(Tác giả: Lý Ngọc Dung)
Đêm đã khuya rồi, em có nhớ anh không?
Sương giá thấm vào má tôi, làm chúng tê dại
Buồn cô đơn bên ngọn đèn dầu lung linh
Nghĩ đến em bên hoa nhài
Bạn còn gắn bó với ai?
Chỉ còn lại một thân xác trong nồi súp dài và khao khát
Ngày ngắm trăng đã trở thành món nợ của số phận
Nhưng bây giờ tôi không thể chịu đựng được việc buông tay
Tôi nhanh chóng quay người và rời khỏi nơi này
Như tia nắng xua tan sương mù
Làm sao em có thể khiến trái tim anh mệt mỏi?
Hãy để cay đắng lấn át những mong đợi
Dòng thời gian lặng lẽ nhuốm màu bất lực
Ngày tháng ngày càng ngắn lại, nỗi nhớ nhà càng ngày càng xa
Vẫn tiếc nuối mối tình xưa đã mất
Bây giờ tôi phải cảm thấy cô đơn và bối rối.
(Tác giả: Nguyễn Hủ)
Tôi sẽ đến đó với ai đó
Tôi đứng dậy và cầu xin bằng trái tim mình
Xin đừng để bị tổn thương nữa
Anh đưa em vào giấc ngủ với hàng triệu nỗi đau
Jasmine bị mất đàn trâu
Vô ơn đến mức đánh mất nhau
Đã bao nhiêu lần mặt trời mỉm cười?
Nhìn về hướng đó, nỗi buồn và tình yêu
Gió trở lại và mở ra thế giới đen tối
Buông sợi tóc vô hình và hét lên
Người đã ra đi chúc người bình an
Nhưng tại sao tôi lại cảm thấy bất an?
Những giấc mơ vừa tan vỡ và trở nên điên cuồng
Trong lúc bàng hoàng, tay tôi trượt xuống… Jasmine…
(Tác giả: Đặng Xuân Hiên Nham)
Lần đầu tiên đến thăm tôi
Cô ấy đang cầm một bông hoa nhài
hoa đơn giản
Tôi đã cười
Ngắm mây bay
vô tư.
Thế thì lần sau
Kể cả lần sau
cô ấy không đổi màu
Hay một bông hoa nhài nhỏ đơn giản
Tôi đã cười
Lặng lẽ ngắm mây trôi.
Rồi một buổi chiều cô ấy không đến gặp tôi
Một ngày mùa đông hoa nhài không nở
Tôi đang bối rối về tấm thiệp hồng mở đó
Nhìn mây trên trời, tôi lơ đãng đếm
Tôi trách cô ấy đã xông vào thuyền
Đừng bỏ lỡ những cánh hoa nhài nhỏ
Những bông hoa lài hoài niệm tràn ngập khắp cơ thể tôi
Tôi trách mình đã thờ ơ nhìn mây trôi.
(Tác giả: Bùi Thanh Văn)
Tôi vui mừng khi biết tháng Tám đang đến
Mùa thu đã đi qua ngõ nhiều ngày
Cảnh vật tuy cổ kính nhưng lại rất xa lạ
Có phải vì bạn không còn ở đây nữa?
Con đường ấy lá vàng bay
Giấu dấu chân ai đi qua đây
Tôi đã tìm kiếm nhưng không thể tìm thấy nó
Bóng dáng trong nắng sớm hàng năm
Nước mang bóng mây
Gió nhẹ đung đưa cánh hoa nhài
Nhuộm mùa thu thêm màu tê
Nỗi buồn đè nặng lên trái tim mỗi người
Mất em khiến anh cảm thấy như một kẻ điên
Giả vờ sống không có tương lai
nhặt từng mảnh còn lại
Một tình yêu buồn đã phai nhạt
(Tác giả: Gia Long HP)
Bạn có nhớ buổi sáng hôm đó không?
Bình minh rạng ngời, má hồng.
Mái tóc bồng bềnh và làn da trắng như tuyết.
Cậu rúc vào cạnh tôi──bạn có nhớ không?
Những mùa hè năm xưa đã qua lâu rồi.
Ngồi buồn nhớ lại thương chị tôi biết nhường nào.
Jasmine nhớ… bước chân của con tàu tan vỡ
Hãy để gió thổi và nước chảy!
Tôi nhớ ông già ở nơi tận cùng thế giới
Nếu trời không mưa thì nước sẽ rơi tự nhiên
Khi nào bạn sẽ quay lại?
Chúng ta ôm nhau! Ôi người đàn ông đó.
(Tác giả: An An)
Tôi đang tìm kiếm tiếng vang của những con phố vắng.
Một chén trà, một chén rượu… đủ say.
Một âm thanh đưa tâm hồn về vô tận.
Môi tôi vẫn còn mùi hoa nhài.
Xung quanh khung cửa có chút im lặng.
khung cảnh vẫn ấm áp
Vào ngày đầu tiên và ngày thứ hai, tôi cảm thấy no ngay cả khi chưa no.
Nụ chưa nặng bằng đầu cành
Tư Nguyên không dám ngồi mộng
Gợn sóng của bọt và bèo tấm
Tôi bị bao quanh bởi những bức tường cao, ai có thể chạm tới tôi?
con đường đá ngu ngốc
Nỗi buồn trưởng thành lơ lửng trên tường
Cơn gió hoang dã làm đôi chân tôi thư giãn
Đàn gà vỗ cánh ầm ĩ bên bờ rào
Bản nhạc trái tim ai vang lên nốt tri ân?
Phố vắng, ai đi rồi không bao giờ trở lại?
Cây đổ mùa thu che khuất hoàng hôn
Người yêu mở mắt hồn nhiên
Hãy giấu đi những suy nghĩ làm tổn thương tâm hồn bạn.
(Tác giả: Công ty Nguyễn Tài)
Lạc mất nhau vì một chuyện tình dang dở
Rồi ngày mai bạn sẽ không nhớ ai nữa
Chỉ cần đặt nụ hoa nhài lên môi tôi
Ai biết rằng tình yêu đã phai nhạt
Đó là bèo tấm lơ lửng giữa mây
Đau lòng cho những người còn đứng trên bến tàu cũ
Khi trăng che bóng dừa
Có lẽ đêm vẫn còn vài giọt sương
Càng nhớ bờ kè ngày ấy
Chẳng biết làm gì ngoài vẫy tay tạm biệt
Nhìn đời lá rung rinh
Cả hai đều tiếc nuối ngày mình trao đi tình yêu
nó gợi nhớ bến tàu cũ
Sóng đẩy đầy màu sắc mạnh mẽ đến mức nào?
“Một khi bạn đánh mất nó, bạn sẽ biết nó đau đớn.
Khi xa nhau, chúng tôi không nghĩ gì về nhau.
Giáo sư Nguyễn Lân Dũng là nhà khoa học hàng đầu Việt Nam trong lĩnh vực vi sinh vật học (wiki), với hơn nửa thế kỷ cống hiến cho giáo dục và nghiên cứu. Ông là con trai Nhà giáo Nhân dân Nguyễn Lân, thuộc gia đình nổi tiếng hiếu học. Giáo sư giữ nhiều vai trò quan trọng như Chủ tịch Hội các ngành Sinh học Việt Nam, Đại biểu Quốc hội và đã được phong tặng danh hiệu Nhà giáo Nhân dân năm 2010.
Sáng trưng hay sáng chưng mới đúng là điều nhiều người vẫn chưa thể phân…
Tại Việt Nam, ngành sản xuất giấy ngày càng phát triển cùng với lượng nước…
Trông chờ hay chông chờ đúng chính tả vẫn là phân vân của nhiều người…
Ao nuôi tôm bằng bạt là mô hình được áp dụng phổ biến ở Việt…
Giãy dụa hay giãy giụa đúng chính tả tưởng chừng đây là một câu hỏi…
Nước máy, nước sạch đang dần thay thế cho nước giếng khoan trên mọi vùng…
This website uses cookies.