
“Hoa ban xòe cánh trắngLan tươi màu nắng vàngCánh hồng khoe nụ trắngBay làn hương dịu dàng
Mùa đông đẹp hoa maiCúc mùa thu thơm mátXuân tươi sắc hoa đàoHè về sen tỏa ngát
Như bao người đứng gácThay phiên nhau đêm ngàyHoa nở quanh Lăng BácSuốt bốn mùa hương bay.”
Em gặp Bác Hồ
(Trần Đăng Khoa (9.9.1969)
Có ai se sẽ ngồi xuống đầu giường
Đưa bàn tay mát như kem sữa
Xoa lên trán em đang dịu lửa
Vuốt lên mắt em đang bớt mờ
A, Bác Hồ!
Bác Hồ ta đó!
Bác mặc tấm áo ka ki
Bàng bạc sương rừng Pắc Bó
Trán Bác có ngôi sao
Thảo nào Bác đi đêm không lạc Bác ơi, Bác!
Bác cười rung rung chòm râu
Mắt Bác sao mà thương thế
Tóc Bác thơm lừng gió bể
Thơm nắng đường xa
Bác cho em nhiều quà
Và khen dạo này em béo khỏe
Hơn ngày xưa nhiều
Cúc áo em bị đứt từ chiều
Đêm phanh ra, hở ngực
Bác đắp vào cho em
Rồi Bác ra rất êm
Bác đi! Bác đi rồi!
Em bỗng oà lên khóc
Tỉnh dậy thấy ướt đầm mái tóc
Nhìn xem Bác có đâu đây,
Chỉ thấy đầy trời đèn sáng, mưa bay
Người người lặng im đi viếng Bác
Bóng đèn rưng rưng nước mắt…
Đúng rồi
Bệnh viện em vừa truy điệu Bác chiều nay
Nhưng Bác chỉ yên nghỉ ban ngày
Chứ ban đêm là Bác rời linh cữu
Bác chào chú đứng gác
Rồi đi vòng quanh khắp trên thế giới
Để chăm sóc trẻ con
Nhất là đứa nào phải nằm trong bệnh viện..
6. Chùm thơ hay viết về Bác Hồ với xúc cảm dâng trào
Bác Hồ luôn dành tình yêu thương đặc biệt cho mọi tầng lớp trong xã hội. Với mỗi người, Bác luôn là vị cha già đáng kính. Cũng chính vì lẽ đó, Bác Hồ luôn là nguồn cảm hứng bất tận cho những tâm hồn nghệ sĩ sáng tác nên những bài thơ thật hay. Sau đây là những bài thơ hay viết về Bác Hồ với nguồn xúc cảm dâng trào. Chia sẻ bạn nhé !
Thơ hay viết về Bác Hồ
Lộc Của Đời
(Chế Lan Viên)
Bạc phơ râu tóc của Người như một tiên ông
Người sinh ra là để ở một khu rừng
Cái xứ thiên nhiên không tên, thời gian không tuổi
Câu cá bên khe, làm thơ bên suối
Làm những bài thơ mở đầu bằng sắc núi
Xanh xanh.
Chính vì ta mà Bác phải lao vào giữa cuộc đấu tranh
Tám mươi năm chẳng nghĩ
Đi giữa xích xiềng đạn bom ầm ĩ
Giữa lý sự chua ngoa, cãi vã tục tằn
Lễ lạt, tiệc tùng và những diễn văn.
Bác đâu thích huân chương. Chỉ thích ngực trần
Áo mở cúc cho gió hè thổi mát
Mặc màu vải, màu mây đạm bạc
Để thoát cái, có thể lẫn vào thiên nhiên một cách bất thần
Nhớ kháng chiến trên ngàn cao Việt Bắc
Thấy cái yên tĩnh trầm tư, ta hiểu Bác
Tâm hồn Người ư, là yên tĩnh những khu rừng.
Ôi, những ngày chủ tịch phủ xanh um
Lộc non về, như trận thắng mùa xuân
Lộc chớm nở làm ta rưng nước mắt
Ta hiểu ra rồi. Người trồng cây cho Tổ quốc
Là muốn lộc của đời chia đến mỗi người dân.
Bác đến
(Trần Ninh Hồ (1970)
Trong sổ vàng Trung đoàn chúng con
Năm một chín năm mươi ghi một lần Bác đến.
Sao chỉ ghi ngày giờ, không ghi gì nữa cả?
Con bồn chồn hỏi chính ủy của con.
Chính ủy mỉm cười: Thật, có thế thôi
Bác đến giữa đêm, chiến sĩ mình đang ngủ
Bác bảo: “Đừng làm ồn!”, Bác lặng nhìn suốt lượt
Và ngay đêm, Bác lại lên đường.
Từ buổi Bác lên đường bao nhiêu nhớ thương
Bao người đã như con lặng nhìn trong sổ?
Bao năm tháng giữa bồi hồi thức, ngủ
Đến suốt đời con thấy Bác nhìn con!
Thấm trong Di chúc
(Vũ Quần Phương)
Suốt một đời Bác đã nghĩ về ta
Đến phút cuối tim Bác trào lên bút
Chữ xô dòng, lòng Bác buốt thương dân.
Ôi miền Nam không kịp nữa về thăm
Nỗi nhớ toả trên mọi nhà mọi ngõ,
Phút chia biệt Bác nói lời đoàn tụ
Câu dặn dò nghe ấm vị hàn huyên.
Bác đi rồi còn trao lại niềm tin
Con không khóc, nhưng cứ trào nước mắt
”… đến ngày đó, tôi sẽ đi khắp hai miền Nam Bắc”
Bác Hồ ơi! Ngày đó chẳng còn xa
Ai ngờ đâu, tháng 9 mồng 3…
Quá thương đời và lo nỗi dân đau,
Bác cố tránh nói những lời ly biệt
Mượn câu thơ để khuây lòng thương tiếc.
Ôi lòng Người đo sao hết mông mênh
Nghĩ việc gì Bác cũng nghĩ từ dân
Nói về Đảng cũng vì dân mà nói,
Nước còn giặc, dân còn khi lạnh đói
Bác đắng lòng trong mỗi miếng cơm ăn,
Thắng quân thù dẫu phải mấy mươi năm
Nhưng hạt thóc rụng giữa đồng Bác tiếc.
Nguồn biển lớn uống muôn đời không hết
Vẫn kính nhường từng hạt nước trong sông.
Bác Hồ ơi! Vị muối mặn con ăn
Đã kết đậm bao tình thương của Bác,
Manh áo ấm con mặc khi trở rét
Đã dệt vào trăm mối Bác lo toan.
Phút giã từ trong ánh mắt đăm đăm
Nỗi ưu ái lại trào lên lần chót:
Hãy giữ đức cho trong, giữ lòng cho khiết
Sống kiệm cần, tương kết tương thân…
Ôi giọng Người hiền như giọng cha ông
Cứ mộc mạc mà thấm vào mãi mãi,
Con nghe Bác hiểu thêm tầm thời đại
Sáng thêm lòng nhân ái Việt Nam ta.
Trọn một đời Bác chung thuỷ gần xa
Trăm ơn nghĩa luôn nặng đằm bên dạ.
Lời vĩnh biệt đã thành lời cảm tạ
Giọng khiêm nhường ôm bốn bể anh em.
Thế kỷ này đâu phải đã bình yên
Trái tim lớn nặng niềm đau mặt đất.
Tình bè bạn, phút ra đi, còn nhắc
Dao cắt lòng nhưng vẫn ngập yêu tin.
Lần đầu tiên Bác nói đến niềm riêng,
Cả nước khóc nghe những lời dặn cuối.
Ôi trời rộng và núi cao vời vợi
Sông biển nào sánh được Bác thương ta!
Bữa cơm ăn vẫn quen nhút quen cà,
Lúc nhắm mắt xin dâng đừng tang chế.
Ôi tim Bác sao mà mênh mông thế!
Gương trong ngần cho muôn thuở cùng soi.
Triệu lòng người cùng cất gọi: Bác ơi!
“Muôn vàn tình thương yêu” Bác gửi lại trong lời
Chúng con đọc nghẹn ngào thấm thía
Tay Bác yếu không còn đều nét chữ
Tim Bác đập vẫn đồng bào đồng chí
Giây cuối cùng Bác vẫn gánh lo toan.
Bác Hồ ơi xin Bác cứ yên tâm!
Lời Bác dặn chúng con xin nguyện ước.
Mỗi giọt lệ thấm xuống dòng Di chúc.
Một lời nguyền vang đến suốt mai sau.
(12/1969)
Đọc thơ Bác
(Hoàng Trung Thông)
Ngục tối, trái tim càng cháy lửa
Xích xiềng không khóa nổi lời ca
Trǎm sông nghìn núi chân không ngã
Yêu nước yêu người yêu cỏ hoa.
Đọc lời thơ Bác tâm hồn Bác
Một tấm gương trong chẳng bụi mờ
Bóng cây đại thụ trùm xanh mát
Cánh rộng chim bằng bay tự do.
Tự do! Gươm súng nào ngǎn được
Biển rộng sông dài ý chí cao
Thân ở trong tù, lòng ở Nước
Bay quanh hồn mộng ánh vàng sao.
Khi chim rừng ca rộn núi
Khi nhìn khóm chuối ánh trǎng soi
Lao lung vẫn giữ lòng thư thái
Nắm chắc trong tay cả cuộc đời.
Tôi đọc trǎm bài trǎm ý đẹp
Ánh đèn tỏa rạng mái đầu xanh
Vần thơ của Bác, vần thơ thép
Mà vẫn mênh mông bát ngát tình.
(5/1960)
Ném Thừng
(Chế Lan Viên)
Bác ra thăm Ngọc Vừng
Mặc áo quần thủy thủ
Đầu đội mũ hải quân
Giải dài bay trong gió
***
Bể vỗ sóng muôn trùng
Chào người quen biết cũ
Đàn hải âu lượn vòng
Quanh chòm râu trắng xóa
***
Chủ tịch của một nước
Xa lâu về thăm “nhà”
Ra đi khá đột ngột
Biết lấy chi làm quà…
***
Dạy lũ cháu ném thừng
Chút nghề xưa của Bác
Liệu thử có quên chăng
Tự ngày xa sông nước
***
Thừng Bác ném ra xa
Lượn đường dây đẹp mắt
Và khi cuộn thừng về
Ôi vòng tay bao quát
***
Trời xanh xanh bao la
Bể bể ngời sóng bạc
Ngỡ cánh tay Bác vừa
Tóm gọn bầy đế quốc.
7. Những bài thơ lục bát về Bác Hồ hay nhất
Với thể thơ lục bát mượt mà, giàu tính truyền cảm, những bài thơ về Bác Hồ theo thể thơ lục bát sau đây đã làm nức lòng không biết bao nhiêu nhiêu tâm hồn yêu thơ. Cùng LVT Education chia sẻ để cảm nhận bạn nhé !
Thơ lục bát viết về Bác cực hay
Bác Hồ Nhắc Nhở Trồng Cây
(Lưu Quang Thuận)
Ai về bóng mát đường trưa
Xoan lên tám thước nhãn vừa tới vai.
Trồng chen lấy ngắn nuôi dài:
Dứa quây với nhãn, chuối cài với xoan.
Vườn ươm mấy luống song hàng
Mới lên trám nhỏ mịn màng lá tơ.
Gặt mùa phơi thóc vừa khô
Lại nghe Bác Hồ nhắc nhở trồng cây.
Bác lo áo ấm cơm đầy
Chăm nom giấy bút cho bầy cháu thơ…
Biển sông lòng Bác bây giờ
Lại chăm đến gỗ làm kho, dựng trường.
Bác lo đến tủ đến giường,
Chuôi dao trước mắt, con đường mai sau.
Bác đi, tóc bạc điểm màu
Ngẩng trông tứ phía – đếm đầu cây xanh.
Bác khuyên gái giỏi trai lành
Chăm sao vàng gốc tươi nhành mỗi cây.
Mai kia đẵn xuống gỗ này
Song song cánh cửa đẹp tày lứa đôi;
Nhà cao cột sánh vai người
Thơm hương thớ gỗ tạc lời Bác khuyên.
Về Tỉn Keo, nhớ Bác
(Trần Văn Lợi)
Hành hương về lại Tỉn Keo
Ngược đường lịch sử bước theo chân Người
Rừng xanh cây lá reo cười
Hoa râm bụt nở đỏ tươi đón chào…
Còn đây lối giao thông hào
Căn hầm bí mật thuở nào chở che
Mé đồi cây bưởi xum xuê
Lán vầu lộng gió đèo De bốn mùa.
Nơi Người làm việc sớm trưa
Cùng Trung ương vạch cơ đồ sáng soi
Bao nhiêu đường lối kịp thời(*)
Bước đường kháng chiến muôn người đợi trông
Nơi đây Bác đã gieo trồng
Cải xoong cùng với những vồng bí xanh
Bản người Dao cắm xung quanh
Lòng dân là bức tường thành chở che…
Trông xa rừng cọ đồi chè
Con đường qua đỉnh đèo De mây vờn
Con đường đi khắp nước non
Có bàn chân lớp cháu con theo Người.
Cây vú sữa trong vườn Bác
(Quốc Tấn)
Đầu vườn nghe động cánh ong
Kìa cây vú sữa Bác trồng năm nao !
Cành cây lá nắng xôn xao
Chim reo như đón Bác vào đâu đây.
Tay nghiêng thùng tưới bên cây
Rưng rưng… hoa tím uống đầy nắng tươi !
Ung dung Bác đứng ngắm cười
Cả trời xuân ấm tình Người thương yêu…
Mười lăm năm… mỗi sáng chiều
Bác Hồ chăm chút, nâng niu từng cành.
Cây càng khoẻ, lá càng xanh
Như miền Nam đó trưởng thành nở hoa.
Cành cao che mát sân nhà
Từng ôm bóng dáng Cha già sớm trưa.
Dạn dày sương gió nắng mưa
Trái ngon vẫn đậu đợi mùa chín thơm.
Mặc cho lửa đạn mưa bom
Ong xây bọng mật trong vòm lá xanh.
Đã nghe thơm nắng Ba Đình
Ngọt mùa vú sữa bờ kênh Tháp Mười.
Cây ơi ! Ơn Bác đời đời
Bác đi – Con cháu thay Người chăm cây !
Quê Bác
(Nguyễn Trọng Oánh)
Thuyền xuôi xuôi mãi dòng sông
Dòng sông quê Bác nước trong đôi bờ
Xôn xao sóng đục con đò
Đã nghe âm ấm câu hò Nghệ An:
“Quê ta ngọt mía Nam Đàn
“Ngon khoai chợ Rộ, thơm cam Xã Đoài…”
Đường sang quê Bác đây rồi
Con nông giang nhỏ chạy dài đầu thôn
Nhà xưa Bác ở vẫn còn
Mái tranh nho nhỏ, nếp vườn thân yêu
Bác ơi, nhà Bác cũng nghèo
Quê hương Bác cũng như nhiều quê hương
Chỉ vì Bác rộng tình thương
Cho nên nắng đẹp mười phương tràn về.
Để người cuộn chỉ ngừng xe
Khǎn vuông yếm trắng lên đê giữ làng
Để người tắm nước quê hương
Thấy sông thêm rộng thấy đường thêm xinh
Tôi như chim nhỏ giữa rừng
Bác như nắng đẹp sưởi hồng ban mai
Lời đâu mà nói hết lời
Mái tranh còn mãi dấu Người thân yêu
Ra về bãi mía nhìn theo
Thuyền ai lên Rộ nước triều dâng dâng
Đất vui đất có anh hùng
Ta vui ta sống giữa lòng quê hương.
(1959)
Bác Hồ
Bác nay tuy đã đi xaTrong tim Bác muốn nước nhà phồn vinhMột thời bom đạn điêu linhHôm nay đất nước chuyển mình Bác ơi
Ngày sinh, con cháu bồi hồiTổ Quốc vẫn nặng những lời ghi ơnBao năm bão đạn sóng cồnQuân thù xâm chiếm Nước còn lầm than
Con đường cứu nước gian nanLênh đênh bốn biển vượt ngàn trùng xaHôm nay Nam Bắc một nhàĐất nước hùng mạnh đang đà đi lên
Non sông thịnh trị vững bềnĐộc lập, tự chủ xứng tên của ngườiNhững lời Bác dạy sáng ngờiCháu con nguyện mãi ngàn đời noi theo
Ngày sinh nhật Bác kính yêuChúng con muốn gửi vạn điều nhớ ơnBác nay tuy đã chẳng cònMà công ơn Bác đượm hồn núi sông…
Tháng 5 Nhớ Bác
Con về thăm Bác, tinh sươngLòng con thổn thức, nhớ thương, bồi hồiCờ hoa rực rỡ một trờiBóng Người còn đó đời đời khắc ghi…
Bác nằm đó rất uy nghiVẫn vầng trán rộng với chòm râu thưaVẫn màu tóc bạc như xưaBộ kaki ấy nắng mưa đã sờn….
Sớm nay vườn Bác vui hơnTiếng chim thánh thót trong vòm cây xanhHàng dừa trĩu quả ngọt lànhCánh hoa vẫy giữa trời xanh: Bác về!
Cây xoài trái ngọt xum xuêTừng chùm vú sữa say mê gọi mờiPhía xa như Bác đang cườiVới đàn cá nhỏ đón Người trong ao
Bác về đàn cá vui saoMắt tròn lấp lánh như sao trên trời…Bác ơi! Ơn Bác đời đờiNhững lời Bác dạy muôn đời không quên.
Bác Ơi
Tiếng Bác gọi non sông Tổ QuốcToàn nhân dân bó đuốc một lòngGiữ gìn mảnh đất Cha ÔngChưa đánh tan giặc quyết không trở về
Bao lớp trẻ lời thề ghi khắcGiữ yên bình từ Bắc Vô NamĐạn bom khói lửa ngập trànVững vàng tay súng gian nan chẳng sờn
Tình gắn bó keo sơn một dảiQuyết tiến lên giữ lại quê hươngLời ca theo khắp nẻo đườngTiếng Người vang vọng yêu thương dạt dào
Nỗi nhớ Bác làm sao nguôi đượcNgày tháng năm xuôi ngược dòng ngườiMuôn ngàn màu sắc hoa tươiVề đây hội tụ bên Người kính yêu.
Trên đây, LVT Education đã chia sẻ cùng bạn đọc tuyển tập những bài thơ về Bác Hồ, thơ hay viết về Bác của nhiều tác giả chuyên và không chuyên trên khắp cả nước. Hi vọng, sau khi chia sẻ cùng chùm thơ hay trên đây, bạn có thêm nhiều xúc cảm khó quên. Hẹn gặp lại cac bạn trong những bài viết sau !
>>>Xem thêm: TẬP thơ về sức khỏe hay, ý nghĩa giúp bạn rèn luyện mỗi ngày
Giáo sưNguyễn Lân Dũnglà nhà khoa học hàng đầu Việt Nam trong lĩnh vực vi sinh vật học (wiki), với hơn nửa thế kỷ cống hiến cho giáo dục và nghiên cứu. Ông là con trai Nhà giáo Nhân dân Nguyễn Lân, thuộc gia đình nổi tiếng hiếu học. Giáo sư giữ nhiều vai trò quan trọng như Chủ tịch Hội các ngành Sinh học Việt Nam, Đại biểu Quốc hội và đã được phong tặng danh hiệu Nhà giáo Nhân dân năm 2010.
Open this in UX Builder to add and edit content