Nỗi đau thường xuất hiện khi ta mất đi thứ gì đó ta trân quý, yêu thương. Nỗi đau cũng hiện về khi ta phải chịu những thiệt thòi, bất hạnh trong cuộc sống, phải chịu quá nhiều mất mát, đau thương. Viết về nỗi đau cũng có nhiều bài thơ hay. Sau đây LVT Education xin giới thiệu tuyển tập thơ về nỗi đau, thơ viết về nỗi đau hay, sâu lắng. Hãy dành thời gian chia sẻ để cảm nhận bạn nhé !
Bài viết cùng chủ đề:
Những bài thơ về nỗi đau hay nhất sau đây sẽ giúp bạn hiểu hơn về xúc cảm của những trái tim bị tổn thương qua đó mang lại cho bạn nhiều phút giây lắng lòng khó quên. Cùng chia sẻ để cảm nhận bạn nhé !
Thơ về nỗi đau hay nhất
(Phạm Tuyết)
Mình bây giờ chỉ còn lại nỗi đauKhi chữ yêu phai màu rồi anh ạĐã một thời xem nhau là tất cảMà bây giờ lại hai ngã chia ly
Lặng nhìn nhau mà chẳng nói điều gìThôi anh hãy cứ đi đi anh nhéPhương trời xa cầu chúc anh mạnh khỏeLuôn sống vui và sống khỏe nha anh
Bởi tình duyên đôi ta đã không thànhEm nào có dám trách ai đâu nhéHãy quên đi kỷ niệm thời xưa trẻĐể hạnh phúc, vui vẻ với người sau
Dù ngoài kia cuộc sống đủ muôn màuNhưng trong ta bao nỗi đau còn lạiVết bụi trần nó vẫn luôn tồn tạiTrong lòng em khắc khoải một niềm đau.
(Vũ Hoài Phương)
Đến cuối cùng chỉ ta tự ru taQua những tháng năm bôn ba khó nhọcHồi còn trẻ mới hay khóc lócGiờ thấy cuộc đời vốn chẳng ngà ngọc như thơ
Mùa thay lá đã hết sống bơ vơCon sóng vỗ bờ và thơ ra đời để làm điều cứu rỗiĐiều từ thiện nơi trái tim ta dâng hiếnCho cuộc đời được tô đẹp thăng hoa
Ta mãi ru xoa dịu nỗi xót xaCho nắng giao hòa xem lời ca ai viết đẹpĐêm an lành có người đàn bà népThế gian này còn có người cần mình đem hạnh phúc bình yên
Có một thời ta tin vào chữ DuyênTrong cõi du miên con thuyền ai rảo bướcĐúng bây giờ tương đối ta được điều ta ướcNhưng đâu ai đo lường những vết xước tổn thương?
Những tiếng rú gào như thú bị thươngRồi Trời cũng đứng về phía ta không ngăn bướcNhững năm tháng sắp tới mà ta đã cảm nhận trướcKhông ai quật ta được nếu cứng kiên cường
Ta không phụ những người đã tin và thươngNhư lời Thầy ta năm đó tin ta thành người hữu dụngTa sẽ chứng minh cho Đời thấy ta sống đúngChứ không tát tệ như lời một số kẻ bất nhân
Ta tự động viên và tin vào bản thân ngàn lần.
(Xuân Sơn)
Từ cái lúc thấy đời không vui nữaNắng vẫn vàng sao ngỡ cứ mưa rơiĐắng đót chi người tìm đến gọi mờiRồi lỗi hẹn cho chơi vơi nghiệt ngã
Thà ta quay trở về làm xa lạĐừng đi trên một ngả một con đườngGặp làm gì để quen biết rồi thươngRồi lỗi hẹn, rồi đau thương vụn vỡ
Đắng đót chi rồi hoá thành tình lỡChưa kịp thương đã vội nỡ xa vờiCon đường về hai ngả rẽ hai nơiKẻ thổn thức kẻ chơi vơi khôn tả
Thà trước đây mình vẫn còn xa lạEm con chim vẫn lơi lả vui đùaVẫn yêu đời thích ngắm những bông hoaYêu mùa thu, nắng vàng mơn hoa lá
Thà trước đây mình vẫn còn xa lạĐường em đi ngược hướng lối anh vềThì bây giờ đâu lãnh nhận tái têĐâu nghiệt ngã đâu ê chề thân xác
Kể từ đây sau tháng ngày lầm lạcCởi thương đau gỡ mất mác vô thườngEm lại về trở lại thuở chưa thươngChưa yêu ai, trái tim chưa mở cửa
Từ cái lúc thấy đời không vui nữaNgười đi xa mang lời hứa theo cùngCon đường mòn mình từng đã đi chungĐã chia rẽ muôn trùng bên xa vắng
Ngỡ mưa rơi dù bên đời vẫn nắngNgày anh đi để cay đắng cho ngườiNửa cuộc tình đã nghiệt đơn côiThôi anh nhé, mình ngưng thôi anh nhé
Chắc kiếp nay không nợ duyên có lẽỪ anh đi, em quạnh quẽ hao gầyChẳng còn gì để nói lúc buông tayTrả hết lại cho mây bay muôn lối
Anh biết không ! anh cũng đâu có lỗiChỉ do em …Đã yêu vội cuộc tình …!!?
(Dư Thị Hoàn)
Năm người đàn bà cùng ngồi trên xe ngựaTay khư khư ôm đầy vật tế lễNgười thứ nhất thở dài:- Tội nghiệp nhất người đàn bà không chồng!Người thứ hai chép miệng:- Vô phúc nhất người đàn bà không con!Người thứ ba cười buông:- Bất hạnh nhất người đàn bà không khóc nổi trước mặt chồng.Người thứ tư điềm đạm:- Tuyệt vọng nhất người đàn bà không cười được khi thấy con!Người thứ năm:- Mô PhậtLão xà ích giật dây cươngRoi quấtTung bụi đường.
Thơ: Đoàn Tiến
Thương cho mảnh đất miền trungThiên tai ngập lụt nhìn rung cõi lòngNgoài khơi bão lại xoay vòngMiền Trung không biết đề phòng sao đây
Nước giờ ngập tới ngọn câyNgoài trời xám xịt mưa giây không dừngNhững cơn mưa ở núi rừngQuá to khốc liệt chưa từng sảy ra
Mưa nguồn kéo cả phù saKéo theo gà lợn hai za đau lòngHạ du những chỗ bị bòngNước giờ đã ngập tới phòng tầng hai
Nhiều người mất hết tương laiĐồ đoàn trôi hết bái bai chủ nhàĐúng là thời tiết khắc hàXong trận lũ lụt trẻ già sống sao
Nước giờ như biển như aoNhìn mà chua xót chênh chao cõi lòngMong sao nước sớm rút ròngỔn định cuộc sống dọn phòng tăng gia
Người dân ở khắp nước taHãy cùng chia sẻ chăn ga áo quầnGiúp đỡ những lúc đau buồnHọ đã phải sống cả tuần không cơm …
Tác giả: Toàn Tâm Hòa
Con dõi về nơi đất Mẹ miền TrungCứ mỗi năm lại sống chung cùng bãoVẫn cái nghèo cả một đời dựng tạoBão lũ về cuốn cào hết… xót đau!?
Nước trắng đồng chẳng thấy bãi bờ đâuNhà cửa ngập và con trâu cũng chếtĐôi tay trắng giờ chẳng còn gì hếtSức lực tàn dân lê lết thiếu ăn!
Đã một thời chịu khói lửa chiến tranhMáu cha ông nhuộm đỏ… thành bất tửNơi oanh liệt khắc ghi dòng quá khứNên cháu con quyết gìn giữ chẳng rời
Bão lũ về ôi thương lắm em tôiĐường đến trường chắc rồi đây xa lắmKhi bữa no vẫn còn là lạ lẫmĐánh cược mình trong mịt thẳm mông mênh
Cơn bão về lại thiếu những cái tênÔm cái đói vùi trong miền đất MẹBao nỗi đau rất cần lòng san sẻÔi thiên tai cứ cào xé nơi này
Miền Trung ơi nghe khóe mắt cay cay!
Tác giả: Nguyễn Đắc Hải
Miền Trung ơi, xin mưa đừng mưa nữa!Ngập hết cả rồi giờ sống dựa vào đâu?Nước ngập phẳng làng: chết gà, lợn, bò, trâu…“Cha đất – mẹ trời” nỡ gieo sầu nhân thế!
Vô vàn nỗi đau biết bao nhiêu mà kể,Đến cả con người còn “đem tế” xót xa.Miền Trung ơi, khúc ruột đất Việt ta,Mưa triền miên bao nóc nhà ngụp lặn.
Thủy quái điên cuồng không gì có thể chặn,Lệ bao người đổ chát mặn suối, sông.Lũ sẽ qua, cuộc sống bình yên không?Khi nghèo đói lại chất chồng gian khổ.
Một mùa bình yên chẳng năm nào có chỗ,Hết nắng hạn lại giông tố bủa vây.Lũ sẽ qua, cuộc sống sẽ sao đây?Nhà vẹo – đổ, bùn thì đầy sân ngõ.
Lúa đương xanh, ngập thối – thu hay bỏ?Muốn yên bình nào trời có cho đâu.Ngày vẫn thức, đêm lại trắng đêm thâu,Miền đã nghèo, gánh nỗi sầu vô cớ.
Năm vài lần thiên nhiên như đòi nợ,Triệu trái tim trăn trở miền Trung đau!Mong gió mưa, bão lũ sẽ qua mau,Để miền Trung lại tươi màu hi vọng.
Triệu người dân Việt Nam luôn mong ngóng,Cầu miền Trung sẽ mau chóng bình yên!
Có thể bạn quan tâm:
Chiến tranh đã đi qua nhưng nỗi đau mà chiến tranh để lại vẫn mãi đeo đẳng từ thế hệ này qua thế hệ khác: những thương tật trên cơ thể mỗi người, những mảnh đời phải chịu cảnh mồ côi vì cha đã nằm lại nơi chiến trường, những số phận phải chịu hậu quả của chất độc màu da cam… và còn nhiều nỗi đau khác nữa. Những bài thơ ngắn về nỗi đau chiến tranh sau đây sẽ phần nào diễn tả nỗi đau đó.
Thơ về nỗi đau chiến tranh
Tác giả: Nam Phương Nguyễn Thị
Những người lính ngã xuống trong chiến tranhNhững thương binh ….thân thể chẳng vẹn lànhNhững người vợ khóc chồng trong giá lạnhNhững trẻ em mồ côi … Bởi chiến tranh
Những nỗi đau do chiến tranh gây raÂm thầm … Dai dẳng … Mãi chẳng nhoàSúng ống , đạn bom hay phóng xạThương thay dị tật trẻ sinh ra
Dẫu cho Da vàng… Da trắng … Da đenMàu da nào cũng muốn sống êm đềmMẹ cha nào cũng mong con lành lặnNgười vợ nào cũng thù ghét chiến tranh
Thế giới Hãy chấm dứt chiến tranh !Nhân loại sẽ sống trong an lànhTrẻ em vui sống trong hạnh phúcTrái đất vui tươi ngát màu xanh.
Tác giả: Vu Dung
Chiến tranh ác liệt tràn lanXung phong nhập ngũ bác làm hải quânLên đường để lại mùa xuânCùng người vợ trẻ bác thầm yêu thương
Trai thời chiến đẫm phong sươngChẳng ai được chọn nẻo đường trải hoaHai mùa xuân đã trôi quaBác đi biền biệt biết là nơi đâu
Tầu không số sóng bạc đầuBiển khơi giận dữ đục ngầu sóng xôChiến tranh chẳng thấy bất ngờBác đi mãi mãi đến giờ vẫn xa
Bác ơi nơi chốn quê nhàCó người vợ trẻ xót xa âm thầmNhìn con nhỏ lệ ướt đầmNhận tờ báo tử hương trầm thoảng bay
Cuộc đời thật đã đổi thayChiến tranh cướp mất những ngày ấm êmĐau buồn bà khóc mỗi đêmTình yêu cháy bỏng dành riêng tặng chồng
Bao ngày lặng lẽ ngóng trôngMong con khôn lớn mênh mông mẹ hiềnNay bà đã về cõi tiênNỗi đau đã hết ở trên cõi đời.
Tác giả: Toàn Tâm Hòa
Anh về để lại chiến trườngMột phần thân thể máu xương của mìnhBao nhiêu đồng đội hy sinhHồn thiêng còn ở anh linh đại ngàn
Một thời bom đạn ầm vangBút nghiêng anh xếp hành trang lên đườngMộng mơ gởi lại quê hươngĐi theo tiếng gọi tiền phương quân hành
Trường Sơn giẫm nát cỏ tranhBom cày đạn xới hóa thành hỏa châuTuy rằng cuộc chiến qua lâuNhưng còn đọng lại muôn màu tang thương
Dư âm chất độc chiến trườngCon anh phải chịu bất thường xác thânNỗi đau lớn gấp vạn lầnKhi bao con trẻ dần dần ra đi
Trở trời thân thể đau nhừBấy nhiêu mãnh đạn bao chừ lấy ra !?Chiến tranh tuy đã lùi xaNhưng anh cứ mỗi ngày qua…vẫn còn!
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Chiến tranh đi qua nỗi đau ở lạiBiết bao cảnh đời ngang trái tang thươngMẹ mất con nơi xa lắm…chiến trườngVợ mất chồng cả nắm xương cũng mất
Có những người lính không về với đấtNhưng khổ đau lại chồng chất cả đờiCó người lính mất trí sống chơi vơiKhi tỉnh ra thì thế thời thay đổi
Biết hỏi ai, ai là người có lỗiTất cả sai lầm đều bởi chiến tranhCác anh hy sinh thân xác tuổi xanhCho đất nước nên bức tranh hoàn hảo
Cuộc sống thanh bình no cơm ấm áoCho cánh diều mang tiếng sáo bay lênCác anh hy sinh không đòi hỏi đáp đềnBuông cây súng anh về bên cây lúa
Lăn lộn sớm khuya màu áo xanh cỏ úaChẳng quản gì giữa nắng lửa bão giôngCho lúa thêm xanh bát ngát trên đồngCho đất nước cho non sông tươi đẹp.
Thơ: Thanh Trân
Em là thiếu nữ bao điều lạ
Vẫn cứ âm thầm giữa nẻo xa
Mặc cho sương gió phong ba
Nụ cười mãi nở vượt qua nỗi buồn
Chiến tranh khốc liệt gieo bom đạn
Tứ chi đã mất ngán làm sao?
Nhưng đời thì vẫn ngọt ngào
Ngược xuôi bươn trải như bao người thường
Bán vé số mưu cầu cuộc sống
Không than thân trách phận cho đời
Dù cho khó nhọc mưa rơi
Tấm thân ướt sũng vẫn ngời sáng trong
Gió hanh về ngoài trời se lạnh
Nhưng trong lòng lấp lánh ánh sao
Đời hiu bởi phận chẳng đào
Buồn đau để lại vẫn trào yêu thương…
Thơ: Rừng Già
Bởi cuộc chiến chị thành khuyết tật
Giữa hương đời phảng phất nét xuân
Lòng em khâm phục vô ngần
Trái tim, nghị lực như ngân chuông vàng
Vẫn đọng nét đài trang một thuở
Như tươi ngời bung nở ngàn hoa
Chị là gương sáng chọi lòa
Trái tim vượt khó nở hoa cho đời.
Em chợt ngẫm, em người đầy đủ
Được trời ban thiên phú vẹn nguyên
Nhưng tâm chưa được ngoan hiền
Em noi gương chị muộn phiền sẽ qua
Mong đời mãi nở hoa bên chị
Nghe hồn xuân thủ thỉ từng đêm
Bài ca mãi cứ êm đềm
Như trăng tỏa sáng bên thềm.., chị yêu !
Chiến tranh đã đi qua nhưng nỗi đau của chiến tranh về những con người đang phải gánh chịu hậu quả của chất độc màu da cam vẫn đang từng ngày hiện hữu trước mắt chúng ta. Để phần nào xoa dịu nỗi đau đó, Đảng và Nhà nước cũng dành nhiều chính sách giúp đỡ, tạo sinh kế cho những con người này vươn lên số phận. Hãy chia sẻ những bài thơ viết về nỗi đau chất độc màu da cam sau đây để cùng đồng cảm, sẻ chia bạn nhé !
Thơ viết về nỗi đau chất độc màu da cam
Tác giả: Trung Ngôn
Ngày tiễn cha ra mặt trận ,Mẹ chưa kịp làm cô dâu.Tháng năm đợi chờ đằng đẵng,Vẫn mang nặng mối tình đầu.ngày cha trở về chiến thắng,Mẹ cha nên vợ ,thành chồng.Những mong sinh con, đẻ cháu,cùng nhau chăm chỉ ruộng đồng.9 tháng nặng mang, đau đẻ,mẹ cha hồi hộp mong chờ.đón chào sinh linh nhỏ bé,Vỡ òa tiếng khóc trẻ thơ.Con mẹ sao không khóc được?Hình hài đâu giống con người?Con cha sao không lành lặn?qua rồi bom đạn con ơi!mẹ đâu làm gì nên tội?Sao con mẹ lại thế này?Cha không là người có lỗi.mà sao trời nỡ đọa đày?Chiến tranh, chiến tranh nghiệt ngã,Da cam chất độc chết người.Đỏ trời, rừng trơ trụi lá.Cha không tránh được con ơi!Độc tố ngấm vào từ đó,giờ lan sang mẹ con rồi.Nỗi đau truyền đời dai dẳng,Biết đến bao giờ mới thôi?Còn rất nhiều người đồng đội,cùng cha chiến đấu một thời.Và cũng bao nhiêu bà mẹ,Sinh con ra giống con tôi?Hồi chuông da cam xé ruột,Gióng lên cảnh tỉnh loài người.Đâu rồi cán cân công lý?Có còn công lý trên đời?Tòa án nào không xét xử?Tòa lương tâm mở khắp nơiHỡi những người gieo tội ác!trả cho con mẹ nụ cười!
Tác giả: Hảo Trần
Em sinh ra cũng muốn được làm người.Có đầy đủ hình hài xinh đẹp.Tuổi thơ em biết bao nhiêu điều ước.Nỗi khát khao cháy bỏng một cuộc đời.Có nỗi nào đau hơn nữa em ơi.Em sinh ra đã bị tật nguyền rồi.Còn may hơn những thân hình dị dạng.Chẳng biết khóc cũng chẳng biết nói cười.Chiến tranh đi qua mấy chục năm rồi.Đât nước Việt Nam đã vươn lên đổi mới.Nỗi đau chiến tranh vẫn chưa nguôi vợi.Di chứng nỗi đau lên con người vô tội.Chất Dioxin là gì mà tàn ác vậy người ơi.Ai có thể trả lời … cho em tôi.Ai có thể giúp em được làm người.Hãy chắp cánh ước mơ cho tuổi thơ cháy bỏng.Các bạn ơi hãy chia sẻ nỗi đau.Của bao nạn nhân chất độc da cam.Trên đất nước việt nam…do chiến tranh để lại.Mang yêu thương, lòng nhân ái giúp người…
Tác giả: Phương Lý
Bốn mươi năm , đã qua rồi chiến tranhVẫn còn đó những nỗi đau để lạiChất diệt cỏ , ôi xót xa hủy hoạiQua bao đời , truyền kiếp chứng tật nguyền .Ba triệu người bị nhiễm đi o xinMột con số kinh hoàng những số phậnCả đất nước , bao gia đình lận đậnBởi da cam , đến tận cùng nỗi đau .Khuyết tật tinh thần lẫn thể xác nhàuKhi con cháu sinh ra không lành lặnNhìn dị tật di truyền , lòng đau thắtCó cánh nào bù đắp được hay không ?Những căn nhà trống hoác giữa cánh đồngBao tiền của , trôi theo dòng bệnh tậtCái nghèo đói đeo đẳng , đời lận đậnĐến bao giờ mới thoát khỏi cảnh này ?Có gia đình ba thế hệ truyền lâyNhiều đứa trẻ dị dạng , sống lay lắtThật đau xót , khi đó là sự thậtBiết về đâu , tương lai số phận này …
>>>XEM THÊM: Chùm thơ về nước mắt, thơ hay về nước mắt lắng đọng tâm hồn
Những số phận khuyết tật, những mảnh đời bất hạnh đang phải chịu nhiều thiệt thòi, mất mát. Nỗi đau họ phải gánh chịu cũng không hề nhỏ. Cùng chia sẻ chùm thơ viết về nỗi đau của người khuyết tật, của những mảnh đời bất hạnh sau đây để cảm nhận bạn nhé !
Thơ của những mảnh đời bất hạnh
Thơ: Song Trà
Anh tàn.. chứ chưa bao giờ bị phế
giữa cuộc đời dâu bể để mưu sinh
bánh xe lăn trên vạn nẻo dặm trình
mặt rạng rỡ như bình minh ló dạng
có những người với tâm hồn vô hạn
lăn theo đời hàng vạn nỗi niềm đau
họ bước đi như một phép nhiệm mầu
tự đứng dậy xây lầu cho hạnh phúc
rồi cũng có hạng người luôn vẫn đục
sống cuộc đời mục nát với cỏ cây
thân hình còn.. chắc khỏe với đôi tay
đã bị phế.. tâm hồn đầy đen tối
chúng sống bám như ký sinh “cơ hội”
chúng nhởn nhơ với tội lỗi của mình
cả cuộc đời đâu biết tới nhục vinh
đã mục rỗng ươn sình.. tâm hoang phế
còn nơi anh.. đứng lên dù có trễ
niềm vui đời lau lệ vết thương đau
bánh xe lăn bỏ lại ở phía sau
còn trước mặt một màu hồng hy vọng
anh mỉm cười giữa dòng đời biến động
để hồn mình ươm giống đóa tình thương
như hoa sen mỗi sáng tỏa ngát hương
anh chẳng phế giữa vườn đời nhân vị…
Thơ: Dương Tuấn
Mẹ dạy em bắt đầu vẽ ngôi nhà
Rồi đình làng, cây đa và bến nước
Mẹ đi vắng em vẽ điều em ước
Vẽ đôi chân xuôi ngược khắp xa gần.
Với bao người đơn giản chỉ đôi chân
Bình dị thế nào ai cần xem trọng
Nhưng với em nó gần như sự sống
Là ước mơ, khát vọng cả cuộc đời.
Trong giấc mơ em thấy được rong chơi
Chân tung tăng trên đường quê thơ mộng
Được thả diều vào những chiều gió lộng
Cùng bạn bè bao ước vọng ngày thơ.
Đôi chân ơi! Những năm tháng đợi chờ
Em mộng ước để bây giờ em vẽ
“Đôi chân mơ “trong tâm hồn thơ trẻ
Ta nhắm mắt rồi.. mình đi nhé.. chân ơi!
Thơ: Dương Tuấn
Ánh sáng là gì vậy hả cha ?
Có giống nắng kia rọi hiên nhà ?
Ôm con vào lòng nghe chua xót
Ánh sáng là.. ánh sáng.. thôi mà.
Con nghe họ kể Ông mặt trời
Chiếu ngàn tia nắng khắp muôn nơi
Cho lá mừng vui trong nắng sớm
Cho hoa thơm ngát đẹp rạng ngời.
Con nghe họ kể về biển xanh
Bãi cát trắng tinh nước trong lành
Tung tăng cá lội trông vui lắm
Đủ màu trắng, đỏ, tím, vàng, xanh.
Con ước một lần, một lần thôi
Nhìn thấy cỏ cây, thấy mặt trời
Thấy mặt biển xanh, bờ cát trắng
Từng đàn quanh quẩn.. cá rong chơi.
Con ước một lần.. một lần xem
Những màu họ kể thật thân quen
Tím, đỏ, vàng, xanh, lam, chàm, tím
Bởi mắt con giờ… chỉ màu đen.
Thôi cha đừng khóc nữa cha ơi!
Bởi nó với con …quá xa vời
Tim con đã có nguồn ánh sáng
Ánh sáng tình cha… ánh mặt trời.
Thơ: Trần Thanh Toàn
Đã bao giờ nhìn vào mắt cha chưa
Ở trong đó chứa muôn điều mong ước
Mà cuộc sống không ai là biết trước
Chỉ sau cùng còn nghĩa mẹ ơn cha
Có những người khổ từ lúc sinh ra
Làm sao được khi ông trời cho vậy
Một tâm thức sáng trong hay vụng dại
Âu cũng là một số phận trời ban
Có những điều khi hạnh phúc toả lan
Lại đơn giản như tiếng cười thơ bé
Là hiện hữu trong mắt người bố trẻ
Dẫu thân anh bao đau đớn cho vừa.
Thơ: Song Linh
Em sinh ra cũng muốn được làm người.
Có đầy đủ nét vui tươi con trẻ
Chẳng ai biết cuộc đời em lặng lẽ
Mang hình hài với dáng vẻ xót xa.
Khuôn mặt em cũng mi nét hài hòa
Đôi mắt khóc… miệng như hoa…da phấn
Hỏi cao xanh nỡ gieo em số phận
Tạo hóa đùa…ban thiếu tận mấy “chi.”
Tuổi thơ ư…em chứng kiến những gì
Nhìn chúng bạn được đi đây về đó
Tung tăng chạy vờn mây cùng bắt gió
Còn em thì lối nhỏ cứ lết lê.
Những khó khăn mà em phải cận kề
Bao trái đắng làm tái tê lòng dạ
Niềm mơ ước với em là phép lạ
Nhưng dòng đời cứ vội vã cuốn trôi.
Nỗi đau nào nhiều hơn thế em ơi.!
Khi nghiệt ngã quấn vòng đời thơ dại
Em đừng khóc hay tỏ ra sợ hãi
Tình con người sẽ theo mãi bên em.
Dẫu cuộc đời có khổ cực lấm lem
Vẫn hơn hẳn tàn thân kèm dị dạng.
Chẳng biết khóc hay cười cho thỏa đáng
Mà vô tri với ngày tháng không hồn.
Em còn nhiều…cả một khối trí khôn
Hãy mạnh mẽ đừng chôn niềm hy vọng
Xin ngọn gió hãy thổi quay chong chóng
Thổi phép màu vào giấc mộng đời em.
Hỡi ai ơi ! cùng chia sẻ nỗi niềm.
Đem nhân ái sưởi lòng tin lấp ló
Hãy đùm bọc một hình hài bé nhỏ
Mang cảm thông để em có nụ cười…!!!!!
Thơ: Hồng Hoa
Em cũng sống giữa đời như thiên hạ
Nhưng nỗi đau lại quá sức làm người
Năm tháng buồn…mặt rủ rượi chẳng tươi
Thân tàn phế tiếng cười không còn nữa.
Cầu sớm tối…vui đùa tình chan chứa
Nhưng thân em đâu chọn lựa được gì
Chân tay cùng…ghì níu để lết đi
Lê thân xác…môi thầm thì…gọi Mẹ.
Rồi cứ thế em nhẹ nhàng thật khẽ
Cố gượng cười…dù chỉ hé vành môi
Nuốt đớn đau muôn lối của cuộc đời
Rơi nước mắt thấm bờ môi mặn chát.
Ai ngang qua…nhớ giúp em két bạc
Để nuôi thân khi thân xác hiểm nghèo
Đời dải dầu khô héo…giữa cheo leo
Thương thân phận bọt bèo trời nỡ đọa!
Cùng LVT Education lắng lòng với tập thơ về nỗi đau khi mất cha, mất mẹ, mất người thân hay nhất sau đây để cõi lòng vơi đi phần nào nỗi đau thương khi phải mất đi người mình yêu dấu bạn nhé !
Thơ về nỗi đau khi mất cha, mất mẹ
Thơ: Bảo Châu
Nay về bên mái nhà xưaVẳng nghe có tiếng ba vừa gọi conBàn chân vẫn chạy lon tonTìm hoài chẳng thấy, ba còn nằm im
Trời ơi!!! đau thắt con tim!!!Nghẹn ngào lệ trút nặng ghim trong lòngThu về ngọn gió long đongCánh chim lạc lõng bay trong ngậm ngùi
Mẹ già nước mắt sụt sùiBa ơi sao nỡ chôn vùi ngày xưaCon về, sao lại tiễn đưa???Lòng thêm quặn thắt như chưa bao giờ
Ước gì đây chỉ là mơVần thơ con viết, mắt mờ lệ rơiCon đã mất ba thật rồiVàng thu lá rụng tả tơi theo Người.
Thơ: Bảo Châu
Hôm nay bách nhật trăm ngàyCon đây xin được tỏ bày cùng chaQuạnh hiu lạnh lẽo trong nhàMẹ lòng sầu thảm đi ra đi vào
Những ngày quấn quýt hôm nàoBao lời thắm thiết tuôn trào đâu chaThu tàn để gió ngân ngaĐông heo hút lạnh căn nhà mênh mông
Phương nam con ngắm hừng đôngLòng thầm mong mỏi chờ trông cha vềHiền từ cha đứng triền đêVòng tay ôm chặt vỗ về con yêu
Bách nhật rồi, nhớ thêm nhiềuChỉ mong con được sớm chiều kề bênNiết bàn thương nối dài thêmGiọt dài, giọt ngắn cho mềm dòng châu.
Thơ: Toàn Tâm Hòa
Thói quen có tự bao nămkhi về con lại hỏi thăm Ba liềnCha con tâm sự hàn huyênẩn trong đôi mắt thật hiền… niềm vui!
Hôm nay con đã về rồigian nhà thiếu bóng Ba ngồi nơi đâycon thèm được nắm bàn taygiờ đâu còn nữa lòng đầy ngổn ngang
Thắp Ba một nén tâm nhangCon nghe cảm xúc mênh mang dâng đầynhững lời khấn nguyện hôm naynhư lời tâm sự của ngày xưa kia!
Con mơ thấp thoáng Ba vềTrăm ngày con cháu tựu tề đông vuinhìn di ảnh dáng Ba ngồitrong tim nhiều những bồi hồi nhớ thương!
Tác giả: Ngọc Chi
Trời vần vũ mịt mù xóm nhỏ
Mẹ trút hơi rời bỏ trần gian
Nước mưa nước mắt ngập tràn
Mẹ ơi sao mẹ vội vàng bỏ đi
Con khóc mẹ sầu bi đôi ngã
Rồi mai đây tất tả ngược xuôi
Mình con côi cút trên đời
Còn ai dạy bảo những lời yêu thương
Cuộc đời mẹ tấm gương góa phụ
Sống vì con lam lũ nhọc nhằn
Nuôi con khôn lớn tảo tần
Một sương hai nắng tấm thân hao mòn
Ơn của mẹ như non như biển
Suốt đời con tìm kiếm đâu ra
Lòng mẹ biển rộng bao la
Mẹ làm tất cả chỉ là vì con
Đến phút cuối mẹ còn lưu luyến
Con thành tâm cầu nguyện Phật trời
Mẹ về cực lạc thảnh thơi
Mẹ ơi yên nghỉ ở nơi thiên đàng!
Tác giả: Trần Lợi
Đêm nay nhớ mẹ biết baoMẹ yêu mẹ ở nơi nào mẹ ơiXa xôi cách trở trần đờiCòn đây mãi mãi những lời yêu thương
Tim đau nhói lòng con quặn thắtNhớ mẹ hiền nước mắt dài tuônNỗi đau mất mẹ con buồnTình thương mẹ mãi vẫn luôn trong lòng
Mẹ ơi con ước con mongĐược mẹ yên ấp trong vòng tay yêuQuẩn quanh bên mẹ sớm chiềuNghe mẹ răn dạy những điều phải hay
Luôn luôn được nói lời này“Con yêu mẹ lắm” hằng ngày mẹ ơiĐược tâm sự thủ thỉ lờiNhọc nhằn chia sẻ cho vơi nỗi lòng
Lệ tràn miệng đắng mắt cayQuạnh hiu vắng Mẹ tháng ngày dài thêmLá vàng rụng giữa trời đêmMẹ còn đâu nữa Mẹ hiền con ơi…
Thơ: Chử Văn Hòa
Tết năm trước con về thăm mẹNhìn thấy con lặng lẽ mẹ cườiNụ cười mẹ vẫn vui tươiLà con thỏa ước bên người mẹ yêu
Dù cuộc sống có nhiều biến độngCon chỉ mong mẹ sống trên đờiVề thăm mẹ gọi mẹ ơiQuê huơng yêu dấu là nơi yên bình
Về bên mẹ quê mình đất bãiĐón xuân này mẹ mãi đi xaTết này mẹ đã vắng nhàChỉ còn di ảnh mẹ là đó thôi
Nén hương thắp con ngồi nhớ mẹNăm gian nhà vắng vẻ cô đơnKhói hương nghi ngút tỏa vờnHình như bóng mẹ chập chờn bên con.
>>>ĐỪNG BỎ LỠ: TOP 55+ bài thơ về mẹ đã mất lấy đi nhiều nước mắt nhất
Tình yêu là bản nhạc đa sắc, đa âm: bên cạnh những nốt thăng hoa, niềm hạnh phúc ngập tràn khi tình viên mãn, vẫn còn đó không ít khúc trầm, khúc lắng lòng trong nỗi đau tột cùng khi tình tan vỡ, tình dối gian. Những bài thơ chia tay người yêu đong đầy nước mắt sau đây đã phần nào diễn tả xúc cảm đó.
Thơ buồn chia tay người yêu
Đi đi anh đừng bận lòng thêm nữa!Níu làm gì chỉ nát rữa lòng nhauEm xin nguyện dành lại trái tim đauVành khăn trắng tiễn cuộc tình ngang trái..Hãy đi đi xin anh đừng ngần ngại!Nói chi hoài chỉ tê tái tim emLời ái ân đã gửi trao ngày đêmXin hãy quên đừng nhớ thêm anh nhé!Để tất cả trôi vào miền lặng lẽVườn tình yêu sẽ không có đôi taCứ đi đi hãy đến với người taTình hai ta đến giờ là đã hếtTình là chi sao khiến ta mỏi mệt?!Yêu làm gì khi mất hết niềm tin?!…
Từ bây giờ mình xa lạ nhé anhEm không muốn nhưng thôi đành phải vậyEm quan tâm, anh hững hờ không thấyTiếc làm gì? dù chỉ mấy lời thôi…Kể từ đây, tình mình hết thật rồi!Không lưu luyến cũng thôi còn chờ đợiĐã hết rồi, anh đừng lời nhắn gởiEm buồn nhiều nên chẳng nhớ chi đâu.Anh vô tình, mắt em lệ vương sầuAnh vẫn biết từ lâu em chân thậtSao vô tâm cho tình ta lạc mấtCho em hờn, em giận, có biết không?Từ hôm nay em sẽ nhủ với lòngChẳng nhớ mong và xem như người lạDẫu biển đời còn lắm con sóng cảĐừng dắt dìu vì em đã giận anh.
Bài thơ này em viết gửi cho anhLà bài thơ với nỗi buồn man mácKhông giận hờn cũng không ai phụ bạcChỉ là mình đã đổi khác mà thôiKhoảng cách hai ta có lẽ quá xa vờiVà suy nghĩ cũng của mỗi người cũng thếEm chẳng thể cứ dửng dưng mặc kệVới những gì mình đã trót vấn vương!Bởi đôi ta chẳng thể bước chung đườngCố níu kéo cũng ngàn phương cách trởAnh có thấu bao điều em lo sợVề một ngày ta vĩnh viễn mất nhau ?Chia tay rồi ai mà chẳng đớn đauBởi những lúc khơi sâu miền ký ứcCả những lúc tái tê nơi lồng ngựcQuặn thắt lòng, buốt nhức nỗi niềm riêngTình không còn những trong sáng hồn nhiênNên lo lắng phút thần tiên dần tắtNên sợ hãi chỉ riêng mình góp nhặtMảnh vỡ tình trong hiu hắt đắng cayEm quyết rồi, đã đến lúc chia tayVậy anh nhé, nợ duyên này đã hếtNíu làm chi cho lòng thêm mỏi mệtEm buông rồi, mình kết thúc thôi anh.
Mình chia tay nhé anh ơi!Còn gì đâu nữa nói lời phôi phaDù cho nước mắt nhạt nhoàĐắng lòng một khắc nát hoa một lầnGiữ làm chi mối tình câmYêu trong đau khổ lỗi lầm đôi taNhớ thương chia nửa phân raĐừng đem trách cứ xót xa phận lòngBao ngày bao tháng hoài mongChỉ thêm gánh nặng đèo bồng trên vaiCon đường phía trước còn dàiQuên thôi anh nhé ngày mai tươi cườiVấn vương cũ đủ khổ rồiĐường đời không thể chung đôi đường đờiNíu nhau rách vạt áo thôiBuông tay tìm cái thảnh thơi anh à!
Chia tay thật rồi phải không anhEm cứ mơ gương vỡ sẽ lại lànhNhư mỗi chiều mặt trời đi vắngHừng đông về ánh sáng vây quanhChia tay thật rồi phải không anhEm ngỡ chỉ hôm nay trăng khuyếtĐêm mai thôi lại tròn vành vạnhBầu trời khuya huyền ảo lung linhChia tay thật rồi phải không anhEm tưởng lúc này trời đi vắngMưa buồn nên tuôn dòng lệ ướtLát nữa thôi lại bật nắng vàngChia tay thật rồi phải không anhEm lại nghĩ gió hôm nay ngưng thổiNên sóng không trào dâng dữ dộiMai gió về sóng biển sẽ xôn xaoBao ước mơ chất chồng cao mãiDẫu biết anh đi chẳng trở vềĐôi hàng mi đêm đêm đẫm lệPhương trời nào anh có biết không ?
Chia tay rồi anh có thấy vui không?Chắc là không, vì điều không mong muốnTrái tim ai cũng chịu nhiều thương tổnEm quá đau… nên chỉ nghĩ cho mình.Chia tay rồi, kết thúc một cuộc tìnhĐể lại tim những vết thương chằng chịtAi không đau, bởi đều là máu thịtTrách móc làm gì, chỉ khiến xót xa…Chúng ta không cùng nhau đi đến giàVà thực hiện những ước mơ ngày trẻThì hãy cùng với người sau anh nhé!Đừng để lỡ lầm này dang dở những ước mơ.Và từ giờ em sẽ viết câu thơKể chuyện mình – một tình yêu cổ tíchKhi về già giở ra xem, cười títCó một thời… mình đã được yêu thương.
Giấc mơ hồng giờ tan vỡ còn đâuAnh với em chia hai đầu nỗi nhớTrời se duyên còn quên ban chữ nợNên đôi ta đành dang dở cuộc tìnhLạc mất nhau đâu phải lỗi do mìnhNgày biệt ly mình lặng thinh không nóiBởi tiếc thương ngày vui tan quá vộiNên con tim cứ mang nỗi u sầuChúc em tìm được hạnh phúc mai sauChóng quên mau chuyện tình buồn một thuởĐường tương lai ngập tràn hoa đua nởKỷ niệm nào em cứ ngỡ chiêm baoLỡ kiếp này xin hẹn lại kiếp sauMong chúng mình chẳng đau thêm lần nữaCũng từ đây con tim này đóng cửaBởi đường tình anh chọn lựa là em.
Cho tớ thêm vài phút nữa thôiĐể tớ nhớ, người tớ yêu da diếtSang ngày mai, hai phương trời ly biệtSẽ chẳng còn nhung nhớ, yêu thươngTự hỏi lòng, liệu tớ có vấn vương?Khi nước mắt vẫn lăn dài trên máTớ và cậu thành hai người xa lạCố dằn lòng, tớ phải xóa hết điXóa hết đi những điều tớ khắc ghiTừng ánh mắt, nụ cười, cử chỉPhải chọn lựa giữa Tình yêu – Lý tríTớ xin lỗi phải khiến cậu bước đi…Ngẩng mặt lên, khép chặt lại đôi miGiọt nước mắt cuối cùng rơi đi nhéTừ bây giờ chỉ còn ta đơn lẻKhóa lòng mình đừng để phải yêu aiTớ biết rằng đường phía trước rất dàiSẽ có lúc chúng ta cùng nhìn lạiTớ hy vọng cậu tươi cười thoải máiVề một thời kỷ niệm chẳng nhạt phai.
>>>>Xem thêm: Tập thơ chia tay người yêu, thầy cô, bạn bè tâm trạng nhất
Trên đây là tuyển tập thơ về nỗi đau, thơ viết về nỗi đau hay, sâu lắng. Cảm ơn bạn đã theo dõi bài viết và đừng quên ghé Thiều Hoa để xem thêm nhiều bài thơ hay hơn nữa nha!
Giáo sư Nguyễn Lân Dũng là nhà khoa học hàng đầu Việt Nam trong lĩnh vực vi sinh vật học (wiki), với hơn nửa thế kỷ cống hiến cho giáo dục và nghiên cứu. Ông là con trai Nhà giáo Nhân dân Nguyễn Lân, thuộc gia đình nổi tiếng hiếu học. Giáo sư giữ nhiều vai trò quan trọng như Chủ tịch Hội các ngành Sinh học Việt Nam, Đại biểu Quốc hội và đã được phong tặng danh hiệu Nhà giáo Nhân dân năm 2010.
Trông chờ hay chông chờ đúng chính tả vẫn là phân vân của nhiều người…
Ao nuôi tôm bằng bạt là mô hình được áp dụng phổ biến ở Việt…
Giãy dụa hay giãy giụa đúng chính tả tưởng chừng đây là một câu hỏi…
Nước máy, nước sạch đang dần thay thế cho nước giếng khoan trên mọi vùng…
Rò rỉ hay Dò rỉ là hai từ dễ bị nhầm lẫn bởi phát âm chữ…
Từ xa xưa, con người đã sử dụng nước mưa để uống và sinh hoạt.…
This website uses cookies.