Những câu thơ về Sài Gòn chứa đựng nhiều cảm xúc có vui có buồn. Thành phố Hồ Chí Minh là lựa chọn lập nghiệp của nhiều bạn trẻ. Ở đó có kỷ niệm thuở đại học, áp lực công việc cuộc sống cũng có những niềm vui rất đỗi ngọt ngào.
LVT Education đã tập hợp những bài thơ hay nhất nhiều chủ đề. Mỗi dòng thơ là lời tâm sự thủ thỉ của tác giả gửi gắm, chia sẻ về cuộc sống nơi phố thị hoa lệ này.
Các bài thơ ngắn về thành phố Hồ Chí Minh sử dụng câu từ chắt lọc, tâm trạng và sâu lắng. Mỗi bài như câu chuyện kể về cuộc sống của thi sĩ.
Nghìn dặm xa xôi trải nước non,Thoi đà thấm thoát sáu trăng tròn.Xuân về hớn hở người vui bạn,Tết đến bùi ngùi mẹ nhớ con.Người trước năm mươi đà biết dạiTa nay sáu chục vẫn chưa khônNam kỳ ướm hỏi ai tri thứcKhắc khoải xa nghe cuốc gọi hồn.
Sài gòn mưa lất phấtVừa đủ ướt mi emVậy mà hồn tôi đãNhư chiếc lá gập ghềnh.
Nghênh ngang cùng ngọn tócMột thời tình ngu ngơCòn in trên chấm cỏDấu tay em tình cờ.
Cơn mưa phùn ngày cũTạt vào giấc mơ tôiNhững chiều trong hoạ thấtNgồi vẽ bóng một người.
Lá bay ngoài cửa lớpNgỡ bước chân em vềGóc Pasteur thềm đáSóng sánh giọt cà phê.
Pha buồn chung đáy táchCho đậm nét son môiEm tô vào nhan sắcĐể bước tới cuộc đời.
Bên hiên trường Kiến TrúcĐã vắng một chỗ ngồiTôi mang hồn GothicVẽ bóng chiều đang rơi…
Mưa ngang hàng hiên RexLá vàng rung ngọn câyEm quay lưng giấu mặtGiấu cả tiếng thở dài.
Cho hạt bụi đừng vướngVào giọt lệ không chânĐang âm thầm lăn xuốngChỗ di tích tình nhân.
Mà có lần tôi đếnNhư một ngọn mưa xuânRắc vào em nhan sắcRan rát dấu môi trần.
Những ân cần quấn quítRồi cũng phải chia xaEm chưa thành người lạPhố xá đã nhạt nhoà.
Sài gòn ngày cuối TếtHoa rụng đầy bước chânEm như nụ dã cúcCho bóng tôi còn gần.
Vậy mà vụt ngoảnh lạiĐâu còn kịp thấy nhauHành lang dài hun hútBiết em đi hướng nào.
Tự Do hay Nguyễn HuệMưa cũng đã xanh thìDù em có bước vộiChắc gì khỏi ướt mi…
Gió buổi sáng nồng nàn tung vũ điệunhư gái xuân mười bảy thích rong chơigiọng hoạ mi trong như màu nắnghanh hanh Sài Gòn, phố xá trôi nghiêng.
Những mầm non trong em thức dậybật tung cánh cửa lòng mìnhnhư thanh âm khúc đồng dao réo gọivồn vã mưa vồn vã nắng xanh ngời.
Hoa có chờ sương maianh có chờ mưa phốgiọt mát xuống vai, thức trọn những đêm nồng…
Trăng ngái ngủphố cùng tình yêu đi tiếp quãng đường trầnthời gian chẳng là gì cảkhi hẻm gầy mang trọn những thương yêu…
Quen rồi cái lạnh phương ấyÁo len, mũ chụp với bao taySài Gòn những trưa nóng như lửaCon gái Hà Nội như… đi cày!
Cùng mẹ vào thăm người bạn cũMay mà vớ được gã con traiCon hai bà mẹ đều bằng tuổiTâm đầu ý hợp gọn một ngày
Con gái Hà Nội giục ra phốGã trai hí hửng giọng cười khanChạy xe gì mà toàn lạng láchĐể người ta ôm eo mấy lần
Chưa kịp biết hết Sài Gòn phốCon gái Hà Nội phải về rồiHỏi thăm sẽ nhớ điều gì nhấtÀ… ừ… chỉ – nhớ – Sài – Gòn – thôi…!
1Chiều hôm qua em xuống chợ phiênEm mua một quả sầu riêng em vềBiếu anh, anh lại cười chêChê mùi lạ lạ gái nhà quê mua lầm
2Ôm quả sầu riêng em qua miền Rạch GiáBâng khuâng trong dạ quay lại ngã Gò CôngMay may nhằm buổi chợ đôngGặp Bạc Liêu công tử bán mấy chục đồng cũng mua
Sài GònĐâu có mùa thuChỉlà nắng nhuộmMưa ru bềnh bồng
Sài GònKhông có mùa đôngChỉ là băng giá trong lòng người thôi!
Sài GònCómột mùa thôiMùa thương nhớ cũ bồi hồi trong ta…
Giọt nước mắt lặng lẽ rớt trong hồnBa giờ rồi mà sao trời chưa chịu sáng?Sài Gòn cũng có khi im ắngTrống trơn không nửa tiếng đời…
Sài Gòn không phải của tôiLạ lẫm trong ngày sôi độngBỡ ngỡ trong chiều nồng ấmHững hờ giữa đêm quạnh vắng…Sài Gòn vẫn cách vời tôi?
Sao mùa này Sài Gòn không có lá rơi?Nếu có, đêm chắc không lặng thế?Tôi vẫn mãi là tôi, của HuếGiữa Sài Gòn, ngu ngơ!
Bước theo nhịp guốc Sài GònCòn thơm dáng tóc dọc đường em quaPhấn hương quấn quít lụa làBỏ tôi chết đứng giữa tà áo bay.
Hiên chiều phố đã như sayĐể em nhón gót cho dài bóng khôngTôi vấp ngang bụi gai hồngHồn phiêu dạt mộng bềnh bồng, đó em!
Như ngọn sóng cuốn vào timGiọt cà phê bỗng lung linh Sài GònTừ em áp nụ môi nonVành ly bỏ lại vẫn còn thơm tho.
Cũng đâu chắc phải tình cờHồn em thất lạc vào thơ tôi rồiTrái tim động đậy đâm chồiGiấu trong lụa biếc một thời tình si.
Mùa xuân vừa mới dậy thìDung nhan em đã kiêu kỳ mê manĐể thơ tôi biết hoang đàngTheo em cho phố còn vang gót người…
Hoa cho người giàu, lệ cho người nghèo chắc hẳn là cách gọi quen thuộc của thành phố này. Sự đối lập giữa các tầng lớp, con người tại đây được nhiều tác giả phản ánh trong thơ ca.
Sài Gòn cơm áo bơ phờ,Có em ríu rít chuyện thơ, chuyện đời.Bí bầu là bí bầu ơi,Anh thương khoảng khắc rong chơi Sài GònCà phê nhấm nháp quán ngon,Trà hoa cúc đẫm chuỗi hôn đậm đà.Suối nguồn vô tận thi ca,Môi hồng khoe thắm nhuỵ hoa mặn nồng
Ngọt tê đầu lưỡi mật ong,Ngỡ đang tắm lại dòng trong đầu đời.Mượt mà biết mấy tình ơi!Sóng vai cùng với đất trời nguyên xuânKéo mơ xa lại mộng gần,Trái tình chín rũ trong ngần thực hư.Tầm duyên xanh nụ tương tư,Lòng dưng không bỗng ngất ngư hương nồng.Có nhiều khi cũng là không,Anh đầu bạc tóc mà lòng tưởng như…Bóng chiều vàng nắng sương mù,Hồng nhan nở nụ phù du Sài Gòn.
Quân đội quốc gia giết chết một trăm ba mươi mốtthường dân trong một trận cànNhững người không vũ khíVà “Sài Gòn hoa lệ”Phải nghiêng mình liên hoan“Quân đội quốc gia” duyệt binh hùng vĩLưỡi lê đi từng hàng từng hàngĐầu lưỡi lê còn khóc máu đàn bà, con trẻCòn khóc những gì… Việt NamHoa hồng lẫn với máu và bùn trên xích sắt xe tăngCười với bọn giết người rất trẻTay không run và mắt không hề rớm lệMũ sắt ngời và lon sáng choangTổng thống Ngô Đình Diệm đọc diễn văn:“Đây là nhờ ơn nước MỹHôm nay ta giết được một trăm ba mươi người lẻNgày mai lên hàng ngànÔng Kennơđy cho ta hai tỷPhải biết đường làm ăn”Rồi pháo hoa bắn cho đêm vui văn nghệNgười Mỹ muốn cho cuộc chơi được nhẹĐêm ấy không nhảy rumba mà nhảy van-xNhạc thất thanh bổng ào lên rách xéNhư mổ người lấy ganNhư mổ người lấy gan…Và trên trăm lá cờ quốc gia ròng ròng máu đàn bà, con trẻMáu những người chết oanMáu những người chết oan
Tôi từ phương Bắc đếnnên gọi là khách lạ phải không em?đêm,đi giữa phồn hoa loang loáng ánh đènsao bàn chân không biết ngạigió triền sông vọng về thổi mãimát rượi nỗi hoài mong
Thành phố buổi sớm maidịu sàng thức dậy một nụ cười thật êmhình như là em gáinồng nã bụi xe và giọng người tứ xứtrò chuyện quê hương giữa Sài thành ồn ãngỡ thân nhau như tự bao giờ…
Đi xa quê người bỗng thấy gần hơngồng gánh cuộc mưu sinh và vạn điều giản dịnhững mảnh đời lam lũ không còn ngạc nhiên đám choai choai rồ ga hò hétnhưng vẫn kịp giật mình một tiếng dế kêu sương
Đêm phương Namthao thiết cơn mơ giữa lòng thành phố trẻcái thành phố đã tự gọi mình bằng tên phủ tên sôngkhai sinh và lớn lên chốn đầm lầy ngập nướcnhững chuyện ấy…sau ba trăn năm lẻbây giờ vỉa hè có nhớ chăng?hàng me có nhớ chăng?và Sài Gòn nghĩa là gì em nhỉ?cho tôi hayđể thân quennhung nhớ bữa mai về…
Thơ lục bát về Sài Gòn sử dụng nghiêm luật chặt chẽ. Dù thể thơ này mang lại cảm giác “cũ kỹ” nhưng không bao giờ lỗi thời, có thể khiến bất kỳ ai phải xúc động.
Đèn Sài Gòn ngọn xanh ngọn đỏ,Đèn Mỹ Tho ngọn tỏ ngọn lu.Anh về học lấy chữ nhu,Chín trăng em đợi, mười thu em chờ
Uống ly Starbucks Sài GònHồn xanh xao phố đêm cùng tận tôiGiọt tình lăn lóc trên môiCòn nghe đắm đuối một thời Trưng Vương.
Uống ly Starbucks không đườngNgọt như hương sắc thuở hường nhan emTôi ngồi nhấp cạn cùng đêmBuồn nghiêng bóng tách cuối thềm rêu phai.
Chỗ em bỏ lại hình hàiĐêm buông dáng tóc áo bay lưng trầnMột lần được gọi tình nhânNghe trong ngực thở đã trầm luân em.
Uống đêm nguyệt động Sài GònLối trăng ngày cũ có còn mênh môngThì em cũng đã ngược dòngHồn tôi chạm đáy ly không phố người…
Đêm nay còn có đêm mai…Dây giăng khắp phố, kẽm gai ngăn đường!Lòng người nghe vết đau thươngVì đâu nên nỗi tai ương hãi hùng!?
“Bầu ơi, thương lấy bí cùngTuy rằng khác giống nhưng chung một giàn.”Tình Người về giữa gian nanNhiễu nhương, đói khổ, cơ hàn, chua cay!
Bàn tay tìm lấy bàn bayBó rau, túi gạo nói thay ngàn lời.Nhìn nhau cho rõ mặt ngườiĐi qua nỗi chết nụ cười gửi nhau.
Một lần trông thấy bể dâuBiết ai còn nhớ đến câu ân tìnhTình yêu. Thượng đế. Sinh linhQuê hương còn đó mảnh tình ca dao.
Đêm về theo vết xe lănTôi trăng viễn xứ hồn thanh niên vàngTìm tôi đèn thắp hai hàngLạc nhau cuối phố sương quàng cỏ cây
Ngỡ hồn ta xứ mưa bayTôi chiêng trống gọi mỗi ngày mỗi xaĐêm về theo bánh xe quaNhớ em xa lộ nhớ nhà Hàng Xanh
Nhớ em kim chỉ khứu tìnhTrưa ngoan lớp học chiều lành khóm treNhớ mưa buồn khắp Thị NghèNắng Trương Minh Giản trưa hè Tự Do
Nhớ nghĩa trang quê hương bạn bèNhớ pho tượng lính buồn se bụi đườngĐêm về theo vết xe lănTôi trăng viễn xứ sầu em bến nào?
Giữa Sài Gòn đêm nghe tiếng mì gõChợt giật mình ta thành kẻ tha phươngTiếng rao đêm giữa phố phường bề bộnBiết ai nghe – riêng ta một nỗi buồn.
Tiếng gỏ tre dài theo con phố vắngChân bước đều theo nhịp gỏ song loanBàn chân nhỏ qua góc đường hiu quạnhTa cũng bùi ngùi kiếp sống ngổn ngang.
Giữa Sài Gòn đêm nghe tiếng mì gõEm kể ta chuyện Đức Phổ quê nhàTin bão rớt chợt chùng lòng muốn khócMấy năm chưa về xa lại càng xa.
Mưa đổ lạnh gió lùa thêm xao xácNhắc chuyện làng xa lắc nghĩ mà thươngEm mượn tiếng rao qua cầu sinh lộTa mượn chén sầu hát khúc ly hương.
Những cơn mưa rào bất chợt mang lại gia vị riêng trong mỗi bài thơ. Mưa tại thành phố Hồ Chí Minh có cảm giác rất lạ, được khắc họa chi tiết trong nhiều tác phẩm.
Mùa mưa đang về giữa Sài GònCon đường Tự Do vỡ oà bong bóng
Em đi dưới trời mưaEm nhớ anhEm khóc
Những chiếc taxi nằm imSài Gòn trong mưaSài Gòn buổi trưaSài Gòn như nỗi chết
Sao anh còn trẻ thếSao em còn trẻ thếSao tình yêu hai ta còn trẻ thếLại lăn vàoMột cuộc chiến già nua
Bây giờ một người lính mớiCầm cây súng cũ xìỞ tận chi khu Trà BồngMột địa danh nghe mà ngơ ngác
Bây giờ một người con gáiCầm trái tim mình bằng cả hai tayĐi dưới cơn mưaĐầy bong bóng nước
Ôi Sài Gòn buổi trưa!
Sài Gòn mưa quá là mưaNhớ thưa người nhớ, buồn chưa hết buồnMở rồi tắt Trịnh Công SơnThèm con đường đất bấm trơn quê nhà
18-6-1996
Sợ ngày mưa bỏ nắng điTình tôi ở lại xuân thì em đâuNghe như nắng vỡ trên đầuQua nhà chỉ thấy một màu hoa phai.
Sài Gòn vàng áo em bayCà phê góc phố nhớ ngày em xaChỉ còn tiếng hát ngân ngaTình thôi bất chợt chảy qua phiến sầu.
Gìn vàng giữ ngọc cho nhauThèm mưa ướt áo qua cầu mênh môngTóc dài chảy suốt đời sôngEm thành đá cuội cuối dòng mù sương.
Nắng đâu trải một con đườngMà mưa trôi mất nỗi buồn riêng tôiLỡ câu muối mặn một đờiYêu em lạ quá quên lời gừng cay.
Một mình tôi giữa chiều nayPhố xưa bụi đã vàng bay mất rồiSài Gòn mưa nắng bùi ngùiNgắt câu lục bát chia đôi lời thề.
Cái nắng quanh năm ở nơi đây dường như làm người dân phải cáu bẳn, khó chịu. Tuy vậy, nhìn dưới góc độ của thi nhân, bạn sẽ có cái nhìn khác về nắng Sài Gòn.
Chút nắng Sài Gòn sưởi ấm tim em!
Nơi đô thành anh vẫn nhớ quê emCô giáo nhỏ bên mái trường Phố núiBước chân son dẫm lên viên đá cuộiVẫn lặng thầm ươm những chồi non.* * *Ở nơi này anh vẫn nhớ về emCô gái nhỏ từ nghìn trùng xa cáchHai chúng ta ở hai miền tổ quốcBiết bao giờ gặp lại được em ơi!* * *Đêm từng đêm bên giọt đắng cà phêNghe thổn thức đong đầy trong khói thuốcEm có lạnh khi đông về giá buốt?Anh xin gởi chút nắng Sài gònSưởi ấm trái tim em..
Vạt nắng chạm vai Sài GònCòn thơm hương tóc dọc đường em quaDuy Tân – Nguyễn Huệ đâu xaVậy mà tôi níu vuột tà áo bay!
Mới hay ngọn tóc em dàiNgày mênh mông phố như mây ngược chiềuTựa vào vách nắng rong rêuHồn tôi tan giữa hiên chiều, bóng không!
Chỗ em bước tới đám đôngVỉa hè cỏ mọc đã phồng gót chânBiết đau một thoáng da trầnĐâu còn tôi để em bâng quơ buồn.
Mà thương cho dáng Sài GònLối xưa đã mất linh hồn từ khiEm quay mặt bỏ nhau điĐường quen lạ phố chiều Duy Tân người…
Nơi đây chứa đựng nhiều đoạn tình cảm dở dang cũng là kỷ niệm của không ít người. Nỗi buồn của người lớn cô đơn sống và làm việc nơi đất khách cũng được khắc họa chi tiết.
Đi giữa Sài Gòn lòng chợt vắngCòi xe che mờ dáng em xưaTôi cầm màu nắng lang thang mãiMà tình lỡ hẹn với cơn mưa
Chắc em từng qua con phố ấyHàng cây xào xạc lúc hoàng hônTôi như lữ khách trong miền nhớMắc nợ dài vạt áo chờ mong
Nếu em trở lại ngôi trường cũTôi đã thành phấn trắng phai nhoàBảng đen không ghi tên kỷ niệmNgọn gió cuối mùa thưa thớt xa
Đi giữa Sài Gòn lòng chợt vắngBiết giấu nơi đâu một nỗi buồnThú thật đời tôi nhiều cay đắngTừ ngày em vội vã quay lưng!
Gió nấn ná giọt tình trên tócem bàng hoàng tắm trắng dòng kí ứcbởi bộn bề tháng năm
Ngôi nhà tạm bợcỏ hoa ngủ nhờcó bông hoa đi lạc giữa hư khôngem cất sợi nhớ vào xa vắnggiang tay ôm nắng vào lòng.Đôi khi Sài Gòn em đi lạc, bỗng giật mình thấy lòng bớt chật hơn.sợi thương nơi đáy giếng từ muôn ngàn năm trước, chợt dâng lên sau một trận mưa rào.
Anh ở nơi nào?Em muốn anh trở về. Rất thật!
Về đâyôm nắng Sài GònNghesương mai đậulênhồn bơ vơHeo may về nắng thêm khờNắngnằm đau mỏitrênbờ vai anh!
Bể dâumột cuộc tan tànhCòn bao lâu nữa cho lành quê hương?Phi trườngđâu bóng người thươngHồn anh quạnh quẽPhi trường vắng hoe!
Sài Gòn bây giờ trời mưa hay nắngSài Gòn bây giờ ai khóc thương aiSài Gòn giới nghiêm che kín đêm dàiSài Gòn khói bay, Sài Gòn nắng đổSài Gòn đã buồn như trời sớm mai
Sài Gòn bây giờ trời mưa hay nắngSài Gòn bây giờ ai khóc thương aiSài Gòn giới nghiêm che kín đêm dàiSài Gòn khói bay, Sài Gòn nắng đổSài Gòn có còn bước chiều bơ vơ
Sài Gòn còn ai khóc kẻ lên đườngSài Gòn xe chiều rạt rời vó ngựaSài Gòn âm thầm, đèn đỏ đèn xanhSài Gòn mưa bay, thôi thế cũng đànhGiấc ngủ miền xa, ôm trời núi rừngBên rừng nhớ nắng Trung Nguyên
Sài Gòn bây giờ trời mưa hay nắngSài Gòn bây giờ cúi mặt xa nhauSài Gòn bước ai gõ xuống đêm sầuSài Gòn bóng nghiêng, Sài Gòn đứng đợiSài Gòn bây giờ cúi mặt xa nhau
Nhiều câu thơ ngôn tình 2 câu cũng thể hiện tâm trạng của Sài Gòn để “vẽ” nên cảm xúc của bản thân trong chuyện tình yêu đôi lứa.
Hòn ngọc Viễn Đông từng là danh xưng của vùng đất này. Rất nhiều người dân Sài Gòn gốc nhớ về những năm tháng xưa ấy.
過柴棍感作富貴河山尚在聞,當年曾此會風雲。穹江有路通曼谷,紅海無情引法軍。撫國東宮猶肅像,鎮西老將賸靈墳。經過約取歸來日,把酒憑高一弔君。
Dịch thơ:
Quá Sài Gòn cảm tácPhú quý hà sơn thượng tại văn,Đương niên tằng thử hội phong vân.Khung giang hữu lộ thông Man cốc,Hồng hải vô tình dẫn Pháp quân.Phủ quốc đông cung do túc tượng,Trấn tây lão tướng thặng linh phần.Kinh qua ước thủ quy lai nhật,Bả tửu bằng cao nhất điếu quân.
Bốn mươi năm gặp lạiChiếc lá me Sài gònCòn non như tơ lụaEm chưa lần phấn son.
Bốn mươi năm mộng mịMột thời tình nghênh ngangĐường Duy Tân – Nguyễn HuệChứng tích thuở hoang đàng.
Giọt cà phê pha đậmNhỏ xuống đáy ly tanĐâu còn ai mà đợiChiếc lá rơi muộn màng.
Chiều đã vàng góc phốMột chỗ buồn riêng tôiMà có lần em tớiMang vết thương vào đời.
Đường chia năm bảy lốiHối hả gọi tình nhânHàng lá me chúi xuốngĐau đã dài ngón chân…
Mai em về phố khua guốc mộcQua lối Thị Nghè nắng lưa thưaÁo lụa Hà Đông chiều thả tócYêu lắm, cô nàng “Bắc kỳ xưa”…
Qua Hồng Thập Tự ăn bún mộc“Hương Bắc” thương lâu đất Sài GònĐưa em về hồn xanh mắt ngọcLá đổ “Văn Khoa” chiều vẫn còn…
Tân Định, về nghe bài kinh cũChuông đổ ban chiều vẫn như xưaYêu em mái tóc dài vai rủMôi cười duyên gái… “Bắc kỳ xưa”…
Mai em về phố khua guốc mộc“Áo lụa Hà Đông”, “nắng Sài Gòn”Trả hết cho ai ngày khô khốcTrả lại cho em… cả Sài Gòn…
Cùng mắc võng trên rừng Trường SơnBài hát viết từ rừng le, rừng khộpNăm ấy Sài Gòn lô nhô cao ốcEm chưa biết gì về rừng khộp, rừng le
Anh lên xe trời đổ cơn mưaMưa chưa ướt vai em khi ấyRau hết rồi, măng rừng anh háiHái măng rừng chưa có em đi
Trường Sơn đông gánh gạo rừng khuyaCô gái ấy gánh đi, chứ em chưa biết gánhThuở cô ấy ở rừng em ngồi phòng máy lạnhCô gái ấy không về và em hát hôm nay.
Đêm Sài Gòn đỏ rực cờ bayTrước sân khấu, tôi ngồi nghe em hátEm tô đỏ môi son, em kể xanh mi mắtCô gái ấy ở rừng không có gương soi.
Bài hát như bàn tay còn ấm mồ hôiEm đang vịn và đi từng hồi, từng nhịpNhững vui buồn đã xa, hôm nay em mới biếtCô gái ấy rất hiền sẽ dắt tiếp em đi.
Em như một con chim xanhDang đôi cánh lượn trên thành quê hươngTuổi xanh bay khắp phố phườngTheo mùa Xuân đến dẫn đường quân điSài Gòn súng nổ ầm ìĐược xông lửa đạn, còn chi vui bằngMặt tròn như một vầng trăngLong lanh ánh mắt, hàm răng em cườiTay tròn, băng dính đỏ tươiMủ ta bèo nạm nắng trời lung linhPhất cờ trong nắng rung rinhLướt qua lửa đạn quanh mình, xong lênEm là họn hoắt mũi tênMà hờn căm phóng vụt xuyên tim thùBấy lâu sống cảnh ngục tùĐời vui bỗng chốc ngàn thu một ngàyNgời lên trong sắc cờ bayXuân về quân đến, cầm tay trao lòngTuổi thơ mơ ước chiến côngBây giờ thả sức vẫy vùng bốn phươngThoắt hiện thoắt biến trên đườngKhi gieo tiếng nổ, khi trương ngọn cờKhi vào thành phố tinh mơKhi ra hậu tuyến tờ mờ bóng đêmĐường khuya sương cỏ êm êmThành xưa, phố cũ, đạn rền bước chânLíu lo tiếng hát trong ngầnTrời lên, đêm hết, mùa xuân đang vềChân thành lửa nổi bốn bềBóng em lồng lộng trên hè phố xa.
Hình ảnh sông Sài Gòn không được ưu ái nhiều như sông Hồng, sông Hương nhưng rõ ràng cũng có nét đặc biệt. Nhiều tác giả đã đưa biểu tượng của thành phố này vào thơ ca.
Ơi Sài Gòn! Ơi sông mênh mông!trôi.. trôi.. trôi.. trôi có nhớ nguồnnhớ con suối nhỏ từ thăm thẳmdòng Đa Tam chìm trong mù sương?
Nơi ấy, một mối tình rất đẹpchàng làm thơ, nàng đẹp như thơnắng sớm trải hồng lên đôi mátrăng khuya ngủ mượt tóc huyền mơ
Khung cửa trăng sao nghe nàng hátngười thơ đàn dây tỉnh dây saycon suối đệm đều theo ngây ngấtđám côn trùng hoà giọng ngất ngây
Mưa bay gió cuốn cuộc tình lỡmột đời sông, đời khe núi cao…chiều trở lại Đa Tam hiu hắtbuồn trông thời gian đã xám màu
Nắng ngợp lênh đênh đường phố rộnghoa mắt tìm em giữa Sài Gònhỡi ơi suối chỉ là nhánh lỡsầu trôi quanh đá cỏ rêu rong
Thiên thu môi mắt thầm thì hátmùi hương xưa ướp mộng không rờinợ em một đời thơ chưa dứthạnh phúc buồn vui Ngọc Dung ơi!
Những sợi lông măng ngày nàoBên dòng sông Sài GònAnh đã hônLên chiếc cổ trắng ngần của emLúc tiễn anh xuống tàu ra ngoài Côn Đảo xa xămNhững giọt nước mắt âm thầmRơi trên vòng thép kẽm gaiNhững giọt nước mắt đỏ như màu máuTừ trái tim bé bỏng của emVỡ oà nỗi đau và nỗi nhớVới chừng đó tháng năm
Những sợi lông măng rất mịn màngNhư sương mù buổi sángBay dật dờ giữa dòng sông Sài GònDòng sông hẹn hò – em nhớ không?Lúc em còn trẻ dại ngồi khóc bên anhMỗi lần nhìn thấy những cánh hoa lửa hàng đêm thắp sáng bầu trờiMỗi lần nghe tiếng đại bác vọng về thành phố thân yêuNơi em cắp sách đến trườngNơi anh sống đầy âu lo cảnh giácNơi cuối cùng của sự bình yênNơi em vẫn thường cầu nguyệnRằng chiến tranh hãy còn xa lắc xa lơTrong trí tưởng tượng của anhTrong trí tưởng tượng của em
Những sợi lông măng dễ thương và rất mềmMềm và dễ thương như bờ vai trần trụi của emBờ vai theo anh qua bao cánh đồng khói lửaQua bao dòng sông đạn bomQua bao cánh rừng khô cằn cháy xémÔi chiến tranh!Chiến tranh mang niềm tin – hi vọng của anhMột mai đất nước hoà bìnhTrên chuyến tàu thống nhất Bắc – NamAnh còn sống trở vềĐược yêu em bằng cả tấm lòngĐược làm thơ bằng cả tấm lòngDù tấm lòng chưa đủTrước cuộc đời phù phiếm xa hoa
Ôi! Cuộc chiến tranh mấy mươi năm trôi quaDài bằng thời gian chờ đợiDài bằng nỗi đau và nỗi nhớCủa anhCủa em
Ôi! Anh vẫn mong những ngày tháng còn lại sẽ êm đềmEm đềm như dòng sông Sài Gòn ngày nàoChúng mình hò hẹnVề tương lai của anhCủa emMột mai đất nước hoà bình
Cảnh đêm ở chốn hoa lệ này đem đến cảm xúc đặc biệt cho bạn. Nếu từng dạo đêm ở những khu phố sầm uất, tấp nập hoặc đơn giản là đi dạo tại bên sông Sài Gòn phía hầm Thủ Thiêm, bạn sẽ hiểu tại sao hình ảnh này được đưa vào thơ ca.
Em về như gió chướngĐêm đánh thức Sài GònCho tôi được cuồng đắmTrong tận cùng mê man.
Còn bàng hoàng hấp hốiLần chết đuối trên môiNhư loài chim Thorn BirdsLao thẳng xuống vực đời!
Chỗ hạnh phúc thảng thốtNhói tựa dấu gai đâmNgón tay em bén ngótBấu vào nỗi thăng trầm.
Em về đêm mưa lớnTạt cho đầy chiêm baoTôi bềnh bồng lảo đảoĐau đã tới ngọt ngào!
Hồn lơ mơ lạ lẫmĐêm lăn lóc Sài GònKhông trăm năm thì cũngCòn một lần tình nhân…
Theo dõi thêm các bài thơ cổ Trung Quốc để biết cách đại thi hào mô tả cảnh đêm. Khả năng sử dụng từ, chơi chữ điêu luyện có thể khiến bạn phải bất ngờ.
Hồn tôi đang lăn chậmTheo nhịp thở Sài GònĐêm lung linh giọt lệCòn quấn quít mùi hương.
Ngọn đèn vàng đứng đợiBàn tay em nôn naoBán vào tôi thật chặtRồi cũng phải buông nhau!
Đêm Sài Gòn mưa nhẹVừa đủ ướt mi emVậy mà hồn tôi đãTrôi bềnh bồng lênh đênh.
Bỏ lại nhau ngày thángNhững đắm cuồng mê manMột thời tình lãng đãngCòn dấu tích hoang đàng.
Chỗ tim em vụn vỡChất đầy nỗi mong manhXanh xao tựa chiếc láVụt hối hả lìa cành.
Sài Gòn như con gáiĐêm đánh thức mùi hươngCho ngang tàng tóc rốiPhất phơ em dọc đường.
Đứng chờ chuyến tàu cuốiChở buồn đầy sân gaTôi là gã lữ kháchĐâu có phố, có nhà.
Đến, đi như chiếc bóngRồi đời cũng hư khôngChỉ còn giọt nước mắtEm bỏ lại sau cùng…
Em về như mưa lớnĐêm đánh thức Sài GònCòn nguyên trong nhịp thởNồng nàn dấu phấn son.
Bên vành ly rượu đỏEm bỏ lại trên môiMột nụ hồng mới nởPhía sau lưng cuộc đời.
Buồn phơi trên bóng láPhố xá dài gót chânCho đêm hoang chậm lạiNợ nần còn cưu mang.
Tôi cả đời phiêu lãngHoa đã vàng chiêm baoNgang vực khuya huyền ảoTrong tim tôi dạt dào.
Còn lao xao trăn trởĐêm lỡ giấc Sài GònEm mênh mông lạ lẫmBước ra từ bóng gương…
Đêm mưa Sài Gòn mỏng manh sợi tócVành mi cong run rẩy đoá môi senE ấp giữ một mùi hương con gáiNgập ngừng mưa đọng giọt bên thềmĐêm mưa Sài Gòn mỏng manh vạt áoBàn tay thơm hoa sữa thon mềmTóc ước đẩm hạt mưa lòng bối rốiTa giữ chút gì còn phảng phất hương đêm
Đêm Sài Gòn là đêm vô cùng ngắnMới mắt nhìn tay nắm đã phố khuya
Thời gian chẳng yêu chiều ta thêm nữaVừa trắng đêm chớp mắt đã ngày về
Đêm Sài Gòn là đêm không để ngủ *Tận thẳm sâu ngùn ngụt lửa cháy lòng
Ai im lặng đêm, ai ồn ào phốĐêm vội vàng chín tới cứ như không
Bất chợt nhận dấu chân đêm đã cuốiCơn mê còn xanh đêm dĩ vãng rồi
Đêm Sài Gòn níu nhau vào sóng sánhKhoảnh khắc này nung chảy tận cùng tôi
Sài Gòn về đêm trăng ngắm phố phườngNgọn đèn ngã Năm rực sáng ngã Bảy hẹn hò rộ lửaXa nơi ấy cầu Phú Mỹ lung linh trân châuÁnh sáng kim cương trải soi quận Hai quận BảyKìa Toà tháp sân bay chót vót quận Nhất
Nơi nơi rộn rã xe sức sống chuyển mình lạng láchHòn ngọc Viễn Đông về ắt sánh năm châuÔi Sài Gòn tôi yêu trong biển say men quáNgắm hoài em xoã áo lụa đi về.
Những câu thơ vui, chế hài hước giúp bạn giải trí, cân bằng cảm xúc. Có nhiều câu thơ thả thính cũng được kết hợp trong những bài thơ này, chắc chắn khiến bạn phải bất ngờ.
Kẹt xe kinh hoàng, như cơn ác mộng,
Nước lũ tràn đường, Sài Gòn hỗn loạn.
Xe cứ đổ dồn, như lũ về bờ,
Người dân hốt hoảng, trời mưa đầm đìa
Sài Gòn khi về đêm
Là thế giới của tụi tao
Tiếng động cơ hòa nhịp giấc ngủ
Khiến màn đêm thật ảo
Đi theo top, số lượng đông
Gọi nôm na là đạp bão
Những kẻ thích tốc độ cao
Theo tụi tao là hoàn hảo
Hôm qua tôi đi làm vềHàng Xanh xe kẹt, não nề ruột ganXe đi tứ hướng ngỗn ngangĐan xuôi, đan dọc chẳng hàng nào ngayTôi thì cứ mãi loay hoayKiếm đường để thoát, chạy ngay về nhàĐố hết anh chị em taTìm được Hưng ở đâu ra trong hìnhAi tìm ra được mặt mìnhHưng đây xin đãi linh đình cà phêMời ra cái quán vỉa hèTrăng thanh gió mắt, ngắm xe kẹt dàiCó anh dáng vẻ đẹp zaiGiữa dòng xe kẹt, mệt nhoài tấm thânMong chị em gái ân cầnĐấm lưng, xoa bóp bớt phần thê lươngXin ai hãy nhủ lòng thươngCho thêm phấn khởi, vì đường quá đôngKẹt xe nao núng trong lòngTrong đầu chỉ muốn cầu mong thoáng đường.
Thơ về Sài Gòn với nhiều chủ đề đem đến đa cung bậc cảm xúc cho bạn đọc. Mỗi câu thơ ẩn chứa những thông điệp riêng, bạn có thể theo dõi để cảm nhận.
Giáo sư Nguyễn Lân Dũng là nhà khoa học hàng đầu Việt Nam trong lĩnh vực vi sinh vật học (wiki), với hơn nửa thế kỷ cống hiến cho giáo dục và nghiên cứu. Ông là con trai Nhà giáo Nhân dân Nguyễn Lân, thuộc gia đình nổi tiếng hiếu học. Giáo sư giữ nhiều vai trò quan trọng như Chủ tịch Hội các ngành Sinh học Việt Nam, Đại biểu Quốc hội và đã được phong tặng danh hiệu Nhà giáo Nhân dân năm 2010.
Nước Javen thường được biết đến như một chất tẩy giúp làm sạch quần áo…
Tập dượt hay tập dợt từ nào đúng chính tả? The POET magazine sẽ hướng…
2016 năm nay bao nhiêu tuổi, con số may mắn của tuổi này là bao…
Clo là một loại hóa chất quen thuộc được sử dụng rộng rãi trong sản…
Kì nghỉ hay kỳ nghỉ, các bạn vẫn thường xuyên nhầm lẫn và sử dụng…
Khử trùng là biện pháp cần thiết để làm sạch vi khuẩn, vi sinh vật…
This website uses cookies.