Table of Contents
Được sinh ra và lơn lên trong vòng tay yêu thương của bố mẹ là niềm hạnh phúc khôn cùng của những người con. Tuy nhiên, trong cuộc sống đâu đó vẫn còn nhiều mảnh đời bất hạnh phải chịu kiếp mồ côi từ lúc còn nhỏ, phải chịu thiệt thòi đủ bề, nhiều mảnh đời còn phải lang thang đầu đường, xó chợ ăn xin từng bữa. Thương lắm những số phận mồ côi. Hãy cùng LVT Education chia sẻ tập thơ về mồ côi, thơ viết về phận mồ côi tủi hờn sau đây để cảm nhận bạn nhé !
Bài viết cùng chủ đề:
1. TOP 10+ bài thơ về mồ côi hay, ý nghĩa
Có nỗi đau nào hơn nỗi đau mất cha, mất mẹ? Có nỗi thiệt phận nào hơn nỗi thiệt phận mồ côi. Phận mồ côi phải chịu nhiều thiệt thòi, mất mát. Nếu bạn đang chịu cảnh mồ côi, hãy chia sẻ ngay Top những bài thơ về mồ côi hay, ý nghĩa sau đây.
Thơ về mồ côi hay, ý nghĩa
MỒ CÔI
Thơ: Hồng Giang
Em bơ vơ giữa dòng người đông đúcTìm đâu đây hạnh phúc giữa cuộc đờiTấm thân gầy lang bạt khắp muôn nơiĐôi chân nhỏ dã rời trong buốt giá
Biết về đâu giữa đường đời muôn ngảAi cho em một ngã rẽ nương nhờTội tình thay ánh mắt ngước mong chờAi thương xót cho trẻ thơ khờ dại
Dòng người xe vẫn ngược xuôi mê mảiCó mấy người thương hại kẻ mồ côiTrời sang đông phố đã lạnh lắm rồiXót thân em vẫn ngồi chờ hy vọng
Về đâu đây nào còn ai mong ngóngMẹ cha em đã khuất bóng vô thườngĐể dương trần hai đứa trẻ đáng thươngNương tựa nhau trên quãng đường lang bạt
Ai thấu hiểu lòng trẻ thơ khao khátThêm một lần …..Tiếng Cha quát ….Mẹ la !
MỒ CÔI 2
Thơ: Hồng Giang
Gió giận hờn lách luồn tìm kẽ láRét cong mình cuốn cả thoáng chiều đôngEm về đâu giữa cuộc sống hư khôngĐứa trẻ nhỏ không người thân nương tựa
Xót thân em từ khi còn sấp ngửaPhải lang thang lần nữa giữa dòng đờiTuổi các em đáng ra được vui chơiĐược ấm êm trong vành nôi Cha Mẹ
Nhưng còn đâu để cho em san sẻTrẻ mồ côi đơn lẻ giữa phố đôngHỏi ai cho được một chút nắng hồngBữa cơm no buổi chiều đông lạnh giá
Đường gập ghềnh vẫn chia về muôn ngảNào có đâu một ngã rẽ cho emĐứa trẻ nghèo giữa cuộc sống lấm lemĐang bơ vơ khát thèm tình nhân ái
Rồi mai đây tuổi thơ đầy khờ dạiVề đâu em ……Hoang hoải …..Những cuộc đời !
CẢNH MỒ CÔI
Thơ: Bảo Châu
Đời cơ cực tưởng rằng tha con trẻSao các em còn bé đã lầm thanĐể trẻ thơ phải sống cảnh cơ hànKhông manh áo gió tràn da tím tái
Nhìn em thơ tim ta đau thắt lạiCha, mẹ đâu em phải khổ thế nàyQuá bần hàn đang sống cảnh lắt layThân côi cút đêm ngày chui cầu cống
Đông cận kề gió lạnh thêm lồng lộngChẳng áo chăn không giường chiếu để nằmSống lang thang tương lai quá tối tămTủi phận hẩm với trăm ngàn vất vả
Ngày tiếp ngày dòng đời mênh mông quáNhờ lòng thương của tất cả mọi ngườiĐồng bạc lẻ mà em đã cười tươiTô canh cặn bằng người trong nhung lụa
Nhìn em mà tim nhói đau lần nữaĐông đến rồi cầu cống tựa nghỉ ngơiNhững mảnh đời sao thương quá em ơiNâng bút lên chợt rơi đôi dòng lệ.
NÓ MỒ CÔI
Thơ: Trúc Thanh
Nó đâu biết…Nó cũng là giọt máu chảy ra từ tim mẹBởi lâu rồi đời khoác lên mình một lớp vỏ hạt sươngCó gì ở buổi đến trường đầu tiên mà những đứa trẻ kia cứ gào lên khóc lóc?Chắc cũng giống như những lần….Nó xa mẹ trong mơ.
Một nụ cười dịu dàng hiện lên trên sân cátNó ném que củi ra xa rồi im lặng đứng nhìnƯớc một lần được mẹ dìu vào giấc mơ bằng câu hátNhưng không…Ngay từ những bước đầu đờiNó hiểu…Nó mồ côi!
Đâu ai kể nó nghe.Đôi tay mẹ ấm như thế nào trong những đêm mưa gió.Nó chỉ thấy mình bơ vơ khi nhìn người ta được mẹ dắt qua đườngMỗi chiều chiều nhìn con chim sâu tha mồi về tổNó lại nghẹn ngào…Nó biết…Nó mồ cô!
NGÀY GIA ĐÌNH
Thơ: Hồng Giang
(Tặng những mảnh đời cơ nhỡ)
Ngày gia đình là ngày gì hả anhMà mọi người muốn nhanh về xum họpLời em thơ vừa thì thầm thẽ thọtThoảng bên tai sao đau xót tâm can
Mẹ cha đâu để em phải gian nanThân thơ dại trước muôn vàn cơ cựcĐông buốt giá hạ về thì nóng nựcGót chân trần tê nhức với thời gian
Ai lau khô dòng nước mắt ứa trànAi ôm ấp lúc canh tàn cô quạnhAi sưởi ấm cho con tim giá lạnhAi cùng em nhặt nhạnh chút tình thừa
Cuối hạ rồi trời lúc nắng lúc mưaThu héo hắt tiếng đàn thưa khoan nhặtXót thân em giữa dòng đời lay lắtBiết về đâu đắng ngắt kiếp mồ côi
Xin cho em một lần, một lần thôiĐược ấm êm ….Trong vành nôi ….Cha, Mẹ !
Có thể bạn quan tâm:
2. Chùm thơ về mồ côi mẹ cha buồn tủi
Sau đây chúng tôi xin chia sẻ những bài thơ về mồ côi mẹ cha buồn tủi, đáng thương. Hãy dành thời gian chia sẻ để cảm nhận rõ hơn nỗi đau, mất mát của những mảnh đời mồ côi bạn nhé !
Thơ về mồ côi mẹ cha buồn tủi
Kiếp mồ côi
Tác giả: Hải Đậu
Em ơi hãy ngủ cho muồiCùng chị lê bước ngược xuôi “kiếm tiền”!Mấy hôm mưa gió triền miênEm lại khát sữa khóc đêm liên hồi!
Suốt đêm cứ thế chị ngồiThay mẹ ru ngủ, vỗ về như xưaNào đâu có võng để đưaBàn tay khô buốt, tiếng ru nghẹn lời!
Cha mẹ đã ra đi rồiKhi em vừa mới chào đời gần năm!Nhà hoang tối đến em nằmNgày thì ngõ ngách xin ăn, tối về!
Nhớ mẹ nước mắt đầm đìaGọi mãi chẳng thấy cha về … cha ơi!Thương em chỉ biết kêu Trời!Cuộc đời bất hạnh, mai rồi ra sao …
Gục người trong giấc chiêm baoVui mừng nhìn thấy mẹ cha trở vềÔm con lòng dạ não nềTiếng ru của mẹ ngày xưa đây rồi
Hôn con nước mắt tuôn rơiCha mẹ có tội với đời hai conNhìn hai đứa trẻ héo mònNước mắt chảy ngược, nhói lòng cha yêu
Trần gian quả thật trớ trêuSinh ra đã phải sống đời phong baCon hãy bước theo mẹ chaVề nơi xa thẳm cả nhà đoàn viên!?
Có cha, có mẹ ở bênCuộc sống con sẽ đời đời bình yên!?Nghe em khóc thét … giật mìnhTỉnh giấc mới biết là mình mê man …
Em ơi hãy ngủ cho ngoanĐể chị chợp mắt sáng còn bế emCùng chị trên con đường mònCầu người qua lại … mở lòng từ bi!
Đứa bé mồ côi
Tác giả: Duy Đức
Đợi đêm em lại trở vềBên phần mộ mẹ nằm kề co roBát cơm chiều ấy chưa noMẹ không còn nữa ai lo tấm gầyPhương nào Cha ở có hayBỏ con côi cút nơi đây tủi hờnĐêm nay gió giật từng cơnTuổi thân con khóc nhiều hơn Mẹ àLọt lòng thiếu vắng tình ChaGiờ đây lại phải cách xa Mẹ rồiLâm vào cảnh sống mồ côiNhìn em ai chẳng bồi hồi xót thươngTuổi thơ không biết mái trườngĐôi chân nhỏ bé muôn phương đường đờiThấm lòng những giọt nước rơiTại sao lại phải vào đời trẻ thơEm còn nhiều lắm ước mơKhác khao đến lớp mong chờ ngày maiKêu thầm nức nghẹn tiếng aiSẻ chia em lúc bờ vai diệu mềmCho em nghị lực sống thêmĐể mai em bước trên thềm an vui…..!
Kiếp Mồ Côi
Tác giả: Ngọc Nghĩa
Người ta có Mẹ có Cha…Còn tôi mất Mẹ xa Cha lâu rồi!Ai người thấu hiểu mồ côi?Nay đây mai đó nổi trôi phận đời!Mồ côi tội lắm người ơi!Nghĩa là mất cả bầu trời yêu thương…Lệ rơi rơi suốt đêm trường!Còn đâu đâu nữa tình thương Mẹ mình?Người ta áo lụa đẹp xinh…Trong vòng tay ấm gia đình yên vui.Nhìn họ lòng thấy bùi ngùi…Ai người mất Mẹ mà vui bao giờ?Thôi đành mang kiếp bơ vơ…Mãi không còn nữa bến bờ yêu thương.
Thương Mồ Côi
Tác Giả: Hue Dam
Thương xót cho những trẻ mồ côiTrời khiến con phải bất hạnh rồiMất đi thân thuộc bao chua xótNước mắt hai hàng lã chã rơi!
Từ khi cha mẹ rời thế rồiĐời con như đã mất đi thôiCó cha có mẹ nhiều hạnh phúcThiếu vắng sinh thành buồn đơn côi.
Nhìn con ngây thơ chẳng biết gìLòng người đau xót lệ đẫm miMai này trên bước đường trần thếCon mãi đau buồn cảnh biệt ly!
Mồ côi
Tác giả: Tố Hữu
Con chim non rũ cánhĐi tìm tổ bơ vơQuanh nẻo rừng hiu quạnhLướt mướt dưới dòng mưa.
Con chim non chiu chítLá động khóc tràn trềChao ôi buồn da diếtChim ơi biết đâu về.
Gió lùa mưa rơi rơiTrên nẻo đường sương lạnhĐi về đâu em ơiPhơi thân tàn cô quạnh!
Em sưởi trong bàn tayCho lòng băng giá ấmLìa cành lá bay bayNhư mảnh đời u thảm!
Con chim non không tổTrẻ mồ côi không nhàHai đứa cùng đau khổCùng vất vưởng bê tha
Rồi ngày kia rã cánhRụi chết bên đường đi…Thờ ơ con mắt lạnhNhìn chúng: “Có hề chi!”.
>>>>XEM THÊM: TẬP thơ về cuộc sống khó khăn, thơ về cuộc đời bất hạnh, đáng thương
3. Tập thơ viết về kiếp mồ côi thật hay và cảm động
Những bài thơ về kiếp mồ côi sau đây thật hay, thật cảm động. Bạn hãy dành thời gian chia sẻ để thấu hiểu hơn nỗi đau, nỗi mất mát, đáng thương của những số phận mồ côi bạn nhé !
Thơ về kiếp mồ côi thật hay
TRẺ MỒ CÔI
Thơ: Dương Tuấn
Ai mang em đến với cuộc đời này ?Để nếm trải đắng cay và bất hạnhĐể em tự hỏi lòng trong cô quạnhAi ban em.. bất hạnh.. cuộc đời này?
Chân vô hồn trong một buổi sớm maiBụng trống rỗng.. biết cùng ai san sẻThưa cô chú… cho con vài bạc lẻLạy ông bà… thương giùm trẻ mồ côi.
Dám nghĩ gì chuyện mơ ước xa xôiMiếng bánh, nắm xôi cũng xong rồi một bữaLy nước dư… trong ngày hè đổ lửaBát cơm thừa… lót dạ giữa mùa đông.
Riêng một điều duy nhất em ước mongCó Mẹ, có Cha cũng như bao người khácDẫu đời sống có nghèo hèn, rách nátCơm, muối, dưa cà mộc mạc.. thế mà vui.
Ước một lần được gọi tiếng “Cha ơi! ”Một lần thôi.. nhìn nụ cười của MẹĐể thắp sáng lại tâm hồn thơ trẻNhỏ nhoi thế mà.. có lẽ.. cũng là không.
Gió nuôi em… từ những đêm đôngNắng hạ dạy… gắng gồng mà sống tiếpKhi mệt nhoài lăn đùng ra ngủ thiếpTrong mơ vẫn còn..tha thiết gọi…. Mẹ ơi!..
MÙA XUÂN CỦA EM
Thơ: Dương Tuấn
Trăm hoa đua nở dưới nắng vàngTừng đàn én lượn gọi mùa sangNhà nhà nhộn nhịp vui xuân mớiTiếng cười câu chúc thật râm ran.
Em vẫn bơ vơ bên vệ đườngMong nhờ cô bác rũ lòng thươngNửa bát cháo lòng ai ăn dởMẫu bánh con con phía cuối đường.
Ai thả đời em chốn dương trầnKhông nhà không cửa chẳng ai thânBao người ngoảnh mặt vờ không thấyTìm việc mưu sinh chẳng ai cần.
Xuân về nhân thế ngập niềm vuiXuân đến bên em quá ngậm ngùiVẫn đôi chân trần, manh áo ráchĐói lòng cầu thực khắp ngược xuôi.
Mùa xuân của em mãi đợi chờMột lần ôm Mẹ ấm lòng thơMột lần gọi tiếng Cha trìu mếnXuân của đời em.. những giấc mơ.
NGỦ ĐI EM
Thơ: Dương Tuấn
Mẹ mất rồi.. Cha giờ ở nơi đâu ?Bao khó nhọc đổ lên đầu con trẻNgủ đi em.. trong giấc mơ có MẹGiọng ngọt ngào khe khẽ những lời ru.
Ngủ đi em …dẫu trời đất âm uHay mưa bão mịt mù đi chăng nữaAnh bên em mãi mãi là ngọn lửaSưởi ấm hồn bằng chan chứa tình thương.
Kiếp lang thang phía cuối chợ đầu đườngManh áo rách giữa màn sương đêm lạnhThưa cô bác xót thương giùm hoàn cảnhLạy Phật Trời Thần Thánh tỏ lòng soi.
Cha bạc lòng con sống kiếp mồ côiTheo dì ấy.. Mẹ buồn rồi Mẹ mấtCon tội chi mà đầu trần chân đất ?Cơm chẳng no.. áo mặc cũng chẳng lành.
Con về bên mộ Mẹ cỏ đã xanhEm ngã bệnh khó dỗ dành mãi khócNhớ lời Mẹ làm anh nên bảo bọcMẫu bánh mì lăn lóc.. để phần em.
Trời là nhà, đất lạnh tấm chăn đêmXin khắp chốn mong tìm ai thương xótNước lã đây.. anh thay dòng sữa ngọtBởi phận mình kiếp bèo bọt em ơi !
Em ngủ rồi anh cũng thiếp đi thôiNgày đến tháng biển đời anh sẽ gắngEm ấm không giữa màn đêm tĩnh lặng ?Mẹ đã về mang nắng sưởi hồn ta.
KIẾP MỒ CÔI
Thơ: Bảo Châu
Tối rồi em đói quá thôiChị lê từng bước lệ rơi đôi dòngMỗi ngày vất vả lòng đongTối về cầu cống đèn chong nhờ trời
Bạn bè trang lứa vui chơiCha mẹ đưa đón mặt ngời sáng tươiEm đây chẳng nở nụ cườiÁo quần rách rưới nhờ người đi qua
Nhìn em lòng quá xót xaĐôi bàn chân nhỏ vào ra gầm cầuCha, mẹ em ở nơi đâu???Để em đói khát tim sầu biết không???
Đông về gió lộng mênh môngKhông quần, chẳng áo nghe lòng nhói đauCầu trời lạnh giá qua mauĐể em bớt khổ cùng nhau mỉm cười
Mong em được giống bao ngườiNo cơm, ấm áo vui tươi đến trườngEm ơi sao thấy quá thươngNhìn em tôi lại lệ vương mi rồi
TỦI PHẬN
Thơ: Thu Hà
Ngủ đi mà cô bé nhỏ kia ơiDù biết thiếu câu ru hời của MẹBao đêm rồi nhỏ vẫn thường lặng lẽTự ru mình….một đứa trẻ cô đơn
Tuổi thơ ngây mang nặng nỗi tủi hờnLang thang sống qua từng cơn đói khátLà ai kia khiến đời em phiêu bạtSớm trải đời chua chát lẫn đắng cay
Tự nuôi thân để được sống qua ngàyEm cũng ước được bàn tay chăm sócĐược vui chơi rồi đến trường lớp họcĐược về nhà nũng khóc với mẹ cha
Đời dạy em bằng hai tiếng thật thàKhông toan tính kêu la mà cam chịuEm mơ ước đôi bàn tay giải cứuĐể chẳng còn bận bịu chuyện áo cơm.
4. Những bài thơ viết về trẻ mồ côi, không nơi nương tựa
Những đứa trẻ mồ côi thật đáng thương. Cùng lứa tuổi lẽ ra đang được sống trong tình yêu thương, đùm bọc của mẹ cha, còn đằng này phải lang thang, phiêu bạt đầu đường xó chợ xin từng miếng ăn qua bữa. Thật đáng thương biết bao. Cùng chia sẻ những bài thơ viết về trẻ mồ côi, không nơi nương tựa sau đây để cảm nhận bạn nhé !
Thơ viết về trẻ mồ côi đáng thương
Tán cây nghiêng mình che đứa trẻ mồ côi đang ngủ gật
Thơ: Trương Mỹ Ngọc
Trên những tờ báo sáng còn thơm mùi giấy
Tôi đã gần như nhìn thấy nỗi bất hạnh thế hệ mình
Về em bé bị bạo hành, về những người chết trẻ
Tôi đã nhìn thấy một tinh cầu buồn tẻ
Buồn như ánh mắt chàng trai gieo mình xuống chân toà cao ốc
Giữa phố phường lấp lánh đèn hoa…
Cây đàn ghi-ta cũ vừa bị trộm tối qua
Trộm mất linh hồn người nghệ sĩ già phơi mình trong gió
Tôi tự hỏi tên trộm ấy có yêu nghệ thuật hay không
Câu trả lời đôi khi chỉ là có hoặc không
Nhưng cũng sẽ là những lưng chừng không không – có có
Kẻ dùng ngòi bút tô điểm cho mình chắc gì đã yêu thơ (?)
Những gương mặt xa lạ tôi đã gặp trên đường
Có khi lại là người ai đó ngày đêm mong nhớ
Là người cha xa nhà, là người chồng xa vợ
Là đứa con mười mấy năm lập nghiệp xứ người
Là đứa trẻ đi lạc ai đó đã tìm kiếm suốt một đời
Là xót xa, đợi chờ, là đau thương ở một phương trời khác
Kẻ lang thang rót gió vào những chai thủy tinh
Đong mây vào chiếc bọc nilon ai đó làm rơi trên phố
Ký ức về mùi cơm sôi hòa với sự ồn ào khói bụi
Những buổi tối ngửa mặt lên trời nắm đầy một vốc tay sao
Ngân hà bao la chưa bao giờ hồi đáp những ước ao
Về ngôi nhà từng yên vui trong mảnh vụn mơ hồ thuở nhỏ
Mặt trời dịu dàng hôn lên những vạch kẻ đường
Tán cây nghiêng mình che đứa trẻ mồ côi đang ngủ gật
Những hôm mưa mịt mù có hiên nhà xa lạ làm ô
Thành phố loang loáng nước cho đứa trẻ soi mình trong gương
Đèn đường như sao thắp cho em ánh sáng của niềm hy vọng
Gió đưa chiếc nôi mềm ru em yên bình giấc mộng giữa đêm.
CÁNH CHIM NON MÙA ĐÔNG
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Em như chim non chưa kịp biết bay.Phải kiếm sống đêm ngày nơi phố vắng.Bữa đói bữa no cuộc đời cay đắng.Nuốt lệ vào lòng em chẳng oán than.
Biết khi mô mới hết cảnh cơ hàn.Bát cơm hẩm ngày ngày chan nước mắt.Nhìn thấy em mà lòng đau như cắt.Có bao người vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.
Sao không chung tay nâng đỡ trẻ thơ.Để cho em có giấc mơ hạnh phúc.Ước mơ tới trường trở thành hiện thực.Không còn giá băng những lúc đông về.
Trái tim non không còn lạnh tái tê.Không lay lắt sống bên lề xã hội.Tương lai về đâu khi toàn bóng tối.Không người thân ai chỉ lối dẫn đường.
Cầu xin trời cao hãy rủ lòng thương.Cho em có bờ vai nương tựa nhé.Đời mồ côi không có cha có mẹ.Mong mọi người hãy san sẻ lòng nhân.
EM SẼ VỀ ĐÂU
Thơ: Tùng Nguyễn
Kiếp phận đời em thật quá thươngNgoài kia lạnh giá vẫn bên đườngThân gầy tất thiếu không nơi tựaBụng đói quần trơ chẳng chỗ vươngHiện tại về sau chưa kẻ đoánTương lai phía trước khó ai lườngSinh ra lúc nhỏ sao mà vậyBố Mẹ đâu rồi hỏi đáng gương .?
KIẾP MỒ CÔI
Tác giả: Yên Bình
Bao ngày nắng cháy với mưa rơiCuộc sống bon chen ở giữa đờiGóc chợ đầu đường thân hôi hámLang thang vất vưởng áo tả tơiQuần dơ rỗng túi nằm chiếu đấtBụng đói chân rung đắp mền trờiBơ vơ lạc lõng hồn non trẻU buồn số phận kiếp mồ côi.
PHẬN ĐỜI MỒ CÔI
Tác giả: Thái Tài
Trong tang thương đau xót tủi lệ hờnNghẹn đắng lòng thốt tiếng…mẹ cha ơi !!!!Sao bỏ con bơ vơ lạc nẽo đờiGiữa mịt mù trùng khơi ngàn sóng dữ
Mắt hoen sầu khát khao về quá khứNơi mái ấm đọng đầy tiếng yêu thươngTuổi thơ con được vui bước đến trườngTháng ngày dài ru mộng đời bình yên
Có cha yêu và bóng dáng mẹ hiềnHạnh phúc ngọt tình đoàn viên ấm ápBỗng đâu trời nỗi gió giông bão tápĐem mây mù phủ lấp bóng đời con
Trong phong ba mẹ cha đã không cònBao đêm trường mỏi mòn lệ than khócCánh chim non chơ vơ trong cô độcLạc loài trôi giữa biển đời mênh mông
Tủi thân con bơ vơ xót nghẹn lòngLệ đẫm tràn mơ bóng….mẹ cha ơi !!!!
5. Chùm thơ buồn về phận mồ côi
Phải chịu kiếp mồ côi với bao tủi hờn buồn thật buồn. Có nỗi đau nào hơn thế ? Có nỗi thiệt thòi nào hơn thế? Cùng chia sẻ chùm thơ buồn về phận mồ côi sau đây để thương hơn những số phận mồ côi bạn nhé !
Thơ buồn về phận mồ côi
Phận Mồ Côi
Tác giả: Võ Quang Hân
Cuộc đời sao lắm trái ngangNhìn em mà thấy xốn xang trong lòngĐời là cõi tạm hư khôngSao em không được sống trong sang giàu?
Thân em khổ ải đớn đauMưu cầu cuộc sống còn lâu mới thànhBuồn cho một kiếp lai sanhMiếng ăn không có nhìn đành vậy sao?
Em sinh giờ giấc khi nào?Mà sao tủi cực lao đao tháng ngàyLang thang lây lất đó đâyBên lề cuộc sống đoạ đày tấm thân
Đời em còn lắm gian truânNhìn mà đau xót bâng khuâng nỗi niềmCảnh đời cơ cực triền miênTuổi thơ không có muộn phiền quanh năm
Nhìn về một thoáng xa xămMong sao cay đắng âm thầm qua điCầu Trời khấn Phật độ trìCho em thoát cảnh sầu bi muôn đời.
Em Bé Mồ Côi
Tác giả: Nhà Thơ Quang Lâm
Ôi thương bé mồ côiCuộc đời không cha mẹĐứng co ro góc phốLệ tuôn rơi nhạt nhoàHỏi trời từ bi đâuSao để thân phận đóĐứng trước gió bão giôngHứng chịu đời cơ cựcChúa Jêsu người ở đâuKhông mở rộng vòng tayBao chùm cả thế giớiÔm vô vàn em nhỏThoát khỏi kiếp long đongÔi đức phật nhân sinhCó nhân rồi có quảNghịch cảnh hay tham giàuSinh con ra rồi bỏÔi sao lại nhẫn tâmChính nghĩa sao lặng câmKhông ra khỏi ánh sángKhi nắng tràn vỡ mộngÔi! em bé mồ côiThương lấy tấm thân tànKhi em còn rất nhỏLưới trời bao bọc đấyEm ơi hãy cố lấyĐôi tình người chân thậtChẳng lừa lọc em đâuKhi nắng vàng xoã xuốngEm ngủ nơi chốn nàoGiữa đời cơ cực thếTim em có đắng cay.
Mồ Côi
Tác giả: Phạm Hoàng Tuyên
Mẹ đi rồi, về phương nao …xa lắm!Những lá thư con gửi …chẳng hề điDưới hiên mưa nghe tiếng vọng thầm thìLòng cứ ngỡ mẹ về thăm con dại…
Chiều nay phố bao người qua kẻ lạiHọ lo toan hối hả lướt qua nhanhCó lẽ ở nhà, còn bao chuyện đợi, dànhĐâu để ý một mảnh đời côi cút
Có những đêm con giật mình thao thứcDưới đêm đen hư ảo ánh ma trơiÔi có nỗi sợ nào hơn thế mẹ ơi!Giây phút ấy con thầm mơ có mẹ.
Chiều nay gió ru tàng cây khe khẽKhói hương bay về tận chốn hư khôngCỏ héo khô trong nắng hạ oi nồngMẹ có biết con đã về với mẹ….
Mồ Côi Mẹ
Tác giả: Phạm Hoàng Tuyên
Mẹ qua đời anh thẩn thờ đau xótCỏ chưa xanh mồ, chị cũng vội ra điThương con thơ còn bé bỏng biết gì.Mồ côi mẹ, cả hai cùng nương tựaCó những hôm nhọc nhằn bên bếp lửaLàm mâm cơm với đĩa cá, tô canhCon không ăn, anh phải cố dỗ dànhBỗng nó bảo – Mẹ nấu canh ngon nhất!Anh nghẹn ngào – Mẹ nấu ngon là thật!Nhưng mẹ ba còn biết nấu ngon hơn.Nay hai ta đều mẹ mất đâu cònCon hãy cố dùng cơm ba nấu nhé!…..Bên mâm cơm cả hai cùng lặng lẽNhớ mẹ mình, hai kẻ nhớ – hai tim.
Mồ Côi
Tác giả: Điền Phong
Nhìn cuộc sống muôn màu vạn vẻGiữa chợ đời con trẻ lầm thanSầu đông vạn mối cơ hànLòng đau dạ xót chứa chan lệ buồn.
Nơi cuối bể em luôn tha thiếtChẳng gia đình em biết làm saoÁo phong rách cũ phai màuĐông về giá rét nhìn đau đớn lòng
Em mong được một vòng tay ấmCó cha yêu mẹ ẵm vui đùaNgắm bình minh sáng say sưaTay cầm chong chóng gió lùa thổi quay
Bỗng phút chốc buồn cay khóe mắtGiấc mơ hồng vụt tắt còn đâuBước chân lẳng lặng âu sầuThương em khóc tủi dòng châu lại trào.
Hy vọng, Tuyển tập 45+ bài thơ về mồ côi, thơ viết về phận mồ côi tủi hờn trên đây đã mang lại cho bạn nhiều xuc cảm khó phai. Nếu bạn mong muốn được sưu tầm thêm những bài thơ về cuộc đời hay, ý nghĩa khác, đừng quên thường xuyên theo dõi trang web của LVT Education.
Giáo sưNguyễn Lân Dũnglà nhà khoa học hàng đầu Việt Nam trong lĩnh vực vi sinh vật học (wiki), với hơn nửa thế kỷ cống hiến cho giáo dục và nghiên cứu. Ông là con trai Nhà giáo Nhân dân Nguyễn Lân, thuộc gia đình nổi tiếng hiếu học. Giáo sư giữ nhiều vai trò quan trọng như Chủ tịch Hội các ngành Sinh học Việt Nam, Đại biểu Quốc hội và đã được phong tặng danh hiệu Nhà giáo Nhân dân năm 2010.
Open this in UX Builder to add and edit content