Nguyễn Đình Thi được xem là một trong những cây đại thụ trong nền văn học nước nhà. Ông đã sáng tác rất nhiều các tác phẩm văn học, những tác phẩm có ý nghĩa sâu sắc về tình yêu quê hương, đất nước, tình yêu nhân dân và tình yêu đồng bào. Những tác phẩm của ông được xem là những kiệt tác văn học của thời đại, đặc biệt là thơ. Cùng LVT Education tuyển tập thơ Nguyễn Đình Thi “sống” mãi cùng thời gian sau đây để cảm nhận bạn nhé !
Bài viết cùng chủ đề:
Nguyễn Đình Thi (1924-2003)tại làng Phù Đổng, xã Đa Phúc, huyện Tiên Du, tỉnh Bắc Ninh.Cha của ông là một thầy lang, mẹ của ông là một nông dân.
Nguyễn Đình Thi đã theo học trường Văn Khoa Huế (nay là Đại học Huế) vào năm 1942, nhưng do chiến tranh diễn ra, ông đã phải bỏ học. Sau đó, ông gia nhập quân đội Việt Minh và tham gia các hoạt động đấu tranh cho độc lập của Việt Nam. Khi chiến tranh kết thúc, ông trở thành một giáo viên và làm việc tại Hà Nội.
Ngoài sự nghiệp viết văn, ông còn là một nhà hoạt động xã hội và chính trị rất nổi tiếng. Ông từng là thành viên của Quốc hội Việt Nam và là một trong những người đóng góp quan trọng vào việc thiết lập quan hệ ngoại giao giữa Việt Nam và nhiều quốc gia khác nhau.
Nguyễn Đình Thi đã qua đời vào ngày 17 tháng 10 năm 2003 tại Hà Nội. Tác phẩm của ông vẫn được đọc và yêu thích rộng rãi tại Việt Nam và trên thế giới.
Chân dung nhà thơ Nguyễn Đình Thi
Không chỉ nổi tiếng với các bài thơ hay mà Nguyễn Đình Thi còn được biết đến là một nhà văn, nhà lý luận, nhà văn hóa và ông còn là nhạc sĩ. Với tâm hồn của một người nghệ sĩ say mê cái đẹp, muốn cống hiến cho nghệ thuật, trong một đêm đầu năm 1947 ông đã sáng tác bài hát “Người Hà Nội” cho đến thời điểm hiện tại, mặc dù đã trải qua lớp bụi của thời gian nhưng bài hát vẫn được rất nhiều khán giả yêu mến và dành tình cảm.
Là một người nghệ sĩ Nguyễn Đình Thi luôn say mê với con chữ, say mê đi tìm tòi những áng thơ ca. Cũng chính nhờ bản lĩnh dám làm, dám thay đổi mà thơ Nguyễn Đình Thi luôn mới, luôn khiến cho người ta phải say mê, phải suy ngẫm rất lâu.
Những tác phẩm của Nguyễn Đình Thi luôn gắn liền với chủ đề yêu quê hương đất nước. Một số bài thơ nổi tiếng như: Đất nước, Nhớ, Hắc hải, Lá đỏ. Sau khi đọc xong những bài thơ ấy chúng ta thêm yêu đất nước và yêu những vầng thơ ấy.
Là một người yêu nước và hoạt động cách mạng tích cực, cuộc đời và sự nghiệp sáng tác của Nguyễn Đình Thi gắn liền với hoạt động cách mạng. Ông cũng chính là cái tên nằm trong những người có đóng góp trong việc cổ vũ, động viên tinh thần chiến đấu của nhân dân ta trong các cuộc kháng chiến chống Mỹ, chống Pháp.
Vinh danh:
– Triết luận: Triết học nhập môn, Triết học Kant, Triết học Einstein, Siêu hình học,…
– Truyện, văn xuôi: Xung kích, Thu đông năm nào, Vỡ bờ, Tuyết, Cái tết của mèo con,…
– Tiểu luận: Mấy vấn đề văn học, Công việc của người viết tiểu thuyết.
– Thơ: Người chiến sĩ, Sóng reo, Bài thơ Hắc Long, Dòng sông trong xanh,…
– Kịch: Con nai đen, Rừng trúc, Tiếng sóng, Cái bóng trên tường,…
– Nhạc: Người Hà Nội, Diệt phát xít.
Có thể bạn quan tâm:
Với tài năng vượt bậc của mình cùng sự cống hiến bền bỉ với nghệ thuật Nguyễn Đình Thi đã có đóng góp to lớn với sự nghiệp phát triển Văn học – Nghệ thuật của đất nước. Những tác phẩm của Nguyễn Đình Thi luôn mang lại nhiều cảm xúc mới mẻ cho độc giả. Ở nhiều lĩnh vực ông mang lại cho chúng ta nhiều cảm xúc khác nhau. Tuyển tập thơ Nguyễn Đình Thi hay nhất sau đây đã chứng minh điều đó.
Bài thơ :Đất nước” của Nguyễn Đình Thi
Sáng mát trong như sáng năm xưaGió thổi mùa thu hương cốm mớiTôi nhớ những ngày thu đã xaSáng chớm lạnh trong lòng Hà NộiNhững phố dài xao xác hơi mayNgười ra đi đầu không ngoảnh lạiSau lưng thềm nắng lá rơi đầy.
Mùa thu nay khác rồiTôi đứng vui nghe giữa núi đồiGió thổi rừng tre phấp phớiTrời thu thay áo mớiTrong biếc nói cười thiết tha!Trời xanh đây là của chúng taNúi rừng đây là của chúng taNhững cánh đồng thơm mátNhững ngả đường bát ngátNhững dòng sông đỏ nặng phù sa
Nước chúng taNước những người chưa bao giờ khuấtÐêm đêm rì rầm trong tiếng đấtNhững buổi ngày xưa vọng nói về!Ôi những cánh đồng quê chảy máuDây thép gai đâm nát trời chiềuNhững đêm dài hành quân nung nấuBỗng bồn chồn nhớ mắt người yêu.Từ những năm đau thương chiến đấuÐã ngời lên nét mặt quê hươngTừ gốc lúa bờ tre hồn hậuÐã bật lên những tiếng căm hờn
Bát cơm chan đầy nước mắtBay còn giằng khỏi miệng taThằng giặc Tây, thằng chúa đấtÐứa đè cổ, đứa lột da…
Xiềng xích chúng bay không khoá đượcTrời đầy chim và đất đầy hoaSúng đạn chúng bay không bắn đượcLòng dân ta yêu nước thương nhà!
Khói nhà máy cuộn trong sương núiKèn gọi quân văng vẳng cánh đồngÔm đất nước những người áo vảiÐã đứng lên thành những anh hùng.
Ngày nắng đốt theo đêm mưa dộiMỗi bước đường mỗi bước hy sinhTrán cháy rực nghĩ trời đất mớiLòng ta bát ngát ánh bình minh.
Súng nổ rung trời giận dữNgười lên như nước vỡ bờNước Việt Nam từ máu lửaRũ bùn đứng dậy sáng loà.
Hoa lau phơ phất quấn chânGió cháy mặt người chiến sĩRời đồng bằng lên rừng núiTa đi đã mấy mùa xuân
Sơn La những lũng đầy sươngNhững đồi vàng hoe lúa chínNhững buổi rời tay bịn rịnChâu đi quấn quýt bờ mương
Còn đâu những bản mường yêu dấuGiặc đến trời hoang đất ngập troNhớ bước lui quân lòng rỏ máuÔi nắm xôi bà cụ Thái cầm cho
Lòng ta vẫn ở trên Tây BắcNhững đêm thao thức tiếng từ quyTa khóc hờn căm thề giết giặcSông Đà ơi ta sẽ trở về
Từ những ngày đầu non nớt ấyTa đã đi – đi tới không ngừngTrên những con đường đầy lửa cháyLòn ta nặng nghĩa quê hương
Lòng ta không ngừng ca hátÔi những núi chàm sáng ngờiTa yêu những rừng Việt BắcNơi ta khôn lớn lên người
Quê hương ta núi sông lộng lẫyMỗi lần vùng dậy lại đẹp hơnMỗi tấc đất ngày đêm bỏng giẫyMỗi lòng người như nước suối trong
Cao Bằng đèo lên cao vútMây trắng gọi người đi xaTa đạp quân thù ngã gụcTa chào thế giới về ta
Lạng Sơn rừng hồi lộng gióĐêm đêm vang tiếng cọp gầmSông Kỳ Cùng ào ào sóng đổNhững ngày mải miết hành quân
Sông Thoa hiền từ cuộn đỏTa về chiến thắng huy hoàngChị lái đò cười đon đảChào anh bộ đội sang ngang
Ta yêu những dòng sông Việt BắcĐã bao lần tiễn bước quân điĐã bao lần đục ngầu máu giặcNhững bờ sông kể chuyện thầm thì
Ta yêu những buổi trưa đầm ấmEm bé trồng rau đuổi lũ gàTa yêu những nẻo đường thêu nắngChưa bao giờ đẹp như bây giờ
Đất nghèo càng chắt chiu yêu quýCủ mài Yên Bái sắn Tuyên QuangGian khổ đã nuôi lòng chiến sĩTa yêu bà mẹ Mán Cao Lan
Còn đây mãi sông Lô sông ChảyĐại bác gầm lên tiếng tự hàoLửa Phố Ràng, phố Lu còn cháyBến Bình Ca sóng vỗ xôn xao
Ta tới núi xanh và suối bạcNgang trời Tam Đảo đứng nghiêng nghiêngÔi Cao Vân, Phú Minh, Quảng NạpTrái tim ta đập ở Thái Nguyên
Mỗi tảng đá gốc cây bờ cỏNhư thiêng liêng phơ phất bóng cờTa đã tìm cây đa lịch sửHòn đất chôn rau nước Cộng hoà
Một nhà sàn đơn sơ vách nứaBốn bên suối chảy cá bơi vuiĐêm đêm cháy hồng lên bếp lửaÁnh đèn khuya còn sáng trên đồi
Nơi đây sống một người tóc bạcNgười không con mà có triệu conNhân dân ta gọi Người là BácCả đời người là của nước non
Việt Bắc quê hương ta sáng chóiĐất tự do của những anh hùngChim bay rợp trời mây rộng rãiQuân đi rung chuyển những sông rừng
Bàn tay trắng ta giằng lấy súngChân không giầy đạp nát đồn TâyTrong áo rách lòng ta có ĐảngGiữa nghìn dông bão chẳng lung lay
Người chiến sĩ bước đi phơi phớiNắng mưa Việt Bắc đã vàng ngườiChiều chiều ca hát quê hương mớiMỗi bước đi lòng một thắm tươi.
Mũ sắt mờ trong sương phủAnh nằm yên như ngủ sayMáu thấm đầy manh áo cũNửa đường anh ngã xuống đây
Để anh trên sườn núi vắngKhông biết có bao giờ trở lạiMột ngày về tìm anh ở đâuGiữa rừng nghìn lối cỏ lau
Nắm súng chào anh lần cuốiChúng tôi lại đi mê mảiNắng lên nhuộm đỏ hàng câyVéo von những tiếng chim rừng.
Chiều dần tắt gió ù ù nổiÁnh đèn trên mặt biển chập chờnTrong một quán hàng đen muội khóiLính thuỷ ngồi chen uống rượu suông
Dưới ngọn đèn dây loe ánh đỏNgười bạc đầu nhìn kẻ còn măngNhững gò má sạm màu sương gióNhững cánh tay lực lưỡng ngang tàng
Họ nín lặng nghe nàng thiếu nữMắt biếc xanh màu nước xa khơiTóc xoã mây vàng đôi vú thởPhập phồng theo tiếng nhạc tuyệt vời
Tiếng hát ngọt ngào như suối chảyDịu dàng như lời mẹ dỗ conBâng khuâng thương nhớ buồn tê táiNhư mắt người chinh phụ héo hon
Ôi tiếng hát Nga sao vời vợiNhư thảo nguyên xa rộng mênh môngGió cát mịt mù trên cỏ cháyChim rơi cánh mỏi giữa tầng không
Như tiếng gió gầm trên núi vắngNhư tiếng quân reo giữa chiến trườngNhư cánh chim âu đùa với sóngGọi biển trào lên đón nắng vàng
Tiếng hát bay lên cao phấp phớiNhư gió xuân rũ lá bạch dươngNhư những mảng trời xanh đang vẫyNhư tiếng chim trên tuyết trắng hồng
Tiếng hát đã ngừng trong giây látNhững dư âm còn vọng lạ lùngCô gái mắt nhìn quanh ngơ ngácNhư còn say tiếng hát chưa xong
Đoàn thuỷ thủ chân trời góc biểnĐời lênh đênh đã cứng tim ganMà sao cũng bàng hoàng xao xuyếnLắm kẻ chau mày lệ chứa chan
Ta muốn hát muốn cười ta khócNước mắt ta lã chã vơi đầyHãy rót nữa rượu tràn trên cốcUống đi các bạn cả đêm này
Từng bàn rượu những người thuỷ thủBá vai nhau cùng hát vang lừngTrong tiếng hát tràn đầy thương nhớHọ tưởng bay về tới cố hương
Có phải tiếng hò rô kéo gỗTrên bãi lau hầm hập nắng trưaQuằn quại những lưng người chín đỏDòng sông dài uể oải về xa
Có phải kéo dài trên sa mạcBóng lạc đà đi miết buổi chiềuLều vài quây vòng bên giếng nướcLửa bập bùng tiếng hát đăm chiêu
Đêm nơi đâu sương mù bay toảTrăng soi thấp thoáng mái tranh nghèoBễ lò rèn phì phò thở lửaChú bé ngồi mơ nghe dế kêu
Đâu tiếng sáo vi vu đùa gióDưới trời sao vằng vặc đêm hèÔm chặt người yêu trên đệm láThì thầm đang hát kẻ chăn dê
Trên núi tuyết cao cao có phảiMùa xuân đang tới tiếng chim gùXanh vút hàng thông soi bóng suốiRừng sâu cọc cạch búa tiều phu
Và nắng gội cánh đồng vàng rạChiều gặt xong đoàn thợ gặt vềCó phải bên sông cười rộn rãƯớt loáng đôi vai cô gái quê…
Mắt em nhìnNghìn muôn xa cáchTrăng soi lặng yênRừng núiĐêm này
Em cườiSao anh gục buồn thế
Tóc dài mộng ấmMùa thu vàng hoe đôi mắt xaAnh ngồi giữa đáy buổi chiềuLúa ào vào mặt
Em cườiSao anh gục buồn thế
Tự nhiênTrên tay anh mái đầu yêu đã lạnhAnh nhìnXa quáEm mỉm cườiMãi mãi
Em đi với anh trong đêm Hà NộiQua những phố hè quen thuộc yêu thươngDọc hàng cây ánh đèn pha cuốn bụiTừng đoàn xe cao xạ chạy rung đường
Pháo đang bắn trời ngoại ô gió thổiĐạn đỏ loè xa trong ánh trăngEm đi bên canh tóc xoà bay rốiNhỏ nhắn vai em khoác súng trường
Nhìn em anh hãy còn bỡ ngỡNhư sợ bất ngờ em biến đi đâuPháo vẫn bắn chân mây đầy chớp lửaAnh lại nhìn em lòng xôn xao
Trăng soi gương mặt nghìn yêu dấuNgày mai hai đứa đã hai nơiHai đầu đất nước trong dông bãoCùng chung chiến đấu hai phương trời
Đêm nay trong vườn hoa ngổn ngang ụ súngBên ven hồ lốm đốm trăng xanhNghe quanh ta đêm hè nóng bỏngMắt bồi hồi em đi bên anh
Em đi với anh qua bến xe đông chậtBao gia đình vội vã lúc ra điEm nhìn những mái nhà cao thấpĐã bao lần thấy những cuộc chia ly
Kìa xa xa một cụm đèn lấp lánhGiữa trời đêm như đang vẫy đang chàoChiếc máy bay ta lượn vòng nghiêng cánhBay qua vầng trăng điểm mấy ngôi sao
Em nhìn bên dãy tường sập đổXưởng thợ lò than vẫn rực hồngNhà máy vẫn rì rầm không ngủLập loè đèn hàn điện bên sông
Em đi với anh trên đê cao vắngMột tiếng còi xe lửa huýt dài xaGió đưa khúc nhạc em yêu văng vẳng“Mỗi tấc đất Hà Nội đượm thắm mãi lòng ta”
Trên gác nhỏ đèn dầu ai vẫn thứcEm vẫn đi và vẫn lắng yênCó tiếng ru đứa trẻ nào đang khócĐêm đã khuya trong phố cũ êm đềm
Anh nắm cánh tay em và đứng lạiÔi anh không còn biết đang ở đâuNhớ nhau chân cứng đá mềm em nhéHẹn đánh Mỹ xong sẽ về tìm nhau
Chào Hà Nội của ta sáng đẹpGiữa đêm trăng trong biếc mênh môngThành phố tình yêu thành phố thépTa chào trái tim đất nước anh hùngAnh ôm chặt em và ôm cả khẩu súng trường bên vai em.
Bài thơ “Việt Nam quê hương ta” của Nguyễn Đình Thi
Việt Nam đất nước ta ơiMênh mông biển lúa đâu trời đẹp hơnCánh cò bay lả rập rờnMây mờ che đỉnh Trường Sơn sớm chiềuQuê hương biết mấy thân yêuBao nhiêu đời đã chịu nhiều thương đauMặt người vất vả in sâuGái trai cũng một áo nâu nhuộm bùn
Đất nghèo nuôi những anh hùngChìm trong máu lửa lại vùng đứng lênĐạp quân thù xuống đất đenSúng gươm vứt bỏ lại hiền như xưaViệt Nam đất nắng chan hoàHoa thơm quả ngọt bốn mùa trời xanhMắt đen cô gái long lanhYêu ai yêu trọn tấm tình thuỷ chung
Đất trăm nghề của trăm vùngKhách phương xa tới lạ lùng tìm xemTay người như có phép tiênTrên tre lá cũng dệt nghìn bài thơ
Nước bâng khuâng những chuyến đòĐêm đêm còn vọng câu hò Trương ChiĐói nghèo nên phải chia lyXót xa lòng kẻ rời quê lên đường
Ta đi ta nhớ núi rừngTa đi ta nhớ dòng sông vỗ bờNhớ đồng ruộng, nhớ khoai ngôBũa cơm rau muống quả cà giòn tan…
Ngôi sao nhớ ai mà sao lấp lánhSoi sáng đường chiến sĩ giữa đèo mâyNgọn lửa nhớ ai mà hồng đêm lạnhSưởi ấm lòng chiến sĩ dưới ngàn cây
Anh yêu em như anh yêu đất nướcVất vả đau thương tươi thắm vô ngầnAnh nhớ em mỗi bước đường anh bướcMỗi tối anh nằm mỗi miếng anh ăn
Ngôi sao trong đêm không bao giờ tắtChúng ta yêu nhau chiến đấu suốt đờiNgọn lửa trong rừng bập bùng đỏ rựcChúng ta yêu nhau kiêu hãnh làm người
Nào ai biết việc đời đưa rất lạTôi đến một nơi gió núi xôn xaoTrong rừng sâu triền miên xa tất cảNhư đã về đây từ một thuở nào
Tôi đi mãi vào ngàn thông rợp bóngNhư đi sang một cõi khác nào rồiQuên hết cả chỉ thấy trời xanh rộngVà mùa thu im lặng ở quanh tôi
Đã có mùa xuân đời tôi không nhỉVà đã có không cả một mùa hèTôi chỉ nhớ đã đi nhiều mê mảiNăm tháng đêm ngày theo một ánh xa
Và hôm nay một mình trên đất lạTôi chợt nhận ra đã tới mùa thuBao nhiêu chuyện tôi không còn nhớ nữaVới cả bao nhiêu nét mặt đã mờ
Tôi nhìn lại tất cả chìm nhòa hếtRồi sương tan dần ánh sáng lặng trongCho tôi nhìn về mãi xa xa títBỗng nhiên tôi thấy rõ một bờ sông
Bóng áo vải thô một cô gái nhỏHàng trẩu cao đường đỏ lá vàng hoeEm tiễn anh lính đi nơi đạn lửaMôi run run em chúc có ngày về
Em gái ơi tôi vẫn đây còn sốngCòn em bây giờ ở nơi đâuBao nhiêu nước đã trôi bao nhiêu sóngNơi dòng sông xanh in bóng núi cao
Ôi mùa thu hôm nay nghiêng cánh vàngĐưa tôi bay về nơi nguồn tìm em.
Gặp em trên cao lộng gióRừng lạ ào ào lá đỏ
Em đứng bên đường như quê hươngVai ác bạc quàng súng trường.
Ðoàn quân vẫn đi vội vãBụi Trường Sơn nhoà trời lửa.
Chào em, em gái tiền phươngHẹn gặp nhau nhé giữa Sài Gòn.
Em vẫy cười đôi mắt trong.
Xung quanh làng xóm lầm thanThóc Tây, đay Nhật muôn vàn thảm thươngĐi phu, đi lính, đắp đườngNgười nghèo một cổ mấy tròng thắt ngangMùa mùa lúa vẫn chín vàngLúa đi đâu mất, ta làm cho ai?Địa chủ nó có trăm vòiHút vào xương tuỷ, mồ hôi dân mìnhTiếng đồn trên núi rừng xanhCó quân Cách mạng Việt Minh phất cờSao vàng soi lối tự doDân nghèo theo hết vỡ bờ nổi lênChiến khu ta ở Tây NguyênQuân đang vượt núi xuống miền trung duMặt trời đang xé sương mùDân mình đang phá ngục tù nghìn nămTruyền đơn rải ở chợ làngCờ đỏ mọc giữa đường quan ban ngàyĐồng quê như có lửa bayNhà giàu bàn tán, dân cày truyền tinQuyết lòng dấn bước đi tìmMột đêm nổi gió băng mình thoát thân
Hà Nội chiều nay mưa tầm tãTa lại về đây giữa chốn xưaNước hồ Gươm sao xanh dịu quáTháp Rùa rơi lệ cười trong mưa
Ta nhìn hai mắt ta nhìn mãiLòng ta như lửa đốt dầu sôiNằm lại những chân rừng đầu núiHôm nay bao đồng chí đâu rồi
Ta đứng khóc giữa trời mưa hắtLeng keng chuông xe điện đổ hồiLòng ta bỗng như dòng suối mátTa đã về đây Hà Nội ơi
Em Hà Nội má em ửng đỏÁo hoa em cất tự bao giờGóc phố bờ tường bao máu đổCòn tươi nguyên như những lá cờ
Từ khắp bốn phương trời lửa đạnĐàn con về sau những năm xaCởi súng gạt mồ hôi trên tránTa lại xây Hà Nội của ta
Ba năm tôi mới về núi cũĐi giữa ngàn hoa lau trắng bayRừng già vẫn lối xưa ngập láSuối nhỏ reo róc rách trong mây
Nắng hoe những dải đồi non mịnNhững xóm làng mờ biếc dưới xaNgày nào tất cả lăn trong lửaChết sống bao phen mỗi mái nhà
Tóc đã điểm sương, chân đã mỏiNúi ơi, người năm trước về đâyCô gánh cỏ tranh nhìn thoáng lạÁo bạc mồ hôi má đỏ hây…
(Viếng Quang Dũng)
Anh nơi im lặng bên kiaCó nhớ sương bay phố hèGió thổi trắng trời sông MãChiều mây dốc núi gọi về
Năm mươi năm như một bóng mâyGió thu lại thổi suốt đêm dàiVẳng nghe khúc hát người năm ấyChén rượu bên đèn nước mắt đầy
Mái nhà cũ đen rêu nói Tôi vẫn nhớCậu bé ngã ở đây máu loang ngực áo
Núi Chàng nói Tôi vẫn nhìnNơi xa kia người tôi yêu
Núi Nàng nói Tôi vẫn đợiNgười tôi yêu nơi xa kia
Tượng Phật trên vách đá nói Tôi vẫn gọiTình thương cho mỗi nhà mỗi người
Con đường trong sương mây nói Tôi vẫn ngheBản nhỏ sớm chiều lao xao mõ trâu
Dòng sông nói Tôi vẫn rì ràoTưới nuôi muôn loài sống chết sinh nở
Những gì kia cuộn nhauTrong bao đời bóng đêm
Cái ác của kẻ mạnhCái hèn của kẻ yếuCái tham của kẻ thừaCái thèm của kẻ thiếuDân tộc thù dân tộcCon người sợ con ngườiKhông sao chịu nổiLật hết điThử xoay ngược lạiXem thành cái gì
Cái hèn của kẻ mạnhCái ác của kẻ yếuCái thèm của kẻ thừaCái tham của kẻ thiếuDân tộc sợ dân tộcCon người thù con người
Đã bao đờiBóng đêm xoay ngượcVẫn là bóng đêm
Nhưng nước mắt người mẹLàm đứng dậy người conGiọt máu người ngã xuốngThành ngôi sao dẫn đườngVà lặng im cũng thành tiếng gọi
Ra khỏi bóng đêmĐi tới buổi sángKhông có bóc lột ăn hiếpMỗi dân tộc cần đến mỗi dân tộcMỗi con người cần đến mỗi con người
Thưa bạnTôi nghĩ cách mạng là như vậyMở ra buổi sángMới vỡ nghìn hang ổCủa những gì cuộn nhau trong bóng đêm
Nhưng đó không phải chuyện một lúc
Một ánh thầm nơi đâu trong anhQua suốt mấy mươi năm gió thổiAnh vẫn mang theo trong cát bụiBỗng một ngày nhắc anh tìm em
Anh tìm em nơi lạ đất trờiChiều phương Bắc trắng nhoà thành phốEm đây mắt vẫn nhìn bỡ ngỡGặp lại anh qua cả một đời
Hai chúng ta đã bao nhiêu xaBao nhiêu năm lặng im hai ngảĐường đời lửa thiêu và băng giáHôm nay bên nhau như trong mơ
Em mang cho anh mây năm xưaNước mát dòng sông Lô tuổi trẻMái nhà lá sơ sài thuở ấyMột cánh hoa đào giữa núi xanh
Đốm sáng nhỏ giữa linh hồn anh.
Vậy là các bạn vừa được tìm hiểu về tiểu sử cuộc đời và sự nghiệp sáng tác của nhà thơ Nguyễn Đình Thi cùng tuyển tập thơ Nguyễn Đình Thi “bất tử” cùng thời gian. Hi vọng, sau khi chia sẻ cùng bài viết bạn có thêm nhiều trải nghiệm khó quên. Cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng bài viết. Hẹn gặp lại các bạn trong những bài viết sau !
>>>ĐỪNG BỎ LỠ: Thơ Chế Lan Viên – TOP 99+ bài thơ “sống” mãi cùng thời gian
Giáo sư Nguyễn Lân Dũng là nhà khoa học hàng đầu Việt Nam trong lĩnh vực vi sinh vật học (wiki), với hơn nửa thế kỷ cống hiến cho giáo dục và nghiên cứu. Ông là con trai Nhà giáo Nhân dân Nguyễn Lân, thuộc gia đình nổi tiếng hiếu học. Giáo sư giữ nhiều vai trò quan trọng như Chủ tịch Hội các ngành Sinh học Việt Nam, Đại biểu Quốc hội và đã được phong tặng danh hiệu Nhà giáo Nhân dân năm 2010.
Sáng trưng hay sáng chưng mới đúng là điều nhiều người vẫn chưa thể phân…
Tại Việt Nam, ngành sản xuất giấy ngày càng phát triển cùng với lượng nước…
Trông chờ hay chông chờ đúng chính tả vẫn là phân vân của nhiều người…
Ao nuôi tôm bằng bạt là mô hình được áp dụng phổ biến ở Việt…
Giãy dụa hay giãy giụa đúng chính tả tưởng chừng đây là một câu hỏi…
Nước máy, nước sạch đang dần thay thế cho nước giếng khoan trên mọi vùng…
This website uses cookies.