Categories: Thơ hay

Tuyển tập thơ tình Nguyễn Bính “bất tử” cùng thời gian

Di sản thơ Nguyễn Bính nói chung, thơ tình Nguyễn Bính nói riêng đã được nhiều người quan tâm nghiên cứu về mặt nội dung và nghệ thuật. Những bài thơ tình e ấp, nồng nàn của ông đã chiếm được tình cảm sâu sắc của đông đảo độc giả. Cùng LVT Education chia sẻ tuyển tập thơ tình Nguyễn Bính “bất tử” cùng thời gian để có thêm nhiều trải nghiệm quý nhé !

Bài viết cùng chủ đề:

1. Đôi nét về tiểu sử cuộc đời và sự nghiệp sáng tác của nhà thơ Nguyễn Bính

Nguyễn Bính được biết đến là một nhà thơ vô cùng nổi tiếng ở nước ta, nhất là ở thời kỳ kháng chiến chống Pháp. Các tác phẩm của ông đã đóng góp lớn cho nền thơ ca Việt Nam bấy giờ.Với đặc trưng giản dị, gần gũi, hồn nhiên tựa ca dao trữ tình, thơ Nguyễn Bính luôn được yêu thích qua năm tháng.

Tiểu sử

Nguyễn Bính sinh ngày 13-2-1918 với tên thật là Nguyễn Trọng Bính tại xóm Trạm, thôn Thiện Vịnh, xã Đồng Đội (nay là xã Cộng Hòa), huyện Vụ Bản, tỉnh Nam Định.

Ông sinh ra trong một gia đình gia giáo, bố làm nghề dạy học, mẹ xuất thân từ một gia đình khá giả.

Trong suốt 30 năm, Nguyễn Bính dành thời gian sáng tác rất nhiều thể loại có thể kể đến như thơ, kịch, truyện thơ…

Ông cống hiến cho nền Văn Học Việt Nam với một khối lượng tác phẩm khổng lồ có thể kể đến những tác phẩm nổi bật như: Tương tư, Chân quê, Tâm hồn tôi, Hương cố nhân, Trả ta về, Gửi người vợ miền Nam, Truyện Tỳ Bà, Mười hai bến nước, Ông lão mài gươm, Chiến dịch mùa xuân, Một nghìn cửa sổ,…

Phong cách sáng tác

Khi nhắc đến cái tên Nguyễn Bính, người ta nghĩ ngay đến nhà thơ lãng mạn của làng quê Việt Nam. Các tác phẩm của Nguyễn Bính rất đa dạng và phong phú với khối lượng tác phẩm đồ sộ chúng ta có thể chia ra làm hai dòng đó là “lãng mạn” và “cách mạng”.

Cái tình, cái lãng mạn luôn xuất hiện trong thơ của ông. Nét đằm thắm, dung dị, thiết tha mà đậm sắc hồn dân tộc mang lại sự gần gũi với người đọc. 

>>>Xem thêm: Tuyển Tập 90+ bài thơ Nguyễn Bính “sống” mãi cùng thời gian

Có thể bạn quan tâm:

2. Tuyển tập thơ tình Nguyễn Bính hay nhất

Thơ tình Nguyễn Bính là tiếng lòng buồn bã, lỡ làng của một trái tim đang thổn thức yêu đương và đến với người đọc như một cô gái quê duyên dáng kín đáo. Thơ tình Nguyễn Bính không đắm đuối ca ngợi tình yêu hưởng lạc như Vũ Hoàng Chương, Đinh Hùng. Nguyễn Bính có ý thức không để cho tình yêu làm tha hoá biến chất, không để những ham muốn trong tình yêu lứa đôi cuốn con người vào vòng truỵ lạc. Cùng chia sẻ những bài thơ tình Nguyễn Bính hay sau đây để cảm nhận bạn nhé !

Thơ tình Nguyễn Bính hay

Ghen

Cô nhân tình bé của tôi ơi!Tôi muốn môi cô chỉ mỉm cườiNhững lúc có tôi và mắt chỉ…Nhìn tôi những lúc tôi xa xôi.

Tôi muốn cô đừng nghĩ đến ai,Đừng hôn, dù thấy cánh hoa tươi,Đừng ôm gối chiếc, đêm nay ngủ…Đừng tắm chiều nay, biển lắm người.

Tôi muốn mùi thơm của nước hoa,Mà cô thường xức, chẳng bay xa,Chẳng làm ngây ngất người qua lại,Dẫu chỉ qua đường, khách lại qua.

Tôi muốn những đêm đông giá lạnhChiêm bao đừng lẩn quất bên côBằng không, tôi muốn cô đừng gặpMột trẻ trai nào, trong giấc mơ.

Tôi muốn làn hơi cô thở nhẹ.Đừng làm ẩm áo khách chưa quen.Chân cô in vết trên đường bụiChẳng bước chân nào được dẫm lên.

Nghĩa là ghen quá đấy mà thôi,Thế nghĩa là yêu quá mất rồiVà nghĩa là cô là tất cả.Cô là tất cả của riêng tôi!

Hôn nhau lần cuối

Cầm tay anh khẽ nói:Khóc lóc mà làm chi?Hôn nhau một lần cuối,Em về đi, anh đi.

Rồi một hai ba năm,Danh thành, anh trở lại.Với em, anh chăn tằm,Với em, anh dệt vải.

Ta sẽ là vợ chồng,Sẽ yêu nhau mãi mãi.Sẽ xe sợi chỉ hồng,Sẽ hát câu ân ái.

Anh và em sẽ sốngTrong một mái nhà gianh.Lấy trúc thưa làm cổng,Lấy tơ liễu làm mành.

Nghe lời anh, em hỡi!Khóc lóc mà làm chi?Hôn nhau một lần cuối,Em về đi! anh đi.

Đêm sao sáng

Đêm hiện dần lên những chấm sao,Lòng trời đương thấp bỗng nhiên cao.Sông Ngân đã tỏ đôi bờ lạnh,Ai biết cầu Ô ở chỗ nào?

Tìm mũ Thần Nông chẳng thấy đâu,Thấy con Vịt lội giữa dòng sâu.Sao Hôm như mắt em ngày ấy,Rớm lệ nhìn tôi bước xuống tàu.

Chòm sao Bắc Đẩu sáng tinh khôi,Lộng lẫy uy nghi một góc trời.Em ở bên kia bờ vĩ tuyến,Nhìn sao thao thức mấy năm rồi…

Sao đặc trời cao sáng suốt đêm,Sao đêm chung sáng chẳng chia miền.Trời còn có bữa sao quên mọc,Tôi chẳng đêm nào chẳng nhớ em.

Người hàng xóm

Nhà nàng ở cạnh nhà tôi,Cách nhau cái giậu mùng tơi xanh rờn.Hai người sống giữa cô đơn,Nàng như cũng có nỗi buồn giống tôi.Giá đừng có giậu mùng tơi,Thế nào tôi cũng sang chơi thăm nàng.

Tôi chiêm bao rất nhẹ nhàng…Có con bướm trắng thường sang bên này.Bướm ơi! Bướm hãy vào đây!Cho tôi hỏi nhỏ câu này chút thôi…Chả bao giờ thấy nàng cười,Nàng hong tơ ướt ra ngoài mái hiên,Mắt nàng đăm đắm trông lên…

Con bươm bướm trắng về bên ấy rồi!Bỗng dưng tôi thấy bồi hồi,Tôi buồn tự hỏi: “Hay tôi yêu nàng?”– Không, từ ân ái nhỡ nhàng,Tình tôi than lạnh gio tàn làm sao!Tơ hong nàng chả cất vào,Con bươm bướm trắng hôm nào cũng sang.

Mấy hôm nay chẳng thấy nàng,Giá tôi cũng có tơ vàng mà hong.Cái gì như thể nhớ mong?Nhớ nàng? Không! Quyết là không nhớ nàng!Vâng, từ ân ái nhỡ nhàng,Lòng tôi riêng nhớ bạn vàng ngày xưa.

Tầm tầm giời cứ đổ mưa,Hết hôm nay nữa là vừa bốn hôm.Cô đơn buồn lại thêm buồn…Tạnh mưa bươm bướm biết còn sang chơi?

Hôm nay mưa đã tạnh rồi!Tơ không hong nữa, bướm lười không sang.Bên hiên vẫn vắng bóng nàng,Rưng rưng… tôi gục xuống bàn rưng rưng…Nhớ con bướm trắng lạ lùng!Nhớ tơ vàng nữa, nhưng không nhớ nàng.

Hỡi ơi! Bướm trắng tơ vàng!Mau về mà chịu tang nàng đi thôi!Đêm qua nàng đã chết rồi,Nghẹn ngào tôi khóc… Quả tôi yêu nàng.

Hồn trinh còn ở trần gian?Nhập vào bướm trắng mà sang bên này!

Tình tôi (I)

Tình tôi là giọt thuỷ ngân,Dù nghiền chẳng nát, dù lăn vẫn tròn.Tình cô là đoá hoa đơn,Bình minh nở để hoàng hôn mà tàn.

Lòng tôi rối những tơ đàn,Cao vời những ước, đầy tràn những mơ.Lòng cô chẳng có dây tơ,Ước sao đến thấp mà mơ đến nghèo!

Hồn tôi: giếng ngọt trong veo,Giăng thu trong vắt, biển chiều trong xanh.Hồn cô cát bụi kinh thành,Đa đoan vó ngựa, chung tình bánh xe.

Vậy mà tôi: anh chàng si,Chiêm bao vạn tải vẫn về xứ cô.

Chân Quê

Hôm qua em đi tỉnh vềĐợi em ở mãi con đê đầu làngKhăn nhung quần lĩnh rộn ràngÁo cài khuy bấm, em làm khổ tôi!

Nào đâu cái yếm lụa sồi?Cái dây lưng đũi nhuộm hồi sang xuân?Nào đâu cái áo tứ thân?Cái khăn mỏ quạ, cái quần nái đen?

Nói ra sợ mất lòng emVan em em hãy giữ nguyên quê mùaNhư hôm em đi lễ chùaCứ ăn mặc thế cho vừa lòng anh!

Hoa chanh nở giữa vườn chanhThầy u mình với chúng mình chân quêHôm qua em đi tỉnh vềHương đồng gió nội bay đi ít nhiều

Mùa đông đan áo

Đã quyết không… không… được một ngàyRồi yêu mất cả buổi chiều nayChiều nay bướm trắng ra nhiều quá!Không biết là mưa hay nắng đây?

Lâu nay tôi thấy ở lòng tôiNhư có tơ vương đến một ngườiNgười ấy, nhưng mà tôi chả nóiTôi đành ngậm miệng nữa mà thôi.

Tôi quen ngậm miệng với tình xưaTình đã sang sông đã tới bờTình đã trao tôi bao oán hậnVà đem đi cả một thuyền mơ.

Mơ có năm năm đã vội tàn,Có nàng đan mãi áo len đen.Có nàng áo đỏ đi qua đấy,Hương đượm ba ngày hương chưa tan.

Mà hương đượm mãi ở hồn tôi,Tôi biết là tôi yêu mất rồi!Tôi biết từ đây tôi khổ lắm,Chiều nay gió lạnh đấy, nàng ơi!

Tất cả mùa đông đan áo lenCho người cho tất cả người quenCòn tôi người lạ, tôi người lạ,Có cũng nên mà không cũng nên.

Oán đã bao la, hận đã nhiềuCớ sao tôi vẫn chả thôi yêu?Tôi đi mãi mãi con đường ấyQua lại hôm nay, sáng lại chiều.

Nhớ Người Trong Nắng

Hà Nội có hồ loạn tiếng ve,Nắng dâng làm lụt cả trưa hè,Năm xưa, một buổi đang mưa lụtTôi tiễn chân người sang biệt ly.

Từ buổi về đây, sầu lại sầuNgười xa vời quá, ai thương đâu!Tôi đi ngửa mặt trên hè vắngXem những cành cây nó cưới nhau.

Nhớ nhung trắng xoá cả mây trời,Trắng xoá hồn tôi, ai nhớ tôi?Hoa cuối cùng xoan rồi rụng hếtLấy gì phảng phất được màu môi?

Có một trai hiền, một gái xinhNgang qua, chừng giữa chuyện ân tìnhTrai cười: “Bữa ấy mình toan giữMãi dấu môi son giữa má mình…”

Cây bỗng thưa dần, bóng dãn raQuanh tôi chỉ thấy nắng chan hoà,Hồn này lãng đãng trôi trong nắngCho được trôi về bến Trữ La!

Hương cố nhân

Thuở trước loài hoa chửa biết cườiVô tình con bướm trắng sang chơiKhác nào tôi đã sang chơi đấyRước bướm dừng chân. Hoa hé môi.

Từ đấy loài hoa mới biết cườiCũng như nàng mới biết yêu tôiHoa yêu dấu bướm cho nên bướmQuả quyết yêu hoa đến trọn đời.

Ai dạy nàng yêu? Có phải làNào ngờ hư đến thế là hoa!Hoa đi đón rước bao nhiêu bướmTừ bướm xuân xanh đến bướm già.

Tôi chỉ thèm yêu lấy một lầnCó người đi giữa xứ mùa xuânThấy con bướm trắng bay thơ thẩnÝ hẳn đi tìm hương cố nhân.

3. Những bài thơ tình Nguyễn Bính nồng nàn, e ấp

Thơ tình Nguyễn Bính toát lên tình yêu thương mãnh liệt nhưng đôi lúc cũng e ấp, dịu dàng. Chính điều đó đã làm cho hồn thơ Nguyễn Bính đi vào tâm hồn người đọc một cách nhẹ nhàng. Cùng cảm nhận điều đó qua chùm thơ tình Nguyễn Bính nồng nàn, e âp sau đây.

Thơ tình Nguyễn Bính nồng nàn, e ấp

Chức Nữ, Ngưu Lang

Trên trời Chức Nữ với Ngưu LangMột dải sông Ngân lệ mấy hàng(Tản Đà)

Sông Ngân nước chảy hững hờNgưu Lang ngồi khóc bên bờ sông NgânMột năm gặp được mấy lần!Anh khổ vô ngần Chức Nữ em ơi!Đôi ta chẳng hợp lòng trờiMột dòng nước bạc ngăn đôi chung tìnhChẳng cho liền cánh liền cànhĐày em trên ấy, đoạ anh dưới này.

Lạc loài đôi lứa thơ ngâyMột năm sống để một ngày gặp nhau.Đôi ta có tội gì đâuCớ sao chim chẳng bắc cầu cho qua?Có chăng tội với Trời giàChẳng qua là tội đôi ta chung tình.Dây oan mình buộc lấy mìnhCon sông bất bình chảy mãi về xuôi…Bao giờ Chức Nữ em ơi!Cho giời nghĩ lại, cho giời quay đi!Xuân xanh để lỗi một thìAnh là bướm dại yêu gì được hoa!Mênh mang một dải Ngân hàTình sao không phụ mà ra phụ tình!

Con tằm là luỵ ba sinhMà em là luỵ của anh muôn đờiEm là con gái nhà trờiCòn anh con cái nhà người thường dânYêu em có vạn có ngànNhưng cha chẳng chứng cho bàn tay không!Anh chưa tên chiếm bảng rồngLấy đâu xe bóng ngựa hồng vinh qui?Cưới em bằng tấm tình siĐò không chở thí, lấy gì sang sông?Tên em anh khắc bên lòngBụi hồng vương lấy má hồng thương anh!

Vì cha chẳng đoái duyên mìnhAnh đành sống để chung tình với em!Đêm qua mới thực là đêmChân cứng đá mềm, Chức Nữ em ơi!Bờ sông bên ấy gieo thoiSao em chẳng dệt một lời thơ anh?Tơ trời mấy sợi mong manhBiết anh có dệt nên hình gì không?Một bờ sông, hai bờ sôngMột lòng! Anh dám hai lòng ở đâu!Bao giờ cho hợp duyên nhauAnh bắc nghìn cầu, Chức Nữ em ơi!

Giấc mơ anh lái đò

Năm xưa chở chiếc thuyền này,Cho cô sang bãi tước đay chiều chiều.Để tôi mơ mãi, mơ nhiều:“Tước đay xe võng nhuộm điều, ta đi.Tưng bừng vua mở khoa thi,Tôi đỗ quan Trạng, vinh quy về làng.Võng anh đi trước võng nàng…Cả hai chiếc võng cùng sang một đò.”

Đồn rằng đám cưới cô to,Nhà giai thuê chín chiếc đò đón dâu.Nhà gái ăn chín nghìn cau,Tiền cheo, tiền cưới chừng đâu chín nghìn…Lang thang tôi dạm bán thuyền,Có người trả chín quan tiền, lại thôi!

Buông sào cho nước sông trôi,Bãi đay thấp thoáng, tôi ngồi tôi mơ…Có người con gái đang tơ,Vẫy tay ý muốn sang nhờ bãi đay.– Sao cô không gọi sáng ngày?Giờ thuyền tôi đã chở đầy thuyền mơ.Con sông nó có hai bờ,Tôi chưa đỗ Trạng, thôi cô lại nhà!

Thời Trước

Sáng giăng chia nửa vườn chè,Một gian nho nhỏ đi về có nhau.Vì tằm tôi phải chạy dâu,Vì chồng tôi phải qua cầu đắng cay.Chồng tôi thi đỗ khoa này,Bõ công kinh sử từ ngày lấy tôi.Kẻo không rồi chúng bạn cười,Rằng tôi nhan sắc cho người say sưa.Tôi hằng khuyên sớm khuyên trưa:Anh chưa thi đỗ thì chưa động phòng.

Một quan là sáu trăm đồng,Chắt chiu tháng tháng cho chồng đi thi.

Chồng tôi cưỡi ngựa vinh quy,Hai bên có lính hầu đi dẹp đàng.Tôi ra đón tận gốc bàng,Chồng tôi xuống ngựa cả làng ra xem.

Đêm nay mới thật là đêm,Ai đem giăng giãi lên trên vườn chè?

Sao Chẳng Về Đây?

Lối đỏ như son tới xóm Dừa,Ngang cầu đã điểm hạt mưa thưa,(Xuân sang xao xuyến lòng tôi quá)Tôi đã xây tròn sự nghiệp chưa?

Ở mãi kinh kỳ với bút nghiên,Đêm đêm quán trọ thức thi đèn.Xót xa một buổi soi gương cũThấy lệch bao nhiêu mặt chữ điền.

Chẳng đợi mà xuân vẫn cứ sangPhồn hoa thôi hết mộng huy hoàng.Sớm nay sực tỉnh sầu đô thịTôi đã về đây rất vội vàng.

Ở đây vô số những trời xanhVà một con sông chảy rất lành,Và những tâm hồn nghe rất đẹpTừng chung sống dưới mái nhà tranh.

Sao chẳng về đây múc nước sôngTưới cho những luống có hoa hồng?Xuân sang hoa nụ rồi hoa nởPhô nhuỵ vàng hây với cánh nhung.

Sao chẳng về đây bắt bướm vàngNhốt vào tay áo, đợi xuân sang,Thả ra cho bướm xem hoa nởCánh bướm vờn hoa loạn phấn hương?

Sao chẳng về đây có bạn hiền,Có hương, có sắc, có thiên nhiênSống vào giản dị, ra tươi sángTìm thấy cho lòng một cảnh tiên?

Sao chẳng về đây lục tứ thơHỡi ơi, hồn biển rộng không bờChùm hoa sự nghiệp thơm muôn thuởThiên hạ bao nhiêu kẻ đợi chờ?

Sao chẳng về đây, nỡ lạc loàiGiữa nơi thành thị gió mưa phaiChết dần từng nấc, rồi mai mốtChết cả mùa xuân, chết cả đời?

Xuân đã sang rồi em có hayTình xuân chan chứa, ý xuân đầyKinh kỳ bụi quá, xuân không đếnSao chẳng về đây? Chẳng ở đây?

Gặp Nhau

Bữa nay trở rét rồi đâyTôi còn ở lại trên này với anhBốn bề rừng rậm non xanhBơ vơ hai cái chung tình gặp nhau.Chúng mình còn có gì đâuSống trong đau khổ đi vào sầu thươngRuột tằm đứt cả tơ vươngÁi ân sang đến nửa đường lại thôiRượu còn rót nữa anh ơi!Uống cho say nữa say rồi thương nhau.Mưa chừng mưa suốt canh thâuĐêm nay mình khóc phải đâu xa nhà.(Trời xanh còn khóc nữa là!)

Vâng

Lạ quá! Làm sao tôi cứ buồn?Làm sao tôi cứ khổ luôn luôn?Làm sao tôi cứ tương tư mãi?Người đã cùng tôi phụ rất tròn?

Thì ra chỉ có thế mà thôi!Yêu đấy. Không yêu đấy, để rồiMắc hẳn đường tơ sang cửi khác,Dệt từng tấm mộng để dâng ai.

Khuyên mãi son cho chữ Ái Tình,Mộng lòng trang điểm mãi cho xinh.Có người đêm ấy khoe chồng mới:“- Em chửa yêu ai, mới có mình”.

Có người trong gió rét chiều đông,Chăm chỉ đan cho trọn áo chồng,Còn bảo: “- Đường len đan vụng quá!Lần đầu đan áo kiểu đàn ông.”

Vâng, chính là cô chưa yêu ai,Lần đầu đan áo kiểu con trai.Tôi về thu cả ba đông lại,Đốt hết cho cô khỏi thẹn lời.

Hai Lòng

Lòng em như quán bán hàng,Dừng chân cho khách qua đàng mà thôi.Lòng anh như mảng bè trôi,Chỉ về một bến, chỉ xuôi một chiều.

Lòng anh như biển sóng cồn,Chứa muôn con nước ngàn con sông dài.Lòng em như cánh lá khoai,Đổ bao nhiêu nước ra ngoài bấy nhiêu.

Lòng anh như hoa hướng dương,Trăm nghìn đổ lại một phương mặt trời.Lòng em như cái con thoi,Thay bao nhiêu suốt mà thoi vẫn lành!

4. Chùm thơ tình buồn của Nguyễn Bính lắng đọng cảm xúc

Nguyễn Bính đã đi sâu vào thế giới tâm tình của những mảnh đời ngang trái, dở dang, phân cách, bẽ bàng. Với ngòi bút của thi nhân, Nguyễn Bính tả chân thực được nỗi u buồn, trầm lặng, giải toả được những tiếng kêu bi thương của những tâm hồn mộc mạc. Cùng trải lòng vơi chùm thơ tình buồn của Nguyễn Bính sau đây để cảm nhận bạn nhé !

Thơ tình yêu buồn của Nguyễn Bính

Mùa Đông Gửi Cố Nhân

Buốt tê đầu lưỡi, giá tê tay,Rét cóng môi non, lạnh nhíu mày.Buồn đến lòng tôi rồi hạ trại,Đốt đường sạn đạo, ở luôn đây.

Chim hiền ướt cánh vắng thư sang,Gà xóm cầm canh gáy trễ tràng.Giời đất cứ như quân chiến bại,Cây vườn rách rưới, gió lang thang.

Cố nhân xa lạnh mấy đường sông,Con gái quanh quanh lấy sạch chồng.Pháo cưới chẳng hôm nào chẳng nổ,Tình xa lăng lắc dưới chăn bông.

Hôm qua mưa phùn, nay mưa phùn,Giam hãm mình trong xóm tí hon.Để nhớ những hôm vàng những nắng,Đưa nàng trở lại Trữ La thôn.

Mưa phùn gió bấc, cố nhân ơi,Áo rét nàng đan lỡ hẹn rồi.Sông lạnh khi nàng ra giũ lụa,Với dùm trong nước lấy hồn tôi.

Cưới Vợ

Hôm nay ăn hỏi tưng bừng,Ngày mai thì cưới, độ chừng ngày kia.Nàng cùng chồng mới nàng về,Rồi cùng chồng mới nàng đi theo chồng.

Tôi về dạm vợ là xong!Vợ người làng, vợ xóm đông, quê mùa.Vợ tôi không đợi, không chờ,Không nhan sắc mấy, không thơ mộng gì.Lấy tôi bởi đã đến thì,Lấy tôi không phải là vì yêu tôi.

Hôm nay tôi cưới vợ rồi,Từ nay tôi đã là người bỏ đi!Pháo ơi! mày nổ làm gì?Biến ra tất cả pháo xì cho tao!

Hái Mồng Tơi

Hoa lá quanh người lác đác rơiCuối vườn đeo giỏ hái mồng tơiMồng tơi ứa đỏ đôi tay nõnCô bé nhìn tay nhí nhảnh cười

Cách vườn tiếng gọi khẽ đưa sangRẽ lá cô em trốn vội vàngQuên giỏ mồng tơi bên dậu vắngTôi đem nhặt lấy gởi đưa nàng

Năm tháng ta vui chốn ngựa hồngCảnh xưa gò ngựa một chiều đôngCây khô dậu đổ mồng tơi héoCô bé nhà bên đã có chồng.

Không Ngủ

Có giăng bóng lạnh vườn đào,Có giàn nhạc ngựa lơi vào trong đêm.Và trong lòng với con tim,Có lời em, có bóng em rõ ràng.

Thuyền giăng ai thả sang đoài,Đêm khuya mở nhẹ then cài cửa ra.Giăng vào bóng nữa là ba,Với em ở trái tim ta là nhiều.

Đoá Hoa Hồng

Thưa đây, một đoá hoa hồngVà đây một án hương lòng hoang vuĐầu bù trở lại kinh đôTơ vương chín mối sầu cho một lòngTình tôi như đóa hoa hồngỞ mương oan trái, trong lòng tịch liêuKinh đô cát bụi bay nhiềuTìm đâu thấy một người yêu hoa hồng?

Lòng Yêu Đương

Yêu yêu yêu mãi thế này!Tôi như một kẻ sa lầy trong yêuCao bao nhiêu thấp bấy nhiêuMột hai ba bốn năm chiều rồi… thôi

Nơi này chán vạn hoa tươiĐể yên tôi hái đừng mời tôi lênMột đi làm nở hoa senMột cười làm rụng hàng nghìn hoa maiHương thơm như thể hoa nhàiNhững môi tô đậm làm phai hoa đàoNõn nà như thể hoa cauThân hình yểu điệu ra màu hoa lan

Ai yêu như tôi yêu nàngHọp nhau lại, họp thành làng cho xinhChung nhau dựng một trường đìnhThờ riêng một vị thần linh là Nàng…

Thư cho chị

Viết cho chị cánh thư nàyMột đêm lữ thứ em say rượu cầnNhớ người cách một mùa xuânHình như người đã một lần sang sôngỒ! Say! Thương nhớ vô cùngRượu hay lệ ướt khăn hồng chị ơi!Làm sao giấc ngủ không dàiSao đêm không ngắn, mà trời cứ mưa ?

Làm sao em sống như thừaCố đem men rượu tẩm vừa lòng đauKể từ hai đứa thôi nhauEm thường chả có đêm nào không saySao em đơn chiếc thế này ?Sao em lại khóc như ngày chị đi …?Ở đây còn có vui gì!Vườn dâu xa lắm! lối về chị xaCon đường sang xóm Trữ LaCách một ngày ngựa, cách ba ngày đò

Lúc này em nghĩ mà loCứ thương nhớ mãi thì cho hết đời!Hôm qua có chuyến đò xuôiToan về Hà Nội lại thôi không vềEm trồng được một cây lêHẹn bốn năm nữa thì về hái hoaNhưng là vườn đất người taMình là khách trọ một vài đêm thôi

Sáng mai có lẽ em xuôiNếu không đãng trí và trời không mưaNhưng mà khăn gói gió đưaLại về Hà Nội thì chưa muốn vềĐò thuê, ngày ngựa cũng thuêSang nhìn qua kẻ lỗi thì sang sôngỒ! Say! Thương nhớ vô cùngRượu hay lệ ướt khăn hồng chị cho?

Màu Tím Huế

Thôi thế là em cách biệt rồi!Đường đi mỗi bước lại xa xôiTim tím rừng chiều, tim tím núiTim tím chiều hôm, tim tím mai

Ban chiều tim tím nhớ mong nhauĐêm tối kìa em tím rất nhiềuAnh cúi xuống hôn màu tím giấyThư về em, tím nét thương đau

Mai mốt rồi đây lầm cát bụiAnh lại đường xa trải kiếp ngườiTim tím rừng chiều, tim tím núiChiều hôm nhiều tím thế em ơi!

Lỡ Bước Sang Ngang

1– Em ơi! Em ở lại nhàVườn dâu em đốn, mẹ già em thươngMẹ già một nắng hai sươngChị đi một bước trăm đường xót xaCậy em, em ở lại nhàVườn dâu em đốn, mẹ già em thương

Hôm nay xác pháo đầy đườngNgày mai khói pháo còn vương khắp làngChuyến này chị bước sang ngangLà tan vỡ giấc mộng vàng từ đâyRượu hồng em uống cho sayVui cùng chị một vài giây cuối cùngRồi đây sóng gió ngang sôngĐầy thuyền hận, chị lo không tới bờMiếu thiêng vụng kén người thờNhà hương khói lạnh chị nhờ cậy emĐêm qua là trắng ba đêmChị thương chị kiếp con chim lìa đànMột vai gánh lấy giang san…Một vai nữa gánh muôn vàn nhớ thươngMắt quầng tóc rối tơ vươngEm còn cho chị lược gương làm gì!

Một lần này bước ra điLà không hẹn một lần về nữa đâuCách mấy mươi con sông sâuVà trăm ngàn vạn nhịp cầu chênh vênhCũng là thôi cũng là đànhSang sông lỡ bước riêng mình chị sao?Tuổi son nhạt thắm phai đàoĐầy thuyền hận, có biết bao nhiêu người!Em đừng khóc nữa em ơi!Dẫu sao thì sự đã rồi, nghe em!Một đi bảy nổi ba chìmTrăm cay nghìn đắng con tim héo dầnDù em thương chị mười phầnCũng không ngăn nổi một lần chị đi

Chị tôi nước mắt đằm đìaChào hai họ để đi về nhà aiMẹ trông theo, mẹ thở dàiDây pháo đỏ bỗng vang trời nổ ranTôi ra đứng tận đầu làngNgùi trông theo chị khuất ngàn dâu thưa…

2Trời mưa ướt áo làm gì?Năm mười bảy tuổi chị đi lấy chồngNgười ta pháo đỏ rượu hồngMà trên hồn chị một vòng hoa tangLần đầu chị bước sang ngangTuổi son sông nước đò giang chưa tườngỞ nhà em nhớ mẹ thươngBa gian trống, một mảnh vườn xác xơMẹ ngồi bên cửi xe tơThời thường nhắc: “- Chị mày giờ ra sao?”

Chị bây giờ… nói thế nào?Bướm tiên khi đã lạc vào vườn hoangChị từ lỡ bước sang ngangTrời dông bão giữa tràng giang lật thuyềnXuôi dòng nước chảy liên miênĐưa thân thế chị tới miền đau thươngMười năm gối hận bên giườngMười năm nước mắt bữa thường thay canhMười năm đưa đám một mìnhĐào sâu chôn chặt mối tình đầu tiênMười năm lòng lạnh như tiềnTim đi hết máu mà duyên không về

Nhưng em ơi! Một đêm hèHoa xoan nở, xác con ve hoàn hồnDừng chân trên bến sông buồnNhà nghệ sĩ tưởng đò còn chuyến sangĐoái thương thân chị lỡ làngĐoái thương phận chị dở dang những ngàyRồi… rồi chị nói sao đây?Em ơi! nói nhỏ câu này với em…Thế rồi máu trở về timDuyên làm lành chị duyên tìm về môiChị nay lòng ấm lại rồiMối tình chết đã có người hồi sinh

Chị từ dan díu với tìnhĐời tươi như buổi bình minh nạm vàngTim ai khắc một chữ “nàng”Mà tim chị một chữ “chàng” khắc theoNhưng yêu chỉ để mà yêuChị còn dám ước một điều gì hơnMột lầm hai lỡ keo sơnMong gì gắn lại phím đờn ngang cungRồi đêm kia lệ ròng ròngTiễn đưa người ấy sang sông, chị vềTháng ngày qua cửa buồng theChị ngồi nhặt cánh hoa lê cuối mùa

3Úp mặt vào hai bàn tayChị tôi khóc suốt ba ngày ba đêm– Đã đành máu trở về timNhưng khôn buộc nổi cánh chim giang hồNgười đi xây dựng cơ đồChị về giồng cỏ nấm mồ thanh xuânNgười đi khoác áo phong trầnChị về may áo liệm dần nhớ thươngHồn trinh ôm chặt chân giườngĐã cùng chị khóc đoạn trường thơ ngâyNăm xưa đêm ấy giường nàyNghiến răng nhắm mắt cau mày… cực chưa?

Thế là tàn một giấc mơThế là cả một bài thơ não nùngTuổi son má đỏ môi hồngBước chân về đến nhà chồng là thôiĐêm qua mưa gió đầy giờiMà trong hồn chị có người đi quaEm về thương lấy mẹ giàĐừng mong ngóng chị nữa mà uổng côngChị giờ sống cũng bằng khôngCoi như chị đã ngang sông đắm đò.

5. Thơ tình yêu của Nguyễn Bính tương tư một bóng hình

Thơ tình yêu của Nguyễn Bính thường nhẹ nhàng, sâu lắng. Đôi khi yêu mà không dám thổ lộ, yêu nhưng chỉ biết dấu kín trong lòng để đêm nhớ, ngày mong. Những bài thơ tình tương tư của Nguyễn Bính sau đây được nhiều độc giả yêu thích, chia sẻ để gửi gắm nỗi lòng.

Thơ tương tư của Nguyễn Bính

Tương Tư

Thôn Đoài ngồi nhớ thôn ĐôngMột người chín nhớ mười mong một người.Gió mưa là bệnh của giờiTương tư là bệnh của tôi yêu nàng.Hai thôn chung lại một làng,Cớ sao bên ấy chẳng sang bên này?

Ngày qua ngày lại qua ngày,Lá xanh nhuộm đã thành cây lá vàng.Bảo rằng cách trở đò giang,Không sang là chẳng đường sang đã đành.Nhưng đây cách một đầu đình,Có xa xôi mấy cho tình xa xôi…Tương tư thức mấy đêm rồi,Biết cho ai, hỏi ai người biết cho!Bao giờ bến mới gặp đò?Hoa khuê các bướm giang hồ gặp nhau?

Nhà em có một giàn giầuNhà anh có một hàng cau liên phòngThôn Đoài thì nhớ thôn ĐôngCau thôn Đoài nhớ giầu không thôn nào?

Nhớ I

Ví chăng nhớ có như tơ nhỉ,Em thử quay xem được mấy vòng?Ví chăng nhớ có như vừng nhỉEm thử lào xem được mấy thưng!

Anh ơi! Em nhớ, em không nói,Nhớ cứ đầy lên, cứ rối lênTừ đấy về đây xa quá đỗi,Đường đi bằng ngựa hay bằng thuyền?

Gieo thoi, gieo thoi, lại gieo thoiNhớ nhớ, mong mong, mãi mãi rồi…Thoi ạ làm sao thoi lại cứĐi về giăng mắc để trêu tôi?

Hôm qua chim khách đậu trên cành,Kêu mãi làm em cứ tưởng anh.Nội nhật hôm qua về tới bếnAi ngờ chim khách cũng không linh!

Anh bốn mùa hoa, em một bềAnh muôn quán trọ, em thâm khuêMay còn hơn được ai sương phụLà nhớ người đi có thể về.

Dối lòng

Xé bao nhiêu lụa rồi?Em không cười một miệng.Đốt bao nhiêu lửa rồi?Em không lên một tiếng.

Lòng anh như lụa đây,Tình anh như lửa đấy;Bao Tự ngày xưa emNàng dễ chiều biết mấy!

Trên đường môi nho nhỏ,Trên màu môi hồng hồng,Cái gì anh đã thấy?Hình như là mùa đông.

Hương lầu hoa chìm chìm;Cửa lầu hoa vẫn đóng;Có khác gì môi em,Cơ hồ anh tuyệt vọng.

Có khác gì lòng em,Cửa lầu hoa vẫn đóng,Nghe hồn anh chìm chìm,Nghe buồn anh rộng rộng.

Một toán quân khát nước,Đương đi tìm rừng mơ.Sao em không bắt chước,Nói dối như người xưa?

Anh dối lòng anh mãi,Rằng đây là rừng mơ.Anh dối lòng anh mãi,Rằng em là Nàng Thơ.Anh dối lòng anh mãi,“Em sắp cười bây giờ”.

Đàn tôi

Đàn tôi đứt hết dây rồi!Không người nối hộ, không người thay cho.Rì rào những buổi gieo mưa,Lòng đơn ngỡ tiếng quay tơ đằm đằm.

Có cô lối xóm hàng năm,Giồng dâu tốt lá, chăn tằm hơn tơ.Năm nay đợi đến bao giờ,Dâu cô tới lứa, tằm cô chín vàng.Tơ cô óng chuốt mịn màng,Sang xin một ít cho đàn có dây.

Truyện cổ tích

Em ạ! Ngày xưa vua nước BướmKén nhân tài, mở Điệp lang khoaVua không lấy Trạng, vua thề thếCon bướm vàng tuyền đậu Thám hoa.

Vua liền gọi gả con gái yêuNàng đẹp như em, chả nói điêu!Vua nuông hai vợ chồng phò mãCho nhởn xem hoa sớm lại chiều.

Một hôm hai vợ chồng quan ThámMê mải xem hoa lạc lối vềVợ khóc: “Mình ơi! em hãi lắm!”Trời chiều lạc lối tới vườn lê.

Vườn đầy hoa, trắng như em ấyBỗng một bà Tiên hiển hiện raSao mà đẹp thế? Tiên mà lại!Nữ Chúa Vườn Lê đi xem hoa.

Bà thấy vợ chồng con Bướm dạiSụt sùi ngồi khóc dưới hoa lêĐến bên âu yếm, bà thương hại:“Ý hẳn hai con lạc chốn về?

Đây về nước Bướm đường thì xaVề tạm nhà ta ngủ với taCó đủ chăn thêu, cùng gối gấmCó nhiều bánh trái ướp hương hoa…”

Đêm ấy chăn êm kề gối êmVợ chồng ăn bánh của bà TiênĂn xong thoắt chốc liền thay lốtChồng hoá làm anh, vợ hoá em.

Chờ

Hẹn cho một hẹn, anh chờEm may áo nái bao giờ cho xongLạy giời, tắt gió ngang sôngQua đò biếu áo yên lòng em tôi.Chị anh đi lấy chồng rồi.Anh mong tằm tốt bằng mười mọi năm.

Chẳng Biết Yêu Nhau Phải Những Gì

Năm đã qua rồi, trong lớp họcTôi ngồi nghe Uyển đọc bài thiHai ta trẻ lắm tình thơ dạiChẳng biết… yêu nhau phải những gì?

Vẩn vơ

Đã quyết không… không được một ngày,Rồi yêu mất cả buổi chiều nay.Chiều nay bướm trắng ra nhiều quá!Không biết là mưa hay nắng đây?

Lâu nay tôi thấy ở lòng tôi,Như có tơ vương đến một người,Người ấy… nhưng mà tôi chả nói,Tôi đành ngậm miệng nữa mà thôi.

Tôi quen ngậm miệng với tình xưa,Tình đã sang sông, đã tới bờ,Tình đã trao tôi bao oán hận,Và đem theo cả một thuyền mơ.

Mơ có năm năm đã vội tàn,Có nàng đan mãi áo len đan,Có nàng áo đỏ đi qua đấy,Hương đượm ba ngày hương chửa tan,

Mà hương đượm mãi ở hồn tôi,Tôi biết là tôi yêu mất rồi!Tôi biết rồi đây tôi khổ lắm!Chiều nay gió lạnh đấy, nàng ơi!

Tất cả mùa đông đan áo lenCho người, cho tất cả người quen.Còn tôi người lạ, tôi người lạ,Có cũng nên và không cũng nên.

Oán đã bao la, hận đã nhiều,Cớ sao tôi vẫn chẳng thôi yêu?Tôi đi mãi mãi con đường ấy,Qua lại hôm nay, sáng lại chiều.

Nhịp điệu trong thơ tình Nguyễn Bính đã xuất hiện những lối ngắt nhịp không còn tuân theo những quy tắc truyền thống mà tuân theo tần số dao động của tình cảm, diễn tả tâm trạng chủ quan của cái tôi cá thể, đào sâu vào thế giới nội tâm của con người. Do vậy nhịp điệu trong thơ ông là nhịp điệu tâm hồn. Lối ngắt nhịp trong thơ tình Nguyễn Bính rất tự do, mới mẻ, xôn xao hơi thở thời đại. Hi vọng, sau khi chia sẻ tuyển tập thơ tình Nguyễn Bính do LVT Education tổng hợp trên đây bạn yêu hơn những vần thơ tình hay của ông.

>>>Xem thêm: Chọn Lọc 90+ bài thơ tình hay nhất – những cung bậc cảm xúc khó nói nên lời

Giáo sư Nguyễn Lân Dũng là nhà khoa học hàng đầu Việt Nam trong lĩnh vực vi sinh vật học (wiki), với hơn nửa thế kỷ cống hiến cho giáo dục và nghiên cứu. Ông là con trai Nhà giáo Nhân dân Nguyễn Lân, thuộc gia đình nổi tiếng hiếu học. Giáo sư giữ nhiều vai trò quan trọng như Chủ tịch Hội các ngành Sinh học Việt Nam, Đại biểu Quốc hội và đã được phong tặng danh hiệu Nhà giáo Nhân dân năm 2010.

Share
Published by
Nguyễn Lân Dũng

Recent Posts

Sáng trưng hay sáng chưng đúng chính tả? Nghĩa là gì?

Sáng trưng hay sáng chưng mới đúng là điều nhiều người vẫn chưa thể phân…

2 phút ago

Đặc điểm nước thải sản xuất giấy và cách xử lý hiệu quả

Tại Việt Nam, ngành sản xuất giấy ngày càng phát triển cùng với lượng nước…

3 phút ago

Trông chờ hay chông chờ đúng chính tả? Nghĩa là gì?

Trông chờ hay chông chờ đúng chính tả vẫn là phân vân của nhiều người…

1 giờ ago

Bạt nuôi tôm công nghiệp là gì? Các loại bạt dùng trong nuôi tôm

Ao nuôi tôm bằng bạt là mô hình được áp dụng phổ biến ở Việt…

1 giờ ago

Giãy dụa hay giãy giụa đúng chính tả? Nghĩa là gì?

Giãy dụa hay giãy giụa đúng chính tả tưởng chừng đây là một câu hỏi…

2 giờ ago

Tiêu chuẩn nước máy sinh hoạt mới nhất tại Việt Nam

Nước máy, nước sạch đang dần thay thế cho nước giếng khoan trên mọi vùng…

2 giờ ago

This website uses cookies.