Sống trong cuộc đời không phải ai cũng may mắn được sở hữu cuộc sống hạnh phúc, viên mãn. Có nhiều người phải bươn chải với cuộc sống để tìm kế mưu sinh hay nhiều số phận bất hạnh phải chịu cảnh mồ côi, không nhà, không cửa hay cuộc sống phiêu bạt nay đây, mai đó với nhiều thiệt thòi. Cùng LVT Education chia sẻ tập thơ về cuộc sống khó khăn, thơ về cuộc đời bất hạnh, đáng thương sau đây để cảm nhận bạn nhé !
Bài viết cùng chủ đề:
Trong cuộc đời, nhiều người phải sóng cuộc sống khó khăn với bao lận đận, gian truân, bao khó khăn, vất vả mới kiếm được ra đồng tiền. Đã thế, nhiều số phận còn chìm nổi, lênh đênh. Nếu bạn đang có cùng chung số phận, hãy trải lòng cùng những bài thơ về cuộc sống khó khăn buồn thật buồn sau đây để tìm tiếng lòng của riêng mình nhé !
Thơ về cuộc sống khó khăn, vất vả
Tác giả: Bách Tùng Vũ
Hỏi trong kiếp sống làm ngườiAi không nếm đủ khóc cười thế gianNày ai số kiếp lầm thanHay ai phận bạc trái ngang nặng lòngNày ai trôi nổi long đongHay ai khốn khổ lưng cong gánh sầu
Cuộc đời là những chuyến tàuNgười là thuyền trưởng đương đầu bão giôngBiển đời rộng lớn mênh môngBuông tay ngã lái thì không đến bờCuộc đời vốn rối như tơLàm sao khéo gỡ không vơ lụy sầu
Nhân tình thế thái muôn màuNgười ghen kẻ ghét mưu cầu lợi danhLòng người tốt xấu mong manhKhi đen lúc trắng cũng nhanh đổi dờiSống trong dâu bể cuộc đờiLựa điều để sống lựa lời tặng nhau
Cuộc đời hai mặt trước sauDù là oan trái khổ đau vốn nhiềuNhưng đời cũng đẹp bao nhiêuVì đời còn có muôn điều tốt tươiĐời đẹp vì có tình ngườiĐời đẹp vì có nụ cười thiện lương
Bao người chia sớt tình thươngSan cơm sẻ áo nhịn nhường tha nhânBao người đẹp đức tốt ânBao người cứu rỗi chúng dân đói nghèoCăn lành nghiệp tốt vẫn gieoNgười đi từ thiện mà theo lên rừng
Người giàu đói khổ đã từngNay đem của cải mà mừng chúng sinhNgười đem câu kệ lời kinhLuận vào nhân thế… Vô minh tiêu dầnCho nên trong cõi hồng trầnCuộc đời hai mặt… Ta cần…Tĩnh suy…!
Tác giả: Tùng Trần
Bao lâu rồi tôi đánh mất chính tôiSống buông xuôi theo dòng đời vội vãNỗi đau xưa khiến tim thành sỏi đáQuên tiếng cười và cả chữ tương lai
Tôi đâu rồi..của ngày tháng thơ ngây?Thuở hồn nhiên chẳng đoái hoài mơ mộngThời gian qua chỉ mình tôi một bóngCứ lặng thầm..hồn lạc lỏng bơ vơ
Tôi đâu rồi..bởi tan vỡ giấc mơBao yêu thương phút ban đầu bỡ ngỡĐã tan rồi chuyện tình duyên một thuởĐau đớn lòng trong hơi thở men cay
Mấy năm qua tôi sống kiếp đọa đàyChợt hôm nay bổng thấy mình khờ dạiNhớ nhung chi kí ức buồn tê táiĐến lúc rồi..tôi tìm lại chính tôi.
Tác giả: Tùng Trần
Có một thời tôi vẫn luôn thầm nghĩCuộc sống này vốn dĩ rất khó khănNhưng vẫn còn tồn tại chữ công bằngNên khuyên nhủ bản thân mình cố gắng
Sau mưa giông nhất định trời sẽ nắngĐời đâu ai mãi cay đắng ngậm ngùiMuốn hạt mầm hạnh phúc được xanh tươiPhải vun bồi bằng tấm lòng nhiệt huyết
Rồi hôm nay khi sức cùng lực kiệtMới hay rằng đời nghiệt ngã biết baoDù bản thân có cố gắng thế nàoCuối cùng thì vẫn đau nơi ngực trái
Và bắt đầu dường như tôi sợ hãiSợ đam mê rồi lại phải ê chềBởi cuộc đời cũng tựa giấc ngủ mêLuôn hoàn mỹ nhưng chẳng hề có thật
Đã đi qua bao thăng trầm cung bậtHứng chịu nhiều những mất mát tổn thươngTôi chùng chân khi chưa hết chặn đườngBởi cố gắng cũng dường như vô nghĩa.
Tác giả: Tùng Trần
Còn nhiều lắm những phận đời tay trắngVì cuộc đời chẳng may mắn như aiNên biết gì đến hai chữ tương laiĐành phó mặc theo tháng ngày trôi nổi
Tuy chạnh lòng nhưng nào đâu dám nóiKhi biết rằng còn lắm giữa dòng đờiGiấu nỗi buồn mà nước mắt tuôn rơiNên đôi khi muốn có người đồng cảm
Cùng trút cạn nỗi niềm trong tâm khảmCho tâm hồn bớt ảm đạm thể lươngĐể đôi chân mạnh bước tiếp chặn đườngNơi đáy mắt chẳng còn vươn sầu lệ
Được mỉm cười không âm thầm câu nệKiếp cơ hàn chỉ ước thế mà thôiChẳng cơ cầu hay mộng mị xa xôiPhải không ai…những người cùng cảnh ngộ.
Tác giả: Lê Ngọc
Sống một mình ôm lấy nỗi đơn côiChẳng phải vì tiếc thương ngày xưa cũMà chính là thấy niềm đau đã đủNên chán chường không ấp ủ thêm thôiCó những lần đáy dạ cũng chơi vơiBởi kí ức một thời còn đâu đóChợt vô tình làm vết thương vò võSe thắt lòng dù đã cố bỏ buôngSống một mình thật sự cũng hơi buồnCon người ai chẳng thèm thuồng hạnh phúcBằng trái tim đam mê đầy sôi sụcNào đợi chờ một kết thúc bị thươngChỉ tiếc thay đời trăm vạn con đườngNgười khác nhau là lẽ thường vốn điĐâu phải ai cũng thập toàn hoàn mỹKể vui cười người khổ lụy thế thôi
Tác giả:Tùng Trần
Mệt mỏi rồi bao năm tháng ngược xuôiĐã nếm đủ vị đời trong nước mắtDù cố gắng nâng niu và lượm nhặtTừng nụ cười vẫn chẳng nắm chặt tay
Nhưng ông trời thì lại cứ mỉa maiLuôn mang đến những đắng cay hờn tủiCó nhiều khi âm thầm tôi tự hỏiMình đã sai và lầm lỗi chổ nào
Mà kéo dài theo năm tháng khổ đauBước chênh chao trên đường đời mấp méKiếp nổi trôi bước chân trần cô lẻChẳng biết mình rồi sẽ phải về đâu
Hay bẽ bàng giữa nơi chốn bể dâuLà số phận không thể nào thoát đượcNên dẫu có bốn ba đời xuôi ngượcMãi chỉ là dòng nước mắt tuôn rơi?
Có thể bạn quan tâm:
Những bài thơ về cuộc sống khó khăn sau đây sẽ giúp bạn bày tỏ nỗi lòng của mình. Qua đó, tiếp thêm động lực giúp bạn vượt qua mọi khó khăn, thử thách của cuộc sống để sống hết mình cho cuộc sống hiện tại. Hãy luôn mạnh mẽ, kiên cường như chú lật đật nhé !
Thơ về cuộc sống khó khăn ngắn gọn, sâu lắng
Tác giả: Phạm Tâm An
Khóc đi! Khóc một mình thôiĐể cho nước mắt cuốn trôi muộn phiềnTrải bao sóng gió, đảo điênXót xa đau vỡ cả miền tâm linh.
Khóc đi, hãy khóc một mìnhĐể cho thanh thản lặng thinh theo vềBiết hồn còn chút u mêTrần gian bụi bặm bộn bề rủi may.
Khóc đi cho nhẹ lòng nàyĐã là số kiếp – đắng cay ai lường?!Cuộc đời muôn nỗi đoạn trườngTrời cao, đất rộng… đâu đường cỏ hoa?!
Thương mình, nghĩ nỗi can quaBiết buồn rồi sẽ nhạt nhoà dần thôiHôm nay khóc một mình rồiĐể mai cười với mọi người quanh ta
Khóc đi, hãy khóc mặn màNgày mai sẽ thấy đời là chốn vui!
Sưu tầm
Chán cho cái kiếp phù sinhChán cho cái cảnh thuyền tình éo leChán cho ta kẻ tình suyChán cho ta cứ sầu bi suốt đời!
Đời chán các ông đã đủ rồi!Xin chán thêm nốt cái thằng tôi.Cùng nhau tay dắt, cười xoà cáiBuồn vui bay hết. Chán đời?Thôi!
Chán đời cởi áo ta đi tắmKỳ sạch “trần gian” hết thối thaRũ bỏ “hong lưu” cho sạch sẽDội gáo ” hương đồng” cho thảnh thơi.
Sưu tầm
Sống phải biết trân trọng từng giây phútBởi hững hờ trong chốc lát mà thôiSẽ để ta ân hận cả cuộc đờiMọi hối tiếc ăn năn thời vô nghĩaSống phải biết quan tâm và san sẻBỏ ngoài tai lời mai mỉa khinh thườngMở tấm lòng cho nhận những tình thươngVà đứng lên kiêng cường khi gục ngãSống phải biết mình cần chi vội vãChớ nghĩ suy rồi buồn bã tâm hồnChuyện qua rồi hãy cố gắng vùi chônĐể nụ cười ung dung cùng thực tạiSống phải biết không gì là e ngạiCứ thật lòng đừng dối gạt lừa aiSống hôm nay nào biết được ngày maiTuy đời ngắn nhưng nghĩa dài vô tậnSống phải biết còn bao người lận đậnNên khổ sầu đừng khóc hận oán thanChớ so bì người khó kẻ giàu sangKhông cần cù nào ai mang ban tặngSống phải biết để tâm hồn bình lặngĐược ấm no là may mắn hơn ngườiHãy mỉm cười thay nước mắt ai ơiNghĩ giản đơn cho cuộc đời hương vị.
Tác giả: Gió Một Chiều
Ngước lên trời hỏi đời sao vậy?Bao chuyện buồn xảy đến với tôiKhông lời than không tiếng ỉ ôiNgười lại bảo tôi ngu đần không biết…Nếu tôi biết tôi vẫn chịu thiệtVì có ai san sẻ cùng tôiMột vòng tay đến một bờ môiTôi nào dám mơ và dám ước…Sức khỏe yếu không thể sống trong say khướtVậy làm sao tôi quên lãng chuyện đờiVậy làm sao tôi có thể buông lơiĐể sống tiếp phần đời còn lại…
Sưu tầm
Cuộc sống ơi sao trôi lặng lẽĐể ngày dài biết sẽ về đâuKhông tương lai, cuộc sống một màuToàn lo lắng và nỗi đau chất chứa.
Có phải chăng…cuộc sống không phép màuKhông san sẻ và không ai hiểu thấu?Bao khó khăn vất vả một mình mình gánh chịuMọi lo lắng,gian truân trên đoạn đường đã qua.
Cuộc sống buồn cứ lặng lẽ trôi quaVà bao đau khổ xót xa một mìnhCũng là một kiếp con ngườiSao long đong chốn biển đời xa xôi
Cuộc đời như dòng nước trôiLuôn vẫn tiếp diễn mà thôi hỡi đời!
Chan hoà số phận ốm đau có mình!
Tác Giả: Trần Anh Khoa
Tạo hóa gieo chi số phận ngườiSao đành ghét bỏ tạo buồn vuiAnh thì hữu phước trong đầm ấmChị lại vô duyên giữa ngậm ngùi
Hạnh phúc muôn đời ta chửa thỏaƯu sầu trọn kiếp bạn nào nguôiChung dòng máu đỏ sao ngang tráiTạo hoá gieo chi số phận người.
>>>XEM THÊM: Chia sẻ 45+ bài thơ buồn về cuộc sống bạn gửi gắm nỗi niềm
Trong cuộc sống, có nhiều mảnh đời bất hạnh thật đáng thương: có thể đó là những đứa trẻ mồ côi không mái ấm, có thể đó là những mảnh đời lang lang không nhà cửa nay đây mai đó, không có được một bữa cơm no, áo không có để mặc, hay những số phận khuyết tật, mất đi đôi chân, cánh tay… Tập thơ về cuộc đời bất hạnh sau đây đã diễn tả sâu sắc những nỗi lòng đau đớn đó.
Thơ về cuộc đời bất hạnh
Tác Giả: Phan Thị Thoa
Sinh ra số kiếp con ngườiSống trên đời bao kẻ cười người đauLà người sống phải thương nhauCớ sao lại nỡ gieo nhau hận thù
Trên đời còn lắm kẻ nguDù sao cũng là máu mủ đàn conThêm vào tình nghĩa sắt sonTình sâu nghĩa nặng vẫn còn phu thê
Sao người lại nỡ u mêTưới xăng đốt cháy ê chề vợ yêuSao người lại nỡ làm liềuGiờ đây mới thấy bao điều đắng cay
Vào tù bóc lịch hàng ngàyVợ thì thân thể hàng ngày đớn đau !!!
Tác Giả: Hoa Huỳnh Thị Trần
Mấy hôm rày thấy lòng dạ ngổn ngangThấy thương xót những mảnh đời bất hạnhXuân gần kề thấy lòng sao trống vắngThương mảnh đời những bất hạnh không may
Em có quen một người ở Nghệ AnThân bệnh tật vẫn ngày ngày chống chọiĐã lâu rồi em quên không thăm hỏiNay Xuân về thấy lệ nhói lòng đau
Là con người nếu không trước thì sauCũng nhận lấy những nghẹn ngào bệnh tậtMình nguyên vẹn hãy thương người túng ngặtBởi số không may họ nhận sự bi sầu
Nay Xuân về xin nhắn nhủ đôi câuAi thấy xót xa có động lòng trắc ẩnHãy cùng em góp gom thêm sức mạnhCùng đỡ nâng những hoàn cảnh khó nghèo
Dòng thơ này cùng cảm xúc kèm theoNước mắt rưng rưng bởi còn nghèo sức lựcKhông giúp đỡ cho người trong hiện thựcMượn dòng thơ khơi nghị lực của người
Tác Giả: Lan Ly Nguyễn
Thương cho em một mảnh đời bất hạnhChẳng được chung hạnh phúc tựa bao ngườiHoa trong nắng mà chẳng hề thắm tươiCứ ủ rũ như cây tàn thiếu nước
Làm con người ai mà không ao ướcCó mẹ cha sưởi ấm cả cuộc đờiTình mẹ hiền trải rộng vạn trùng khơiNghĩa cha yêu tựa non cao biển lớn
Nhưng chao ôi cuộc đời mang đùa giỡnĐể mình em lạc lõng thế gian nàyChưa một lần được sưởi ấm vòng tayBên mẹ cha như bao nhiêu người khác
Hai tư năm xoáy trong vòng lưu lạcTình mẹ cha sao chẳng thấy bao giờCó chăng thì cũng chỉ những giấc mơEm bật khóc khi giật mình thức dậy
Mẹ cha ơi đâu rồi sao chẳng thấyĐể mình con bơ vơ đến bao giờThương cảm lắm tôi gửi những lời thơChúc cho em bình an trong cuộc sống
Tác Giả: Huyen Thi Nguyen
Nó lầm lũi, bước cao….bước thấpTàn cơn mưa, nước ngập con đườngGió về gợi nỗi đau thươngCuộc đời của nó, ai tường…đắng cay
Nó lầm lũi, tháng ngày cô độcNhững đêm khuya, bật khóc….một mìnhCũng thời Cha dưỡng Mẹ sinhSao niềm hạnh phúc gia đình mãi xa
Mồ côi Mẹ, cửa nhà không cóCha lặng thầm bỏ nó mà điTuổi thơ nào hiểu được gìChỉ mong thấy Mẹ, mỗi khi đêm về
Tác Giả: Phúc Quang
Em ơi! Em hãy ngủ điBiết lòng em đói bành mì cũng khôngTúi anh chẳng có một đồngThương em nhiều lắm mà không có tiền.
Đêm này mình ngủ ngoài hiênCũng là con lạc cháu tiên cơ mà ?Mình không còn mẹ còn chaBà con thân thuộc ông bà cũng không.
Mưa buồn phố chợ chiều đôngMang danh con cháu lạc hồng nước namCường hào chúng quá gian thamMưu hèn kế bẩn nên làm mình đau.
Em ơi! Cuộc sống muôn màuThôi đành chấp nhận nổi đau cuộc đờiDù anh có nói cạn lờiKhông ai cứu giúp cuộc đời hai ta.
Dù cho bão táp phong baAnh em mình phải lê la ngoài đườngLòng anh mãi mãi yêu thươngChở che em nhỏ trên đut mưu sinh.
Tác Giả: Truong Son Nguyen
Cụ Lệ Quê ở Long AnCùng Chồng hạnh phúc như ngàn vì saoSinh ra được bốn người ConCó Nếp có Tẻ vuông tròn ấm êm.
Tưởng rằng phúc lộc bền lâuĐi đâu cũng được tình sâu vẹn toànNhưng rồi cuộc sống cay nồngHai đứa Con út cùng Chồng ra đi !
Nước mắt chảy ngược sầu biTrời ơi đời Mẹ lâm ly thế nàyBảy mươi mốt tuổi những ngàySầu thương buồn tủi đắng cay lệ nhòa !
Tưởng rằng sóng gió đã quaVề già nương tựa Con mà khoan thaiVì còn hai đứa Gái, TraiTuổi già nương tựa ai ai cũng cần!
Nhưng trời lại phụ tấm thânHai Con Trai, Gái có phần đấy đưaLòng vòng chia lượt chăm nonNhưng sau hai đứa chẳng còn quan tâm !
Đuổi Mẹ không cho đến nhàThế là Mẹ phải ra mà ăn xinMười năm ròng rã bụi bờCó Con mà phải bơ vơ ngoài đường !
May mà có người chân thànhCho Cụ mượn tạm lều tranh nương nhờDạo này sức khỏe vật vờBệnh cao huyết áp đang chờ quy tiên !
Trời nắng thì vẫn đỡ phiềnNhưng mà mưa xuống nước liền bủa vâyƯớc mong của Cụ chẳng caoMong cho có gạo làm sao đủ dùng !
Top những bài thơ về cuộc đời bất công mà chúng tôi sưu tầm dưới đây là một vài trong số hàng ngàn bài thơ mà các bạn trẻ hiện nay thường xuyên chia sẻ để trải lòng trong những phút giây gặp buồn phiền, bất trắc trong cuộc sống. Hãy cùng tham khảo để tìm tiếng lòng của mình bạn nhé !
Thơ về cuộc đời bất công
Sưu tầm
Thuở hàn vi chòi tranh vách láVạt phên thưa nắng hắt hiu soiĐời buồn lơ lửng đời trôiĐói no một nắm cơm ôi muối mè…
Hạt cơm trắng như tay hàn sĩTrắng công danh trắng cả đường mâyNgười qua thả chút thương vayNhìn theo chạnh nỗi tỉnh say nhân tình…
Mỗi ngày qua tơ vương hạt bụiLấm chấm hồn mặn nhạt hư khôngNgẩn ngơ tiếc một dòng sôngChảy qua bến vắng chẳng mong ngày về…
Hôm nay giữa phố người xao xácBày tiệc vui nhớ nắm cơm xưa…Muối mè ai rắc vô mưaĐể cho nước mắt nhặt thưa ngậm ngùi…
Tác giả: Nguyễn Quang Long
Ông trời sao quá nỡ bất công?Nỡ gieo cay đắng xót thương lòngĐời bao ngang trái nghe đau đớnXa cách muôn trùng mọi ước mongThắt chặt đời này trong bóng tốiLàm sao thoát khỏi kiếp long đong?Làm sao thoát khỏi đời ngang trái?Giúp phận cơ hàn thỏa ước mong.
Sưu tầm
Thói đời tựa như vôi bạc trắngĐôi khi lòng thấy đắng mặn môiTình người sao chẳng lên ngôiĐể cho hạnh phúc đâm chồi nở hoa?
Lòng nhân nghĩa, thật thà chẳng thấyCâu ân tình gió đẩy gió đưaBon chen, toan tính có thừaGiả nhân, giả nghĩa, lọc lừa dối gian
Đêm khuya vắng cung đàn ai oánBiết tìm đâu tiếng bạn tâm giaoBạc vàng hơn giọt máu đàoNgười ta mua bán đổi trao chợ đời
Ly rượu cạn chẳng vơi niềm đắngKhi lòng người đổi trắng thay đenTham lam, ích kỷ, sống hènHơn thua, ganh ghét, bon chen, hận thù …
Đời cũng chỉ phù du cát bụiHư danh kia tàn lụi một ngàyCuộc đời này có trả có vaySân si mù quáng hao gầy tấm thân!
Sưu Tầm
Thôi chớ có trông chờ duyên sốCuộc đời mình hãy cố vượt lênDù cho sinh ở phận hènCũng xin vững chí đua chen với đời
Sự bất công khắp nơi đều cóHãy tìm đường sáng tỏ mà điThan than, Khóc khóc mà chiNgẩng đầu mà sống có gì mà đau…
Tác giả: Tuyền Linh – Dulan
Có những bức xúc chẳng nói ra đây đượcBởi vô tình thành quy luật của đất trờiCó những thiệt thòi chẳng ai chịu nhìn thấyKể cả Ông Trời cũng ngoảnh mặt ngó lơ
Ngày Phụ Nữ – ôi tôn vinh người Phụ NữMép môi nào đưa đẩy… ôi, khéo đẩy đưaTrong sâu thẳm ngàn… ngàn lần Phụ Nữ chịuGánh nặng không tên…đàn ông vẫn chưa vừa
Họ thiệt thòi trong bản năng và bản ngãThực tế rõ ràng, ai được, mất hơn ai ?Trời sinh ra, mỗi người riêng một bản thểÔng trời già đặt để thật quá là sai….!
Luật công bằng từ đâu, chẳng bao giờ thấy ?Chỉ thấy sờ sờ những tình huống bất côngNgười Phụ Nữ cũng đầu đen và máu đỏSao luôn luôn phải lép vế với người chồng ?
Này em hỡi, kiếp sau đừng làm Phụ Nữ !Để anh không còn là một kẻ bất côngLúc em muốn mà anh vô tình không biếtEm sẽ thiệt thòi, chăn chiếu lại trống không…!
Tác giả: Hồng Dương
Bắc thang lên hỏi ông trờiTại sao ông để người đời bất côngNgười tham có bạc như rồngKẻ ngèo thiện chí nhưng không có nhà
Chém cha chết mẹ mấy chaTham quan đục khoét dân nhà đắng cayĐường trần chẳng rõ thẳng ngayNgười ăn không hết người cày không ra
Phải chăng nhân thế có maChức cao vọng trọng thành ra cựa quyềnBắc thang lên hỏi cơ duyênQuan tham tham quá ôm nguyên lệnh trời
Bắc thang lên hỏi ông trờiDân đen xơ xác tơi bời mãi không?Bắc thang lên hỏi mấy ôngThăng quan tiến chức không tiền nổi không?
Tiện đường cũng hỏi các ôngTiền không, chữ ít, có ông, chức này?Tính mưu soạn kế ra tayNghĩ ngay dân chúng đục ngay dân lành
Đục luôn đất nước an lànhCây xanh xơ xác tan tành Thủ ĐôXin việc phải tính bằng đôCụ Hồ khuyên bảo! Mơ hồ xưa kiaBắc thang để hỏi nơi kiaHỏi ông CHÍNH ấy nơi kia PHỦ nào?
>>>XEM THÊM: TOP 39+ bài thơ buồn về số phận con người lận đận, gian truân
Chùm thơ về cuộc đời bạc bẽo, lênh đênh, chìm nổi mà chúng tôi sưu tầm dưới đây là một vài trong số hàng ngàn bài thơ mà các bạn trẻ hiện nay thường xuyên chia sẻ để trải lòng trong những phút giây đó. Hãy cùng tham khảo nhé!
Cuộc đời bạc bẽo nhưng bạn cứ cố gắng vươn lên nhé !
Tác giả: Trương Nam Chi
Không nhà phiêu dạt trên sôngTheo con nước lớn nước ròng nổi trôiCánh bèo nối những phận đờiBồng bềnh cá nước chim trời lênh đênhCuộc đời sóng nước buồn tênhLắm khi chẳng biết quê mình là đâuThả sào đo mực nước sâuSông mang bao khúc nguyện cầu nên duyênTrăng treo chênh chếch mạn thuyềnLặng thầm soi rọi lời nguyền sầu biĐêm đêm sóng đẩy thuyền điVẳng nghe tiếng hát Trương Chi vọng về
Tác giả: Nhật Lệ
Cuộc đời trôi nổi mênh môngXót xa cho phận bềnh bồng vô duyênYêu người mong phút thuyền quyênNhưng sao chỉ nhận ưu phiền trong tim
Cố công dầy sức đi tìmƯớc mơ nhỏ bé đang chìm tháng nămHạnh phúc nào quá xa xămNgười ta khuất bóng bặt tăm bỏ mình
Thân tôi như cánh lục bìnhTrên sông bát ngát lặng thinh chốn nàyRộ hoa cho bướm vui sayRồi khi hết mật chờ ngày lãng quên
Dòng lệ chảy ngược lên trênBàn tay níu giữ bấp bênh mối tìnhHãy đưa tôi đến bình minhĐể tôi thấy nó đẹp xinh thế nào
Ai trong êm ái ngọt ngàoSao tôi mang nặng nỗi đau…lục bình…/.
Tác giả: Yêu thoáng qua
Dòng đời bạc bẽo nghĩa gì đâuCuộc sống hơn thua cảm thấy rầuChén rượu bao ngày ta đã nhậuHằng đêm điếu thuốc gặm tim nhàuCòn đây những tháng buồn đau nẫuĐể lại nhiều năm tủi dạ sầuChán nản ân tình như hữu hảoLòng người hiểm độc lắm mưu sâu.
Tác Giả: Toàn Tâm Hòa Nguyễn
Cuộc đời này cho ta những niềm vuiThì có lúc sẽ nếm mùi đau khổBởi dòng đời không đứng yên một chỗCuốn ta vào trong một mớ bòng bong
Có nắng vàng thì sẽ có mưa dôngSau đêm đen rồi hừng đông sẽ tớiTheo quy luật cũng chẳng cần chờ đợiKiếp con người cứ vời vợi mông mênh
Những vui buồn và sướng khổ lênh đênhTa đôi lúc còn nửa quên, nửa nhớ!Đã chai sạn nên chẳng hề run sợVẫn bước qua những nặng nợ sóng đời
Đôi lúc ngồi ngẫm lại cuộc rong chơiMới giật mình cả một trời gai gócNhưng cũng đã nhận về nhiều bài họcMới hiểu rằng những lăn lóc… rèn ta!
Sưu tầm
Cứ vui đừng buồn nghĩ suyAi rồi cũng phải ra đi vĩnh viễnTa cười người khóc đưa tiễnCuộc đời như cuốn từ điển đã hếtĐó là trang cuối đoạn kếtHết kiếp tới số phải chết mà thôiDù đời bạc bẽo như vôiDù đời gắn kiếp bèo trôi suốt đờiTa đừng hờn trách ông trờiMà hãy sống vui hết đời tạo hóa
Tác giả: Phương Trang
Trời chua xót lệ mưa nào tạnhNhư phận em khổ gánh bao ngàyCũng mơ giấc mộng nồng sayMà sao lại vẽ cảnh này hỡi ôiBuồn đau lắm nhưng rồi cũng thấmVì yêu ai sâu đậm vô ngànThương nhiều sầu đẫm tâm canCung ngân lỗi nhịp tiếng đàn bi quanNhiều đêm vắng canh tàn thổn thứcLệ vơi đầy như trực tràn raCũng là số kiếp đàn bàNgười vào đài các em ba bốn sầuĐời cay đắng biết đâu lường trướcEm với chàng liệu được sánh bênCùng xây mộng ước vững bềnĐàn ta hòa nhịp ghép tên đan vầnCũng lo lắm bước chân dám nặngBởi vì yêu cay đắng sầu biHôm nay hãy mãi sao bìTiếng xưa khắc khoải hỏi chi dối lòng…
Có nỗi đau nào hơn nỗi đau mất cha, mất mẹ? Có nỗi thiệt phận nào hơn nỗi thiệt phận mồ côi. Phận mồ côi phải chịu nhiều thiệt thòi, mất mát. Nếu bạn đang chịu cảnh mồ côi, hãy chia sẻ ngay chùm thơ buồn về số phận mồ côi sau đây.
Thơ buồn về số phận mồ côi
Tác giả: Võ Quang Hân
Cuộc đời sao lắm trái ngangNhìn em mà thấy xốn xang trong lòngĐời là cõi tạm hư khôngSao em không được sống trong sang giàu?
Thân em khổ ải đớn đauMưu cầu cuộc sống còn lâu mới thànhBuồn cho một kiếp lai sanhMiếng ăn không có nhìn đành vậy sao?
Em sinh giờ giấc khi nào?Mà sao tủi cực lao đao tháng ngàyLang thang lây lất đó đâyBên lề cuộc sống đoạ đày tấm thân
Đời em còn lắm gian truânNhìn mà đau xót bâng khuâng nỗi niềmCảnh đời cơ cực triền miênTuổi thơ không có muộn phiền quanh năm
Nhìn về một thoáng xa xămMong sao cay đắng âm thầm qua điCầu Trời khấn Phật độ trìCho em thoát cảnh sầu bi muôn đời.
Tác giả: Dương Tuấn
Ai mang em đến với cuộc đời này ?Để nếm trải đắng cay và bất hạnhĐể em tự hỏi lòng trong cô quạnhAi ban em.. bất hạnh.. cuộc đời này?
Chân vô hồn trong một buổi sớm maiBụng trống rỗng.. biết cùng ai san sẻThưa cô chú… cho con vài bạc lẻLạy ông bà… thương giùm trẻ mồ côi.
Dám nghĩ gì chuyện mơ ước xa xôiMiếng bánh, nắm xôi cũng xong rồi một bữaLy nước dư… trong ngày hè đổ lửaBát cơm thừa… lót dạ giữa mùa đông.
Riêng một điều duy nhất em ước mongCó Mẹ, có Cha cũng như bao người khácDẫu đời sống có nghèo hèn, rách nátCơm, muối, dưa cà mộc mạc.. thế mà vui.
Ước một lần được gọi tiếng “Cha ơi! ”Một lần thôi.. nhìn nụ cười của MẹĐể thắp sáng lại tâm hồn thơ trẻNhỏ nhoi thế mà.. có lẽ.. cũng là không.
Gió nuôi em… từ những đêm đôngNắng hạ dạy… gắng gồng mà sống tiếpKhi mệt nhoài lăn đùng ra ngủ thiếpTrong mơ vẫn còn..tha thiết gọi…. Mẹ ơi!..
Tác giả: Nhà Thơ Quang Lâm
Ôi thương bé mồ côiCuộc đời không cha mẹĐứng co ro góc phốLệ tuôn rơi nhạt nhoàHỏi trời từ bi đâuSao để thân phận đóĐứng trước gió bão giôngHứng chịu đời cơ cựcChúa Jêsu người ở đâuKhông mở rộng vòng tayBao chùm cả thế giớiÔm vô vàn em nhỏThoát khỏi kiếp long đongÔi đức phật nhân sinhCó nhân rồi có quảNghịch cảnh hay tham giàuSinh con ra rồi bỏÔi sao lại nhẫn tâmChính nghĩa sao lặng câmKhông ra khỏi ánh sángKhi nắng tràn vỡ mộngÔi! em bé mồ côiThương lấy tấm thân tànKhi em còn rất nhỏLưới trời bao bọc đấyEm ơi hãy cố lấyĐôi tình người chân thậtChẳng lừa lọc em đâuKhi nắng vàng xoã xuốngEm ngủ nơi chốn nàoGiữa đời cơ cực thếTim em có đắng cay.
Tác giả: Ngọc Nghĩa
Người ta có Mẹ có Cha…Còn tôi mất Mẹ xa Cha lâu rồi!Ai người thấu hiểu mồ côi?Nay đây mai đó nổi trôi phận đời!Mồ côi tội lắm người ơi!Nghĩa là mất cả bầu trời yêu thương…Lệ rơi rơi suốt đêm trường!Còn đâu đâu nữa tình thương Mẹ mình?Người ta áo lụa đẹp xinh…Trong vòng tay ấm gia đình yên vui.Nhìn họ lòng thấy bùi ngùi…Ai người mất Mẹ mà vui bao giờ?Thôi đành mang kiếp bơ vơ…Mãi không còn nữa bến bờ yêu thương.
Tác giả: Hồng Giang
Em bơ vơ giữa dòng người đông đúcTìm đâu đây hạnh phúc giữa cuộc đờiTấm thân gầy lang bạt khắp muôn nơiĐôi chân nhỏ dã rời trong buốt giá
Biết về đâu giữa đường đời muôn ngảAi cho em một ngã rẽ nương nhờTội tình thay ánh mắt ngước mong chờAi thương xót cho trẻ thơ khờ dại
Dòng người xe vẫn ngược xuôi mê mảiCó mấy người thương hại kẻ mồ côiTrời sang đông phố đã lạnh lắm rồiXót thân em vẫn ngồi chờ hy vọng
Về đâu đây nào còn ai mong ngóngMẹ cha em đã khuất bóng vô thườngĐể dương trần hai đứa trẻ đáng thươngNương tựa nhau trên quãng đường lang bạt
Ai thấu hiểu lòng trẻ thơ khao khátThêm một lần …..Tiếng Cha quát ….Mẹ la !
Tác giả: Dương Tuấn
Trăm hoa đua nở dưới nắng vàngTừng đàn én lượn gọi mùa sangNhà nhà nhộn nhịp vui xuân mớiTiếng cười câu chúc thật râm ran.
Em vẫn bơ vơ bên vệ đườngMong nhờ cô bác rũ lòng thươngNửa bát cháo lòng ai ăn dởMẫu bánh con con phía cuối đường.
Ai thả đời em chốn dương trầnKhông nhà không cửa chẳng ai thânBao người ngoảnh mặt vờ không thấyTìm việc mưu sinh chẳng ai cần.
Xuân về nhân thế ngập niềm vuiXuân đến bên em quá ngậm ngùiVẫn đôi chân trần, manh áo ráchĐói lòng cầu thực khắp ngược xuôi.
Mùa xuân của em mãi đợi chờMột lần ôm Mẹ ấm lòng thơMột lần gọi tiếng Cha trìu mếnXuân của đời em.. những giấc mơ.
Hy vọng, những bài thơ về cuộc sống khó khăn, thơ về cuộc đời bất hạnh, đáng thương trên đây đã giúp bạn có thật nhiều động lực để học tập và làm việc hiệu quả. Nếu bạn mong muốn được sưu tầm thêm những bài thơ về cuộc đời hay, ý nghĩa khác, đừng quên thường xuyên theo dõi trang web của LVT Education.
Giáo sư Nguyễn Lân Dũng là nhà khoa học hàng đầu Việt Nam trong lĩnh vực vi sinh vật học (wiki), với hơn nửa thế kỷ cống hiến cho giáo dục và nghiên cứu. Ông là con trai Nhà giáo Nhân dân Nguyễn Lân, thuộc gia đình nổi tiếng hiếu học. Giáo sư giữ nhiều vai trò quan trọng như Chủ tịch Hội các ngành Sinh học Việt Nam, Đại biểu Quốc hội và đã được phong tặng danh hiệu Nhà giáo Nhân dân năm 2010.
Sáng trưng hay sáng chưng mới đúng là điều nhiều người vẫn chưa thể phân…
Tại Việt Nam, ngành sản xuất giấy ngày càng phát triển cùng với lượng nước…
Trông chờ hay chông chờ đúng chính tả vẫn là phân vân của nhiều người…
Ao nuôi tôm bằng bạt là mô hình được áp dụng phổ biến ở Việt…
Giãy dụa hay giãy giụa đúng chính tả tưởng chừng đây là một câu hỏi…
Nước máy, nước sạch đang dần thay thế cho nước giếng khoan trên mọi vùng…
This website uses cookies.