Không ồn ào, náo nhiệt như mùa hè, không nồng nàn như mùa thu, cũng chẳng căng tràn nhựa sống như mùa xuân, nhưng đông Hà Nội vẫn khiến những người đã đi qua nhớ thương, xao xuyến. Lạ thật đấy, đông là mùa của lạnh giá, vậy mà bước xuống phố lại bắt gặp bao điều ấm áp, dễ thương để rồi những xúc cảm đó đã được gửi gắm qua những bài thơ về mùa đông Hà Nội, thơ tình mùa đông Hà Nội lãng mạn sau đây. Cùng LVT Education chia sẻ nhé !
Mùa đông Hà Nội mang một nét đẹp rất riêng khiến bao tâm hồn thổn thức. Nếu bạn được một lần thưởng thức hương vị của cái rét chốn Hà Thành chắc lòng sẽ thổn thức mãi, chẳng thể nào quên. Cùng lắng lòng với chùm thơ về mùa đông Hà Nội hay nhất sau đây để cảm nhận bạn nhé !
Thơ về mùa đông Hà Nội
Tác giả: Thắng Nguyễn
Hà Nội tháng này đông lạnh giáHàng cây già trút lá dưới sânXa đông nay đã bao lầnBỗng dưng lại thấy bần thần nhớ đông
Muốn tìm về nơi ta hằng sốngTìm lại ngày lạnh giống năm xưaĐêm đông góc phố người thưaKỷ niệm nơi đó còn chua phai mờ
Miền kí ức như đang nhắc nhởCội nguồn mình xin chớ có quênTừ đây ta đã lớn lênTình sâu nghĩa nặng vững bền mãi sau
Hà Nội nơi mà ta yêu dấuĐọng lại rồi trong máu tim taCho dù cách trở nơi xaVẫn luôn trìu mến thiết tha nhớ về.
Tác giả: Long Trần
Hà Nội vào đông…Thoáng chút heo may cho má thắm ửng hồngHay tại hơi thở ai chợt nồng nàn lướt qua thật khẽTim bồi hồi run nhẹ…Ánh mắt nào chớp thật gọn cả dáng hình em!
Hà Nội vào đông….Hà Nội vẫn thân quenRiêng phố nhỏ chiều nay sao như thật lạCó phải chăng chỉ vì cái nhìn của ai ấm quáLàm phố chung chiêng…!
Hà Nội vào đông…Em thả cho nỗi nhớ chao nghiêngCuộn thật tròn , thật tròn để lăn về nơi ấyNơi ánh mắt cồn cào như sóng dậyĐốt cháy em, tan chảy khối băng tình!
Hà Nội vào đông…Dường như tất cả đều thật lung linhTrên phố nhỏ quanh mình hình như góc nào cũng ấmChợt tủm tỉm cười, con tim như xao độngCó lẽ…mình yêu…!
Tác giả: Hồng Giang
Hà Nội đầu đông có lạnh không emCon đường xưa vẫn quen mùi hoa sữaChiếc lá thu rơi bên ngoài khung cửaLối ai về nhớ một nửa yêu thương
Hồ Tây bây giờ còn thấy vấn vươngĐường Trịnh Công Sơn thương đời “Cát Bụi”Phố Ven Hồ hai con rồng đắp nổiEm vẫn về trong nỗi nhớ hanh hao
Ngọn sóng Tây Hồ vẫn cứ xôn xaoCon đường mới ôm vào bao kỷ niệmAnh đi xa nửa đời còn tìm kiếmHương cốm ngày nào hiếm bữa mẹ rang
Đầm Sen vẫn chờ ngày ấy anh sangVài bông tím muộn màng vừa mới nởGió vẫn thì thầm bên anh nhắc nhởĐông sang rồi đừng để lỡ xuân em
Hà Nội đông về phố vẫn bon chenĐường em đi ….Chợt thèm…..Bờ vai ấm !
Tác giả: Dương Anh Dũng
Con phố nhỏ giờ đây lặng lẽNét u buồn điểm nhẹ màu mâyNhớ thương một thủa đong đầyHàng mưa nắng tỏa còn đây nỗi lòng
Từng kỉ niệm chờ mong sống mãiGiữa Hồ Gươm biển ái nghiêng thuyềnTháp rùa cũng tỏ tình duyênHai người nguyện ước, trăm miền mãi mơ
Cơn gió lạnh xô bờ vẫy gọiNụ hôn nồng khẽ gói tình taÁng mây nặn vẽ căn nhàNgày đêm hạnh phúc, rời xa cõi buồn
Đông ngập lối tình tuôn ảo nãoĐám sương mù giả tạo đường điBỗng nhiên bỏ lại xuân thìLòng anh vẫn đó tình si mặn mà
Ngày giã biệt lời ca héo rủMộng tàn phai lối cũ Hà ThànhDẫu rằng chẳng hận trời xanhĐôi lần trách hỏi không đành vậy sao
Giờ trở lại ai nào đã thấyNgỡ người yêu sống dậy quay vềChỉ cần một kiếp hoài mêMong rằng giữ trọn câu thề thủa xưa.
Tác giả: Mạc Phương
Hà Nội bây giờ trở thành quá khứ.Nhưng sao lòng buốt nhói mãi niềm đau.Ngọn bấc lùa trong khoảng trống không nhau.Để mùa sau sầu đau hơn mùa trước.
Trái tim em ẩn trăm ngàn vết xước.Bánh xe đời lăn chầm chậm về anh.Dòng kí ức xa ngái đến mong manh.Bóng yêu thương giờ chỉ là ảo ảnh.
Hà Nội ơi chưa bao giờ em trách.Bàn tay nào ngày ấy đã buông lơi.Ánh mắt ai ngây dại chẳng nên lời.Trời mùa đông mây xám giăng thành phố.
Kể từ đó tim em dòng lệ đổ.Ngày qua ngày ngân ngấn những giọt ngâu.Tiếng thạch sùng khắc khoải những đêm thâu.Như thổn thức nhớ người xưa năm ấy.
Mặt Hồ Gươm vẫn xanh trong đến vậy.Soi bóng mình đã ngả úa thời gian.Sắc hoa xưa nay cũng đã phai tàn.Chỉ nỗi đau là không hề thay đổi.
Hà nội nay lại có thêm phố mới.Có lẽ là … đã xa lạ với em.Phố đông người cửa đã đóng cài then.Em lạc lõng ngấm nỗi buồn nhân thế.
Nén chặt lòng tự nhủ rằng không thể.Chân ngập ngừng trước điểm hẹn ngày xưa.Mình gặp nhau đúng vào lúc giao mùa.Hương hoa sữa nồng nàn trong hơi thở.
Hà Nội ơi ! Bao giờ cho hết nhớ.Một tiếng cười một hình dáng yêu thương.Dẫu vững vàng đi trọn hết đoạn trường.Em không thể quên đi hình bóng cũ.
Phố cũng buồn cây đèn đường ủ rũ.Giữa dòng người đang hối hả ngược xuôi.Một mình em lặng lẽ ngấm đơn côi.Hà Nội ơi ! ….Đông có còn ấm áp?
Tác giả: Mỹ Hạnh
Hà Nội mùa đông sông Hồng nghiêng vào phốSương chưa tan chân ướt cỏ triền đêCầu Long Biên em lỡ nhịp quên vềLang thang với vạt cúc vàng chớm nụ.
Chiều cuối đông đóa hồng quên khép cánhEm gái quê chân chất gánh hàng hoaSông lững lờ đỏ ửng sắc phù saĐây làng lúa ngát xanh màu cổ tích.
Em chợt mong một góc vắng cô tịchGiữa ồn ào giữa náo nhiệt thành đôHà Nội xưa còn nét vẽ mơ hồLàng trong phố thanh tao và e lệ.
Bức chân dung qua trầm luân dâu bểLiệu có còn những nề nếp đoan trang?Phố âu lo đêm thức trắng chong đènTrăng đông lạnh co ro trong ngõ tối.
Người quên chi mà rảo chân bước vộiMảng thời gian loang lổ những hoài nghiPhố trong mơ thấp thoáng bóng voi quỳNgười quân tử bỏ gươm xây hạnh phúc!
Có thể bạn quan tâm:
Những bài thơ sau đây tuy ngắn gọn nhưng không kém phần sâu sắc, ý nghĩa. Mỗi bài thơ là niềm xúc cảm trào dâng trước cảnh đẹp nên thơ, trữ tình của cảnh sắc mùa đông Hà Nội, qua đó thể hiện tình cảm thiêt tha, trìu mến dành cho thủ đô yêu dấu. Cùng chia sẻ bạn nhé !
Thơ ngắn về mùa đông Hà Nội
Tác giả: Nguyễn Đình Huân
Hà Nội giờ này đã bước sang đôngMưa phùn bay ướt đầm trong kẽ láNhững dòng người cứ bước đi vội vãMột mình anh bước thong thả ven hồ
Hà Nội chiều đông nửa thực nửa mơSương mù giăng giăng tím mờ con phốAnh chợt nghe tiếng chuông nhà thờ đổĐưa anh quay về thuở đó xa xưa
Bên Hồ Tây ngày ấy gió bấc lùaNắm tay em anh đón đưa hôm sớmBên vỉa hè nghe mùi thơm hương cốmEm tươi cười nhận bó lớn cúc chi
Nắm tay em anh chẳng nói câu gìEm bẽn lẽn ta ôm ghì thắm thiếtMùa đông trôi qua chúng mình giã biệtEm đi rồi anh chỉ biết đắng cay
Em có biết không anh đã về đâyĐi lang thang bên Hồ Tây lộng gióThèm một vòng tay ấm êm ngày đóMơ đi bên mình cô gái nhỏ là em.
Thơ: Giọt Mưa Thu
Anh có về Hà Nội buổi chiều đông.Cùng dạo phố khi bóng hoàng hôn đổ.Hồ Tây xanh rì rầm con sóng vỗ.Tay trong tay quyện hương gió thơm nồng.
Tiếng đông về mang nỗi nhớ bâng khuâng.Mùi hoa sữa vẫn toả hương ngào ngạt.Mùa lá rụng sao thấy lòng man mác.Ngẩn ngơ chiều nghe ai hát tình ca.
Hà Nội đêm sương giăng mắc nhạt nhoà.Năm cửa ô vẫn từng giờ thao thức.Cà phê phố lặng thầm trong tiếng nhạc.Có khi nào…Anh thấy nhớ em không…!!!
Thơ: Hồng Giang
Hà Nội đầu đông có lạnh không emCon đường xưa vẫn quen mùi hoa sữaChiếc lá thu rơi bên ngoài khung cửaLối ai về nhớ một nửa yêu thương
Hồ Tây bây giờ còn thấy vấn vươngĐường Trịnh Công Sơn thương đời “Cát Bụi”Phố Ven Hồ hai con rồng đắp nổiEm vẫn về trong nỗi nhớ hanh hao
Ngọn sóng Tây Hồ vẫn cứ xôn xaoCon đường mới ôm vào bao kỷ niệmAnh đi xa nửa đời còn tìm kiếmHương cốm ngày nào hiếm bữa mẹ rang
Đầm Sen vẫn chờ ngày ấy anh sangVài bông tím muộn màng vừa mới nởGió vẫn thì thầm bên anh nhắc nhởĐông sang rồi đừng để lỡ xuân em
Hà Nội đông về phố vẫn bon chenĐường em đi ….Chợt thèm…..Bờ vai ấm !
(Tác giả: Dương Hoàng)
Hà Nội mùa này lạnh lắm phải không emSương có phủ lem nhem ngoài cửa sổ?Về Hà Nội em có đi dạo phốHứng giùm anh cơn gió lạnh cuối mùa
Hà Nội mùa này lá có xạc xào khuaEm có đến thắp hương chùa một cộtCó ghé lại hồ Gươm cầu Thê HúcDạo hồ Tây sương phủ tóc em mềm
Hà Nội mùa này đẹp lắm phải không emMàu lá đỏ cây bàng quen ngoài ngõCúc họa mi còn rì rào trong gióCon đường xưa vẫn lối nhỏ em vào
Hà Nội mùa này có trở gió hanh haoCó làm tái đôi môi nào bẽn lẽnCó còn thắm má đào hay e thẹnTay có run nhẹ vén mái tóc thề
Hà Nội mùa này chắc đẹp đến phát mêEm hãy kể anh nghe về Hà Nội phốHay những lúc một mình em đi tản bộCó hát vu vơ trên phố vắng thưa người
Mai em về kể lại nhé em ơiTrời Hà Nội luôn tuyệt vời đến lạ.
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Hà Nội giờ này đã bước sang đôngMưa phùn bay ướt đầm trong kẽ láNhững dòng người cứ bước đi vội vãMột mình anh bước thong thả ven hồ
Hà Nội chiều đông nửa thực nửa mơSương mù giăng giăng tím mờ con phốAnh chợt nghe tiếng chuông nhà thờ đổĐưa anh quay về thuở đó xa xưa
Bên Hồ Tây ngày ấy gió bấc lùaNắm tay em anh đón đưa hôm sớmBên vỉa hè nghe mùi thơm hương cốmEm tươi cười nhận bó lớn cúc chi
Nắm tay em anh chẳng nói câu gìEm bẽn lẽn ta ôm ghì thắm thiếtMùa đông trôi qua chúng mình giã biệtEm đi rồi anh chỉ biết đắng cay
Em có biết không anh đã về đâyĐi lang thang bên Hồ Tây lộng gióThèm một vòng tay ấm êm ngày đóMơ đi bên mình cô gái nhỏ là em.
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Chiều mùa đông anh quay về Hà NộiNgắm dòng người bước vội dưới hàng câySương mù ai giăng trên mặt hồ TâyGió bấc thổi vầng mây bay lãng đãng
Hà Nội còn đâu mùa thu lãng mạnHoa sữa nồng nàn ngày tháng bên nhauAnh cùng em nắm tay bước qua cầuNgắm hồ Gươm nước một màu xanh biếc
Em ra đi thật lòng anh hối tiếcChia ly rồi là ta biết mất emKhi về đây ngắm hàng liễu buông rèmVắng bóng em lòng càng thêm thương nhớ
Hà Nội chiều đông lòng mênh mang gióAnh lang thang trên lối nhỏ ven hồChợt nghe lao xao có tiếng sóng xôThầm tự hỏi mình bao giờ gặp lại
Như ngày xưa em đang thì con gáiTa đã hẹn thề sẽ mãi mãi yêuQuay về đây anh chỉ thấy cô liêuCô đơn bước trong bóng chiều lạnh giá.
>>>XEM THÊM: Chùm thơ về mùa đông, thơ tình về mùa đông cô đơn, lạnh lẽo
Mùa đông Hà Nội mang vẻ đẹp nên thơ, lãng mạn riêng có. Chinh vẻ đẹp này đã làm nên bức tranh Hà Nội thêm thơ mộng, làm xao xuyến bao kẻ ở, người đi, để rồi những tâm hồn thơ ca đó đã viết nên những bài thơ về mùa đông Hà Nội cực hay, làm say đắm bao độc giả sau đây.
Thơ Hà Nội mùa đông
Tác giả: Dương Anh Dũng
Con phố nhỏ giờ đây lặng lẽNét u buồn điểm nhẹ màu mâyNhớ thương một thủa đong đầyHàng mưa nắng tỏa còn đây nỗi lòng
Từng kỉ niệm chờ mong sống mãiGiữa Hồ Gươm biển ái nghiêng thuyềnTháp rùa cũng tỏ tình duyênHai người nguyện ước, trăm miền mãi mơ
Cơn gió lạnh xô bờ vẫy gọiNụ hôn nồng khẽ gói tình taÁng mây nặn vẽ căn nhàNgày đêm hạnh phúc, rời xa cõi buồn
Đông ngập lối tình tuôn ảo nãoĐám sương mù giả tạo đường điBỗng nhiên bỏ lại xuân thìLòng anh vẫn đó tình si mặn mà
Ngày giã biệt lời ca héo rủMộng tàn phai lối cũ Hà ThànhDẫu rằng chẳng hận trời xanhĐôi lần trách hỏi không đành vậy sao
Giờ trở lại ai nào đã thấyNgỡ người yêu sống dậy quay vềChỉ cần một kiếp hoài mêMong rằng giữ trọn câu thề thủa xưa.
Tác giả: Nguyễn Đình Huân
Anh ra thăm Hà Nội một chiều đôngTrời không lạnh nắng vẫn hồng góc phốNắng Sài Gòn đi theo cùng anh đóHay là mùa thu thương nhớ quay về
Hà Nội mùa đông thường lạnh tái têChiều mùa đông buồn não nề gió bấcĐêm đông lạnh khiến ai thường thức giấcGiấc mơ buồn từng cung bậc nhớ thương
Cây me già mang nỗi nhớ vấn vươngKỷ niệm xưa bên góc đường ngày ấyEm đưa bàn tay cho anh nắm lấyHiểu nhau rồi mà sao thấy vẫn run
Về thủ đô mà anh vẫn thấy buồnDù không gió không mưa tuôn dâu bểHình như vắng em Hà Nội buồn như thếNghe tiếng côn trùng như thể khóc tình xưa
Xa Hà Thành em đã muốn về chưaAnh vần còn chừa cho em góc nhỏDù đi xa về đây anh vẫn nhớNhớ góc đường nhớ hơi thở mùa đông.
Tác giả: Triệu Phú Tình
Hà nội đã chớm đông rồi em ạCây khô cành vài chiếc lá xác xơHàng ghế đá góc công viên đợi chờBóng dáng ai thuở ngây thơ qua lại
Áo thướt tha tóc cài hoa tím dạiMá ửng hồng nét con gái hồn nhiênNụ cười xinh hằn đôi lúm đồng tiềnÁnh mắt ấy màu đen huyền lúng liếng
Ghế công viên còn chênh chao xao xuyếnHuống hồ anh chẳng lưu luyến là saoVườn thượng uyển vô tình lạc lối vàoAnh chìm đắm trong chiêm bao dị mộng
Như mùa đông giữa thu buồn lạc lõngNgất ngưởng say mong ngóng đến bên nàngThu đừng đi để đông lại sang trangKhiến tim ta phải xa nàng mãi mãi
Đông chỉ đem cái lạnh sầu tê táiGợi luyến thương tình cô gái mùa thu.
Tác giả: Tuyết Vân
Hà Nội mùa này trời chuyển lạnh anh ơiNhành hoa sữa chơi vơi ngoài ngõ vắngChờ cơn gió chen ngang trong thầm lặngSắc tím chiều giăng mắc lối mòn xưa.
Đông về rồi con phố vắng buổi trưaHàng liễu rủ nắng vừa buông ngả bóngCơn gió nhẹ làm mặt hồ gợn sóngNhớ anh nhiều nghe cháy bỏng miền yêu.
Đông đã sang luyến tiếc chút nắng chiềuNghe ai hát mà mi huyền lóng lánhMuốn gom lại con tim yêu đặc quánhNụ hôn đầu ngọt sánh ở bờ môi.
Đông về rồi mang nỗi nhớ không nguôiThấy trống vắng với nỗi buồn quạnh quẽCơn gió bấc làm bờ môi run nhẹSe sắt lòng gọi khẽ …dấu yêu ơi.!!!!
Tác giả: Đỗ Kim Quang
Làn gió lạnh heo may lùa về sớmĐã chuyển mùa, Hà nội chớm sang đôngChiều phố xa ao ước giọt môi nồngNghe niềm nhớ mênh mông về réo gọi
Ôi, đôi mắt thân thương cùng giọng nóiThật êm đềm, xanh mượt cõi yêu thươngGiữa chiều đông vẫn nở đóa môi hườngTrao hơi ấm, canh trường thôi buốt giá
Tình em đó…bao la lòng biển cảNét duyên thơ êm ả giấc mơ nồngĐã hết rồi năm tháng vời vợi trôngTràn ước nguyện, ngập lòng hương tình ái
Ngày tháng cũ thả theo dòng trôi mãiMùa đông về chẳng ngại giá, tuyết, sươngNguyện cùng nhau đi đến cuối con đườngTim hòa nhịp yêu thương tình đôi lứa
Không lạnh lẽo khi đông về gõ cửaBởi ấm nồng ngọn lửa cháy đam mêMãi yêu thương cho thắm vẹn câu thềTròn ước hẹn nẻo về vui hạnh phúc.
Tác giả: Nguyễn Hưng
Chiều Hà Nội gió lạnh vương nỗi nhớCon đường xưa hoa sữa vẫn ngào hươngChiếc lá vàng đọng giọt nắng thu vươngNhư xao xuyến một phương trời dĩ vãng.
Mặt Hồ Tây sương mù giăng lãng đãngBao kỷ niệm năm tháng chẳng nguôi quênMàu rêu phong vẫn phủ kín mái đềnNhư thuở ấy em bên anh nguyện ước.
Từng cơn gió nô đùa theo sóng nướcĐuổi theo nhau ngược ký ức ngày nàoAnh tìm em trong nỗi nhớ nôn naoThoảng hương cốm cồn cào nơi xa vắng.
Mùa đông về con đường phai màu nắngBấc thấm lạnh từng rặng lá xác xơChiều trôi nghiêng bàn chân bước thẫn thờLẻ cánh chim bơ vơ ngày mây xám.
Biết về đâu giữa màn trời u ám ?Bụi thời gian đâu trám được nỗi đauDẫu mùa thu ngàn lá đã bạc màuTrong tim anh… nỗi sầu làm sao xoá ?
Mùa đông Hà Nội không chỉ đẹp mà còn rất tình. Đã bao lứa đôi xây hạnh phúc nhờ những khoảnh khắc rất nên thơ của mùa đông Hà Nội này. Cùng lắng lòng với chùm thơ tình yêu viết về mùa đông Hà Nội hay nhất sau đây để có thêm nhiều phút giây lắng đọng bạn nhé !
Thơ tình mùa đông
Tác giả: Giọt Mưa Thu
Hà Nội đợi anh về thẳm sâu trong mắt nhớ.Giữa khuông chiều tìm ngọn gió lang thangGóc phố thân thương ai nhặt hết lá vàng.Xuyên vạt nắng loang thềm nghiêng lối hẹn.
Nếu một ngày mà anh chưa kịp đến.Chút hương nồng vẫn thấm vị men say.Kỷ niệm xưa bao phủ con phố gầy.Cứ ngự trị in đầy từng phiến nhớ.
Hà Nội đợi anh mây tím chiều loang lổ.Gió trở mùa trăn trở khúc tình đông.Níu men yêu vừa chạm ngõ ân nồng.Phố co mình trong khoảng không lạnh giá.
Mùa đông nhớ như đang vừa trở lại.Góc yêu thương bên ngực trái đong đầy.Phiến môi mềm dịu ngọt mãi ngất ngây.Hà Nội ngả nghiêng…Từng phút giây chờ đợi…!!!
Tác giả: Hoàng Anh
Đông đã tới bên hiên nhà anh ạMùa sang mùa chiếc lá thẫn thờ rơiVề thôi anh giăng mắc những nụ cườiNơi ta hẹn rợp trời hoa cúc nở
Em muốn gửi lời thầm thì trong gióChở đại ngàn nỗi nhớ vẫn hằng mangGọi anh về Hà Nội vẫn chứa chanCho say nhé miên man mùa trăng mật
Thơ em viết đâu phải vì niêm luậtTấm chân tình xin cất một lời yêuKề bên em anh nhuộm tím cung chiềuMôi với mắt gợi bao điều êm ả
Về anh nhé yêu tưởng chừng như đãBài thơ tình chất chứa vạn niềm mongEm nhớ anh đến khô cạn máu hồngNghe trăn trở thương mùa đông lạnh giá
Anh có thấy mưa cuối mùa vội vãTháng mười hai .. hối hả … giục anh về.
Tác giả: Bình Đồ Cổ
Gửi cho anh mùa đông nghe emLạnh thấu da, tím mày hoa mắtÁo phao mua vừa treo xe đã mấtNhìn xung quanh, mắt ai cũng như lườm…
Nhớ mùa đông Hà Nội và emTa dạo chơi thênh thang phố rộngVừa cầm tay em, gặp ngay cơ độngKiểm tra rồi tiền đút túi, quay lưng
Gửi cho anh chiều Hồ Tây bâng khuângCó anh mù thổi sáo bằng lỗ mũiChưa kịp ngồi thì ăn xin đi tớiLời yêu em, vừa nói đã mất tiền
Gửi Núi Nùng, Bách Thảo thân quenTa cuồng nhiệt lúc về rơi chìa khoáGọi được xe ôm, đẩy về mệt quáLần sau hôn, anh lại sờ túi quần.
Mũ bảo hiểm em nhớ gửi cho anhĐi đầu trần, phố nào giờ cũng chộtNgã tư ngọt ngào gặp 141Dây thừng dăng chặn xe khám người…
Gửi cho anh nhiều nữa đi em ơiHà Nội đẹp, đi xa lòng nhung nhớNhững lần hẹn, rồi tình thành dang dởKỷ niệm xanh rơi suốt dọc đường đời
Gửi cho anh, mùa đông, nụ cườiRăng em gắn kim cương, mũi dao cắt kínhBả vai cổ tay, em chịu đau xăm kínWax lông chân, váy ngắn, trắng tê người
Gửi cho anh, chút lặng lẽ bồi hồiGiờ kết quả, ta ngồi so hối hảVẳng trên phố tiếng rao “Chết cả”Sao chúng mình vẫn “sống” mãi quanh năm?
Hà Nội, mùa đông xưa, và emNhớ da diết mùi hương sông Tô LịchPhố cũ ơi, còn đi về nhộn nhịpTiếng loa phường khắc khoải hát ro ro…
Anh sẽ về dù trong giấc mơHãy chờ anh, Nội Bài em yêu nhéHà Nội mùa đông cơn mưa be béMái sân bay hết dột chỗ em ngồi…
Thơ: Quý Phương
Em về Hà Nội đầu đôngTìm hoài niệm cũ để lòng bớt đauTình riêng ngày ấy ngọt ngàoNay em đơn bóng nát nhàu tâm can
Dệt chi duyên kiếp lỡ làngChờ chi người đã vội vàng quay lưngLỡ duyên nên má thôi hồngMôi thôi tươi thắm khi lòng đớn đau
Lại đi về lối không nhauTay buông không nắm mà sao dạ sầuNhìn anh như buổi ban đầuĐể lưu giữ mãi ngày sau em về
Gặp người hờ hững tái têTim đau quặn thắt nặng nề bước chânĐưa tay chạm bóng ngại ngầnAnh đi xa khuất bần thần xót xa
Chợt nghe rưng rức vỡ òaLạnh lùng đông đến chỉ ta ngậm ngùiMột mình trên phố chơi vơiNàng đông lạnh giá bởi người vô tâm.
Thơ: Đức Trung – TĐL
Hà Nội lạnh rồi em biết không?Hãy gửi cho anh chút nắng hồngGói cả tình em vào trong đóSưởi ấm lòng anh giữa mùa đông.
Anh nhớ Sài Gòn nắng chang changChiều trên Bến Cảng gió mênh mangNhớ em e ấp cười xinh xắnMái tóc bay bay thật dịu dàng.
Anh nhớ chợ hoa đường Nguyễn HuệTấp nập đông vui thật rộn ràngCái nắng miền Nam sao yêu thế?Nhuộm thắm sắc hoa – cánh mai vàng!
Anh hẹn em về giữa Thủ đôKhi mùa xuân đến ở bên HồHoa đào đỏ thắm trong giá lạnhHai đứa chúng mình chung ước mơ.
Thơ: Mạc Phương
Hà Thành chiều nay lạnh lắm không anh?Mây ủ rũ, hoa sữa buồn không thắmMiền sơn cước gửi nơi anh chút nắngSưởi ấm lòng tan giá lạnh mùa đông
Anh hãy nhớ giang tay đón nắng hồngEm gom nhặt chất đầy xe nỗi nhớGửi về anh xin cũng đừng bỡ ngỡChút nắng đào giấu những sợi tơ vương
Người hà thành sao mãi cứ thương thươngCứ len lỏi ẩn trong từng sợi nhớCon tim nhỏ tưởng chừng như òa vỡNắng nhuộm hồng nơi góc phố chiều đông
Hà Thành chiều nay có nhận được không?Miền sơn cước gửi nắng về rồi đấyChiều Hồ Tây, anh yêu ơi có thấyChút nồng nàn trong sợi nắng không anh!
Sau đây, LVT Education xin chia sẻ cùng bạn đọc yêu thơ tuyển tập thơ về mùa đông Hà Nội mang nỗi buồn man mác. Cùng chia sẻ để có thêm nhiều cảm xúc khó quên, qua đó chọn được cho mình bài thơ hay nhất bạn nhé !
Thơ về mùa đông Hà Nội mang nỗi buồn
Tác giả: Tạ Thăng Hùng
Hà Nội đêm mùa đôngAnh tìm về phố cũNghe không gian mênh môngCòi tàu đêm không ngủ
Bước chân quen trở vềCon đường xưa thấy lạGió lạnh hôn bờ vaiĐêm trốn vào hơi thở
Xôn xao đêm mùa đôngNgực căng tràn nỗi nhớĐiểm hẹn xưa còn khôngCây bàng nghiêng lá đỏ?
Ôi mùa đông lạnh giáSao tình yêu ấm lòngTrái tim mình rất lạBỗng bồi hồi nhớ mong
Đêm lạc vào câu hát“Chờ đông” trời đang mưaMơ ngôi nhà hạnh phúcNgọt ngào lời ru xưa
Đêm mùa đông Hà NộiPhố vắng, lạnh đường khuyaBồi hồi anh nhớ mãiHơi ấm bàn tay xưa …
Thơ: Giáng Hương
Đành tắt đi chút nắngCho trời nhuộm sắc ĐôngPhủ thêm màn sương trắngĐêm lạnh tràn mênh mông
Đông đã về trên phốMưa phùn ướt lối vềCho bờ môi run nhẹGiọt từng giọt lê thê
Gió đông ru thật khẽTrên mái phố buồn tênhĐâu rồi… ngày nắng lửaKhiến cho lòng chênh vênh
Rét mướt vừa ghé cửaMưa cũng đã vương mànhNhớ cho buồn giăng mắcSao đông về thật nhanh
Gió về thêm se sắtHiu hắt những tàn câyChiều không ai phố vắngMưa cho nhớ dăng đầy
Sương mùa đông thầm lặngHoa sữa rụng cuối mùaThương hoài bờ vai nhỏHứng những giọt mưa thưa…
Thơ: Cỏ Hồng
Hà Nội ơi! Hàng sữa xác xơ gầyBao năm tháng vẫn đong đầy nỗi nhớKhung cửa nhỏ, tiếng thở dài trăn trởBiết bao giờ em mới trở về thăm
Hà Nội ơi! Vẫn lặng lẽ tháng nămChiều phố Cổ nét thăng trầm huyền bíChiều Hồ Tây…đông dịu dàng thi vịLiễu mơ màng rủ mộng mị hồn tôi
Hà Nội ơi! Một nỗi nhớ xa xôiĐông dịu ngọt trên bờ môi nồng thắmÁnh mắt ai đốt cháy chiều thăm thẳmĐông lạnh về….nhớ lắm….một vòng tay.
Thơ: Trần Xuân Trường
Lang thang Hà Nội chiều đôngSương rơi mềm lá bềnh bồng phố nghiêng
Gặp em má lúm đồng tiềnMời mua ngô nướng cười hiền dễ thương
Một chiều hoa sữa thơm hươngDìu ta qua những con đường rất quen
Bạn về ngọng líu hơi menGiờ này phố đã lên đèn rồi sao
Chổi tre từng tiếng chênh chaoBóng cô quét rác nhập vào bóng cây
Phố nghiêng nghiêng nét mi gầyCon đường như một sợi dây thắt hờ..
Thơ: Mây Trắng
Hà Nội giờ đã trở lạnh anh ơi..!Nhành lan tím chơi vơi ngoài khung cửa.Bầy chim én chẳng chần chừ được nữa.Đã vội vàng sấp ngửa trốn mùa đông…!
Phố giờ đây hương sữa không còn nồng..!Để nỗi nhớ cứ chất chồng nỗi nhớ.Sóng Hồ Tây cũng cựa mình trăn trở.Đường Thanh niên như đợi bước ai về…!
Góc phố chiều giờ thấm lạnh tái tê…!Khúc nhạc Trịnh từng lời nghe da diết.Liệu có phải vì mình xa cách biệt.Nên trong lòng vẫn tha thiết nồng say..!
Lối em về xác lá vẫn còn bay…!Khung trời mộng nhớ ngày xưa vàng võ.Từng đợt sóng cuộn trào con tim nhỏ.Vẳng ngân lên bao tiếng gọi xa vời..!
Hà Nội giờ để ngõ đợi chơi vơi…!Từng phím nhạc…Buông lơi…Vi thương nhớ…!
Thơ: Diệp Ly
Giữa ngày Đông anh về thăm Hà NộiMột góc trời vẫy gọi những đêm mơCánh chim đơn lạc lối tự ngày xưaVùng kỷ niệm bụi mờ giăng ký ức.
Bước thời gian gõ vào hồn day dứtCố hương ơi thao thức những canh dàiAnh trở về nhìn phố cũ mưa bayĐếm xác lá lạc loài trên lối cỏ.
Con đường quen giờ lạ từng góc nhỏTìm nơi nào miền nhớ của ngày quaGiang đôi tay níu giữ chút âm thừaThời hoa mộng chơ vơ màu năm tháng.
Đời lặng lẽ mưa giông rồi nắng hạnKiếp lữ hành làm bạn với gió sươngMai anh về ôm thương nhớ một phươngĐợi chiều xuống buồn vương đầy khóe mắt.
Thơ: Em Là Cô Giáo
Hà Nội mùa đông, cây bàng lá đỏTừng con phố nhỏ, nỗi nhớ nghiêng nghiêngRét không của riêng, trải đều khắp chốnTâm chưa đủ lớn thơ em vẫn đều
Có người ngóng chiều, nhớ gì không rõĐêm về qua ngõ dạ bỗng miên manNỗi niềm chứa chan từ miền xưa cũThời gian tưởng rũ, bụi càng dính thêm
Từng hạt sương đêm, tích thành mây trắngMùa này ít nắng, lá thiếu màu xanhThiếu tình yêu anh, em thành khô héoĂn nhiều chất béo bụng mỡ sệ ra
Cơn gió thoảng qua vẫn là cơn gióĐã từng vượt khó sẽ vững bền hơnChỉ nhìn nước sơn, nói gì chắc chắn?Mình nông cạn lắm vẫn phải trau dồi
Gửi nhắn một lời đông rồi cũng tớiLá bàng sẽ mới nếu dám rời câyMàu đỏ hôm nayCũng vì mai đấy!
Hà Nội là trái tim của Tổ Quốc. Hà Nội luôn mang trong mình vẻ đẹp trầm tư, dịu dàng làm xao xuyến bao du khách. Nếu ai đã từng một lần đặt chân tới Hà Nội khó mà quên được những cảnh săc thiên nhiên thơ mộng cùng lòng người ấm áp nơi đây. Để rồi, những xúc cảm đó đã được gửi gắm qua những vần thơ về Hà Nội nồng nàn nỗi nhớ sau đây.
Thơ về Hà Nội hay
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Về thăm Hà Nội sau chuyến đi dàiThời gian nhạt nhoà không phai ký ứcĐền Ngọc Sơn bên cây cầu Thê HúcBao năm rồi vẫn đỏ rực màu sơn
Hà Nội trong tôi ký ức mãi cònNắm tay mẹ chú bé con ngày ấyTiếng tàu điện leng keng chiều thứ bảyKem bờ hồ mới nghe thấy đã mê
Hà Nội trong tôi là chốn đi vềGa Hàng Cỏ nối liền quê với phốCầu Long biên ai đã từng đi bộPhía dưới sông Hồng cuộn đỏ phù sa
Hà Nội trong tôi là chuyện kể của bàVề sự tích gò Đống Đa ngày trướcHồ Hoàn Kiếm trả gươm thần giữ nướcBa sáu phố phường thân thuộc Thăng Long
Hà Nội trong tôi là sáng mùa đôngChợt gặp em đôi má hồng trên phốThiếu nữ Hà Thành tóc bay trong gióGặp một lần ta mãi nhớ không quên.
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Về thăm Hà Nội sau chuyến đi dàiThời gian nhạt nhoà không phai ký ứcĐền Ngọc Sơn bên cây cầu Thê HúcBao năm rồi vẫn đỏ rực màu sơn
Hà Nội trong tôi ký ức mãi cònNắm tay mẹ chú bé con ngày ấyTiếng tàu điện leng keng chiều thứ bảyKem bờ hồ mới nghe thấy đã mê
Hà Nội trong tôi là chốn đi vềGa Hàng Cỏ nối liền quê với phốCầu Long biên ai đã từng đi bộPhía dưới sông Hồng cuộn đỏ phù sa
Hà Nội trong tôi là chuyện kể của bàVề sự tích gò Đống Đa ngày trướcHồ Hoàn Kiếm trả gươm thần giữ nướcBa sáu phố phường thân thuộc Thăng Long
Hà Nội trong tôi là sáng mùa đôngChợt gặp em đôi má hồng trên phốThiếu nữ Hà Thành tóc bay trong gióGặp một lần ta mãi nhớ không quên.
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Về thăm Hà Nội sau chuyến đi dàiThời gian nhạt nhoà không phai ký ứcĐền Ngọc Sơn bên cây cầu Thê HúcBao năm rồi vẫn đỏ rực màu sơn
Hà Nội trong tôi ký ức mãi cònNắm tay mẹ chú bé con ngày ấyTiếng tàu điện leng keng chiều thứ bảyKem bờ hồ mới nghe thấy đã mê
Hà Nội trong tôi là chốn đi vềGa Hàng Cỏ nối liền quê với phốCầu Long biên ai đã từng đi bộPhía dưới sông Hồng cuộn đỏ phù sa
Hà Nội trong tôi là chuyện kể của bàVề sự tích gò Đống Đa ngày trướcHồ Hoàn Kiếm trả gươm thần giữ nướcBa sáu phố phường thân thuộc Thăng Long
Hà Nội trong tôi là sáng mùa đôngChợt gặp em đôi má hồng trên phốThiếu nữ Hà Thành tóc bay trong gióGặp một lần ta mãi nhớ không quên.
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Hà Nội đón anh bằng một cơn mưaPhố nhỏ chiều nay gió lùa ngập nướcCây cơm nguội đứng bên đường thân thuộcNgười Hà Thành vội vã bước bên nhau
Tháng bảy rồi biết có phải mưa ngâuHạt mưa xiên ánh đèn màu lấp loángXa Hà Nội đã bao nhiêu ngày thángNay trở về vẫn lãng mạn như xưa
Hồ Gươm trong xanh soi bóng tháp rùaChiều hồ Tây man mác mùa sen nởĐường Thanh Niên qua một lần mãi nhớPhượng sắp tàn vẫn cháy đỏ màu hoa
Hà Nội trong tim lữ khách đi xaLà tiếng rao trưa của bà đồng nátChị bán hàng rong rao như tiếng hátNgười Hà Thành nói như nhạc như thơ
Hà Nội bao đời vẫn thế mộng mơDù cho cảnh quan bây giờ đã khácNhà cao tầng đan xen nhau san sátRiêng anh thì vẫn mộc mạc chân quê.
Thơ : Võ Sơn Lâm
Hà Nội ơi.!.nhớ một chiều tháng sáuCơn mưa buồn đau đáu nhớ về emKỷ niệm ngày xưa bao nỗi khát thèmTrong ký ức lấm lem chiều mưa đổ
Cầm tay nhau chúng mình đi dạo phốÁnh đèn đường lố nhố những dòng xeNgát hương thơm mùi hoa sữa vỉa hèNghe rộn rã tiếng ve chiều hối hả
Tết thiếu nhi mình cùng đi Hàng MãSắm đèn lồng vội vã đón niềm vuiTuổi ấu thơ thấy tiếc nuối bùi ngùiÔi cuộc sống bao vui buồn ngày ấy…
Hà Nội cho ta, niềm tin thức dậyTrái tim hồng luôn thấy ánh bình minhThành phố hôm nay tươi đẹp lung linhTrong ánh mắt thắm tình bao bè bạn.!.
Nhớ ngày xưa còn chìm trong lửa đạnTiếng máy bay réo loạn cả bầu trờiB52 tan tác rụng tả tơiHà Nội Điện Biên một thời máu lửa.!…
Thơ: Violet Hoa
Nếu em về thăm Hà Nội ngày maiAnh sẽ đón em là người khách quýDẫn em đi thăm Tháp rùa kỳ vĩNgắm hồ Gươm vàng óng nắng đầu thu
Dẫn em sang hồ Tây thoảng sương mùNhìn tít tắp bờ bên kia tựa biểnNgắm hoàng hôn nhuộm mây chiều tím đỏĐể lòng ta nhen ngọn lửa hồng lên
Dắt tay em dạo bước đường Thanh niênTa sống lại tuổi thanh xuân nồng cháyTrái tim yêu lại nồng nàn thức dậyNhư ngày đầu sức vóc thật dẻo dai
Vui trọn đêm chào đón ánh ban maiĐể khi về em còn lưu luyến mãiNhớ tha thiết sắc hương người Hà NộiMang tấm lòng hiếu khách nặng yêu thương.
(Phạm Đức Lộc)
Hà Nội đẹp thanh bình trong nắng maiHoa bằng lăng cứ kéo dài nỗi nhớPhố nghèo ngày xưa nhà thấp cao lố nhốĐã thay bằng con phố rộng thênh thang
San sát mọc lên là siêu thị ,nhà hàngVăn minh hiện đại chen ngang nơi phố thịHà Nội chuyển mình mở mang tầm suy nghĩNét tinh khôi ý nhị vẫn vững bền
Phố mới phù hoa san sát mọc lênBên làng cổ Ngọc Hà ,Liễu Giai,Cầu Giấy…Nét cổ thâm nghiêm khi xưa vẫn vậyAnh dắt em thăm ba sáu phố phường
Hàng Lược Hàng Đào Hàng Mã Hàng Đường…Tấp lập xe qua ,kẻ mua người bánPhố đi bộ cho thú vui nhàn tảnVào Yên Ninh ăn bánh cốm thuở nào
Hoài cổ hơn anh dẫn đến Hàng ĐàoVải tơ lụa khi xưa Vua may áoLương Văn Can phố đồ chơi kỳ ảoTìm mua cho cái trống bỏi ngày xưa
Đi bộ hoài em đã mỏi chân chưaPhố Chả Cá ta dừng chân thưởng lãmNét tinh tế của món ngon bàn tay đảmCô gái Hà Thành lịch lãm khéo mời
Ba sáu phố phường chẳng phút nghỉ ngơiDòng chảy thời gian truyền đời nối nghiệpĐỡ mỏi chân anh dẫn em đi tiếpHà Nội còn nhiều cảnh đẹp lắm em ơi
Sóng nước Hồ Tây quyện với mây trờiNghe vẳng lại tiếng chuông chùa Trấn QuốcĐàn cá lao xao vui đùa mặt nướcVẳng đâu đây tiếng giã giấy thập thình*
Ngũ Xã ơi thuở lập Quốc bình minhĐâu lò đúc đồng còn lưu truyền lạiTrong tĩnh lặng của nhân tình thế tháiAnh dẫn em vào vãn cảnh Phủ Tây Hồ
Ta tự thiền trong thế tục hư vôCho nhẹ bớt cảnh xô bồ nhân thếTa gạt bỏ đi những gì dâu bểBước nhẹ bâng ta thăm thú Thủ Đô.
>>>ĐỪNG BỎ LỠ: Tập thơ về Hà Nội, thơ hay về mùa thu Hà Nội đầy xúc cảm
Vậy là các bạn vừa được chia sẻ tuyển tập thơ về mùa đông Hà Nội, thơ tình mùa đông Hà Nội lãng mạn. Hằng ngày, vẫn có những áng thơ tình hay, thơ tình buồn cùng những bản tình thơ lãng mạn được sáng tác, sưu tầm & đăng tải trên các chuyên mục thơ của blog LVT Education. Hãy thường xuyên ghé thăm để cập nhật nhanh những bài thơ hay và mới nhất. Chúc các bạn vui vẻ bên những vần thơ!
Giáo sư Nguyễn Lân Dũng là nhà khoa học hàng đầu Việt Nam trong lĩnh vực vi sinh vật học (wiki), với hơn nửa thế kỷ cống hiến cho giáo dục và nghiên cứu. Ông là con trai Nhà giáo Nhân dân Nguyễn Lân, thuộc gia đình nổi tiếng hiếu học. Giáo sư giữ nhiều vai trò quan trọng như Chủ tịch Hội các ngành Sinh học Việt Nam, Đại biểu Quốc hội và đã được phong tặng danh hiệu Nhà giáo Nhân dân năm 2010.
Sáng trưng hay sáng chưng mới đúng là điều nhiều người vẫn chưa thể phân…
Tại Việt Nam, ngành sản xuất giấy ngày càng phát triển cùng với lượng nước…
Trông chờ hay chông chờ đúng chính tả vẫn là phân vân của nhiều người…
Ao nuôi tôm bằng bạt là mô hình được áp dụng phổ biến ở Việt…
Giãy dụa hay giãy giụa đúng chính tả tưởng chừng đây là một câu hỏi…
Nước máy, nước sạch đang dần thay thế cho nước giếng khoan trên mọi vùng…
This website uses cookies.